Em Gái Của Gian Thần

Chương 55: Chương 55: Người dự bị hoàn hảo




Hôm nay Quảng Bình hầu phu nhân xuyến một bộ y phục thêu phượng hoàng màu đỏ thắm, trên tóc còn được vấn một phượng thoa vàng rồng tinh xảo, hiện tại bà đang đứng trong phòng khách niềm nở tiếp đãi những vị nữ quyến.

Nhân buổi tiệc này Quảng Bình hầu cùng Quảng Bình hầu phu nhân thỉnh các bạn bè thân hữu đến đây để ngắm pháo hoa. Nhưng kỳ thật chỉ là tìm cơ hội để tạo quan hệ với các vị quan lớn trong triều đình mà thôi, bởi vì bọn họ muốn lót đường cho con đường làm quan của Lương Phòng Vũ sau này.

Mặc dù mấy năm nay Lương Phong Vũ cũng có tham gia các kỳ thi nhưng thật đáng tiếc mỗi kỳ thi hắn đều không đỗ.

Ngay cả phu tử dạy văn chương cũng nói thẳng trước mặt Quảng Bình hầu rằng, thế tử không phải người có thiên phú về văn học, nếu chỉ dựa vào thi khoa cử để tiến thân chắc có lẽ điều ấy không cần suy nghĩ tới nữa.

Vì thế Quảng Bình hầu không còn biện pháp nào khác, cuối cùng ông chỉ còn cách lo lót khắp nơi, thậm chí còn nhờ cậy những người có quan hệ tốt với bọn họ, mới có thể đưa Lương Phong Vũ vào trong Ngũ Thành Binh Mã Tư.

Vốn dĩ Ngũ Thành Binh Mã tư trực thuộc Binh Bộ. Bất quá trong đầu Quảng Bình hầu chỉ xem đó là bàn đạp cho Lương Phong Vũ mà thôi, từ vị trí này tương lai Lương Phong Vũ có thể vào làm quan trong Binh Bộ.

Nhưng nếu muốn đạt tới mục tiêu đó thì trước mắt bọn họ cần phải cần giao thiệp rộng với những quan viên trong triều đình.

Càng quen biết nhiều người sẽ càng tốt. Cho nên mấy ngày trước, Quảng Bình hầu phu nhân liền đưa thiếp mời thỉnh các bạn bè thân hữu đến đây xem diễn tuồng cũng tiện ngắm pháo hoa.

Hơn nữa hiện giờ các vị nam quyến đang được Quảng Bình hầu tiếp đón ở đại sảnh, ông ta còn mời những đào hát đến góp vui.

Còn về phần nữ quyến thì lại do Quảng Bình hầu phu nhân tiếp đãi tại tiền viện, bà còn kêu gánh hát đến diễn tuồng cho khách khứa xem.

Lúc này bà nghe được nha hoàn báo rằng, Thái thái cùng các vị tiểu thư của Lý phủ đến đây. Vì thế Quảng Bình phu nhân liền vội vàng phân phó Phùng ma ma dẫn bọn họ vào trong, một lúc sau đám người của Từ Thị đã tiến vào.

Vừa thấy bọn họ bước vào, Quảng Bình hầu phu nhân liền nhấc chân bước tới tiếp đón họ, trên mặt tươi cười nói: “ Các ngươi đã đến rồi à. Tại sao không thông báo trước với ta, để ta kêu gã sai vặt đem xe ngựa đến Lý phủ đón các ngươi.”

Nghe bà nói xong, Từ Thị liền cười đáp lời: “ Nào dám để Hầu phu nhân nhọc lòng như vậy chứ? Chúng ta đến đây có chút chậm trễ là do trên đường đi có gặp phải hai tiểu thương gây sự với nhau, khiến mọi người xung quanh bu lại xem náo nhiệt, cho nên dẫn đến kẹt đường. Nhưng thật may lúc đó có người của Ngũ Thành Binh Mã Tư đến dẹp loạn đám tiểu thương đó, đem bọn họ áp giải về nha môn, vì vậy xe ngựa cùng kiệu của chúng ta mới có thể thuận lợi đi tới đây.”

Sau đó Quảng Bình hầu phu nhân liền cảm thán: “ Đại thái thái đúng là người nhân hậu, gặp những người như thế mà vẫn có thể chịu đựng được sao? Nếu là ta thì ta đã trực tiếp mệnh lệnh gã sai vặt đem hai người bọn họ trói lại, rồi đưa bọn chúng đến nha môn, còn phải xử phạt bọn chúng hai mươi bản, để xem bọn chúng còn dám cãi nhau chắn đường nữa không? Đúng là một đám không biết phép tắc gì cả.”

Tiếp đó một vị phu nhân đứng bên cạnh liền phụ họa thêm: “ Chúng ta làm sao có thể sánh bằng ngài được? Ngài đường đườn là hầu phu nhân, hiện nay thế tử còn nắm chức vụ trong Ngũ Thành Binh Mã Tư nữa. Nếu ngài đi ra ngoài ai lại dám cả gan cản đường người được chứ? Chỉ cần thế tử mang theo binh lính của mình ra ngoài tuần tra, trên người thế tử còn mặc quan phục. Ai mà không sợ cho được?”

Quảng Bình hầu phu nhân nghe những lời khen ngợi này, vẻ mặt bà có chút đắc ý. Tuy rằng Lương Phong Vũ không có duyên với kinh thư, nhưng từ nhỏ hắn rất giỏi võ nghệ, lại là người cực kỳ nghĩa khí. Cho nên khi hắn vào Ngũ Thành Binh Mã Tư những người trong đó rất xem trọng hắn.

Tất nhiên sau này hắn sẽ nhanh thăng quan tiến chức mà thôi. Bất quá hiện tại bà cũng phải biết thu liễm vẻ mặt đắc ý của mình lại, sau đó bà trò chuyện cùng Từ Thị, Tiền Thị và Chu Thị. Tiếp đến bà hỏi tại sao hôm nay lão thái thái không đến?

Từ Thị liền nhanh chóng trả lời rằng, là do thân thể lão thái thái gần đây không được khỏe, vì vậy bà không thể tới đây được.

Quảng Bình hầu phu nhân nghe xong, sắc mặt bà có chút bất ngờ. Theo sau bà lại nói rằng bà không hề hay biết chuyện đó. Tiếp đến bà quan tâm hỏi, hiện tại thân thể của lão thái thái đã khỏe hơn chưa?

Hơn nữa bà còn bảo rằng, nhiều ngày nay do bận nhiều chuyện không có thời gian rãnh rỗi. Cho nên chờ vài ngày sau bà sẽ sắp xếp đi đến Lý phủ thăm lão thái thái.

Từ Thị liền đáp lời rằng, nàng thay mặt lão lão thái thái cảm tạ thành ý của Quãng Bình hầu phu nhân.

Trong lúc Quảng Bình hầu phu nhân cùng đám người Từ Thị trò chuyện, chợt bà đưa mắt thoáng nhìn đến đám người của Lý Lệnh Uyển.

Sau đó bà nhìn thấy Lý Lệnh Yến, trong đầu bà ta nghĩ vị tiểu thư này thật lạ mặt, nhưng tướng mạo của nàng lại cực kỳ xuất sắc.

Thế nên đôi mắt bà cũng sáng lên, liền nhanh chóng hỏi Từ Thị: “ Đây là tiểu thư của quý phủ sao? Vì sao lúc trước ta chưa từng gặp qua nàng ta?”

Nghe Quảng Bình hầu phu nhân hỏi xong, Từ Thị lại liếc nhìn thoáng qua Lý Lệnh Yến. Theo sau nàng nhớ đến việc Lý Lệnh Yến đã tặng cho mình những món đồ vật hảo hạng mà nàng ta mua từ Hàng Châu đem về đây.

Hơn nữa Lý Lệnh Yến còn tự tay mình làm cho Từ Thị một dây đai buộc trán, trên mặt đai còn khảm bảo ngọc cực kỳ sắc sảo. Cho nên Tự Thị làm sao không yêu thích nàng?

Huống hồ chi Lý Lệnh Uyển là người rất biết ăn nói, lại vô cùng hiểu chuyện. Vì thế Từ Thị luôn bắt Lý Lệnh Kiều noi gương học tập như Lý Lệnh Yến, nhưng làm sao Lý Lệnh Kiều có thể chấp nhận điều đó?

Thậm chí Lý Lệnh Kiều còn dậm chân tức giận trước mặt Từ Thị, hơn nữa nàng chẳng hề nghe theo lời của Tự Thị, trong lòng nàng càng thêm chán ghét Lý Lệnh Yến.

Lúc này Từ Thị liền vẫy tay gọi Lý Lệnh Yến tiến tới đây, tiếp đến nàng nhìn Quảng Bình hầu phu nhân cười nói: “ Đây là nhi nữ của Tam thúc, năm trước nàng ấy vừa từ Hàng Châu trở về. Không dám giấu gì phu nhân, chúng ta cũng mới biết nàng ấy đây thôi.”

Quảng Bình hầu phu nhân vừa nghe Từ Thị nói như thế, lập tức hiểu rõ Lý Lệnh Yến chỉ là thân phận thứ nữ.

Bởi vì mấy năm nay Chu Thị đều ở kinh thành, mà nhi nữ này của Lý Tu Bách lại được sinh ra ở Hàng Châu, cho nên không phải thứ nữ thì chẳng lẽ lại là đích nữ hay sao.

Mặc dù Lý Lệnh Yến có tượng mạo xuất chúng đi chăng nữa, thì trong lòng Quảng Bình hầu phu nhân cũng không hề để tâm nàng lắm. Vốn dĩ thân phận của nàng là con vợ lẻ, tất nhiên giá trị của nàng cũng thua kém rất nhiều.

Lý Lệnh Yến hành lễ với Quảng Bình hầu phu nhân, dáng người nàng lả lướt, ngữ điệu nhẹ nhàng: “ Lệnh Yến tham kiến phu nhân. Phu nhân vạn phúc.”

Hiện tại vẻ mặt Quảng Bình hầu phu nhân thoáng ý cười, bà hướng mắt nhìn Lý Lệnh Yến, sau đó khẽ giơ tay nói: “ Không cần đa lễ, ngươi đứng lên đi.”

Tiếp đến bà bước ngang qua người Lý Lệnh Yến, tiến đến chỗ mẫu tử Chu Thị cùng Lý Lệnh Uyển.

Bà thầm quan sát Lý Lệnh Uyển, theo sau lại cười nói cùng đám người Từ Thị: “ Chỉ mới mấy tháng không gặp Uyển nhi đã trưởng thành xinh đẹp như vậy rồi. Quả thật khiến người khác nhìn thấy chẳng muốn rời mắt đi chút nào.”

Khi nghe Quảng Bình hầu phu nhân khen ngợi Lý Lệnh Uyển, thì nụ cười trên mặt Lý Lệnh Yến chợt cứng lại, nhưng ngay sau đó nàng liền khôi phục lại sắc mặt vui vẻ vừa rồi, thậm chí càng tăng lên khí chất thanh nhã dịu dàng.

Sau khi nghe được Quảng Bình hầu phu nhân khen ngợi mình, Lý Lệnh Uyển liền cười nói: “ Phu nhân lại treo ghẹo ta rồi.”

Tiếp đến Quảng Bình hầu phu nhân cũng mỉm cười. Theo như tin tức bà nghe ngóng được, năm trước Lý Tu Bách đã hồi kinh làm quan, nhưng chưa biết rõ hắn sẽ được bổ nhiệm vào vị trí nào.

Mấy ngày trước Quảng Bình hầu cũng biết được một tin tức rất đáng tin cậy, đó chính là Lý Tu Bách đã được đề bạt vào một vị trí khá lớn, ước chừng sẽ trở thành Hộ Bộ hữu thị lang.

Hơn nữa chức vụ này lại là quan tam phẩm, bà ta tin chắc rằng con đường làm quan sau này của Lý Tu Bách sẽ rộng mở, dù sao hắn cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, tương lai không chừng lại được thăng tiến nữa thì sao?

Nếu hắn được thăng tiến, thì chắc chắn sẽ được thăng lên chức quan nhị phẩm không biết chừng hắn còn có thể ngồi vào vị trị Tể Tướng.

Với lại năm trước hai tôn nhi của Lý phủ đã đạt được thành tích thiếu niên cử nhân, hơn nữa Lý gia của bọn họ còn có một Giải Nguyên.

Cho nên kỳ thi hội năm nay, hai người bọn họ có thể sẽ thi đỗ tiến sĩ. Đến lúc đó trong triều đình liền có ba chức quan đều thuộc người nhà của Lý gia, thì làm sao Lý phủ không trở nên hưng thịnh được?

Bởi vì nguyên nhân nay, hiện giờ địa vị của Lý phủ trong kinh thành cực kỳ nổi tiếng, ai mà không muốn cùng Lý gia có quan hệ tốt cho được?

Hơn nữa mốiquan hệ chặt chẽ nhất chính là kết thông gia, cho nên hiện tại các thiếu gia cùng tiểu thư đã đến tuổi thành hôn của Lý phủ rất được người khác để mắt tới, nhưng việc đó cũng rất khó chạm vào.

Bất quá trong số các tiểu thư của Lý phủ, thì việc hôn sự của Lý Lệnh Uyển là khó chạm tay vào nhất.

Bởi vì Lý Lệnh Uyển là đích trưởng nữ của Lý Tu Bách, vì vậy trong mắt mọi người nàng cực kỳ có giá trị.

Nhưng người ngoài làm sao hiểu được nội tình bên trong, bọn họ cứ cho rằng Lý Lệnh Yến chỉ là thứ nữ của hắn, tất nhiên sẽ không xem trọng nàng.

Dù cho luận về nhan sắc hay tướng mạo thì nàng đều vô cùng xuất chúng. Bất quá vị trí của nàng vẫn chỉ là thứ nữ mà thôi.

Mặt khác nhan sắc của Lý Lệnh Uyển cũng đâu thua kém gì Lý Lệnh Yến. Một người thì thanh tú nho nhã, một người thì kiều diễm mỹ lệ, đúng là ngang tài ngang sức, khó phân được cao thấp.

Kỳ thật các nam tử có khả năng yêu thích Lệnh Uyển nhiều hơn. Bởi vì diện mạo của nàng khiến người khác gặp được một lần đã nhớ nhung hoài không quên. Đôi mắt nàng to tròn long lanh xinh đẹp, chỉ cần nàng liếc mắt nhìn đã câu dẫn hồn phách của biết bao nhiêu người.

Quảng Bình hầu phu nhân liền nhẹ nắm tay Lý Lệnh Uyển, trên mặt bà cười xán lạng trò chuyện cùng nàng. Tiếp đến bà liền vẫy tay kêu một nha hoàn đến đây, phân phó: “ Ngươi mau đến đại sảnh kêu thế tử tới đây.”

Sau đó bà nhìn Lý Lệnh Uyển cười nói: “ Con trai

của ta mấy ngày trước còn nói muốn đích thân đến Lý phủ gặp mặt cháu. Nó nói muốn tặng cho cháu một món quà, suốt ngày hắn cứ la hét ầm ĩ nhất định phải để nó đi đến đó gặp mặt cháu. Nhưng hôm nay khi nó biết cháu cũng đến đây, cứ luôn miệng nhắc đi nhắc lại với ta rằng, chờ sau khi cháu đến, ta phải nhanh chóng báo cho nó biết ngay.”

Những lời nói này thật là ái muội, tựa như nàng cùng Lương Phong Vũ đều lưỡng tình tương duyệt với nhau vậy.

Lý Lệnh Uyển...

(兩情相悅 > lưỡng tình tương duyệt = có thể hiểu na ná như: tình trong như đã thấu, mặt ngoài còn e.)

Xấu hổ chết mất! Kỳ thật quan hệ của nàng với Lương Phong Vũ có tốt đến thế đâu. Cho nên phu nhân à! Người không cần làm những trò đó khiến cho mọi người hiểu lầm ta cùng Lương Phong Vũ thân thiết với nhau như vậy có được không.

Nhưng hiện tại nàng không thể phản bác được, dù sao mấy năm học lễ nghĩa nàng cũng hiểu rằng, không thể trước mặt mọi người vô lễ với bà ta bằng không bọn họ sẽ sau lưng dị nghị nàng là một tiểu thư không biết phép tắc. Dám còn cả gan chống đối lời nói của Quảng Bình hầu phu nhân nữa, vì thế nàng chỉ có thể cúi đầu giả vờ thẹn thùng.

Nhưng thật sự nàng vẫn không muốn Quảng Bình hầu phu nhân nói nàng cùng Lương Phong Vũ có quan hệ như vậy. Thế nên nàng liền đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Chu Thị, nàng nhẹ giọng kêu nàng ta một tiếng: “ Mẫu thân.”

Ý tứ này của nàng chính là muốn Chu Thị uyển chuyển thay nàng nói về việc này cùng Quảng Bình hầu phu nhân.

Dù sao Chu Thị và Quảng Bình hầu phu nhân cũng là người cùng thế hệ, hơn nữa Chu Thị còn là mẫu thân của mình, vì vậy cứ để cho Chu Thị nói thay nàng, tất nhiên vẫn sẽ tốt hơn.

Kỳ thật trong lòng Chu Thị cũng muốn Lý Lệnh Uyển có thể gả vào Quảng Bình hầu phủ. Thế nên sau khi Chu Thị nghe Quảng Bình hầu phu nhân nói những lời đó. Trong đầu nàng cũng cho rằng Quảng Bình hầu phu nhân đây là đang ngỏ lời, chắc có lẽ ít ngày nữa bọn họ sẽ thỉnh bà mối đến Lý phủ bàn bạc về hôn sự này.

Vì thế nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng, hơn nữa nàng còn hy vọng hôn sự này mau mau được định đoạt.

Chỉ có như vậy thì Lý Lệnh Uyển mới sớm ngày thoát khỏi Lý phủ, nơi chứa đầy sự phức tạp. Cho nên làm sao nàng có thể mở miệng thanh minh những lời nói vừa rồi của Quảng Bình hầu phu nhân được?

Lúc này Chu Thị mỉm cười nhìn Lý Lệnh Uyển, nàng không hề lên tiếng giải thích nào.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy thái độ của này của nàng, trong lòng lại thầm thở dài.

Sau đó đám người Từ Thị lập tức đi đến ngồi cùng với các vị phu nhân của những phủ khác. Vừa rồi các gia đình có nhi tử sắp tới tuổi thành thân nghe thấy những lời nói của Quảng Bình hầu phu nhân, trong lòng bọn họ vô cùng tiếc nuối, bởi vì mối hôn sự này đã bị bà đoạt trước.

Cho nên bọn họ chỉ biết lên tiếng trêu ghẹo Quảng Bình hầu phu nhân một chút: “ Xem ra hôm nay phu nhân quả thật có rất nhiều chuyện vui, không biết chúng ta có thể mời phu nhân uống ly rượu mừng này được không?”

Thậm chí còn có các phu nhân khác thay nhau chúc mừng Quảng Bình hầu phu nhân cùng đám người Chu Thị nữa.

Tuy rằng Lý Lệnh Yến vẫn luôn tươi cười, nhưng trong lòng nàng có chút không vui. Từ sau khi đám người bọn họ đến đây, mọi người chỉ tập trung chú ý đến Lý Lệnh Uyển, ngay cả Quảng Bình hầu phu nhân cũng vậy, chẳng ai thèm ngó ngàng để ý đến nàng.

Nhưng cho dù luận về dung mạo hay tài năng, nàng cảm thấy bản thân mình hơn hẳn Lý Lệnh Uyển.

Còn nữa trong Lý phủ ai mà không biết Lý Tu Bách yêu thương nàng nhất, hắn xem nàng như châu báu, còn Lý Lệnh Uyển chỉ như cỏ dại ven đường. Vì sao khi đến đây mọi người đều chỉ đều chú ý đến mỗi mình Lý Lệnh Uyển?

Sau đó Lý Lệnh Yến nhìn Lý Lệnh Uyển bằng ánh mắt không cam lòng, tiếp đến nàng thấy Lý Lệnh Uyển đang cúi thấp đầu xuống. Vì vậy nàng không nhìn rõ được biểu tình hiện giờ trên mặt Lý Lệnh Uyển là gì.

Trong đầu Lý Lệnh Yến thầm nghĩ không lẽ nàng đang thẹn thùng? Lý Lệnh Yến khẽ hừ một tiếng, thu tầm mắt lại.

Kỳ thật hiện giờ Lý Lệnh Uyển không hề có chút nào thẹn thùng cả. Nàng đang cảm thấy bực bội về những chuyện vừa rồi. Cho dù nàng có tám cái miệng cũng không thể giải thích rõ được việc này sao?

Tại sao bọn họ cứ trêu chọc nàng về việc này kia chứ? Còn nữa Quảng Bình hầu phu nhân, vì sao người lại gây cho ta phiền toái như vậy, ngay cả một câu giải thích cũng không có?

Nếu người còn muốn chọc giận ta thì đừng trách ta sẽ nhanh chóng gả cho nhi tử của người thật nha. Chờ đến lúc ta lấy nhi tử của người rồi,thì người mới phát hiện ra rằng Lý Tu Bách không hề yêu thương gì ta cả, chỉ e rằng hối hận không kịp đấy.

Nhưng giờ phút này khi Quảng Bình hầu phu nhân nghe người khác chúc mừng mình như thế, bà vẫn mỉm cười không lên tiếng thừa nhận hay từ chối nào cả.

Vốn dĩ trong đầu bà cũng đã có suy tính, dù sao bà ta đã ngỏ lời như thế, hơn nữa bà còn cố ý để mọi người biết đến việc nhi tử nhà mình cực kỳ yêu thích Lý Lệnh Uyển, thậm chí là muốn cưới nàng làm thê thử.

Trước tiên cứ để mọi người hiểu lầm về chuyện này đi. Sau đó bà sẽ thỉnh bà mối đến Lý phủ cũng chưa muộn, dù sao mọi người cũng đã hiểu lầm, thì bọn họ làm sao không đáp ứng cho được.

Mà hiện tại bà cũng không chắc có thể thành công đoạt được mối hôn sự này không, cho nên bà ta mới không mở miệng trả lời, cứ để mặc bọn họ chúc mừng.

Hơn nữa trên đời mọi chuyện đều có thể xảy ra, vạn nhất Lý Tu Bách không được bổ nhiệm vào chức quan Hộ Bộ hữu thị lang thì sao?

Kể cả Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng có thể thi đổ tiến sĩ hay không còn chưa biết? Nếu quả thật Lý Tu Bách chắc chắn được nhậm chức quan Hộ Bộ thị lang, còn có Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng thi đổ tiến sĩ, bà sẽ nhanh thỉnh bà mối đến Lý gia cầu hôn ngay.

Bằng không để người khác đoạt trước, thì Lương Phong Vũ làm sao có thể cưới Lý Lệnh Uyển được? Hơn nữa còn có thể tìm được tiểu thư nào có gia thế tốt hơn Lý Lệnh Uyển được đây?

Trong đầu Quảng Bình hầu phu nhân vẫn luôn suy tính chuyện này. Bất quá vẻ mặt của bà vẫn tươi cười, liền sai người dâng trà cho đám người Chu Thị.

Đột nhiên mọi người trong phòng nghe được tiếng bước chân vang lên, theo sau liền nhìn thấy Lương Phong Vũ đang vội vã chạy vào.

Người thiếu niên mười tám tuổi, diện mạo tuấn tú, trên mặt nở nụ cười xán lạn khiến người khác nhìn thấy tâm tình cũng vui lên.

Hôm này hắn mặc một y phục làm từ tơ lụa thượng hạng có màu hồng cánh sen, trên mặt vải tô điểm hoa văn tinh tế, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội, thân hình cân đối.

Vốn dĩ hắn sở hữu một đôi chân dài. Quả thật là một vị thiếu niên muốn tướng mại có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người nha.

Sau khi Lý Lệnh Uyển quan sát hắn xong liền cảm thán một câu, nhưng ngay lập tức nàng liền liếc mắt nhìn về phía Lý Lệnh Yến. Xem ra hôm nay hai người bọn họ ăn bận như vậy, thật sự rất thích hợp cho lần đầu tiên gặp nha.

Quảng Bình hầu phu nhân nhìn thấy Lương Phong Vũ đã đến đây, nụ cười trên mặt bà càng tươi hơn, nhưng bà vẫn lên tiếng trách hắn một câu: “ Thấy chưa lại nộn nóng muốn đi gặp Uyển muội muội rồi, chậm một chút không được sao? Hà tất gì phải chạy vội như thế? Ngốc tử lại đây với ta.”

Nghe bà nói xong, Lương Phong Vũ lập tức đi tới chỗ bà, tiếp đến bà ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, cười nói: “ Được rồi, mau đi tìm Uyển muội muội của con đi.” Các vị phu nhân nghe vậy liền bật cười.

Lý Lệnh Uyên đang ầm thầm cắn răng, chiếc khăn tay trong tay nàng đều bị hồ hôi của nàng làm ướt đẫm.

Nhưng nàng còn cách nào khác sao. Chu thị thì không chịu ra mặt cho nàng. Hơn nữa nàng chỉ là một tiểu thư khuê các, nếu nàng dám tự mình mở miệng từ chối, thì chỉ e rằng sau khi trở về Từ Thị sẽ đem việc này nói lại với lão thái thái, chắc chắn lão thái thái lại trách nàng là không có gia giáo, không hiểu phép tắc, không chừng lại phạt nàng nữa.

Bất quá sau đó nàng lại nghĩ, có thể mối hôn sự này sẽ không thành. Chờ sau khi Lương Phong Vũ gặp được Lý Lệnh Yến, khẳng định hắn ta sẽ quấn lấy Lý Lệnh Yến cho coi.

Tiếp đến hai người bọn họ sẽ phát triển tình cảm giống như trong truyện gốc vậy, đến lúc đó hắn làm sao có thể để mắt tới nàng nữa? Hơn nữa biết đâu nhờ chuyện này, nàng có thể khiến Lý Lệnh Yến gả cho hắn thì là quá tốt.

Bởi vì trong đầu đã tìm được đối sách, cho nên Lý Lệnh Uyển ngồi vững trên ghế tựa như Thái Sơn. Mà bên kia sau khi Lương Phong Vũ bị mọi người trêu ghẹo xong, thì hắn đem một khuôn mặt ửng đỏ đi tới chỗ Lý Lệnh Uyển.

Bởi vì thường ngày hắn không có nhiều cơ hội thân cận với Lý Lệnh Uyển.

Thứ nhất là do nàng luôn tìm đủ lý do để tránh mặt hắn, thứ hai là mỗi khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy hắn quấn lấy Lý Lệnh Uyển, thì Lý Duy Nguyên liền che chắn không cho phép hắn đến gần nàng.

Mà hôm nay vất vả lắm hắn mới tìm được lý do giữ chân Lý Duy Nguyên cùng Lý Tu Bách ở lại đại sảnh, còn bản thân mình thì nhanh chóng chuồn êm đi đến chổ này.

Tất nhiên trong lòng hắn cực kỳ vui mừng, tiếp đến hắn liền nhanh chân đi tới trước mặt nàng, cười nói: “ Uyển muội muội, nàng đã đến rồi sao?”

Hiện tại phía bên kia, Quảng Bình hầu phu nhân vẫn luôn mỉm cười âm thầm quan sát bọn họ.

Vì thế Lý Lệnh Uyển đành phải ừ một tiếng. Hơn nữa trên mặt nàng còn phải cố gượng cười, tư vị này thật đúng là khó chịu mà.

Khi Lý Lệnh Uyển cười lên có má lúm đồng tiền. Nhìn nàng như vậy thật cực kỳ xinh đẹp, cho nên Lương Phong Vũ ngăn không được cảm xúc rung động trong lòng mình, nhất thời mặt hắn càng đỏ hơn.

Sau đó hắn liền cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra một con thỏ bạch ngọc, hắn nhanh chóng đưa đến trước mặt nàng, nói: “ Uyển muội muội lần trước tình cờ ta có nghe thấy nàng có nuôi một con thỏ nhỏ, vì vậy mấy ngày trước lúc ta ra dạo chơi bên ngoài có nhìn thấy con thỏ bạch ngọc này, ta nghĩ nàng sẽ rất thích nó, thế nên ta liền mua nó để tặng cho nàng.”

Nhưng Lý Lệnh Uyển không muốn nhận món đồ này, nhìn thôi cũng đủ biết con thỏ bạch ngọc treen tay hắn ta có giá trị rất lớn, nàng không muốn nhận món đồ quý giá như vậy. Vì thế nàng liền từ chối: “ Đa tạ tấm lòng của Lương thế tử nhưng huynh cứ giữ lại mà dùng đi.”

Lương Phong Vũ nghe nàng nói xong, trên mặt hắn có chút buồn, theo sau lại nói: “ Uyển muội muội, vì sao nàng không muốn nhận quà mà ta tặng cho nàng vậy?” Mấy năm nay hắn vẫn thường tặng quà cho nàng, nhưng nàng không bao giờ chịu nhận chúng.

Sau khi Lý Lệnh Uyển nghe hắn hỏi, trong lòng nàng cũng có chút áy náy. Nàng làm sao có thể nhận đồ vật của hắn được. Bởi vì nàng không muốn cùng hắn có chút quan hệ nào.

Nàng chỉ muốn bình bình an an sống hết đời mà thôi, nàng không muốn dính liếu gì vào những thành viên trong hậu cung của Lý Lệnh Yến cả.

Nhưng cái tên Lương Phòng Vũ này thật là khó trị, nàng càng không để ý tới hắn thì hắn lại càng muốn đến gần nàng.

Cũng giống như bây giờ vậy, nàng không chịu nhận con thỏ bạch ngọc này, hắn vẫn luôn kiên trì nhét nó vào tay nàng.

Lúc này nàng cảm giác dường như Lương Phong Vũ cứ muốn cùng nàng dây dưa không rõ ràng thì phải.

Bất quá phía bên kia có mấy vị phu nhân cùng tiểu thư đang hướng mắt về phía bọn họ. Vì thế nàng liền cười nói với hắn: “ À, Lương thế tử, ta muốn giới thiệu cho huynh một người.”

Nàng nhanh chóng đưa tay chỉ về phía Lý Lệnh Yến, nói với Lương Phong Vũ: “ Đây chính là Tam tỷ của ta. Năm trước tỷ ấy cùng phụ thân của ta từ Hàng Châu trở về đây, huynh trước kia chưa gặp qua tỷ ấy đúng không? Nào lại gặp mặt nhau một lần đi.”

Tuy rằng Lương Phong Vũ được Quảng Bình hầu cùng Quảng Bình hầu phu nhân nuông chiều từ nhỏ, cho nên tính tình hắn trở nên kiêu căng, nhưng kỳ thật hắn không phải là người xấu.

Chỉ là trong truyện gốc vì hắn quá si tâm với Lý Lệnh Yến, cho nên mỗi lần Lý Lệnh Yến đến cầu xin hắn giúp đỡ, hắn mới làm việc trái lương tâm của mình, giúp cho Lý Lệnh Yến diệt trừ những người gây trở ngại cho nàng.

Bất quá Lý Lệnh Uyển lại nghĩ, cho dù sau này Lương Phong Vũ vì Lý Lệnh Yến mà đối phó vời nàng, thì nàng cũng không sợ.

Bởi vì hiện tại nàng đã có Lý Duy Nguyên che chở, nàng còn sợ ai nữa chứ? Mặc dù sau này Lương Phong Vũ cũng rất lợi hại, nhưng so với Lý Duy Nguyên thì hắn còn kém xa. Giống như con kiến đấu với một con voi vậy.

Hơn nữa nàng cũng hy vọng Lương Phong Vũ có thể thành thân cùng Lý Lệnh Yến, nếu như để Lý Lệnh Yến có cơ hội gặp được Thuần Vu Kỳ cùng Tạ Uẩn thật sự chuyện này sẽ càng khó giải quyết hơn, quan trọng nhất là nàng không biết tìm cách nào để đối phó được bọn họ.

Vừa rồi Lý Lệnh Yến không được mọi người trong phòng xem trọng, cho nên nàng cảm thấy không cam lòng, đồng thời nàng cũng hận cái thân phận thứ nữ này của mình. Bằng không với tướng mạo, cùng tài năng hơn người như vậy, thì mọi người làm sao không để mắt tới nàng cho được.

Nhưng mà nàng lại chẳng nghĩ đến việc Lý Lệnh Uyển lại có thể chủ động giới thiệu nàng với Lương Phong Vũ.

Khi nãy nàng cũng đã âm thầm quan sát hai người bọn họ, thế nên nàng cũng hiểu rõ Lý Lệnh Uyển chẳng có chút yêu thích nào đối với cái vị Lương thế tử này.

Bất quá khi nàng nhìn thấy bọn họ tiến tới đây, nàng có chút bất ngờ, sau đó nàng nhanh chóng đứng lên hành lễ cùng Lương Phong Vũ, tiếp đến nhẹ nhàng nói: “ Lệnh Yến tham kiến thế tử.”

Giọng nói nàng tựa như chim vàng anh đang hót, thật êm tai. Theo sau nàng liền ngẩng đầu lên nhìn Lương Phong Vũ, trên mặt nàng tràn ngập ý cười, đúng là mang vẻ đẹp nhu mì của người con gái Giang Nam.

Trước kia Lý Lệnh Yến cũng từng nghe mọi người nói về Quảng Bình hầu phủ, cho nên nàng biết rõ bọn họ có địa vị tương đối cao.

Hơn nữa nàng nhìn ra được Lương Phong Vũ vốn có tình ý với Lý Lệnh Uyển, tất nhiên trong lòng nàng cũng có tâm tư muốn tranh đoạt cùng Lý Lệnh Uyển rồi.

Nàng so với Lý Lệnh Uyển có thua kém gì đâu? Nếu người nào thích Lý Lệnh Uyển thì nàng sẽ tìm cách khiến người đó cũng thích mình đến mức không còn để ý tới Lý Lệnh Uyển nữa.

Tuy rằng hiện tại trong đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ về việc đó, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Khi nàng cười lên thật xinh đẹp, khiến cho Lương Phong Vũ nhìn đến ngẩng người, nhất thời hắn cũng không biết mình nên nói cái gì cùng Lý Lệnh Yến.

——————————-//——//—————————

* Tác giả có lời muốn nói:

- Quảng Bình hầu phu nhân: Uyển Uyển trưởng thành rồi phải tính tới chuyện hôn sự đi thôi.

- Nguyên ca (vẻ mặt vô cảm): Người nào muốn cưới Uyển Uyển, thì tốt nhất hãy tự mình đi tìm cái chết trước đi, miễn cho ta phải động thủ.

* Editor: mạng phép cho em xin lạy Nguyên ca 3 lạy ????????????????????????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.