Tốt xấu gì qua tin tức, Hân Ngữ cũng đã từng nghe qua từ loạn luân, nhưng cô lại không hiểu ý nghĩa chân chính của nó, cho rằng khi nào hai người quan hệ huyết thống kết hôn mới gọi là loạn luân, mà chỉ thân mật âu yếm vẫn chấp nhận được.
Phương Hân Ngữ như người mất hồn, ngơ ngác trở về nhà, từ xa đã ngửi được hương vị gia đình, cho dù không bước vào phòng bếp Hân Ngữ vẫn phảng phất nhìn thấy, anh hai một thân bận rộn, loay hoay trong đó, đôi mắt xếch ánh lên vẻ dịu dàng khó gặp, cảnh tượng này chỉ khi anh trai làm thức ăn cho cô mới có thể thấy.
Phương Hân Ngữ đang muốn len lén chạy trở về phòng, lại bị Phương Tử Ngôn ở phía sau gọi lại.
“ Trở về, thế nào liền chạy về phòng? “
Phương Hân Ngữ tận lực khống chế âm thanh, dùng giọng điệu giống như thường ngày “ Ăn không vô, có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi “
Phương Tử Ngôn đi tới phía sau Hân Ngữ, tự nhiên ôm bả vai cô “ Ăn chút ít rồi hẵng nghỉ ngơi, hôm nay anh toàn làm những món em thích nhất “
Không nghe lời anh trai, hậu quả tương đối nghiêm trọng, Phương Hân Ngữ chẳng thể làm gì khác hơn là ngồi vào bàn ăn, cả người cứng ngắt, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn không hề động tay. Phương Tử Ngôn thấy vậy, cầm cái muôi múc một cái đút tới miệng cô. Phương Hân Ngữ chỉ còn mỗi nhiệm vụ há mồm, nuốt vào trong bụng.
Cặp mắt tối đen sâu thẳm của anh chiếu đến khuôn mặt tái nhợt của Hân Ngữ hỏi. “ Xảy ra chuyện gì? “
Phương Hân Ngữ giật mình run nhẹ một cái, hai chân không tự chủ khép lại “ Không có gì, em chỉ mệt mỏi chút thôi...”
Phương Tử Ngôn tiến đến bên tai cô, khẽ cười nói. “ Em vừa nói dối che dấu điều mờ ám gì, phải không, anh hai nhắc nhở em rất nhiều lần “
Hơi thở ấm áp phun trên mặt Hân Ngữ, quanh quẩn trong mũi cô, làm hai gò má cô nóng bừng, ấp úng trả lời. “ Nào có...”
Phương Tử Ngôn nắm cằm Hân Ngữ, kéo đến trước mặt mình, đầu ngón tay miêu tả gò má nhắn nhụi mềm mịn của cô, đột nhiên cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn, tinh tế gặm cắn đôi môi anh đào, khiến cho Hân Ngữ vừa đau vừa tê dại.
“ Ô...anh hai...” Phương Hân Ngữ khó nhịn gọi tên anh trai khe khẽ, một đầu lưỡi ẩm ướt theo đó trượt vào trong khoang miệng của cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào.
Phương Hân Ngữ bị hôn thở hồng hộc, chẳng hề hay biết áo trên người đã bị vén lên, một bàn tay thon dài tiến vào trong đồng phục học sinh, giải trừ áo ngực của cô.
Phương Tử Ngôn liếm đôi môi anh đào của em gái, nhẹ giọng nói. “ Anh rất thích em mặc váy, cởi ra dễ dàng hơn “
Đem quần lót Hân Ngữ kéo xuống dưới, Phương Tử Ngôn đem hai chân cô tách ra, để cho Hân Ngữ ngồi ở trên đùi anh, để cự vật giữa hai chân đối diện với hoa huyệt trần trụi của em gái.
“ Có muốn 'cậu nhỏ' của anh nhét vào 'động nhỏ' của em không? “ Phương Tử Ngôn cách lớp vải quần không ngừng ma sát lên động nhỏ, đem cây gậy cứng rắn đâm vào bối thịt mềm mại.
Phương Hân Ngữ đang ngồi trong lòng anh trai, bị anh vuốt ve dụ dỗ, cơ thể thả lỏng thoải mái, hai chân kẹp chặt hông anh trai tận hưởng, đột nhiên nghe được Phương Tử Ngôn gọi em gái, giật mình bật dậy, đẩy mạnh anh trai ra. Theo quán tính cô suýt rơi xuống đất, hoàn hảo Phương Tử Ngôn ôm lấy cặp mông của cô.
“ Anh hai, không nên đụng em, đây là không thể...” Phương Hân Ngữ thoáng cái điên cuồng muốn thoát ra khỏi lồng ngực lửa nóng của anh, lại bị ôm chặt không thể động đậy.
“ Em phát điên cái gì, bình thường không phải vẫn vậy sao ? “ Phương Tử Ngôn đột nhiên cảm thấy không ổn mà nói.
“ Em và anh làm chuyện này là loạn luân, đã sai rồi không nên tiếp tục “ Phương Hân Ngữ mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu nói.
“ Làm sao em biết được? “ Phương Tử Ngôn xoá nước mắt trên mặt cô, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh, tay còn lại kéo xuống khoá quần.
“ Em là em gái anh, cũng là người yêu của anh, anh sẽ khiến cho thân thể em mãi mãi nhớ kỹ điểm này ...