Ngày cô rủ anh đến chơi nhà, lúc ấy anh không chịu vì không muốn gặp bản mặt của hắn ta. May cho rằng hôm đó không có hắn ở nhà nên cậu cũng chỉ ậm ực cho qua câu chuyện, trở về cùng cô với ngôi biệt thự to lớn vắng người. Khi anh bước vào nhà, khung cảnh lúc rời khỏi khác xa vời vợi. Cô quay sang nhìn anh nói nhỏ bên tai.
- Thấy khác không?
- Chắc là vậy..._Anh chỉ gật đầu cũng chẳng biết rõ.
Cô mỉm cười kéo tay anh bước vào vinh biệt thự, cửa tự động mở cùng đồng loạt những người hầu trong gia tộc bước đến rồi xếp thành một hàng dọc đứng chào.
- Chào cô chủ mới về!
- Vào đi đừng sợ!
Anh theo thói quen lịch sự cũng ngại ngần với người lạ nên cúi đầu chào ngay.
- Chào mọi người!
Đám người hầu chỉ biết gật đầu cười mỉm với thái độ của anh. Quả thật chưa bao giờ có vị khách nào đến đây mà lại được một ý thức tao nhã, lịch sự được như anh. Thật hiếm hoi vì hạng tôi tớ chưa bao giờ được kính nể một lần. Đoàn Y quay sang đám hầu nói.
- Mọi người làm việc đi!
- Không biết cô chủ, có muốn dùng một tách cà phê không?_Quản gia hỏi.
- Được, bà pha giúp con ly cà phê nhé, thế anh muốn uống gì?
Vào buổi tối thì cậu thích uống trà xanh hơn vì giúp mát cơ thể, giải nhiệt được lượng calo thừa vào ban đêm. Anh chỉ khẽ khàng nói nhỏ.
- Tôi muốn uống một chút trà xanh!
- Vậy thì quản gia pha giúp con một tách cà phê với trà xanh nhé!
- Vâng!_Quản gia gật gật rồi bỏ đi.
...Thế là ở đây chỉ còn có anh với cô, anh ngắm nhìn xung quanh tòa biệt thự đồ sộ kia được thiết kế theo cấu trúc Pháp cổ điển thời xưa. Mơ ước anh sống trong đây cũng chỉ là dư thừa, cả đời cũng chẳng bao giờ ở được một nơi uy nga như thế. Cô nảy ra ý định mới.
- Anh muốn ngồi ở đây hay là muốn vào phòng tôi?
- Phòng cô? Tôi thấy không tiện...
- Không sao, ở đây chẳng có gì đặc sắc cả. Phòng tôi có nhiều thứ muốn cho anh xem đó!
Chưa để anh trả lời đồng ý hay không thì cô đã kéo lê anh đi mất biệt. Anh ở phía sau, đôi chân cứ mãi mê đi theo mà không phản kháng gì. Cũng được, thử xem phòng cô có gì hay để cho anh xem. Mà nói thật thì anh cũng khá ngại ngần vì phòng con gái là cấm địa, rất ít con trai vào đấy. Chỉ sợ người hầu trong nhà cô dị nghị.
Một lúc sau, họ bước tới cửa phòng treo biển báo trên cánh cửa với dòng chữ “ go away” mang thông điệp rằng nên “biến đi“. Anh cũng khá hoang mang rằng vì sao cô treo chữ đó ở đây những cũng chỉ thoáng nhìn một chút, mắc công lại sợ cô bảo anh nhiều chuyện. Ấp úng một chút, cô quay sang nói trong trạng thái lo sợ điều gì đó.
- Này Nhất Dương, sao khi anh vào phòng tôi thì đừng nói cho người ngoài nghe nha. Nếu anh nói thì ân nghĩa bạn bè từ đây coi như chấm dứt, anh nuôi con của chúng ta một mình đi!
- Con? Con nào?_Anh nhướng chân mày hỏi lại.
- Thì là con thỏ đó ba!. Nhớ nha, cũng đừng kì thị nhé. Vì anh biết tôi là hủ nữ rồi mà, tôi sợ anh khi vào rồi lại nhìn tôi với cặp mắt khinh bỉ!_Cô thở dài chán chường.
Anh chỉ gật đầu, tém ra phòng cô cũng ít người vào nhỉ. Thái độ ung dung, ngại ngần kia anh cũng đủ biết. Hủ nữ thì phòng sẽ ra sao nhỉ?. Sau đó, cô mở cửa ra rồi để anh đi vào trước, đi được vài bước vào trong phòng thì thấy bình thường vì nó chưa bật đèn lên. Sau khi cánh cửa đóng gầm một cái, mọi thứ trong phòng trở nên sáng rực hơn bao giờ hết. Anh giật nảy người ra đằng sau, nhìn xung quanh là những tranh ảnh treo đầy phòng. Với những tấm ảnh giữa nam với nam đang âu yếm, hôn nhau còn kinh khủng hơn là họ đang làm tình với nhau nữa. Làm sao cô có thể treo nó khắp phòng như thế?. Thật đáng xấu hổ. Phòng cô khá rộng được trang trí toàn màu hồng với trắng khá dễ nhìn. Anh chỉ biết câm nín khi nhìn cô đang ấp úng không dám nói gì. Anh mới nói bằng giọng xa lạ đối với cô.
- Cô, cô sao lại treo nhiều tranh thế?
- Anh biết mà, tôi là hủ nên sao không thể tránh được việc này chứ! Anh thông cảm nha, anh ngồi xuống ghế đi!_Cô lắp bắp mỉm cười gượng.
...Bầu không khí trở nên khác lạ hơn, chỉ còn tiếng thở dài cùng với bầu không khí chẳng nói gì của hai người. Biết vậy thì cô đã cho anh ở dưới nhà rồi, lên đây làm chi để mang nhục không biết nữa. Đợi một lát lâu không nói gì nên anh mới bắt chuyện nói cho vui.
- Cô, cô gọi tôi lên đây có gì cho tôi xem không?
- Có chứ, anh đến chỗ máy vi tính kia kìa, muốn xem gì cũng được.
- Còn cô?
- Tôi ờ, tôi đi lấy nước, quản gia sao lâu quá vậy ta?
Cô cười hề hề rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Còn anh ở lại, anh nổi da gà với những tấm ảnh trên tường của mấy gã nam nhân kia. Thật là chẳng biết nói làm sao. Anh gạt bỏ nó qua một bên rồi mới đi lại máy vi tính, mà quả thật phòng cô đầy đủ, nào là vi tính, nào là những đĩa nghe nhạc, có cả một phòng âm nhạc được xây kế bên kia kìa. Con nhà giàu là đây sao, cái gì cũng có. Thật là sung sướng, sinh ra đã ở vạch đích thế này thì cần gì những mớ suy nghĩ lo xa giống như anh!
Anh khởi động máy tính rồi ngã ngửa khi thấy hình nền là bộ truyện đam mỹ Song Trình, ngược đến tàn tạ dung nhan. Anh thở dài nói một mình.
- Sao lại có một tiểu thư con gia tộc lại mê thể loại nam yêu nam vậy nhỉ? Khó hiểu thật...
Anh lượn lờ bấm chuột xem những tài liệu chuyên y trên mạng, tra khảo thêm nhiều thứ. Một lúc sau mới có giọng nói nhỏ bên tai.
- Anh lại xem tài liệu nữa hả?
- Ơ...ờ, cô vào hồi nào vậy?
- Em mới vào, anh uống nước đi!_Cô ngồi kế bên anh.
Lúc này, anh mới bấm xem vài bộ phim ngôn tình lãng mạng. Cứ nghĩ con gái thích ngôn tình nhưng không, mới xem được nữa đoạn thì cô ngáp ngắn ngáp dài ngay. Nói giọng mất nết.
- Bây giờ ngôn tình giới trẻ không còn yêu thích nữa rồi, còn nhưng lại khá ít, bây giờ họ bay theo tiêu điểm phim đam mỹ hơn. Anh có coi Thượng Ẩn chưa?. Hay lắm đấy, em bắt cho anh coi!
- Thôi thôi, tôi xin cô! Làm ơn, cô đừng cho tôi xem mấy thứ đó, ngày hôm nay là quá đủ rồi!
- Chứ anh muốn làm gì?
Anh uống một ngụm nước rồi nói nhanh.
- Hay là chúng ta chơi game đi!