Edit: Sơ Ngọc
Beta: Sơ Tư
*********************
Y Y đã ở một nơi xa khỏi thành phố, cũng không biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong nhà, cô bây giờ đang vô cùng buồn bực.
Trước đó Nhị ca nói mang cô ra ngoài chơi, vốn cô vẫn còn vô cùng chờ mong, ai ngờ toàn bộ thời gian đều ngồi trên xe đi trên đường sá gập ghềnh.
Nhìn ven đường dần dần rút đi màu xanh lục, Y Y chợt có một dự cảm xấu.
“Nhị ca, anh ghi thù sao?” Y Y lo lắng hỏi.
Mục Vân Tu nhướng mày, từ từ mở miệng, “Anh là người không bao giờ ghi thù, nếu như có thì ngay lập tức liền nói.”
Y Y vừa nghe, trái tim nhỏ thoáng an tâm, trong lòng còn sinh ra một chút thưởng thức lẫn luyến tiếc.
“Nhưng mà, nếu thù bây giờ vẫn chưa báo được, hoãn lại một chút cũng không ảnh hưởng gì.” Mục Vân Tu nói tiếp, nhìn thẳng vào phía trước, trong mắt mang theo một ít ý cười chế nhạo.
Y Y không thấy được, vẫn còn nhíu mày nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lộ ra vài phần lo lắng sốt ruột.
Quả nhiên vừa rồi vẫn là yên tâm quá sớm.
Chờ đến khi tới nơi, nhìn bãi cát vàng trải dài tựa như không có ranh giới, Y Y hơi há hốc mồm, bàn tay nhỏ cứng lại.
“Nhị ca, anh ngàn dặm xa xôi mang em tới chỗ này, là chuẩn bị vứt bỏ em ở chỗ này, để cho em tự sinh tự diệt, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay sao?” Này nhất định là tới báo thù muộn rồi.
“Nhị ca, em nói tối hôm qua em không phải cố ý dọa anh, anh có tin không?”
“Anh không tin.” Mục Vân Tu nhẫn nhịn cảm giác xúc động muốn cười, sắc mặt còn cố ý làm ra một bộ dáng trả đủ thù hận từ xưa tới nay.
“Nhị ca, mong anh buông tha.” Trên mặt Y Y lộ ra biểu cảm kinh sợ cầu xin.
“Buông tha em? Nằm mơ! Anh chịu đựng lâu ngày, chỉ vì giờ khắc này! Khinh nhục trước kia mà anh phải chịu, hôm nay sẽ bắt em trả lại toàn bộ!” Biểu tình của Mục Vân Tu bây giờ đều là hung ác nham hiểm tàn nhẫn.
Không khí tựa hồ tràn ngập sát khí...... Cái quỷ nha.
Chu Đồ vẻ mặt không còn gì để nói, nếu không phải nhìn thấy bé con còn đang ngồi ở trên cánh tay người nào đó, tay còn ôm cổ người nào đó, mà người nào đó còn thân mật mà ước lượng đứa bé trong lòng, có lẽ hắn sẽ thật sự tin tổ tông thích gây họa này.
Mắt nhìn một lớn một nhỏ diễn đến vui sướng, không có ý muốn dừng lại, người đại diện Chu đại tự mình tới đón người xem đến đau cả răng.
“Được rồi, còn chưa đủ hay sao.” Chu Đồ lên tiếng đánh gãy hai người này.
Hắn nhìn đứa trẻ trong ngực Mục nhị thiếu, tài năng diễn xuất giống như người nào đó, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tổ tông này từ đâu mà có trẻ con, đây là sa mạc, là hiện trường quay chụp, không phải công viên giải trí của trẻ em, càng không phải nhà trông trẻ.
Nghi hoặc qua đi, Chu Đồ chỉ cảm thấy đau đầu.
Loại hoàn cảnh ác liệt này, đến người lớn còn không chịu nổi, tổ tông này còn đem đứa trẻ mới có vài tuổi đến đây, đến lúc đó nó chịu không nổi làm ầm ĩ thì làm sao bây giờ?
Đứa trẻ đẹp như vậy, nếu thật sự có chuyện gì, người trong gia đình sẽ đau lòng gần chết, dù sao nếu là đổi lại là hắn, hắn thế nào cũng phải đem đầu sỏ gây tội ra mà hành hạ đến mức nhân sinh cũng không thể dung thứ.
Chu Đồ vội vàng ngừng lại, cưỡng bách chính mình không cần nghĩ tới phương hướng tệ hơn, hắn sợ đầu mình sẽ lại càng đau.
“Nhị thiếu, tổ tông, cậu mang trẻ con từ chỗ nào đến đây, cậu nói cho tôi, tôi cho người đưa nó về.” Chu Đồ duỗi tay muốn ôm lấy đứa trẻ.
Vì để không dọa đến nó, Chu Đồ lộ ra một nụ cười nhã nhặn dịu dàng với đứa trẻ.
Mục Vân Tu tránh khỏi bàn tay của người đại diện, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ, “Cười giống như sói xám vậy, dọa đến bảo bối của nhà chúng ta rồi, lấy thịt của anh cũng bồi thường không nổi, nói nữa ngay cả thịt của anh tôi cũng chướng mắt, anh xem tóc của anh cũng sắp đuổi kịp kiểu tóc của người già nhất thế giới, nhìn ra cách mặt đất cũng không xa, tôi cảm thấy thật may mắn đấy..”
Khóe miệng Chu Đồ cứng đờ, da đầu giật giật.
Đi mẹ nó mà thịt.
Hắn còn trẻ mà sắp trở thành lão trọc đầu, gia hỏa này tuyệt đối là đầu sỏ gây tội.
“Đừng cãi cọ nữa, mau nói đứa nhỏ này rốt cuộc là như thế nào?”
Mục Vân Tu nâng cao tiểu gia hỏa trong ngực, vẻ mặt đắc ý.
“Đây là em gái tôi, em ruột.”