Em Hận Anh, Được Sao???

Chương 26: Chương 26




Sau quá trình giành giật qua lại. Cuối cùng Hứa Khiêm cũng lôi được khúc gỗ Lý Tuệ Du đến một nhà hàng Tây Âu sang trọng, quyền quý bậc nhất của thành phố A.

Nhìn quanh nhà hàng toàn là những người áo vest lịch sự, cao quý, phụ nữ thì trang điểm tinh sảo, thanh nhã trong váy dạ hội lộng lẫy.

Và tất nhiên họ đều là những quý ông, quý bà người dát vàng răng tráng kim cương.

Trong khi cô chỉ là người con dân vô cùng yêu mến Mao gia gia, là người lao động chân chính, tuy trên người quần áo không đắt tiền nhưng cũng không tồi. Nhưng dẫu sao, cô cũng vẫn là “ ngôi sao “ ở nơi đây. Vì mọi người đang nhìn cô ( au: bình quá hoá bật )

“ Hứa Khiêm... Khiêm. Hay mình... Mình đổi chỗ khác rẻ... Ách, nhầm thoải mái hơn được không? “

Câu nói của cô càng làm tăng thêm sự khinh bỉ, chế giễu của mọi người. Tuy vậy, Hứa Khiêm vẫn vui vẻ, cười nhẹ.

“ Đã đến rồi. Không phải, trước kia em nói rất thích ăn món Pháp ở đây sao “

“Nhưng.. “

Cô bỗng nhớ về ngày trước khi cô chỉ là một cô gái 16 tuổi, vẫn còn là một vị tiểu thư đài cát, đúng là cô rất thích những món Pháp. Cô cũng đã từng đến nhà hàng này rồi, nhưng chỉ là một là là do Lý Bách dẫn đến để ăn cơm với đối tác, đồ ăn ở đây rất đắt đến tiểu thư như cô cũng e ngại mấy phần.

Và lần đó cô có kể cho Hứa Khiêm nghe, chỉ là không ngờ trí nhớ hắn tốt như vậy!

Không biết từ khi nào Hứa Khiêm đã lôi cô vào một chỗ ngồi rất đẹp, rồi ấn cô xuống ghế.

Trên bàn là một lọ hoa oải hương loài hoa cô thích và những cây nến trắng lung linh, lãng mạn.

Khi người phục vụ, rót rượu xong thì Hứa Khiêm có nói với anh ta cái gì đó hình như là tiếng Pháp thì phải? Cô cũng không quan tâm, điều quan trọng là cô cần “ trưng cầu “

“ Anh Khiêm, hay... “

“ Em lo anh không trả tiền được rồi bán em ở đây sao? Du à, em thật hài hước đấy? “

Hứa khiêm lắc ly rượu vang trong tay, cười thành tiếng, dưới những ngòn nến, anh ta càng trở lên ấm áp, yêu nghiệt.

“ Không phải, mà là... “

“ Thức ăn ra rồi! Để anh giúp em cắt thịt bò nhé. Thưa quý cô “

Đôi tay thon dài, đẹp đẽ của anh ta cắt đầy chuyên nghiệp. Khi cắt xong miếng thịt bò,bỗng Hứa Khiêm khẽ sát vào mặt, cô thổi một làn hơi nóng vào tai cô.

Cô giật mình, định đẩy anh ta ra nhưng lại bị Hứa Khiêm giữ lại.

“ Có gì mà hoảng hốt! Anh chỉ bảo em là... Ăn thôi “

Rồi anh ta đứng thẳng người dậy trở lại chỗ của mình. Đôi môi khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, mắt đẹp nhìn về phía sau cô, nhìn về cái bóng người vừa nãy đang nhìn họ “ thân mật “

Thấy Hứa Khiêm cứ nhìn về phía sau cô. Cô bỗng tò mò định quay lại thì Hứa Khiêm, hảo sảng nói.

“ Du, ăn thôi! “

Nghe Hứa Khiêm nói vậy cô cũng không quay lại nữa mà tập trung vào ăn. Cô phải ăn thật nhanh để trở về, đơn giản vì cô không muốn làm “ ngôi sao “ cho mọi người soi sáng.

Nhìn Lý Tuệ Du ngoan ngoãn ăn, Hứa Khiêm bỗng hiện lên sự dịu dàng ôn nhu

“ Du, anh sẽ không buông tay đâu!”

Hôm nay, Tống Như Linh bỗng nhiên gọi cho Lăng Trì Ngạo kêu muốn ăn cơm cùng hắn, nói cô ta sắp sang Mĩ rồi, cô ta đã buông tay nên nhất quyết không cho hắn từ chối. Hắn lúc đầu vốn do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Chỉ là vừa mới tới, một cảnh nồng đậm tình cảm của người “ vợ cũ “ và em họ “ yêu mến “ của hắn đã đập vào vào đôi mắt phượng đẹp.

Ánh mắt hắn nhìn đôi nam nữ đang thân mật kia bằng sự nguy hiểm.

“ Lý Tuệ Du! Em dám “

Khi hắn định qua đó chào hỏi thì, một cánh tay trắng trẻo, thon thả của người phụ nữ. Nhưng người lại nồng nặc mồi nước hoa gay mũi. Mi tâm hắn khẽ nhíu lại nhìn Tống Như Linh

“ Ngạo, anh đến rồi. Vào thôi! “

Ả nũng nịu kéo tay hắn. Nhưng khi nhìn vào mắt hắn thấy sự lạnh lẽo đến cực độ. Lại nhìn qua bên kia.

“Ây yô! Thực là cảnh đẹp mà! Lý Tuệ Du, cô có gan thật. Ngay trước mặt Ngạo mà lại thân mật với người đàn ông khác. “

Lăng Trì Ngạo lạnh đi mấy phần, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Như Linh,rồi lại nhìn hai người kia đang vui vẻ.

“ Đi thôi “

Sải từng bước dài về phía phòng Vid nơi Tống Như Linh đặt trước. Đôi môi đỏ chói của ả nhếch lên khinh bỉ, rồi cũng nhẹ nhàng tao nhã bước theo sau hắn.

[…]

Lắc nhẹ ly rượu vang thượng hạn của Pháp. Lại nhìn Tống Như Linh trang điểm xinh đẹp đang cầm một ly rượi vang bước về phía hắn, ngồi xuống rồi cả người khẽ dựa vào lòng hắn.

“ Ngạo, hôm nay em đặc biệt chuẩn bị những món ăn mà anh thích. Em biết thời gian qua em thực sự đã gây ra những chuyện ngu xuẩn. Nhưng đều là vì em quá yêu anh thôi. Anh còn nhớ trước đây anh... “

Ả biết hắn là người trọng nghĩa nên cố ý nhắc lại chuyện cũ. Nhưng chưa kịp nói xong, hắn bỗng lạnh giọng nói.

“ Em cho gì vào rượu “

“Hả”

“ Tôi nói em cho gì vào rượu, hửm! Xuân dược. Tôi nói đúng chứ! “

Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhếch lên, bàn tay cầm ly rượu nhẹ nhàng buông xuống, từng mảnh vỡ rơi trên mặt đất quyện với màu đỏ của rượu vang trông thật quỷ dị.

“ Em... Em... Vì quá yêu anh thôi! Ngạo xin anh... Đừng bỏ em “

Ả luống cuống ôm thắt lưng hắn, gương mặt lem nhem phấn trang điểm, trông hết sức thảm hại.

“ Vì tôi hay tiền của tôi “

“ Tất nhiên là vì anh. Anh cũng biết em yêu anh như thế nào mà “

“ Tống Như Linh, một vở kịnh không nên diễn nhiều lần. Mai tôi sẽ cho người dòn đồ hộ em rồi đưa em qua biệt thự ở Los Angeles. Nhớ lấy đây là sự nhân nhượng cuối cùng của tôi “

Hắn kéo mạnh ả ra, khiến ả mất thăng bằng mà ngã xuống đất. Ả bỗng cười lớn, như một kẻ điên loạn.

“ Lăng Trì Ngạo, không phải vừa nãy anh có uống rượu đúng không? Loại Xuân dược này rất mạnh chỉ hoan ái mới có thể giải được. Anh sẽ không chịu được đâu. Hahaha “

Hắn bỗng nhếch miệng cười, đôi mắt phượng hiện lên ý cười rõ rệt

“ Cô nghĩ tôi sẽ hoan ái với cô. “

Hắn cúi người, đôi tay thon gọn tinh tế nắm lấy cằm ả, ép ả nhìn vào mắt hắn.

“ Tống Như Linh, cô ngu xuẩn đến thật tội nghiệp. Tốt nhất đừng để sự ngu xuẩn của em khiến tôi tiễn em xuống địa ngục, lên giường ư? Có sao! “

Hắn đứng thẳng người cởi cái áo vest đắt tiền thượng đỉnh được một nhà thiết kế nổi tiếng nhất Pháp làm ra.

Cầm lấy chiếc áo vest đen đã nhiễm mùi nước hoa nồng nặc của ả, ném mạnh xuống đất. Khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập đầy khinh bỉ.

“ Dơ bẩn “

Mạnh mẽ quay bước rời đi, đến một ánh mắt cũng không bố thí cho ả.

Tống Như Linh thẫn thờ ngồi trên mặt đất.

Gương mặt xinh đẹp bị nước mắt và phấn trang điểm làm cho hỗn loạn, xấu xí. Đôi mắt loé lên tia độc ác

“ Lăng Trì Ngạo! Là anh ép tôi, vậy thì đừng trách tôi độc ác “

Trưng cầu một chút nhé!

Ai thích H không? Sắp tới sẽ có H. Tuy ta vt cũng lâu lại là sắc nữ nhưng ta trong sáng chưa vt H bao giờ.

A: có

B:không

Chọn đi nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.