-Hum nay, ở quán trà sữa X, Lý Tiểu Phương và Hàn Băng Băng quyết định
kết thân thành bằng hữu tốt, ko sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ
mong đc chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Có sướng cùng hưởng, có họa
tự chịu àh lộn, có họa cùng chia. Đến kiếp sau nhất định sẽ lại làm pạn
pè. blah........blah.........blah.......
Kon nhỏ Lý Tiểu Phương
thao thao bất tuyệt, ko để ý Hàn Băng Băng đang nhìn sững mình. Băng
Băng nghĩ: " Trời ơi, nó coi phim Trung Quốc nhìu wa rùi sao ? Cái j` mà bằng hữu tốt, cái j` mà chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, lỡ nó chết
yểu thì chẳng lẽ mình chết theo nó sao ? Koooooooooo, mìh mún sống ít
nhất 99 tuổi thêm 364 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây rùi mới chết chứ. Mìh
chịu khổ nhìu rùi, ít ra phải sống thọ chút chứ. Ông ghét tui lắm hả ông trời."
-Nè, sao jạ- Phương hỏi
-( lắc đầu) ko sao, đồ ăn nè.
-Măm măm, cháp cháp, ngon wa là ngon. Nè, Băng Băng, quán này làm ăn đc lắm đó. Tao sẽ đến thường xuyên.
-Mày tao àk ?
-Ừk, pạn pè mà, tự nhiên thoải mái với nhau chứ làm j` mà phải bạn bạn mìh mìh, phiền lắm
-................
-Tiền nè, đi nha
Khi Tiểu Phương bước ra cửa, nó gọi giật:
-Mai lại đến đó
Tiểu Phương cười:
-Biết rùi
Nó nhận ra, Tiểu Phương cười thật dễ thương. Trong lòng nó chợt cảm thấy ấm áp.
6g15 tối
1 tên con trai đẹp rạng ngời bước vào quán. Hắn tiến lại phía nó:
-Cho tao 1 ly kem. J` cũng đc,miễn là ngon.
-(viết viết)
-Kể cho mày nghe chuyện này, sáng nay tao chở Hạ Thảo đi học, chìu thì
bọn tao hẹn hò. Có lúc tao nghĩ nhỏ nhàm chán lắm, thế mà tao nghĩ sai.
Nhỏ cũng thú vị lắm. Này nha, nhỏ thix chơi trò cảm giác mạnh, chơi xong là mặt mày tái mét lun mà đòi chơi hoài, đáng iu phải ko? Mà giờ tao
mới nhận ra nhỏ cười thật xinh. Nhỏ chơi gắp thú bông cũng giỏi cực, bọn tao đem về cả túi thú bông. Cho mày 1 con này.
Hắn chìa ra trước mặt nó con gấu màu trắng như tuyết, khuôn mặt thì pùn hiu. Hắn bảo:
-Tao thấy nó giống mày wa nên đem về. Mày thix ko ?
-Cám.......ơn
Nó nói nhỏ xíu, tay mân mê con gấu, ngắm nghía:
-Tao.........thix lắm
Nó lại nói nhỏ xíu. Vì vui và cũng vì đau. Những lời hắn nói nãy giờ
như lưỡi dao sắc cứa vào tim nó. Nhưng nó vui vì hắn đi chơi mà còn nghĩ tới nó, và cũng vì hắn hạnh phúc.
Nó cười. Hắn nhìn thấy nụ cười
đó và cũng nghe thấy những lời nói nhỏ xíu lúc nãy, hắn cười theo, làm
toàn bộ con gái trong quán ngẩn ngơ, mặt đỏ lên. Hình như, bao gồm cả nó
Chào mọi ng`, lại là mìh nàk. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Nói
trước, chap này có nhìu câu hơi bị.... .Nếu ai đầu óc còn ngây thơ trong sáng thì mìh khuyên là ko nên đọc nếu các bạn mún giữ nguyên độ trong
sáng của mìh. Nếu các bạn vẫn mún đọc thì mìh ko chịu trách
nhiệm.Thanks.
Tối đó, hắn chở nó về. Ban đầu, nó nhất quyết ko
chịu, nói wa nói lại 1 hồi, hắn bắt đầu giở thói bạo lực, hắn bế nó lên
xe, cho nó ngồi đằng trước, hắn ngồi phía sau 1 tay ôm chặt lấy eo nó, 1 tay chạy xe. Mặc cho nó vùng vẫy thế nào, hắn nhất định ko buông ra mà
còn ôm chặt thêm. Sau 1 lúc đấu tranh kịch liệt nhưng ko ăn thua j`, nó
đành ngồi yên như vậy. Vừa thở dốc vì mệt, nó vừa ngắm nhìn khung cảnh 2 bên đường. Hum nay là ngày j` mà nhìu cặp tình nhân đi chơi thế, nó nhớ rõ ràng hum nay đâu phải ngày 14/2 đâu. Lạ thật đó. Nó chợt nghe tiếng
xì xầm, những ánh mắt nhìn về phía nó. Những cặp tình nhân chỉ trỏ vào
nó, nó ngạc nhiên, cố lắng nghe xem họ nói j`:
-Woa, xem họ tình tứ chưa kìa
-Ừh, ng` con gái ngồi đằng trước đc ng` con trai ôm chặt như thế. Cô ấy hạnh phúc nhỉ.
-Phải phải, họ lại thật tự nhiên, ko thấy họ ngượng nghịu j` cả
-2 ng` đó thật đẹp đôi nhỉ. Ngưỡng mộ ghê
-Ng` con trai lại đẹp trai thế . Ganh tị với cô gái đó wa
-Cô ấy cũng xinh đẹp mà. Xinh hơn e nhìu đấy
-A nói cái j`? A chê e xấu àk?
Blah.........blah......blah...........
Lúc ấy, nó mới đỏ mặt nhận ra nãy giờ nó bị hắn ôm cứng, cả ng` nó tựa vào lòng hắn. Nó xoay đầu lại, nhìn lên và nói :
-Này, bỏ tao ra đi, tao ko quậy nữa đâu
-....................
-Hey, ko thấy ng` ta chỉ trỏ bọn mìh àk
-...............
-Hey ! Hey ! Mày điếc từ bao giờ thế ?
-Tao ko điếc, chỉ là tao ko mún buông ra thui. Lỡ mày lên cơn nhảy
xuống thì sao ? Tao sẽ là ng` chịu trách nhiệm vì dám " bắt cóc" mày đi. Tao ko mún đi tù.
Hắn nói thế thui, chứ thực ra hắn mún ôm nó
lâu thêm chút nữa. Hắn công nhận eo nó nhỏ thật, chưa ai trong số bạn
gái của hắn có eo nhỏ như nó. Chắc là do nhịn ăn sáng hoài nó thành ra
thế. Ngồi gần nhau thế này, hắn ngửi đc mùi tóc của nó, ko biết nó gội
dầu j` mà thơm thế, hắn cực kì thix tóc của nó, dài, mượt và đen, có pha thêm chút nâu vào, trông càng đẹp. Nhìu lần nó nói với hắn là mún cắt
tóc ngắn, nhưng hắn ngăn lại với lí do : " Để tóc dài nhìn mày xinh
hơn". Hắn thix con gái tóc dài, trông dễ thương thế nào ấy. Và khi ngồi
trong tư thế này, đôi khi nhìn xuống, gió thổi bay bay cái áo của nó,
ánh mắt hắn vô tình lọt vào bên trong , và.......suýt chút nữa hắn đã
đụng vào 2 bà lão đang đi qua đường. Mặt hắn đỏ bừng, lí trí của hắn cố
bảo hắn phải bình tĩnh lại và tập trung lái xe. Nhưng, rắc rối 1 chuyện, hắn là con trai cơ mà, thỉnh thoảng, ánh mắt hắn lại nhìn xuống, khuôn
mặt hắn lại đỏ bừng( khúc này làm lộ ra máu 35 của a Kiệt rùi nha ) và
tay lái của hắn lại loạng choạng. Hắn ko hỉu sao hắn lại như thế này,
hắn lên giường với nhìu ng` rùi( ko sợ bị nhiễm HIV hở a), thế mà có bao giờ hắn đỏ mặt hay xấu hổ j` đâu( vì da mặt a ấy wa dày nên ko biết xấu hổ). Thế mà với nó thì.................Tự nhiên, trong đầu hắn có 1 ý
nghĩ: " Mún có ng` con gái này = mọi giá" ( mún có ở đây là theo nghĩa
ko đc tốt đẹp lém). Hắn đang bị cái j` thế này ? " Bình tĩnh lại Vương
Gia Kiệt. Hàn Băng Băng là bạn thân của mày, bạn thân của mày đó. Mày
đang có ý nghĩ j` với nhỏ thế ? Mày điên rùi. Tập trung lái xe thui. Hay do mìh ôm nhỏ mới thế. Phải bỏ tay ra, ngay bây giờ." Vậy là hắn buông
nó ra, đúng lúc ấy, căn nhà nhỏ của nó hiện ra, nó bước xuống, vẫy tay
chào tạm biệt hắn. Ko ai nói j` với ai. Hắn đành rồ ga phóng đi, nó đành quay bước vào nhà. Trong lòng cả 2, đều có chút tiếc nuối và hụt hẫng
Truyện mìh viết hơi ít ng` đọc nhỉ . Nhưg mìh hứa sẽ ko bỏ fic đâu. Các bạn cứ thẳng tay nhận xét đi nhé. Mong comment của các bạn lắm.
Sau khi cánh cửa đc khép lại sau lưng nó, nó ngồi sụp xuống, gục mặt
vào hai cánh tay. Tim nó đag đập nhanh wa cỡ, ng` nó ko còn sức lực. Da
mặt hắn dày thật đó, ng` ta chỉ trỏ bàn tán thế nào cũng ko chịu buông
nó ra. May là hắn ko thấy đc đôi má ửng hồng của nó, chứ nếu ko thì chắc nó xấu hổ đến chết mất( mặt a Kiệt lúc nãy cũng đỏ bừng thui mà ). Nó
lôi con gấu bông ra ngắm nghía, con gấu màu trắng, mắt, mũi, miệng màu
đen, trên đầu con gấu đội chiếc mũ len màu xanh và quấn quanh cổ cái
khắn quàng cũng xanh lun. Suy nghĩ 1 hồi, nó mới chợt nhớ ra là nó đang
ngồi ngay trước cửa, ai mà thấy nó trong bộ dạng thế này thì sao ta Nó
vội vàng đứng lên và bước vào nhà tắm. Nó thix tắm, àk ko, nó thix sạch
sẽ và gọn gàng. 1 ngày mà ko đc tắm ít nhất 2 lần thì nó mún tự tử cho
xong. Tắm xong, mặc bộ đồ pijama mỏng và thoải mái, nó nấu 1 tô mì gói
để ăn tối. Nó wen ăn mì gói, nó ko wan tâm lắm về thành phần dinh dưỡng
của món mà nó cho vào bụng, chỉ cần no là đc. Còn 1 lí do nữa cho việc
nó wen ăn mì, đó là : nó ko biết nấu ăn. Nó chỉ biết làm 2 món, mì gói
và trứng chiên. Nấu cơm nó cũng biết.....sơ sơ, nó sợ nó trót dại nấu 1
lần lỡ hư thì phí gạo, nước.
Có tiếng chuông đt, bên kia đầu dây là giọng con gái:
-Băng Băng àk
-Phải, ai thế ?
-Phương nàk, chắc mai tao ko ghé quán đc đâu, nên tối nay tao mún đi chơi bù. Với mày
-Đến nhà tao cho biết đường lun đi. Địa chỉ : 123 đường X phường Y quận A.
-Ủa ! Tao đang ở gần đó nè, tao đến liền.
-Đến nhanh nha cưng- Nó đùa,giọng ngọt ngào, vì tâm trạng nó đang tốt, vì chuyện j` thì ai cũng biết rùi.
-Ghê wa, bỏ cái giọng ấy đi là coi như mày đã cứu giúp 1 sinh mạng đáng thương đấy.- Phương cười rùi cúp máy.
Nó bỏ ống nghe xuống, chợt có tiếng chuông cửa, nó nghĩ : " Đến j` lẹ
thế, nó lái máy bay phản lực đến àk. " Tay vừa đụng vào cánh cửa, nó đã
nói:
-Honey, đến nhanh thế, cưng vào đợi chút nha. Băng Băng phải
đi thay đồ- Giọng nó ngọt như đường phèn.Nó vẫn mún đùa với Tiểu Phương.
Nó mở cửa nhưng ko hề nhìn mặt ng` đang đứng đó, quay ng` bước vào. 1 giọng con trai vừa chế giễu vừa pha lẫn giận dữ vang lên:
-Chà chà ! Vừa về nhà đã hẹn hò với ai rùi sao ? Xin lỗi đã làm mày thất vọng, nhưng tao ko phải ng` mày đang đợi.
Nó ngạc nhiên quay lại, là hắn. Nét mặt của hắn sao trông giận dữ thế
kia ? Ai chọc giận hắn sao? Mà điều quan trọng nhất là hắn đến đây làm
j` ?
- Mày đến đây làm j`?
- Trả cho mày cái giỏ xách mày bỏ quên trên xe. Tao về đây.- Hắn lạnh lùng nói
- Hey, đến rùi thì vào nhà uống li nước đi rùi hãy về- Nó vẫn tự nhiên
và ko nghĩ là hắn đang rất giận. Đi lại níu tay áo của hắn
- Ko, cám ơn. Tạm biệt - Hắn giật phắt tay nó ra, lạnh lùng quay đi. Mặc nó đứng chôn chân tại chỗ vì ko hỉu tại sao.
Lúc hắn bước ra ngoài cũng là lúc Tiểu Phương bước vào trong, nhưng do
đang tức giận nên hắn ko để ý. Tiểu Phương bước vào trong nhà và hỏi:
-Ai thế ?
-Bạn - nó quay bước vào phòng, che giấu nét mặt buồn bã.