Edit: Sơ Thuần
Beta: Sơ Nặc, Sơ Bạch
____________________________
Cô bé quay đầu nhìn về phía đứa bé đang phát ngốc trong góc, trong mắt lộ ra một tia đắc ý.
Từ khi Y Y tới, mẹ viện trưởng không đối tốt với cô ta như trước kia nữa.
Gần đây luôn có một anh đẹp trai tới Viện phúc lợi, lúc nào cũng tới xem Y Y, anh trai kia mỗi lần tới, đều sẽ mua cho Y Y rất nhiều đồ ăn ngon, còn có quần áo đẹp.
Nhưng cô ta một chút cũng không được nhìn tới!
Mặc dù anh trai kia vừa có tiền, vừa thích Y Y, nhưng cũng chưa nói muốn nhận nuôi Y Y.
Mà cô ta, từ nay về sau chính là người có ba mẹ cùng anh trai.
Mấy đứa bé bên cạnh, bất luận lớn nhỏ, tất cả đều dùng vẻ mặt hâm mộ mà nhìn cô ta.
“Tư Vũ, cậu đi rồi có trở lại đây thăm chúng tớ không?”
Bé gái nhỏ thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh, tươi cười ngọt ngào, “Sẽ nga, tớ nhất định sẽ trở lại thăm các cậu.”
Một đứa bé trai tuổi hơi lớn hừ hừ hai tiếng, ý đồ đem lực chú ý của mọi người tập trung vào hắn.
“Mẹ viện trưởng nói nơi nhận nuôi Tư Vũ chính là Mục thị, các em chắc là biết Mục thị đi.”
Mấy đứa bé tuổi còn nhỏ đồng thời lắc đầu.
“Anh Tiểu Khánh, anh lại nghe lén mẹ viện trưởng gọi điện thoại.”
“Không phải anh nghe lén, là đi ngang qua không cẩn thận nghe được, không được cáo trạng!” Tiểu Khánh ưỡn thẳng eo, ý đồ che dấu sự thật, lại không biết hành vi của hắn ở trước mặt người khác được xem là giấu đầu lòi đuôi.
Tiểu Khánh còn không kịp phổ cập cho các đại gia hỏa thông tin về Mục thị, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi tiến vào Viện phúc lợi.
Ánh mắt Tư Vũ sáng lên, là tới đón cô ta sao?
……
Xe vừa mới đỗ, vẻ mặt viện trưởng cùng phó viện trưởng liền tươi cười, nhiệt tình đi đón, rồi dừng lại bước chân ở ngoài cách xe vài bước.
Cửa xe mở ra, một đôi chân dài thẳng tắp bị quần tây màu xám bạc bao vây bước ra ngoài.
Tới khi chủ nhân của đôi chân hoàn toàn từ trong xe ra, mắt mọi người đều không nhịn được sáng ngời, sau đó cảm thán một câu Mục tam thiếu thật đẹp trai.
Viện trưởng cùng phó viện trưởng đều là phụ nữ, mặc dù tuổi đã không nhỏ, nhưng nhìn đến người trẻ tuổi khí chất tướng mạo, dáng người đều tốt như vậy, vẫn sẽ nhịn không được nhìn nhiều thêm hai cái.
Mục Vân Chu khí chất thanh lãnh, lại không cao ngạo, hắn lễ phép mà đối với hai người viện trưởng cùng phó viện trưởng gật đầu, sau đó nhìn vào trong xe nhàn nhạt mở miệng.
“Tiểu tứ, xuống xe.”
“Không, em không xuống!”
Mục Vân Chu bất đắc dĩ, “Đừng nháo, mẹ vẫn còn ở nhà chờ chúng ta trở về.”
Nhắc tới mẹ, Mục Vân Phong cuối cùng vẫn xuống xe, tuy rằng quá trình có điểm đụng chạm.
Không giống với Tam thiếu Mục Vân Chu thanh lãnh cấm dục, Mục Vân Phong chính là một thiếu niên tràn ngập hương vị trào lưu, hai anh em khí chất bất đồng, diện mạo lại đều ưu tú giống nhau.
Chỉ là không biết vì cái gì, trên người thiếu niên lộ ra một cổ ủ dột*, biểu tình trên mặt cũng không tốt lắm.
*( ủ dột: buồn rầu ủ rũ)
Trong lòng viện trưởng lộp bộp một chút, Tứ thiếu chẳng lẽ bài xích chuyện nhận nuôi này?
Tư Vũ tới Mục gia, có thể bị vị Tứ thiếu này khi dễ hay không?
Rốt cuộc nghe nói tính tình vị Tứ thiếu này không tốt lắm.
Viện trưởng vốn còn đang cao hứng, trong lúc nhất thời có chút lo lắng sốt ruột.
Phó viện trưởng lại cho rằng bọn họ thời gian đang gấp, liền vội vàng nói, “Tam thiếu, tôi liền đưa đứa bé Tư Vũ kia gọi tới cho ngài, Tứ thiếu, trì hoãn không lâu đâu.”
Mục Vân Chu xua tay, “Không vội, đứa bé tên Hạ Tư Vũ kia, Mục gia sẽ không nhận nuôi, không cần cố ý gọi mình nó tới.”
Viện trưởng cùng phó viện trưởng hai mặt nhìn nhau, không phải đã nói chọn rồi muốn nhận nuôi đứa bé Tư Vũ kia, hôm nay chính là tới đón người rời đi sao?
Như thế nào lại thay đổi?
Viện trưởng châm chước* hỏi, “Tam thiếu đối với đứa bé Tư Vũ kia chỗ nào không hài lòng? Đứa bé kia học rất giỏi, thường xuyên được cô giáo trong trường khích lệ, trong số lũ trẻ, con bé là đứa ngoan ngoãn nghe lời nhất.”
*( Châm chước: đắn đo, suy tính)
Mục Vân Phong cười lạnh một tiếng, vừa định mở miệng phản bác, đã bị Mục Vân Chu ngăn lại, dùng ánh mắt “im miệng” nhìn hắn.
Mục Vân Chu nhìn về phía viện trưởng, “Trong tư liệu, Hạ Tư Vũ vừa mới sinh ra đã được đưa đến Viện phúc lợi Dương Quang, đúng không?”
Viện trưởng vẻ mặt từ ái gật đầu, “Đúng vậy, đứa bé kia lớn lên ở Viện phúc lợi từ nhỏ.”
*******************
Tụi mình ra chương có vẻ chậm ha, tại vì tế bào lười của mình nó nổi dậy, nhưng mà mọi người yên tâm mình sẽ chăm hơn ra chương đều đều, cảm hơn sự ủng hộ của mọi người ạ ^-^