Thật vất vả lắm thì cuối cùng buổi học sáng hôm nay cũng đã kết thúc, Lý Lệnh Uyển nằm bò trên thư án mà ngủ, cũng chẳng màn ăn cơm.
Lão thái thái vì lo nghĩ cho tiền đồ của đám tôn nhi nhà mình, nên cho dù là thời gian cơm trưa cũng phải dùng ở trong tiền viện này.
Vì thế lão thái thái đã phân phó người trong phòng bếp làm các món ăn giống nhau, sai hạ nhân đưa đến đây, sau đó để các thiếu gia, các tiểu thư dùng cơm nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại học tiếp.
Tất nhiên là buổi chiều các thiếu gia vẫn sẽ ở đây học tập văn chương chữ nghĩa, còn các tiểu thư thì phải đi đến một tiểu viện khác phía sau hoa viên, để các nàng học may vá thêu thùa, cầm nghệ cùng lễ nghi.
Bất quá Lý Lệnh Uyển chỉ vừa mới ngủ được một chút liền bị Tiểu Phiến đánh thức.
“ Tiểu thư,“ Tiểu Phiến nhẹ giọng gọi nàng, “ Chúng ta phải đi đến tiểu viện phía sau hoa viên thôi.”
Lý Lệnh Uyển kêu rên một tiếng, bởi vì nàng bị người khác phá giấc ngủ, cho nên nàng có chút bực bội hận không thể đưa tay xoa đầu tóc của chính mình.
Cảm giác buồn ngủ mà lại không được ngủ thật là khó chịu mà. Nhưng nàng còn có cách nào khác sao? Vì thế nàng nhanh chóng đứng dậy, đi theo Tiểu Phiến bước ra cửa.
Chỉ là nàng chưa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau có người gọi nàng: “Uyển Uyển.”
Lý Lệnh Uyển liền quay đầu nhìn lại, thì ra là Lý Duy Nguyên đang gọi nàng.
“ Ca ca,“ nàng vừa đưa tay che miệng ngáp một cái, vừa hỏi hắn: “ Huynh kêu muội có chuyên gì không?”
Lý Duy Nguyên tiến đến đưa cho nàng ba khối bánh hoa hồng.
Vì các thiếu gia, các tiểu thư cùng học chung với nhau lại cùng nhau dùng cơm trưa, cho nên những người trong phòng bếp cũng không dám liều lĩnh cắt xén bớt phần ăn của Lý Duy Nguyên, vì thế đồ ăn của hắn đều giống với tất cả bọn họ.
Vừa rồi Lý Duy Nguyên nhìn thấy Lý Lệnh Uyển chỉ nằm trên thư án mà ngủ, tới giờ dùng cơm nàng cũng không ăn, cứ lo ngủ suốt như vậy.
Nhìn nàng ngủ ngon đến thế hắn cũng không đành lòng đánh thức nàng, cho nên hắn cứ để nàng ngủ.
Nhưng bây giờ nàng lại phải đến tiểu viện phía sau hoa viên để học, mà vừa rồi nàng lại chưa ăn bất cứ thứ gì hắn lo lắng nàng sẽ đói, nên lúc dùng cơm hắn giữ lại ba khối bánh hoa hồng này để chút nữa đưa cho nàng.
Nhưng Lý Lệnh Uyển không nhận lấy, nàng nói: “Ca ca, cơm trưa của muội Tiểu Phiến đang giữ. Chờ lát nữa muội tới bên đấy sẽ lập tức ăn, hiện tại muội không đói. Ba cái bánh này huynh giữ lại mà ăn đi.”
Nàng vừa nói vừa phất tay cáo từ với hắn, trên mặt cười tủm tỉm nói: “ Muội đi trước nha ca ca.”
Nói xong nàng liền xoay người dẫn theo Tiểu Phiến cùng nhau bước ra cửa.
Lúc này Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng vui vẻ tung tăng nhảy nhót của nàng cứ như một chú hồ ly đáng yêu vậy, nhìn thấy nàng như thế, hắn cảm thấy tâm tình của mình cũng trở nên vui vẻ.
Lý Duy Nguyên vẫn đứng yên ở đó chăm chú nhìn bóng dáng nàng dần dần khuất sau cánh cửa, sau đó hắn mới quay trở về thư án.
Hiện tại trong phòng học chỉ còn lại hắn cùng Lý Duy Lăng và Lý Duy Lương, mà Lý Lệnh Kiều và Lý Lệnh Uyển đã đi đến tiểu viện khác để học.
Tất nhiên hắn hiểu rõ Lý Duy Lăng cùng Lý Duy Lương làm sao sẽ để ý mà nói chuyện với mình, cho nên lúc này hai người bọn họ liền ngồi cùng nhau trò chuyện, nhìn bộ dạng có vẻ thân thiết lắm.
Lý Duy Nguyên cũng chẳng muốn quan tâm đến bọn họ, hắn chỉ lo chăm chú đọc sách của mình.
Việc hắn cần làm bây giờ chính là phải cố gắng học tập thật tốt thì tương lai hắn mới có thể trở thành kẻ mạnh nhất, chỉ như thế hắn mới có khả năng bảo vệ che chở cho Lý Lệnh Uyển.
Nàng cũng sẽ không cần phải vì hắn mà cầu xin bất kỳ một ai, hắn chỉ muốn nhìn thấy mỗi ngày nàng đều được vui vẻ, nàng thích làm thế nào thì cứ làm thế ấy sẽ chẳng có người nào dám đụng đến nàng.
Nhưng lúc này Lý Lệnh Uyển cũng chẳng có tâm trạng nào muốn gây sự với người khác đâu.
Bởi vì khi nàng cùng Tiểu Phiến vừa bước chân đến trước cửa tiền việnthì nữ phu tử cũng đã nhấc chân đi vào trong phòng.
Vì thế nàng không hề có thời gian rãnh đâu mà nghĩ đến việc ăn cơm trưa nữa, nàng vội vàng chạy nhanh vào phòng học, nhưng khi nàng vừa chạy đến trước cửa phòng học thì tất cả mọi người trong phòng đều đã đứng lên hành lễ cùng nữ phu tử, còn cung kính nói một tiếng phu tử ngày mới tốt lành.
Trong lòng nàng thầm cầu mong, nữ phu tử ơi người ngàn lần vạn lần đừng lấy roi mây đánh vào tay của ta nha, ta vừa nãy đã ăn hai cây roi mây của lão phu tử kìa rồi, ta bây giờ không muốn phải nếm lại mùi vị đó đâu.
Cũng may mắn thay nữ phu tử này là một người cực kỳ ôn nhu thân thiện, nàng ta thấy Lý Lệnh Uyển đến trễ cũng không muốn dùng roi mây đánh Lý Lệnh Uyển, nàng ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Lý Lệnh Uyển, nhẹ giọng bảo Lý Lệnh Uyển vào chỗ ngồi.
Lý Lệnh Uyển nghe nữ phu tử nói vậy nàng liền cúi đầu cảm tạ, sau đó nàng liền nhấc chân bước vào phòng học.
Hiện tại bên trong phòng học được đặt ba thư án, phía bên trên là thư án của nữ phu tử, còn hai cái còn lại một là của nàng cái còn lại là của Lý Lệnh Kiều.
Lý Lệnh Kiều đang ngồi trên thư án phía bên phải, nàng ta giương mắt nhìn Lý Lệnh Uyển với vẻ mặt cười nhạo.
Nàng ta đang cố ý cười nhạo Lý Lệnh Uyển vì việc đi học trễ, dù nàng ta có làm gì thì Lý Lệnh Uyển cũng chẳng muốn để ý đến.
Bản thân Lý Lệnh Uyển cũng chẳng nhìn Lý Lệnh Kiều một cái, liền nhấc chân đi đến thư án của mình ngồi xuống.
Vị Nữ phu tử này là người Tô Châu, cho nên nàng ta là một người cực kỳ ôn nhu, nói năng cũng vô cùng nhỏ nhẹ dễ nghe.
Sau đó nữ phu tử liền bảo một nha hoàn cầm khung thêu cùng các sợi chỉ đầy màu sắc mang đến đây, tiếp đến nàng ta bảo hai người bọn họ đến đứng phía sau nhìn xem cách nàng ta thêu từng đường kim mũi chỉ trên mảnh vải.
Nữ phu tử thêu trên mảnh vải chính là một phiến lá cây, nàng ta dùng những đường thêu đơn giản nhất để thêu nên chúng, sau khi thêu xong liền hỏi bọn họ nhìn có hiểu không?
Có thể làm được hay không? Thực sự lúc nhìn nữ phu tử thêu thì thật đúng là một chuyện rất đơn giản, nhưng có làm được như vậy hay không thì lại là một chuyện khác.
Nhưng chờ đến khi Lý Lệnh Uyển thêu xong phiến lá cây đó thì trên đầu ngón tay đã bị kim đâm không ít.
Lý Lệnh Kiều tuy còn nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ đã được mẫu thân là Từ Thị dạy nàng chút ít kỹ năng thêu thùa, cho nên việc thêu một phiến lá cây đối với nàng ta là việc rất đơn giản.
Vừa lúc nàng ta thêu xong, liền ngẩng đầu nhìn thấy Lý Lệnh Uyển còn cắm cúi thêu chúng, nàng ta lại bắt đầu chế nhạo nàng: “ Tam tỷ, tỷ tại sao lại thêu chưa xong nữa vậy? Chỉ là một phiến lá cây mà cũng không làm được sao? Hứ, đến cả đầu ngón tay cũng bị thương rồi à?”
“ Ngũ tiểu thư,“ nữ phu tử dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, lịch sự nhã nhặn nói: “ Nói năng cho cẩn thận.”
Mặt khác trên mặt thư án còn có một cây roi mây, Lý Lệnh Kiều vừa nhìn thấy liền sợ đến rục cổ, nàng ta chẳng dám nói thêm lời nào nữa, chỉ là vẫn trợn mắt chọc ghẹo Lý Lệnh Uyển mà thôi.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển bắt đầu nổi nóng. Mẹ nó, chỉ là thêu được một phiến lá cây thôi bộ ghê gớm lắm à?
Có bản lĩnh thì chúng ta thử thi giải toán tích phân, biểu thức vi phân cùng tiếng anh xem ai giỏi hơn nào.
Cho dù trong lòng nàng đang thầm khinh thường Lý Lệnh Kiều như thế nào, nhưng cuối cùng nàng cũng cố gắng thêu xong phiến lá cây ấy, sau đó nàng liền đem qua cho nữ phu tử xem thử.
Nữ phu tử nhìn thấy cũng không hề có ý tứ trách cứ gì nàng cả, ngược lại còn nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Tiếp tục cố gắng.”
Lý Lệnh Uyển cảm thấy thái độ của vị nữ phu tử này đối với mình cực kỳ tốt, cho nên trong lòng nàng nghĩ, nàng phải quyết tâm học thêu thùa thật giỏi để không phụ lòng nữ phu tử.
Chờ sau khi học thêu thùa xong lại phải học tiếp lễ nghi. Mà người dạy lễ nghi là một vị ma ma khá lớn tuổi, Lý Lệnh Uyển nghe mọi người xưng hô bà là Hỉ ma ma.
Vị Hỉ ma ma này thoạt nhìn là một người cực nghiêm khắc, lúc nào khuôn mặt bà ta cũng nghiêm nghị, nhìn qua ánh mắt liền có thể đoán biết bà ta là một người khôn khéo.
Dù sao nàng cũng không quan tâm người đang đứng trước mặt mình là dạng người nghiêm khắc như thế nào. Hôm nay nàng cũng đã chịu đủ xui xẻo thì còn sợ xui xẻo thêm gì nữa.
Hiện tại Hỉ ma ma sai người cầm tới đây hai chén sứ thanh hoa, sau đó bà ta liền đổ nước vào mỗi chén, bà ta đưa chén nước đến cho từng người các nàng, tiếp đến bảo các nàng hãy đặt chúng lên trên đầu.
Kế tiếp Hỉ ma ma lại dặn dò các nàng phải đi đứng thật cẩn thẩn, không được để nước trong chén đổ ra ngoài, nếu bà ta thấy có nước chảy xuống từ gương mặt thì lập tức sẽ sai người tiến đến đánh vào tay các nàng.
Còn nếu các nàng đi đứng mạnh quá, đến cả chén sứ trên đầu cũng rơi xuống đất bể nát. Thì tốt rồi, các nàng sẽ bị phạt phải đứng yên để chén nước lên đầu tới nửa canh giờ.
Haizz, hiện thực quả là tàn nhẫn nhưng đối với phương pháp dạy học này không thể nghi ngờ được thật sự nó rất hữu dụng.
Lý Lệnh Uyển thầm cảm tạ trời cao, vì năm mà nàng học cao trung và đại học vào lúc khai giảng nàng đã phải trải qua kiếp sống quân sự, cho nên việc này chẳng có thể làm khó được nàng.
Nhớ khi đó mỗi ngày nàng phải học tư thế đứng yên trong một tiếng đồng hồ ngoài trời nắng gắt, cho nên việc để chén sứ trên đỉnh đầu mà không làm chúng rớt chúng xuống đất là một việc vô cùng dễ dàng đối với nàng.
Vì thế sau khi lớp học kết thúc, nàng vui vẻ xoay người rời đi. Trước khi đi nàng còn quay đầu nhìn lại Lý Lệnh Kiều.
Lúc này trên đầu Lý Lệnh Kiều đều bị nước làm cho ướt sủng, chỉ còn lại cái chén không nàng ta lại còn đang khóc thút thít.
Lý Lệnh Uyển nhìn nàng ta với ánh mắt xem thường, sau đó tâm tình vui vẻ hớn hở xoay người bước ra khỏi phòng.
Lý Lệnh Uyển vừa đi ra khỏi cửa liền nghe được phía sau vang lên một tiếng chén vỡ, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại thì ra Lý Lệnh Kiều bị nàng chọc giận đến mức dậm chân, cho nên mới khiến cái chén trên đầu mới rơi xuống đất.
“ Đứng thêm nửa canh giờ nữa.” Đó là giọng nói vang vọng của Hỉ ma ma.
Lúc này Lý Lệnh Kiều đột nhiên khóc lớn, nhưng mà nàng ta có khóc cũng vô dụng thôi, lão thái thái sớm đã dặn dò các nàng rằng lúc nào cũng phải biết nghe lời những vị phu tử dạy bảo, cho dù bị phu tử trách phạt, thì bất kỳ ai cũng không được đến đây cầu xin.
Vì thế Lý Lệnh Kiều chỉ có thể vừa khóc vừa tiếp tục đứng yên để cái chén lên đầu mà thôi.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Lệnh Kiều như thế,nàng nhếch miệng cười lén, tâm tình của nàng cực kỳ vui sướng, cho nên nàng liền xoay người quay trở về Di Hoà Viện.
Nếu mỗi ngày mà cứ xảy ra sự việc giống như ngày hôm nay thì nàng thật sự sẽ phiền muộn mà chết sớm mất.
Nhưng nàng vẫn hy vọng rằng đám người Lý Duy Lăng đừng tìm cách gây sự với Lý Duy Nguyên nữa.
Chỉ có như vậy, Lý Lệnh Uyển mới cảm thấy không còn phải mệt mỏi hay nhọc lòng lo lắng nữa. Hiện tại trong đầu nàng liền suy nghĩ về thái độ khi ấy của Lý Duy Lăng.
Sợ cái gì kia chứ? Ngươi là con vợ cả thì ta cũng là con vợ cả, ngươi được lão thái thái yêu thương thì ta cũng là người được bà yêu thích, cho nên ngươi nghĩ mình là ai mà dám chế nhạo tổn thương lòng tự trọng của ta, để ta chống mắt lên xem ai sợ ai.
Cũng thật may mắn từ sau việc đó đám người Lý Duy Lăng cũng không còn gây khó dễ gì cho Lý Duy Nguyên nữa, vì vậy mỗi ngày sau khi tan học nàng thường đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên, đợi hắn tan học trở về.
Tuy rằng đa số thời gian hắn chỉ yên lặng đọc sách, còn nàng thì thay hắn chăm sóc hoa cỏ cây cối trong tiểu viện, cũng có đôi khi nàng cảm thấy nhàm chán thì nàng sẽ chơi đùa cùng con chim vàng anh nhỏ cứ như thế lâu ngày bọn họ ở cạnh bên nhau tất nhiên sẽ sinh nhiều tình cảm dành cho nhau hơn.
Mặc dù cả hai người bọn suốt ngày chỉ là ai lo làm việc người nấy không nói chuyện với nhau nhiều.
Thời gian trôi qua thật nhanh thế là đã vào mùa hạ, cây đào nơi góc sân cũng đã ra quả Lý Lệnh Uyển nhìn thấy thôi mà đã thèm đến nhỏ vãi.
Có đôi lúc nàng hoài nghi bản thân mình kiếp trước có phải là một chú khỉ hay không, bởi vì nàng thích nhất là ăn đào, thậm chí nàng còn có thể ăn đào thay cơm.
Nhưng đáng tiếc những quả đào trên cây đã bị nàng ăn sạch hết rồi, vì vậy nàng muốn ăn nữa thì chỉ có thể đợi đến mùa sau mà thôi.
Thật sự bây giờ nàng nàng rất thèm ăn đào, may thay lúc này cây đào ở chỗ Lý Duy Nguyên vẫn còn một ít quả đào, cho nên nàng liền lặng lẽ đi tới phía dưới gốc cây đào, nàng cố nhón chân với tay lên cành đào, nàng muốn hái hai trái đào nhỏ vừa mới mọc ra trên cây đó.
Cuối cùng nàng cũng đã hái được chúng, sau đó nàng muốn ngay tức khắc ăn chúng vào bụng.
Bất quá chỉ là nàng vừa cầm trái đào trong tay muốn đưa lên miệng cắn một miếng, thì Cẩn Ngôn từ đâu cầm đến thau nước, hắn ta muốn dùng nó để rửa sạch hai quả đào kia.
Sau khi rửa sạch hắn ta đưa lại cho nàng, nhưng nàng còn chưa kịp đưa lên miệng cắn thì đã có một bàn tay đoạt lấy hai trái đào nhỏ trong tay nàng.
Nàng ngẩng đầu lên để xem người kia là ai thì ra người đó lại là Lý Duy Nguyên. Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu xanh da trời, trông rất là anh tuấn.
Lý Duy Nguyên vừa trải qua sinh thần mười bốn tuổi của mình trong tháng này, nhưng thật trùng hợp ngày sinh của Lý Lệnh Uyển cũng vào tháng này chỉ là nàng sinh cuối tháng, cũng còn mấy ngày nữa mới đến sinh thần của nàng.
Lúc này nàng nhìn Lý Duy Nguyên đang cầm trong tay hai quả đào của mình, cho nên Lý Lệnh Uyển nghĩ rằng hắn cũng muốn ăn đào, vì thế nàng mỉm cười nói với hắn: “ Ca ca, vừa rồi muội mới hái được hai quả đào này, chúng ta mỗi người một trái nhé.”
Lý Duy Nguyên liền đưa mắt nhìn hai quả đào trong tay, sau đó hắn lại nhìn đến nụ tười đẹp tựa như hoa của Lý Lệnh Uyển. Đột nhiên hắn đưa tay ném thẳng hai quả đào này ra ngoài viện.
Lý Lệnh Uyển thấy động tác của hắn như vậy nàng liền ngẩn người, sau đó nàng cảm thấy trong lòng có chút tức giận.
Nàng vất vả lắm mới hái được hai quả đào này cơ mà, hơn nữa chúng cũng đã được rửa sạch sẽ rồi, cuối cùng lại bị Lý Duy Nguyên ném đi không thương tiếc.
Vì thế nụ cười trên mặt nàng liền tắt, vẻ mặt nàng khó chịu hỏi Lý Duy Nguyên: “ Ca ca, huynh tại sao lại ném đào của muội đi?”
Chẳng lẽ trong lòng Lý Duy Nguyên không vui vì nàng đã lén hái đào trong tiểu viện của hắn sao?
Chắc không phải là như thế đâu, bởi vì thời gian gần đây nàng cảm nhận được Lý Duy Nguyên đối xử với nàng rất tốt, chỉ cần đồ vật nào nàng thích hắn có thì tuyệt đối sẽ đưa cho cho nàng, nhưng tại sao bây giờ đến cả hai quả đào mà hắn cũng keo kiệt với nàng vậy?
Lý Duy Nguyên cũng không lên tiếng trả lời nàng, hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, sau đó chậm rãi nói: “ Về sau muội không được ăn đào nữa.”
Tóc nàng thực sự mềm mại giống như tơ lụa. Hơn nữa nảy giờ nàng chạy nhảy khắp nơi trong tiểu viện, chẳng màn trời nắng, cho nên lúc tay hắn sờ vào tóc nàng cảm nhận được chút ấm áp.
Đối với một người rất thích ăn đào như nàng mà về sau không được ăn đào nữa, thì việc này là một việc rất khó khăn đối với nàng.
Lý Lệnh Uyển không cam tâm, liền hỏi hắn: “ Vì lý do gì mà huynh không cho muội sau này ăn đào nữa?”
Lý Duy Nguyên lại cúi đầu nhìn nàng. Vốn Lý Lệnh Uyển có một đôi mắt trong sáng như ngọc, khi nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn trong mắt nàng chỉ có duy nhất hình bóng của hắn, vì thế hắn cảm nhận được nội tâm của mình vô cùng hạnh phúc.
Lý Duy Nguyên chợt nở nụ cười thật tươi, hắn vẫn còn đặt tay lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng xoa tóc nàng một lúc, sau đó hắn thu tay lại nhìn nàng nhẹ giọng nói: “ Tóm lại muội phải nghe lời ca ca, về sau muội không được ăn đào nữa biết không.”
Lúc xưa có lần hắn vô tình nhìn thấy Lý Lệnh Uyển sau khi ăn trái đào do tiểu nha hoàn đưa đến, nàng liền lập tức bị nổi mẫn đỏ lại cực kỳ ngứa, nàng gãy đến trầy hết cả người.
Cuối cùng nàng còn bị hôn mê bất tỉnh, cho nên hắn biết được Lý Lệnh Uyển dị ứng với đào, kể từ sau lần đó nàng không bao giờ dám ăn đào nữa, cũng như nàng không cho phép ai đem đào đến trước mặt mình.
Nhưng tại sao hiện giờ Lý Lệnh Uyển lại có thể ăn đào mà không bị di ứng, nếu để người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ sinh nghi sao?
Nhưng hắn không thể nói thẳng lý do này cho nàng biết được. Nếu bây giờ nói rõ thì chẳng phải nàng sẽ biết rằng hắn vốn dĩ đã biết nàng không phải là Lý Lệnh Uyển thật sự?
Cho nên Lý Duy Nguyên liền nắm lấy vai nàng, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Nghe lời ca ca đi, tóm lại ca ca sẽ không bao giờ hại muội.”
Lý Lệnh Uyển thực không tình nguyên vâng một tiếng. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, nhìn bộ dạng cực kỳ ủy khuất.
Khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của nàng như vậy, trong lòng hắn cũng mềm lòng muốn để cho nàng tiếp tục ăn đào nhưng nếu làm như thế sẽ gây họa cho nàng. Hắn liền giơ tay xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Ngoan.”
Sau đó Lý Duy Nguyên cũng không tiếp tục đọc sách, hắn giúp Lý Lệnh Uyển vẽ tranh cá cảnh lên trên bức tường.
Lý Lệnh Uyển nói rằng nàng từng đọc qua một cuốn sách cũ mới biết đến việc này, vẽ tranh cá cảnh lên tường thì lúc những dây leo của cây sắn dây bò lên trên nhìn sẽ rất đẹp cũng rất sinh động.
Khi hai người bọn họ vẽ tranh xong, liền cùng nhau bắt ghế ngồi trong sân viện ngắm nhìn giàn hoa tử đằng.
Hiện tại hoa tử đằng chưa nổ rộ hết chỉ có một ít hoa đã nở mà thôi, nhưng hương thơm của hoa đã lan tỏa khắp trong tiểu viện.
Vừa rồi nàng đã không được ăn đào, nhưng khi nàng nhìn đến hoa tử đằng liền hứng thú nói cho Lý Duy Nguyên biết công dụng của loài hoa này, nàng bảo có thể dùng hoa tử đằng làm nước uống, cũng có thể nhúng bột chiên lên ăn, hay dùng đề làm nhiều món điểm tâm khác.
Nói xong nàng liền cảm thấy đói bụng, ngước đầu nhìn đám hoa tử đằng ấy, ánh mắt nàng lấp lánh nhìn chúng nó mà tưởng tưởng đến những thức ăn mỹ vị kia.
Lý Duy Nguyên nhìn bộ dạng này của nàng hắn liền cười khẽ. Sau đó hắn liền kêu Cẩn Ngôn đem đậu phộng cùng bánh phục linh đến cho nàng ăn, còn rót nước trà cho nàng uống.
Lý Lệnh Uyển thật sự rất đói bụng, cả một ngày nàng đã hao phí sức lực vào việc chăm sóc hoa cỏ cây cối trong tiểu viện, lại còn tỉa lại cây cảnh, cho cá vàng cùng chim vàng anh ăn, cho nên lúc này nàng mới cảm thấy đói bụng như vậy, nên nàng cũng không từ chối những món ăn mà Lý Duy Nguyên bảo Cẩn Ngôn đem đến, nàng nhanh chóng ăn ngon lành.
Lý Duy Nguyên nhìn nàng chăm chú ăn như thế sợ nàng mắc nghẹn, hẳn liền cầm ly trà lên thổi cho nguội sau đó đưa cho nàng: “ Muội ăn chậm thôi coi chừng mắc nghẹn, nào uống miếng nước đi.”
Lý Lệnh Uyển liền nhận lấy ly trà trong tay hắn, cười đến híp cả mắt nhìn hắn nói: “ Cảm ơn ca ca.”
Lý Duy Nguyên cũng cười theo nàng, sau đó hắn đưa mắt ngắm nhìn xung quanh tiểu viện.
Đã vào đầu mùa hạ, những hạt giống mà Lý Lệnh Uyển đã gieo lần trước cũng đã lớn. Có những cây hoa đã tàn chỉ cón lại mấy phiến lá còn có cây thì đang nở rộ ngập tràn màu sắc.
Bên vách tường viện phía bên trái những dây bìm bịp với những phiến lá màu xanh đậm đã bò lên đầy tường, dù chưa nở hoa nhưng đã xuất hiện các nụ hoa, đến khi chúng nở rộ chắc chắc khung cảnh sẽ rất đẹp.
Phía trước cửa sổ được đặt một cái lu lớn, bên trong được đổ đầy nước, trên mặt nước lại có hoa súng lá của nó đã lớn bằng bàn tay, phía dưới những phiến lá là đàn cá vàng đang tung tăng bơi lội.
Ở hành lang lại treo một lồng chim vàng anh, con chim nhỏ đang nhảy nhót hót líu lo trong lồng.
Lý Lệnh Uyển đã vì hắn mà trang trí lại nơi này thật đẹp. Lúc trước tiểu viện này chỉ là một nơi u ám cùng tĩnh mịch, nhưng sau khi nàng xuất hiện thì nơi này liền có sức sống hẳn lên. Chính nàng cũng đã sưởi ấm cho tâm hồn giá lạnh này của hắn.
Lý Lệnh Uyển khiến cho hắn cảm nhận được thế gian này không chỉ có một màu đen u ám cùng cô đơn, mà còn có những màu sắc ấm áp khác.
Vì thế mỗi lần Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng, tận sâu trong tim hắn như có một luồng ánh sáng chiếu vào, làm tan chảy đi hết những băng giá ngần ấy năm qua, nàng đã xuất hiện sưởi ấm cho cõi lòng của hắn.
Sau khi Lý Lệnh Uyển ăn xong, trong miệng nàng còn ngậm một miếng bánh phục linh. Hương vị của miếng bánh này không tồi vừa ngọt ngọt lại có chút mùi vị của hoa hồng.
Nàng thấy bánh này ăn ngon như thế, liền cầm miếng bánh lên tay đưa đến cho Lý Duy Nguyên: “Ca ca, huynh ăn đi. Ngon lắm á.”
Kỳ thật Lý Duy Nguyên là một người không thích ngọt, nhưng hắn vẫn nhận lấy miếng bánh đó liền cho vào miệng, lại nhìn Lý Lệnh Uyển gật đầu mỉm cười: “ Ừ, ăn rất ngon.”
Lý Lệnh Uyển cũng nở nụ cười với hắn. Đồ ăn ngọt dễ là tâm tình con người ta cảm thấy vui vẻ. Lý Duy Nguyên hiện tại không phải đang rất vui sao?
Nhìn hắn như thế càng khiến nàng thêm vui vẻ, nàng cảm thấy Lý Duy Nguyên đã không còn chán ghét nàng nữa, hắn càng ngày càng quan tâm đến nàng.
Giống như lần trước hắn lỡ tay đập nghiên mực vào đầu nàng, hắn liền ôm nàng khóc mấy ngày nay hắn càng đối xử tốt với nàng.
Cho nên Lý Lệnh Uyển tin tưởng, sau này không có chuyện Lý Duy Nguyên cắt đầu lưỡi ép nàng uống đoạn trường thảo nữa đâu.
Có thể tương lai hắn còn ra sức bảo vệ nàng thì sao, như thế nàng có thể tự do tự tại làm điều mình muốn không cần lo sợ điều gì hết.
Tâm tình đang vui vẻ nàng liền nhanh chân chạy tới chơi đùa cùng con chim vàng anh nhỏ.
Thật sự nàng rất thích nuôi con chim nhỏ này, bởi vì cả người nó được phủ một lớp lông màu vàng nhạt trông thật xinh xắn, còn có tiếng hót giống chim sơn ca.
Nghe người ta nói nếu biết huấn luyện nó đúng cách thì nó có thể diễn xiếc cho mình xem. Cho nên trong lúc rãnh rỗi nàng muốn huấn luyện con chim vàng anh nhỏ này.
Bên kia một người một chim đang chơi vui vẻ, thì bên này Lý Duy Nguyên đã không thể vui nổi.
Mỗi lần Lý Lệnh Uyển đến nơi này của hắn, lúc nào nàng cũng sẽ tìm đến con chim vàng anh kia chơi đùa một lúc, hơn nữa khi nói chuyện với hắn nàng luôn nhắc về con chim kia, thậm chí đôi khi đang nói chuyện với hắn, nàng chỉ cần nghe tiếng chim hót là nàng lập tức bỏ hắn qua một bên mà đi tới chỗ của nó.
Từ những việc này làm Lý Duy Nguyên cảm thấy trong lòng Lý Lệnh Uyển mình còn không bằng một con chim vàng anh đáng ghét kia.
Bởi vì hắn hiểu rõ, Lý Lệnh Uyển đối xử tốt với hắn như vậy chắc hẳn trong lòng nàng ít nhiều gì cũng đang suy tính chuyện gì đó với hắn, nhưng với con chim vàng anh kia nàng là thật tâm đối đãi.
Cho nên lúc này nhìn thấy Lý Lệnh Uyển lại chạy đến chơi đùa cùng con chim ấy, Lý Duy Nguyên lại dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn nó.
Lúc hắn không cười sẽ tạo cho người khác một cảm giác lạnh lẽo, huống chi bây giờ trong ánh mắt hắn chứa đầy sự âm u không hề có chút ấm áp nào, mà hiển nhiên con chim đó cũng cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý của hắn dành cho mình.
Vì thế nó bị dọa kêu một tiếng pi pi, sau đó liền cuối đầu, không dám nhảy nhót lung tung trong lồng nữa.
Lý Lệnh Uyển đang quay lưng về phía Lý Duy Nguyên, cho nên nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ thấy chú chim cứ cúi đầu đứng yên không để ý đến nàng nữa, cứ như thế nàng mất kiên nhẫn, nàng cầm hạt uy kê trong tay xoay người quay trở lại chỗ Lý Duy Nguyên.
Trong lúc nàng vừa quay người lại, Lý Duy Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt, ngước mắt nhìn về phía cây bìm bịp trên vách tường, giống như cái người vừa nảy nhìn con chim vàng anh với ánh mắt chán ghét không phải là hắn vậy.
Nàng ở lại trò chuyện cùng Lý Duy Nguyên một chút, sau đó liền trở về tiểu viện của mình.
Chờ sau khi nàng rời khỏi, Lý Duy Nguyên liền từ ghế trúc đứng lên, hắn đi chậm chậm đến trước lồng chim, hắn ngước mắt nhìn biểu tình của nó.
Tuy rằng nó chỉ là một con chim, nhưng nó cũng biết sợ hãi mà. Vì thế đó liền giang cánh rủ đầu vào trong, nó không dám nhìn đến người trước mắt này, vì ánh mắt của hắn chứa đầy sự chết chóc.
Nhưng nó làm vậy cũng vô dụng thôi, lúc này Lý Duy Nguyên đã mở cửa lồng chim ra, duỗi tay bắt lấy nó.
Con chim vàng anh sợ hãi giãy giụa thân mình, Lý Duy Nguyên vẻ mặt vẫn như cũ nhìn nó chằm chằm, đồng thời hắn từ từ siết chặt bàn tay, con chim giãy giụa ngày càng nhẹ, tiếng kêu cũng dần dần tắt.
Mắt thấy con chim vàng anh sắp chết trong tay mình, đột nhiên hắn thả lỏng bàn tay vươn cánh tay lên cao lại buông lỏng bàn tay.
Sống sót sau biến cố con chim vàng anh liền lập tức phạch cánh bay đi, có thể nó sẽ không bao giờ dám quay trở về nữa.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy con chim vàng anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt thì hắn mới nhấc chân trở về phòng.
Hắn biết rõ Lý Lệnh Uyển rất yêu thích con chim này, nếu hắn giết chết nó thì nàng sẽ đau lòng.
Mà hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng khóc, cho nên hắn sẽ để nó sống sót.
Nhưng hắn không thích Lý Lệnh Uyển lúc nào cũng chỉ biết quan tâm đến con chim ấy, không để ý tới hắn, vì vậy chỉ còn cách tống cổ nó đi thật xa mà thôi.
——————///———///—————
Con chim mệnh khổ quá mà ???????? giờ mới biết anh Nguyên có tính chiếm hữu cao đến thế đấy. Uyển Uyển à có gắng bảo trọng nha em ????????
Tuần sau gặp lại nhé các cậu ???????? sau những chuỗi ngày sóng yên biển lặng thì sắp có sóng thần đợt hai nhen???????? chuẩn bị tinh thần nhen!!