-Mong cô thứ lỗi, chúng tôi đang bận, phải đi ngay, đây là danh thiếp
của chúng tôi, nếu cô có bị hư hại j`, làm ơn gọi cho chúng tôi. Tạm
biệt.
1 cô gái tiếp lời, chìa cho Băng Băng 1 tấm danh thiếp.
Rùi vội vã kéo chàng trai đứng cạnh đi ngay. Băng Băng đứng đọc chăm chú cái danh thiếp:" Công ty EIA àk. Đó là cái công ty đã xây nên cái khách sạn 5 sao này fải ko? Thui kệ. Mìh ko wan tâm." Nghĩ thế, cô bước vào
khách sạn, ko wên nhìn lại đôi nam nữ kia. Và bắt gặp ánh mắt của ng`
con gái vẫn đang nhìn mìh, ánh nhìn kì lạ mà cô ko tài nào hỉu nổi.
Đến quầy tiếp tân, Băng Băng nói lịch sự:
-Cho tôi đăng kí 1 phòng VIP.
-Cô lên tầng 22, phòng 202
Băng Băng nhận chìa khóa, khệ nệ xách 1 cái vali to đùng, thêm 2 cái
giỏ xách, tiến về phía thang máy. 1 ng` bảo vệ thấy thế, hỏi:
-Cô có cần tôi giúp ko?
-Cảm ơn a. Tôi tự làm đc
Đứng trong thang máy, cô thở dốc. Ko ngờ hành lí lại nặng như thế. May
là cô chỉ mới mang theo ít đồ, còn định sang đây mua thêm. Nhưng jờ cô
nghĩ lại rùi, mua chỉ thêm nặng. Thang máy dừng lại ở tầng 22. Cô lại
típ tục hành trình jan khổ của mìh, vất vả mang đống hành lí cực nặng từ thang máy đến phòng 202. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, lại có bộ dạng rất khổ
sở, có nhìu ng` ngỏ ý giúp đỡ, nhưg đều nhận đc cái lắc đầu từ cô. Lát
sau, do bị vướng chân, cô ngã vào 1 chàng trai, rớt cả mắt kiếng. A ta
nhìn cô sững sờ. Và bỏ đi............
Hàn Băng Băng nhìn theo ng`
con trai đó, lạnh lùng đứng lên. Rõ ràng cô ko hề wen biết a ta, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy. Ko lẽ cô đẹp tới mức đó. ( tự sướng
tí). Mà bây jờ ko fải lúc để nghĩ về chiện này, fải tìm cho đc cái phòng 202 chết tiệt kia. Nó nằm ở đâu nhỉ ? Sao đi lòng vòng mãi mà ko thấy.
Mà mìh có lên lộn tầng ko. Tìm lại xem nào. Cô nhìn sang bên phải, có 1
tấm bảng ghi là: KHU VIP và 1 mũi tên chỉ đường. Cô liền đi về hướng đó. Và ngay lập tức, cô tìm thấy phòng 202. Bước vào trong, cô thật sự hài
lòng khi đây là căn phòng tuyệt đẹp, đẹp hơn cả ngôi nhà ở bên Pháp, bàn ghế sang trọng, ngồi xuống cực êm, tivi loại xịn nhất, giường trải ra
thẳng tắp, rải hoa hồng, phòng tắm rộng rãi, đẹp tinh tế. Tuyệt wá !
Băng Băng vui vẻ thu xếp đồ đạc rùi đi tắm. Tắm xong, cô ngã ra giường,
ngủ 1 giấc ngon lành. Chìm trong hương thơm phảng phất của căn phòng, cô ngủ rất nhanh. Trong lúc đó, hìh như, có 1 ng` lại gần giường ngủ của
cô, đứng đó rất lâu, trước khi đi, ng` đó đóng cửa thật khẽ.
Tỉnh dậy, Băng Băng nhìn lên đồng hồ, đã 4g chìu. Rửa mặt xong, cái bụng của cô bắt đầu la hét. Cô thay đồ, đi ra phố. Sài Gòn vẫn thế, vẫn ồn
ào và náo nhiệt như ngày xưa. Ăn j` bây jờ nhỉ? Cô mún ăn món nào đó đặc trưng của VN, thui thì ăn bún bò Huế vậy. Đi 1 hồi, cô tìm đc 1 quán
bún bò, hơi nhỏ, nhưng khá đông. Ngồi xuống bàn, trước mặt có tô bún bốc khói, cô ăn ngon lành. Ko biết là vì đói, vì quán nấu wá ngon, hay do
lâu wá ko ăn nên cô rất vừa miệng, ăn ngon lành. Bụng no rùi, Băng Băng
quyết định đi dạo. Ở đây, cô chẳng còn wen ai nữa. Thì thui, đi 1 mìh,
cô lun 1 mìh mà, wen rùi, sao còn sợ ??? Đi dạo ở đâu đây. Trong đầu cô
nảy ra ý định, cô gọi chiếc taxi. Nói địa chỉ, và mỉm cười.
Taxi đậu lại trước 1 căn nhà nhỏ, căn nhà đó ko có vẻ j` là liên wan đến 1 cô gái xinh đẹp, nhìu tiền như Băng Băng. Cô đọc đc suy nghĩ đó trong mắt anh tài xế khi a nhìn cô khó hỉu. Cô đợi cho chiếc xe chạy đi mất,
mới quay lại nhìn vào căn nhà. Nó đã đc sơn phết, sửa chữa đôi chút nên
trông mới hơn, đẹp hơn hồi đó. Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào tường, hồi
tưởng 1 chút về wá khứ. Cô cố nhớ lại ngôi nhà trọ nhỏ bé cô sống 4 năm
về trước. Dĩ nhiên, tránh nhớ về ng` ấy......
Đứng đó 1 lát,
trời sụp tối, cô ngại đường vắng, nên đi thật nhanh ra đường lớn, nơi có rất nhìu ng` và xe cộ. Và cô chợt nhớ lại 1 số đt mà cô lun mún gọi, cô liền bấm số, chờ đợi, tiếng tút....tút...tút cứ vang lên, lát sau, có
tiếng nói:
-Alô, ai thế
-Phương àk, có fải Tiểu Phương ko ???
-Ừk, Phương đây, ai thế
-Tốt wá rùi, đúng là mày rùi, tao đây, Băng Băng đây.
-Hàn Băng Băng, về khi nào sao ko báo tao 1 tiếng- Con pạn thân thiết
của cô hét lên, nó vẫn như ngày nào. Cô mừng vì nó ko thay đổi.
Nhưng....có bao jờ cô thực sự hỉu nó đâu?
-Đang ở đâu, tao đến ngay.- Phương hỏi
-Mày có còn nhớ khu vui chơi hồi đó mày dẫn tao đi chơi hok?
-Ừk. Tao đến liền.
-Ok, ko cần vội đâu
Băng Băng lại fải gọi taxi nữa rùi. Thật là bất tiện wá đi. Chắc nên
mua 1 chiếc xe đi cho sướng cái thân. Nhưg chỉ ở lại có vài tháng, mua
làm j` cho phí. Haizzzzzzzzzzzzzz, ko lẽ cứ gọi taxi mãi sao. Bực ghê
đó.
-Cô ơi, cô j` ơi, đến rùi
-Hả...Àk...cảm ơn a. Tiền đây
Băng Băng đóng cửa xe, từ xa đã thấy Tiểu Phương đứng đợi. Sao nó khác
thế ? Có vẻ bụi bặm hơn, con trai hơn và giang hồ hơn. Cô đi từ từ lại
gần, nhỏ vừa nhìn thấy đã ôm chầm lấy cô. Cười thật tươi. Cô cũng mỉm
cười, nụ cười thoáng 1 chút pùn. Tiểu Phương nhận ra ngay, hỏi nhẹ
nhàng:
-Gặp lại tao ko mừng hay sao
-Cực kì mừng
-Thế sao lại pùn
-Tao có pùn đâu
-Ừk. Có lẽ tao nhìn nhầm, thui đi ăn nha
-Ko, tao mới ăn lúc nãy, còn no
-Bây jờ đang ở đâu vậy
Cô chỉ đường cho nhỏ tới khách sạn cô đang ở. Thật sự lúc vào đây cô
cũng ko để ý tới cái tên lắm. Đến khi về tới nơi thì mới biết, tên khách sạn là:
ICE
Ice àk ! Là băng. Sao lại đặt là Ice nhỉ. Mà
thui. Kệ ng` ta. Ng` ta thjk đặt sao thì đặt. Mìh tò mò thắc mắc làm j`? Nhỏ Tiểu Phương lên tiếng:
-Thì ra là khách sạn này. Tao cứ tưởng chỗ nào xa lạ lắm
-Mày thường xuyên đi ngang wa đây sao?
-Ko, tao ở đây mà
Cô trợn mắt, ko ngờ nhỏ cũng ở đây. Hỏi 1 hồi, nhỏ cũng ở khu VIP,
phòng 203. Kế bên phòng cô. Hay wá. Vậy là từ bây jờ có thể sống vui vẻ
cùng Tiểu Phương rùi. Ông trời thật là tốt. Cô vui vẻ mỉm cười.
Băng Băng ko hề biết rằng, từ khi cô đụng vào ng` con trai lạ kia. Cả
ngày hum nay, cô đã bị a ta theo dõi. A ta ngồi trong chiếc xe đen ở bên kia đường, đối diện khách sạn ICE, cầm đt lên, và nói:
-Cô ấy về rùi. Chuẩn bị kế hoạch đi.
Băng Băng và Tiểu Phương cùng nhau bước vào khách sạn. Bây jờ, trời đã
tối. Đường phố Sài Gòn đc thắp đèn lung linh. Ngồi trước cửa sổ ở tầng
22, cô vui vẻ ngắm nhìn thành phố thân iu của mìh. Chợt, ở bên kia
đường, cô thấy 1 ng` đàn ông mặc áo choàng đang nhìn về phía mìh. Cô có
nhìn nhầm ko? Sao ông ta lại nhìn cô. Cô dùng ánh mắt lạnh và sắc nhìn
lại ông ta, nhưng ko hề khiến ông sợ. Trái lại, có vẻ như ông ta bật
cười và vẫy tay, ý mún gọi cô xuống. Cô hơi lo lắng, nhưng tò mò, và
quyết định đi xuống, cùng với Tiểu Phương. 2 ng` bước đến gần chiếc xe
đen của ông, và cô hơi ngạc nhiên khi thấy có 1 ng` con trai nữa, là ng` đã đụng vào cô vào lúc sáng. A ta mỉm cười hỏi:
-Nhớ tôi ko
Cô chưa kịp trả lời, Tiểu Phương đã chen ngang:
-A là ai ? Ông là ai ? 2 ng` mún j`
-Chuyện đó 2 ng` ko cần biết làm j`. Chỉ cần hum nay đi với chúng tôi
-Đến khi nào bọn tôi đc về
-Tùy cậu chủ thui, cậu mún 2 ng` ở bao lâu thì 2 ng` fải theo ý cậu ấy.