Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 2: Chương 2: Phỏng đoán




Edit: Sơ Nguyên

Beta: Sơ Nặc

_________________________

Bọn buôn người rõ ràng là đã quen tay, chạy trốn còn nhanh hơn chuột, quanh khu vực lượng người quá lớn, ba tên buôn người rất nhanh liền trà trộn mất hút vào trong đám người, quần chúng nóng lòng đuổi ở phía sau nhưng không thấy mục tiêu, tìm nửa ngày cũng tìm không thấy người.

“Những việc này vừa nhìn là đã biết là quen phạm tội, không biết bao nhiêu đứa trẻ đã trúng độc thủ của chúng, nhất định phải bắt bọn chúng lại!”

“ Có báo nguy không?”

“Báo “

“Chúng ta cũng báo, một vài người nữa báo mới có thể thu hút sự chú ý và tăng tốc độ của cảnh sát, đứa trẻ có thể cứu về đi?”

“Mong là như vậy, ai*... “”

(ai=aiz: thở dài đó)

......

Buổi sáng hôm nay, phân cục* Thành Nam lại lần nữa nhận được không ít quần chúng nóng lòng điện thoại báo cảnh sát, tất cả đều báo cáo rằng có những kẻ buôn người đã bắt cóc trẻ em ở cửa cảnh khu.

(Phân cục: bộ phận của một cục, ý là cục cảnh sát chia làm nhiều bộ phận á)

Không khí trong đồn cảnh sát rất căng thẳng, khác với những vụ lấy một đổi một trong quá khứ, đây đã là đứa trẻ thứ 16 bị bắt cóc trên đường trong tháng này, mất tích thậm chí còn có thanh thiếu niên cùng người trưởng thành, hết lần này tới lần khác mỗi lần trong cục hưng sư động chúng* điều động số lượng lớn cảnh lực cũng không bắt được dù chỉ là một con chuột, phân cục Thành Nam cũng sắp thành truyện cười.

(hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì) theo Từ điển của Hyo & Rùa

“Quá càn rỡ, đám cặn bã này căn bản không đem luật pháp quốc gia để vào mắt! “

Các đồng chí còn lại trong cục đều đã tức đến đỏ mắt.

Có một nữ đồng chí không nhịn được khóc lên.

Em gái cô mấy ngày trước cũng không thấy, trong theo dõi là bị người che miệng kéo lên xe, không phải bắt cóc vơ vét tài sản, rất hiển nhiên cũng là bọn buôn người làm, thanh thiếu niên cùng người trưởng thành rơi vào trong tay bọn buôn người ngược lại so với trẻ con nguy hiểm hơn.

Nếu không phải cô là nhân viên bán hàng, cô cũng sẽ đi theo cảnh sát!*

( giải thích đoạn này là em gái cô này bị bắt cóc nên cô ấy mới đi theo cảnh sát tìm bọn bắt cóc, nhưng thực ra cô ấy là nhân viên bán hàng) theo mình hiểu như vậy đó ạ,

“Theo dõi các đoạn đường, không bỏ sót chỗ nào đáng ngờ, tùy thời giữ liên lạc!”

Tống Nham trước tiên dẫn người lao ra cục cảnh sát.

Tống Nham tự mình lái xe, chiếc xe cảnh sát bình thường đều do hắn chạy ra tư thế của xe thể thao.

Tổ đội viên đều trắng mặt, gần đây Tống đội kĩ thuật lái xe một lần so với một lần kinh hãi, bọn họ không nhịn được hoài nghi liệu mình có thể hay không sống được đến ngày bắt được đám buôn người.

Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, nhưng không ai dám nhấn mạnh, bọn họ đều biết Tống đội khoảng thời gian này trong lòng đè ép bao sâu lửa giận, ngay cả bọn họ cũng đối với đám người buôn lậu kia hận đến ngứa răng, huống chi đám người kia còn động đến cháu ngoại trai của người thân Tống đội.

“Hang ổ của đám súc sinh đó rốt cuộc ở đâu? Đều đã thảm thức tìm kiếm, thế nhưng cũng không thể tìm được bọn họ, chúng cũng không thể nào bốc hơi khỏi thế gian này được.”

“Nếu không phải trong cục đều là lão đầu có nhân phẩm tin được, tôi cũng hoài nghi bên người có gian tế nằm vùng, những tên kia luôn có thể hoàn mỹ tránh truy bắt của chúng ta.” Người cảnh sát viên này mới vừa nói xong cũng bị đồng bạn bên cạnh động một chút.

“Đừng nói bừa.”

Người cảnh sát viên kia nhất thời ngậm miệng lại.

Tống Nham không để ý đến lời của cảnh sát viên kia nói, mà là một bên lái xe một bên cau mày suy tư, tiếng còi xe cảnh sát chói tai cũng không cắt đứt suy nghĩ của hắn.

“Các người suy nghĩ kỹ một chút, còn có chỗ nào không lục soát qua, nơi nào có thể là chỗ ẩn náu của đám cặn bã kia.”

Bên trong xe nháy mắt rơi vào trầm mặc.

Lên tiếng đầu tiên vẫn như cũ là vị cảnh sát viên tư tưởng sống động kia.

“Tống đội, anh nói xem những kẻ cặn bã kia có hay không ẩn náu ở trường học?” Đến nay cũng chỉ những trường học nơi bọn nhỏ tụ tập là không lục soát qua, chủ yếu là sợ làm cho bọn nhỏ cùng người nhà hoang mang.

Có một số người có ý kiến phản đối,

“Không thể nào, bọn buôn người tiến vào trường học cùng chó sói vào bầy dê có khác gì nhau, gần đây cũng không có trường học nào phát sinh việc học sinh mất tích, Trương Hằng, cậu không thể nghĩ ra điểm nào đáng tin hơn sao.”

Ngoài ý muốn chính là Tống Nham phản ứng.

“Không, phương hướng của Trương Hằng có lẽ đúng, nếu bọn họ thật sự ẩn náu ở trường học, như vậy ai nói bọn buôn người nhất định sẽ ở trường học động thủ, cùng thỏ không ăn ngăn che cửa động ổ bên cỏ một cái đạo lý.”

Tống Nham quẹo phương hướng, không có tiếp tục đi đến cảnh khu, mà là hướng nhất tring Thành Nam đi tới, đồng thời để cho mấy chiếc xe cảnh sát theo ở phái sau tách ra hành động, trừ hôm nay xảy ra chuyện đất cảnh khu, còn lại mục tiêu chính là các trường học Thành Nam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.