Tình Nhu dè dặt ngẫm nghĩ, lùi ra xa Nhâm Cảnh Thâm, đôi ngài cô nhíu lại sau lời nói vừa rồi, gằn lên:
- Nhâm Cảnh Thâm... Em còn đang ghét anh, cực kì ghét. Nếu anh đã van cầu sự tha thứ thì tốt nhất nên bỏ cách gọi “vợ nhỏ” đó đi
Nhâm Cảnh Thâm thở dài, chịu thua trước nữ nhân, đáp:
- Được, sẽ gọi em là “em gái“... Vậy để được em tha thứ, tôi sẽ không động vào em, không gọi em bằng mấy biệt danh ái muội, không quản thúc việc em làm, em sẽ có không gian riêng... Rồi, còn gì nữa không?
Tình Nhu hất hàm:
- Tạm thời là thế... Liệu anh có làm được không?
Nhâm Cảnh Thâm cười khẩy, tự tin đáp:
- Tôi đã chờ em 11 năm ở Nhâm gia, từ lúc em 7 tuổi cho tới 18... Bây giờ vài ba cái giận dỗi này căng nhất cũng vài tháng, sao tôi không thể làm được chứ
Tình Nhu không vừa, cô chủ động vòng tay lên cổ Nhâm Cảnh Thâm, ánh mắt đầy tình ý như con mèo biết nghịch ngợm, giọng nói cũng hạ xuống:
- Cảnh Thâm, em mới biết... Anh đặt mua rất nhiều đồ chơi... Bây giờ em mới rõ hơn bản chất thú tính của anh đấy, anh hai
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền đỏ mặt, khẽ nắng giọng quay đi. Rõ ràng hắn đã để gọn góc phòng mà nữ nhân đây dù vô tình hay cố ý vẫn tìm ra khiến hắn có phần hoang mang. Đó là mấy bộ đồ cosplay với chất vải mỏng tang, dễ xé hay ngắn cũn cỡn. Đó là mấy thiết bị nhỏ xinh gì đó mà chỉ người đặt mới biết công dụng và cách sử dụng... Tất cả, là mua cho Tình Nhu.
Nhâm Cảnh Thâm đã từng nghĩ tiểu thỏ của hắn sẽ quyến rũ đến nhường nào trong mấy bộ đồ ấy, sẽ bị trêu đùa đến cùng cực ra sao... Xui nỗi là chưa kịp đem ra thực hành lại để Tình Nhu lên cơn tức giận, nam nhân bèn nén lại thú tình mà đợi thời cơ khác
Hắn đảo mắt, ngại ngùng:
- Tình Nhu, đừng nhiều lời... Đó cũng không phải là đồ em đặt mua, em để ý làm gì chứ?
Nữ nhân ranh ma đáp lại:
- Ừ, em không mua... Nhưng chắc sẽ là người sử dụng chúng, nhỉ?
Nhâm Cảnh Thâm thoáng qua trong đầu về hình ảnh tiểu thỏ mặc bộ đồ cosplay nữ hầu hay chân váy ngắn liền đảo điên trong lòng, nam nhân thằng thừng bỏ tay Tình Nhu ra, e hèm lấy lại phong độ:
- Thôi... Tóm lại tôi sẽ không động chạm gì đến em, đợi khi nào em hết giận thì sẽ... tính sau. Mà cả em nữa, đừng thử thách nhau như thế
Tình Nhu nhún vai, lạnh lùng ẩn nam nhân đứng gọn vào rồi đỏng đảnh về phòng. Ngược lại, Nhâm Cảnh Thâm đứng ngoài hành lang, suy nghĩ gì đó vẻ trăn trở, liên tục đập tay vào tấm thành rồi rời về phòng mình
Mấy hôm sau
Nhâm Cảnh Thâm an nhàn làm việc bên thư phòng, bất giác cánh cửa phòng mở ra, là Tình Nhu. Cô ngó đầu vào bên trong nhìn xung quanh, đánh tiếng:
- Em vào mượn sách
Hắn khinh khỉnh nhìn nữ nhân lấp ló ngoài cửa, đáp:
- Mời
Tình Nhu bỗng cười lên ranh mãnh, cô mở rộng cánh cửa rồi đường hoàng bước vào. Từ hôm nọ đến giờ, Nhâm Cảnh Thâm cố tình không để ý tới Tình Nhu để giữ mình không làm hành động gì quá chớn. Nữ nhân không vừa, cô quyết không tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy
Hiện tại Tình Nhu đang mặc trên mình bộ đồ hầu gái, chiếc chân váy đen ngắn, áo voan mỏng bên trong kèm chiếc tạp dề bên ngoài, vài phụ kiện như nơ, tất dài, dây đai đùi,... Hôm trước nữ nhân đã ranh ma sang phòng hắn, lén lấy đi vài thứ Nhâm Cảnh Thâm mua, trong đống đồ biến thái này thì có bộ hầu gái này coi như dày dặn mà kín kẽ nhất rồi. Ban nãy nữ nhân mặc ướm thử lên mà cũng gằn chửi:
- Nhâm Cảnh Thâm... Rốt cuộc anh bệnh hoạn đến mức nào đây?
Để làm khó tên ác ma này mà Tình Nhu miễn cưỡng mặc lên, cả gan đi sang thư phòng như vào hang cọp dụ con thú lớn vậy. Cô quay ra nhìn Cảnh Thâm, có vẻ hắn chưa thấy cô mặc bộ đồ này, nữ nhân cười mỉm, cô ý hắng giọng vài cái để gây sự chú ý
Nhâm Cảnh Thâm cũng rất dè chừng, hắn khẽ liếc mắt lên nhìn rồi chợt ngồi đơ ra. Một thoáng sửng sốt hiện rõ lên mặt, cây bút trên tay cũng rơi xuống mặt giấy, Tình Nhu đang quay lưng lại phía hắn, chiếc cổ thon cao ngạo ngước lên tìm cuốn sách mình cần, cơ thê thói đung đưa mình. Nam nhân như bỏ qua mọi khung cảnh xung quanh, chỉ tập trung vào vóc dáng tiểu thỏ trước mặt. “Đúng là bộ đồ này sinh ra để dành cho vợ nhỏ” - Cảnh Thâm thầm nghĩ
Sau cùng hắn lấy lại vẻ cao ngạo, nếu Tiểu Nhu đã muốn chơi đùa như thế thì nam nhân cũng phải cao tay hơn chứ? Cảnh Thâm ngồi ngửa ra ghế, an nhàn ngắm nhìn đôi chân dài của vợ nhỏ, ánh mắt lại liếc lên vài đường cong trên cơ thể... Cặp mắt của hắn dán chặt trên mọi đường nét như một kẻ gàn dở đang theo dõi với ý đồ xấu
Tình Nhu bỗng thấy lành lạnh, quay lại thì bắt gặp ánh mắt chằm chằm của Nhâm Cảnh Thâm, điều này khiến cô giật mình, mất tự nhiên:
- Anh hai... Tập trung làm việc đi, đừng nhìn nữa
Nhâm Cảnh Thâm vui vẻ trả lời:
- A Nhu, tôi chưa vi phạm điều nào em quy định. Tôi chỉ nhìn, chưa hề động em... Em không thể cấm tôi nhìn em được
P/s: helu mí bà, đợt này tui bắt đầu ôn thi để chuẩn bị cho kì thi quan trọng nhất đời mềnh rồi nên lịch ra truyện thất thường, mong mng hãy thông cảm cho tui. Cúi cùng, mng hãy tiếp tục thả tim, tặng điểm quà và phiếu choa truyện với nha keke