Sau tối hôm đó, Lưu Hàn Trạch cũng không về nhà, không một cuộc điện thoại cũng không một tin nhắn, cứ thế rời khỏi. Cứ năm ngày liên tiếp như thế, trong căn nhà cô quạnh này cũng chỉ có Cố Mai Nhàn và bác Trương. Cố Mai Nhàn sau tối đó không hề nhắc đến ba từ “”Lưu Hàn Trạch” nữa, năm ngày này không có anh, cô không cảm thấy đau khổ hay nhung nhớ, chỉ có thanh tịnh.
Cố Mai Nhàn đã quyết tâm rồi, thứ không dành cho mình có nắm chặt thế nào cũng không mãi mãi là của mình. Lưu Hàn Trạch không yêu cô, dù cô có bỏ ra bao nhiêu năm theo đuổi vẫn thế, có hy sinh thế nào cũng vẫn thế, không yêu vẫn là không yêu. Vậy thì nên trực tiếp cắt bỏ hy vọng, tránh cho tâm mình đỡ khổ...nhưng mà cớ sao...lòng cô lại nhói đau thế này?
Cố Mai Nhàn năm ngày này đều cắm rễ trong phòng sách đọc tiểu thuyết, cố gắng quên đi những chuyện trước kia. Tay vừa lật đến trang đầu tiên của cuốn tiểu thuyết thứ 4 mà cô đọc trong mấy ngày nay, thì điện thoại vang lên hồi chuông quen thuộc. Bản nhạc chuông là bài hát cô yêu thích nhất nhưng cô chỉ cài đặt nhạc chuông một một người duy nhất, chính là người mà cô yêu nhất. Nhìn dòng chữ hiển thị “chồng” tim cô thắt lại, sau này còn có thể gọi là chồng nữa sao? Chần chừ mấy giây, cô nhấn nút nghe. Bên tai vẫn là giọng nói âm trầm đó:
“Mấy ngày dưỡng bệnh, giờ đã khỏe chưa?”
“Có chuyện gì không” Cố Mai Nhàn cứ ngỡ như mình đang mơ, Lưu Hàn Trạch là đang quan tâm cô?
“7h tối nay chuẩn bị một chút, cùng tôi tới nhà mẹ ăn tối” Lần đầu tiên bị Cố Mai Nhàn bỏ lơ, Lưu Hàn Trạch dâng lên một cỗ mất mát.
“Ừm...nếu không có việc gì nữa tôi cúp máy đây”
“Ừ, giữ gìn sức khỏe, tối tôi sẽ tới đón cô”
Nhanh chóng cúp máy, Cố Mai Nhàn bỗng chốc ngẩn ngơ, cuốn tiểu thuyết vừa rồi còn hào hức muốn đọc giờ tự nhiên không hứng thú nữa. Lưu Hàn Trạch đột nhiên lại quan tâm đến sức khỏe của cô làm cô nhất thời vẫn chưa nghĩ ra. Hít một hơi thật sâu, nhất định không được động lòng, không được để tam tới anh nữa.
- ------------------------------------
Ngồi trong xe, Lưu Hàn Trạch đang lái xe,, thỉnh thoảng lại nhìn sang Cố Mai Nhàn, mà cô vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra cửa sổ, không hề nhúc nhích. Anh nhìn Cố Mai Nhàn để ý thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, hình như cô gầy đi rồi? Bầu không khí trong xe càng lúc càng bức bách, Lưu Hàn Trạch lúc trước vẫn quen với việc Cố Mai Nhàn luyên thuyên trò chuyện, giờ cô im lặng như vậy, anh cảm thấy ngột ngạt, Lưu Hàn Trạch đột nhiên mở miệng mà sau khi nói xong lại hối hận vô cùng.
“Cô...không có gì để nói sao?”
“Hả...”Cố Mai Nhàn đang tập trung nhìn cửa sổ nghe xong câu hỏi của anh liền ngạc nhiên, Lưu Hàn Trạch muốn cô nói gì? Nghĩ ngợi một chút, cô ngập ngừng hỏi “Chuyện ly hôn...anh nghĩ xong chưa?”
“Cô...chúng ta đến nhà mẹ ăn tối, cô lại hỏi vấn đề ly hôn? Cố Mai Nhàn, cô muốn ly hôn đến điên rồi phải không?” Lưu Hàn Trạch đột nhiên phanh gấp, Cố Mai Nhàn không đề phòng liền ngã nhào về phía trước, đầu đập vào thành xe, đau đớn truyền tới liền bị Lưu Hàn Trạch kéo lại sát vào người, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn anh”Ly hôn cái gì? Cố Mai Nhàn cô muốn thách thức tính nhẫn nại của tôi thì nhắc lại từ “ly hôn” nữa xem?”
“Tới nơi rồi...tôi, tôi vào trước” Cố Mai Nhàn đẩy mạnh Lưu Hàn Trạch ra, vội mở cửa xe chạy ra ngoài. Tâm Trạng hoảng hốt chạy về phía căn biệt thự, trong đầu vẫn còn dáng vẻ tức giận của Lưu Hàn Trạch càng cảm thấy sợ hãi, Lưu Hàn Trạch lúc nãy thực đáng sợ.
Vội vàng đi vào cửa lại đụng trúng một người, đang muốn xin lỗi thì một giọng nói cất lên
“Chị dâu?Lâu rồi không gặp” Là Lưu Hàn Phi em trai của Lưu Hàn Trạch, khuôn mặt cậu ta cười tinh nghịch, như muốn chọc ghẹo Cố Mai Nhàn
“À tiểu Phi lâu rồi không gặp” Cô cố ổn định nhịp thở của mình, không thể thở hổn hển, sợ tên tiểu quỷ này lại giở trò đùa giỡn
“Em nghe nói chị dâu mới bị bệnh, aizz, anh hai cũng thật là, chị dâu đang bệnh tối năm ngày trước còn mua vé máy bay tới Thụy Điển công tác, hại em chưa kịp chuẩn bị liền bị anh ấy kéo theo”Lưu Hàn Phi ra vẻ ấm ức, tranh thủ cơ hội trách mắng Lưu Hàn Trạch
Đầu cô “OANH” một tiếng, tối hôm đó Lưu Hàn Trạch không đến với Tư Duệ An, mà là đi công tác ở Thụy Điển?