Em Gái Nhỏ, Mau Lại Đây

Chương 122: Chương 122: Bão tuyết




Nhâm Cảnh Thâm đáp chuyến bay xuống Serbia rất nhanh, người của Nhâm thị đã đón sẵn, Khuất Bá là người được cử đi lần này, anh ta lo liệu rất chu toàn:

- Ngài Nhâm, đã thuê ngay được một căn hộ nhỏ gần căn nhà cô chủ đang ở. Cậu bé tên Slavik Stojanvic được 19 tháng tuổi, đã điều tra thông tin từ bệnh viện nơi sinh ra nhưng không hề thấy tên cha... còn về hai năm qua cô chủ có tiếp xúc với người đàn ông nào lạ hay không thì... hmm, không được quá nhiều thông tin vì ngoài bà Alina thì cô chủ không quá thân thiết với ai xung quanh

Cảnh Thâm vẫn hoàn toàn mơ hồ về đứa bé kia, nếu là con trai của một thằng đàn ông nào đó, hoặc Tình Nhu đã có một mối tình, một gia đình riêng ở Serbia... trước hết hắn sẽ giết thẳng tay kẻ đó. Vậy còn Tình Nhu và đứa bé ấy... Nhâm Cảnh Thâm thực sự sợ mất cô, sợ rằng cô đã mãi rời xa vòng tay hắn, không thể quay đầu

Nam nhân gằn hỏi:

- Không được một chút thông tin nào sao? Cô ấy sống ẩn dật đến vậy à... camera từ đèn giao thông, từ các nhà dân xung quanh?

Khuất Bá chậm rãi đáp:

- Những dữ liệu ấy chúng ta không thể xâm nhập... Ngài cũng biết cô chủ có sự giúp đỡ vô cùng vững mạnh từ cậu thứ La gia, rất nhiều thứ khó khăn để tìm trong một thời gian quá gấp gáp như vậy

Nhâm Cảnh Thâm thở dài mệt mỏi, trước hết hắn cần làm quen múi giờ nơi đất nước xa lạ này đã, tuyết đã rơi dày đến con đường đi thật sự khó khăn. Đối với việc tìm kiếm phải bỏ dày công sức như này, hắn tự thề với lòng mình nhất định phải tìm lại bằng được Tình Nhu, có như kẻ biến thái sẽ giam giữ tiểu thỏ trong lòng đến suốt đời, khiến cô ghét bỏ ra sao cũng được...

Trong khi đó

Milinka chưa biết một chút nào về những chuyện sắp xảy đến, cô vẫn vui vẻ sống qua ngày cùng cậu bé Slavik. Cô ngồi ủ chăn bông bên cạnh lò sưởi, nhìn đứa con đang hào hứng nhảy theo bài hát trên tivi, thằng bé ngày càng giống Nhâm Cảnh Thâm hơn bao giờ hết. Thằng bé đã nói được rất nhiều, cái miệng nhỏ, môi mỏng y hệt nam nhân ấy lại liên tục cười đùa rồi bất giác chạy lại trong lòng Milinka, ngón tay chỉ trỏ lên con cá mập hoạt hình trên kia, ngộ nghĩnh:

- Con cá mập... có cá mập ba doo – doo – doo...1

Milinka nhẹ nhàng vuốt tóc Slavik, đứa bé xem ra không hề hà gì so với tiết trời cóng lạnh hiện tại, thằng bé luôn bộc lộ sự cá tính của mình như vậy, bây giờ thì còn đơn thuần nhưng thực sự khiến cô trăn trở sau này lớn lên, nếu Slavik hỏi về ba mình, nữ nhân phải đáp lại ra sao. Thầm mong khoảng thời gian này hãy kéo dài mãi, để cô và Slavik được sống thật yên bình, không cần giàu có hay chức vị gì cả

Hôm sau

Trời tối từ sớm, mới là chiều nhưng cơn bão tuyết đến quá nhanh, nó như giận dữ chôn giấu cả vùng đất nhỏ tại Vojvodina này. Nhâm Cảnh Thâm vật vờ tỉnh dậy, thời tiết quá lạnh lại thêm cơn sốt bất ngờ truyền tới khiến hắn hơi oải sức. Khuất Bá từ ngoài chạy vào, cẩn thận đỡ hắn, đáp:

- Ngài Nhâm... ngài mới phát sốt, xin hãy nghỉ thêm

Nhâm Cảnh Thâm với tay ra rèm cửa, trông thấy cơn bão chưa hoàn toàn tới, hắn liền sốt sắng mặc chiếc áo lông lớn rồi thẳng thừng ra ngoài mặc cho cơn mệt mỏi chưa tỉnh táo. Khuất Bá giật mình chạy theo, cản lại:

- Ngài Nhâm, không thể đi ngay lúc này

Cảnh Thâm thở dài một hơi, hỏi:

- Đi bộ tới đó mất bao lâu?

Khuất Bá khó hiểu, nhanh trả lời:

- 10 phút, căn nhà của cô chủ ở ngay bên kia đường... Nhưng tuyết thực sự dày

Nhâm Cảnh Thâm không thể chậm trễ hơn, trầm mặc dặn dò:

- Cậu ở yên đây, tôi cần sẽ liên lạc... đừng làm gì cả

Nói rồi hắn thẳng thừng đi ra ngoài, dấu chân nặng nề trên nền đất tuyết, dẫu sao chỉ là 10 phút nữa hắn sẽ gặp được Tình Nhu. Nhâm Cảnh Thâm không muốn rầm rộ với nhiều người đến sẽ như một sự đe dọa, hắn tự mình đi tới căn nhà kia, cơn bão tuyết trong mấy phút đã rơi nặng hạt hơn nhiều, từng bông tuyết to dày, bám chặt trên lớp lông áo của Cảnh Thâm

Milinka đang ru ngủ Slavik, thằng bé cuối cùng đã ngủ, trông ánh mắt nhắm nghiền yên bình mặc cho cơn gió đnag rít mạnh như gào thét bên ngoài, một ngày nữa lại kết thúc. Milinka đặt con xuống giường khung, bật đèn ngủ rồi đóng phòng lại. Cô đi ra ngoài toan tắt lò sưởi thì tiếng bấm chuông cửa vang lên, Milinka lẩm bẩm:

- 10 giờ đêm rồi... có phải bà Alina hẹn mang ổ bánh mì cho sáng mai cùng ăn chấm soup không?

Milinka đi ra nhìn cam chuông cửa, một bóng người đàn ông lớn đã phủ tuyết trắng xóa trên hai cầu vai anh ta, cô dè chừng thật nhiều. Chuông vẫn bấm, sau cùng chất giọng khàn đặc nhưng âm thanh ấy vẫn khắc tạc trong lòng cô không bao giờ quên:

- Tình Nhu... xin em...

Milinka ban đầu chỉ e dè nhưng sau cùng liền cứng ngắc toàn bộ cơ thể, ngón tay đang chạm trên mặt cam cũng đơ không cử động nổi. Người đàn ông này mới gọi cô là “Tình Nhu”, nữ nhân trân trân ánh mắt rồi bất giác người ấy cũng nhìn lên chiếc camera, khuôn mặt đến bợt bạt vì lạnh, hốc mắt đã đôi phần hoắm sâu vì rệo rạo,... nhưng sao có thể che dấu đường nét của hắn. Milinka còn đang chưa định hình được hết chuyện xảy ra thì Nhâm Cảnh Thâm bất ngờ ngã rụp người xuống, cơn bão tuyết đến rồi, gió rít đến cuồng nộ hơn bao giờ hết. Milinka không còn chần chừ mà ngay tức khắc mở cửa, Nhâm Cảnh Thâm ngất lịm dưới nền đất lạnh, tuyết đã phủ gần hết trên con người nam nhân

P/s: chap t2 trong ngày nhe... Tui sắp thi rồi nên mí hôm nữa thấy k có ra đều thì thông cảm dùm tui nha mí bà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.