Nhâm Cảnh Thâm bước ra ngoài sân, từng đợt khí nóng phả bừng lên khuôn mặt nam nhân, Bắc Trạch đứng dựa vào xe cũng chồn chân không vững. Hắn tiến lại sát xe, đằng đằng nhìn chung quanh rồi đập mạnh lên vòm xe, thật lòng không kiên nhân nổi:
- Con mẹ nó... Đây là chuyện gì? Tình Nhu... em đang trêu đùa tôi sao?
Nhâm Cảnh Thâm quay ra chỉ bảo:
- Bắc Trạch, mau... mau tới Trùng Khánh, tất cả chuyến bay, ga tàu, phương tiện đi lại... Mọi số nhà, ngóc ngách... Cả kẻ lén gửi bức thư này, nhanh
Bắc Trạch ngay tức khắc nghe theo, dáng chạy thôi thúc cho thấy sự rối loạn trong tâm trí là không kém. Cùng lúc đó là cơn mưa xối xuống, không dự báo trước, trời vẫn quang mây có chút ánh nắng. Nhâm Cảnh Thâm đứng sững yên đó, bước chân cũng không nhấc nổi, hắn thầm cảm thán thiên nhiên, cho thời tiết hiện tại. Tình Nhu rời đi cũng như cơn mưa này, không báo trước mà từng hạt rất nặng, gây đau đớn cho người đứng dưới cơn mưa hay chính là những người ở lại
Một tuần sau, tại Trùng Khánh
Lý Bình nhìn chung quanh, đi vào siêu thị nhỏ gần đó, ánh mắt vẫn cẩn trọng dò xét mọi nơi và đôi tai cũng nghe ngóng nhiều thứ hơn bình thường. Dĩ nhiên công sức anh bỏ qua trong một tuần này cũng không phải vô ích, đã một vài chuyện...
- Họ vẫn chưa tìm được cô gái ấy sao? Thành phố vẫn nhộn nhịp như thế nhưng nhìn xem, đi đâu chúng ta cũng phải trả lời vài câu
- Nhâm thị từ trước tới giờ luôn kín tiếng đến chút thông tin mọn không rõ, tin đồn có loan ra thì ngay tức khắc dập tắt... Nay lại vì một cô gái mà xáo xào hết cả lên ư?
- Nghe nói là người rất quan trọng... ngay cả thiếu gia của Nhâm thị cũng đã tới Trùng Khánh 2 hôm trước nhưng thông tin không như mong muốn nên đã rời đi
Lý Bình thở dài, mọi chuyện họ nói đều nằm trong lòng bàn tay của anh, 1 tuần trôi qua dĩ nhiên Nhâm gia chưa nguôi cuộc tìm kiếm này, nhất là Nhâm Cảnh Thâm, hầu như bỏ công rất nhiều cho thành phố sơn thành này. Lý Bình đi ra thanh toán, tiện bắt chuyện:
- Xin lỗi các cô, tôi chỉ vô ý... nghe được đoạn hội thoại nhỏ. Có chuyện gì ở thành phố này sao? Tôi là khách du lịch từ Vân Nam
Một cô gái nọ lanh chanh trả lời:
- À... cô gái này, bí mật nhé... mãi tôi mới kiếm được đó
Nói đoạn cô đưa ra tấm ảnh trên máy điện thoại, là hình hồi sinh viên của Tình Nhu, mái tóc dài xoăn nhẹ, màu hạt dẻ trẻ trung, mấy năm qua cô vẫn để nguyên kiểu này. Chỉ là bây giờ đã khác, một Milinka ở Serbia với mái tóc ngắn cắt layer, cơ thể đang mũm mĩm lên vì cái bụng nhô dần. Lý Bình cười nhẹ, nghe bọn họ kể vài chuyện như những con cú đưa thư, truyền lời qua người này đến người khác.
Anh rời khỏi siêu thị, ngay đó đã có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề chạy lại, mời Lý Bình một điếu thuốc nhưng anh từ chối, đành đưa ra tấm ảnh, anh ta hỏi:
- Mạn phép thưa anh... cô gái này anh có quen, hay từng gặp không?
Lý Bình cũng lắc đầu, vờ nói:
- Không... ai thế?
Người đàn ông đó cười nhẹ, giấu lại tấm ảnh tấm ảnh trong túi áo, lấy ra một chút tiền dúi vào tay Lý Bình, chất giọng thân thiện ban nãy cũng thay đổi 180 độ, nghiêm túc hơn bao giờ hết:
- Không ai cả, nếu anh biết, xin hãy báo cho chúng tôi... Tiền anh nhận được cho thông tin có ích của mình sẽ là tấm chi phiếu có nhiều số 0, đơn vị là triệu đô
Một tuần rong ruổi tại Trùng Khánh vậy là đủ, Lý Bình lên máy bay về lại Thượng Hải, mọi thông tin anh ghi nhận được cũng đã chuyển sang Serbia cho La Vân Ngọc và Tình Nhu theo cách an toàn nhất. Thời gian vẫn trôi qua như vậy, cuộc tìm kiếm ở Trùng Khánh của Nhâm thị như những con chuột xào bới tung lòng đất, cày xới tận gốc cũng không tha. Một thành phố tráng lệ, phát triển nhưng thế lực của Nhâm thị đang tung hoành khắp mọi nơi, tất thảy tìm bằng được tung tích của Tình Nhu, ít nhiều gây phiền hà tới người dân nới đây
Hơn 6 tháng trôi qua
La Vân Ngọc cùng bà Alina bước vào nhà sau một trận tuyết lớn, Milinka từ trong bếp cũng mau đi ra đỡ chút đồ họ mang về, cơ thể trước giờ nhỏ nhắn mà bây giờ đã khệ nệ hơn nhiều, cái bụng bầu được sáu tháng đã lớn như những tuần cuối thai kì. Để giải thích cho điều này, vị bác sĩ ở bệnh viện đã nói rằng cơ thể nữ nhân vốn bé nhỏ nhưng hiện nay cái thai lại quá lớn, trong mấy tháng đầu vì được chăm sóc bằng các loại thực phẩm dinh dưỡng, thuốc bổ nên có chút tích trữ.
Bà Alina là người gốc Hoa, 25 tuổi bà sang Serbia và gặp định mệnh của mình tại vùng đất Vojvodina này, ngặt nỗi chồng bà lại mất sớm, hai người cũng không có duyên có con. Từ đó tới giờ bà sống cô độc một mình tại nơi đây, là chỗ quen thân của La Vân Ngọc nên anh đã nhờ bà cùng chăm sóc Milinka trong khoảng thời gian sắp tới, anh sắp phải về lại Thượng Hải
Tình Nhu đưa ra 2 tách trà nóng, hỏi nhỏ:
- Chuyến bay lúc mấy giờ thế Vân Ngọc?
Anh cười nhẹ, đáp:
- Sớm thôi, buổi sáng ngày kia... nhưng về tới Thượng Hải chắc cũng là đêm mù mịt rồi
Nam nhân đưa tay lại gần chiếc bụng lớn của Milinka, bàn tay anh run run mà hào hứng không thôi, bất giác lại lỡ lời:
- Nếu Cảnh Thâm biết...ah hmm...
P/s: mí bồ thả tim truyện cho tui zui nha... Có thể follow tui để nhận thông báo ra truyện nè