Edit: Sơ Thuần
Beta: Sơ Bạch
**********************
“Tiên sinh, Cố thiếu của Cố thị tới thăm.”
“Ai? Ông nói ai tới vậy?” Nghe quản gia nói, Mục Đông Dương kinh ngạc hỏi lại, cho rằng mình nghe nhầm.
“Cháu trai Cố lão gia tử coi trọng nhất, Cố Thần thiếu gia.” Quản gia kỹ càng tỉ mỉ trình bày thân phận của người tới.
Cố Thần?
Trong lòng Mục Đông Dương sớm có suy đoán, thời điểm nghe được chứng thực, nghi hoặc khó hiểu lần lượt mà đến.
Người của Cố gia ngày thường cùng bọn họ không có lui tới gì, sao lại đột nhiên tới cửa?
Hơn nữa người tới còn là Cố Thần!
Bởi vì quan hệ phong cách hành sự không giống nhau, hai nhà bọn họ hợp tác rất ít, ngày thường tiếp xúc cũng ít, có thể nói không có giao tình gì.
Thủ đoạn của Mục thị không cần bàn luận đối với việc đối với người đều thiên về ôn hòa, mà thủ đoạn của Cố thị mọi người đều biết, sắc bén tàn nhẫn tuyệt không lưu tình chút nào.
Trong hào môn thế gia, ít có người nguyện ý chọc vào Cố thị.
Mà vị công tử Cố thị này càng thừa kế tàn nhẫn.
Đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, có thể trong tình huống lão gia tử thoái vị nhượng quyền, cha ruột đột nhiên bệnh nặng, yêu ma quỷ quái nhảy nhót, lại tiếp được Cố thị lớn như vậy, đem những người đó ép tới không dám làm càn, có thể thấy được năng lực này.
Nói thật ra, nếu không nói về tuổi tác, chỉ nói bản lĩnh, Mục Đông Dương rất tán thưởng hắn, thậm chí không muốn coi là địch.
Mục Đông Dương nghĩ tới con trai của chính mình.
Tiểu đại trầm ổn có thừa, không đủ tàn nhẫn, may mắn thay gặp chuyện quyết đoán, nói chung là có thể ổn trung thủ thắng, đủ để bảo vệ Mục thị.
Tiểu nhị tâm tình thủ đoạn đều không tồi, nếu hướng về phát triển ở vòng thương nghiệp, có lẽ có thể cùng vị Cố thiếu này so được một chút, nhưng mà tiểu tử thối này một lòng hướng tới giới giải trí, từ sáng tới tối làm loạn không để người khác bớt lo.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Đông Dương vô cùng đáng tiếc.
Nhưng mà, vị Cố thiếu này tuy rằng năng lực xuất chúng, nhưng vận khí dường như không tốt, luôn là đại tai tiểu nạn* không ngừng, mọi người đều ngầm gọi hắn là đồ xui xẻo.
(*đại tai tiểu nạn: tai ương lớn, khó khăn, hoạn nạn nhỏ)
Ông không biết người này xui xẻo tới mức nào rồi, nhưng lại từng thấy người hắn, khí tràng xác thật giống như lời đồn, chỉ liếc mắt một cái khiến cho trong lòng con người sinh ra áp lực.
Sau khi Mục Đông Dương cảm thán xong, chuyện thứ nhất chính là đưa vợ tránh đi, sợ vợ chịu ảnh hưởng khí tràng của đối phương.
Còn với đôi mắt sưng đến giống như bong bóng cá của tiểu tứ, Mục Đông Dương chê hắn mất mặt.
“Mau đi che đôi mắt của con lại.” Mục Đông Dương mở miệng đuổi người.
Mục Vân Phong cọ tới cọ lui không muốn rời đi.
“Ba, con còn chưa có gặp qua Cố Thần đâu.”
Cố Thần người này chính là nhân vật trong truyền thuyết, năng lực của hắn cùng vận đen giống nhau ở chỗ là đều bị người ta nói chuyện say sưa, đáng tiếc bị chết quá sớm, hắn không cơ hội gặp qua chính diện.
Hắn nhớ rõ kiếp trước Cố Thần vừa chết, Cố lão gia tử không bao lâu cũng đi, Cố gia lập tức mất đi hai đại Phật quý trấn ma, lập tức liền rối loạn.
Ai cũng không ngờ tới, Cố thị đè ở trên đầu chúng thế gia, thế nhưng liền dần dần xuống dốc như vậy, đến cuối cùng trực tiếp thành đuôi cần cẩu* trong nhất đẳng thế gia.
(*Đuôi cần cẩu: nguyên văn “điếu xa vĩ” (吊车尾), người đứng cuối cùng trong danh sách)
Lúc này ở kiếp trước, Cố Thần rõ ràng đã chết, bây giờ lại có thể sống tốt.
Cố Thần tồn tại làm Mục Vân Phong càng ý thức một cách rõ ràng rằng đời này rất nhiều chuyện đều đã thay đổi quỹ đạo ban đầu.
Hắn cực kì muốn trông thấy Cố Thần, không ngừng chỉ vì tò mò.
Mục Đông Dương cũng không biết ý nghĩ trong lòng con trai, ông nghiêng đầu liếc mắt một cái.
“Làm như người là khỉ không bằng, đi nhanh đi.”
Thấy thái độ ba hắn kiên quyết, Mục Vân Phong liếc miệng, quyết định ở một bên lặng lẽ nhìn.
Quản gia dẫn khách tiến vào phòng khách, yên lặng đứng sau Mục Đông Dương, một nửa mí mắt rũ xuống che đi cảnh giác trong mắt.
Từ khi hai người tiến vào phạm vi trong Mục gia, sự cảnh giác của Giang Thành chưa từng thả lỏng.
Cho dù là Cố Thần hay Tần Viễn bên người Cố Thần, đều cho ông cảm giác không tốt lắm.
Thiếu niêm trầm mặc giống như lời đồn, khí tràng đều quỷ dị, nếu tới gần quá mức, thậm chí nhìn nhiều bằng hai mắt đều sẽ trong lòng sinh ra không khỏe.
Mà Tần Viễn người này, ông trực tiếp cảm nhận được sự nguy hiểm.