Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 20: Chương 20




Hai anh em ăn cơm xong liền theo đường cũ qua thung lũng đến núi Đoàn gia.

Dương Huy đã sớm rời giường, đang cùng Đoàn Dao Nhàn nói chuyện, thấy hai người đến đây, Đoàn Dao Nhàn liền trực tiếp nói: “Thiệu Thần, Duệ Thanh, ta và Dương Huy gom được khoảng hai ngàn đồng(*), tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có thể bù được phần nào, ngươi trước cầm đi, nếu không đủ chúng ta sẽ tìm biện pháp.”

Đồng: Nhân dân tệ (Ta sẽ sửa “tệ” thành đồng nghe cho thuận tai ha, dù sao trong QT cũng để là đồng.)

Đoàn Duệ Thanh cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy tiền, có câu vạn sự khởi đầu nan, việc gì lúc bắt đầu cũng gặp khó khăn, bọn họ bây giờ ở mọi phương diện đều có trở ngại, trong đó quan trọng nhất là tài chính, có rất nhiều phương diện cần phải chi tiền.

Gom tiền xong, hắn đi đến nhà thôn trưởng, giấy trắng mực đen ghi rõ số tiền hắn nhận của hai người bọn họ, hai bên ký tên, còn nhờ thôn trưởng làm chứng.

Đoàn Dao Nhàn nguyên bản không muốn như vậy nên có chút bất mãn, nhưng Dương Huy lắc đầu với nàng.

Từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu việc làm ăn do người quen hùn vốn làm chung cuối cùng cũng vẫn vì vấn đề tiền tài mà không nhìn đến mặt nhau, bọn họ tính toán rõ ràng như vậy cũng tốt, dù sao tiền là tiền, tình nghĩa là tình nghĩa, có thể tách riêng ra sẽ tốt hơn nhiều.

“Tiểu cô, người đừng sinh khí, con làm như vậy cũng để chúng ta có thể hợp tác lâu dài hơn thôi.” Đoàn Duệ Thanh nhanh chóng đi đến bên người nàng, lấy lòng ôm lấy cánh tay nàng nói.

Đoàn Dao Nhàn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng nhịn không được nở nụ cười.

Vân Thiệu Thần thì nhân cơ hội nói với Dương Huy việc lên núi bắt gà rừng, Dương Huy đương nhiên sẽ đồng ý, lập tức đáp ứng sẽ đi mượn gà mồi để giúp bọn họ.

Đoàn Duệ Thanh nguyên bản rất muốn đi theo coi bắt gà rừng là như thế nào, nhưng lần này vẫn còn nhiều việc cần hắn làm cho xong, nên không thể đi được, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

“Đợi đến khi nào rảnh thì đi sau cũng được.” Vân Thiệu Thần vỗ vỗ bờ vai cậu an ủi.

“Được rồi.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, suy nghĩ một lúc, lại nói: “Mọi người nếu thấy được trứng gà rừng hoặc gà tre thì đem về đây nha, em có cái cần làm với nó.”

Vân Thiệu Thần tự nhiên gật đầu đồng ý.

Sau đó bốn người chia nhau ra làm việc của mình, Đoàn Duệ Thanh đi theo tiểu cô đến từng nhà trong thôn hỏi mua đặc sản miền núi, cũng thu được không ít thứ tốt.

Như loại nấm mèo đen mọc từ thân cây mục được phơi nắng, cùng với nấm đông cô hái từ trong núi, một số hương liệu tốt, Đoàn Duệ Thanh đều bàn tốt giá cả mua về.

Nhiều người lên núi chặt củi nhặt được thứ tốt đem về nhà, nhưng do số lượng không nhiều nên đem đi bán không được bao nhiêu, nên để ở nhà trữ lại, vừa vặn có Đoàn Duệ Thanh đến mua.

Đi trở về, Đoàn Duệ Thanh cao hứng cười đến không hạ khóe miệng xuống được.

Đoàn Dao Nhàn nhìn thấy buồn cười nói: “Bỏ hơn một trăm đồng mua một về túi đồ như vậy, đáng giá cao hứng sao?” Khi đó một trăm đồng cũng không phải số tiền nhỏ, có thể so với giá trị của hai mươi năm sau gấp ba, bốn lần đi.

“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm gật đầu, tiến đến nói nhỏ bên tai nàng “Mấy thứ này nếu đem về thành phố bán giá cả có thể tăng lên gấp đôi, cho dù không bán được, đem đi biếu tặng để phát triển quan hệ cũng được lắm.”

Đoàn Dao Nhàn nhớ đến tối hôm trước cậu cũng làm vậy ở nhà thôn trưởng, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngươi từ nơi nào học được việc này, trước kia ta cũng không phát hiện ngươi như vậy không giống đứa nhỏ đâu?”

Đoàn Duệ Thanh nghĩ đến hắn đã sống bốn mươi năm, đương nhiên sẽ không giống tiểu hài tử khờ dại đơn thuần không hiện thực, ngoài miệng lại nói: “Tiểu cô, người không thể nói như vậy được, đây là vấn đề giao tiếp, người nhờ người ta giúp đỡ, không đưa một ít lợi lộc sao được, bọn họ không nợ chúng ta, sẽ không giúp đỡ không công được.”

Đoàn Dao Nhàn tự hỏi trong chốc lát, thở dài nói: “Điều này cũng không phải không có đạo lý, vậy những việc khác ngươi nhìn mà lo liệu đi, có gì cứ nói với chúng ta.”

“Được.” Đoàn Duệ Thanh tự nhiên đáp ứng.

Giữa trưa, người đi lên núi cũng trở về, nói buổi chiều sẽ lại đi một chuyến nhìn xem.

Bốn người đến nhà Dương Huy ăn trưa, xong đến nhà thôn trưởng mua lại một trăm cân thịt đã bàn qua.

Thôn trưởng lấy thịt ra, một trăm mười cân, giá cả đã bàn tốt rồi, hết thảy tám trăm tám mươi tệ, Đoàn Duệ Thanh lập tức thanh toán tiền, cùng hai người kia đem thịt về để nhờ nhà Dương Huy.

Người ở đây để có thể giữ thịt lâu hư một chút, thường áp dụng cách làm khô, ở trên mặt thịt xát muối, ướp gia vị, thái mỏng để trên giá, phơi nắng hoặc hong khô trên bếp lửa, thịt cần cất giữ ở nơi khô mát, không ẩm ướt, không ánh sáng, có thể giữ được trong thời gian dài mà không bị hư.

Nhà thôn trưởng giữ thịt lợn rừng cũng theo cách đó, Dương Huy chuẩn bị vài túi nhựa đựng thịt vào cột kín, thuận tiện cầm về.

Buổi chiều Đoàn Duệ Thanh rốt cục rảnh rỗi, cùng mọi người đi lên núi, đem bẫy buổi sáng đặt lấy về, thu hoạch được khá phong phú.

Dương Huy đặt vài bẫy lớn, trong đó có một bẫy bắt được khoảng bảy, tám con gà tre, còn có hai bẫy bắt được gà rừng thì ít hơn, bất quá mỗi bẫy cũng khoảng năm, sáu con, cộng lại cũng phải hơn mười con.(ta edit theo QT, nhưng theo ta biết thì bẫy gà rừng nhiều lắm cũng hai ba con thôi, sao nhiều thế được..>.<)

Có chút tiếc nuối là không bắt được hồng hoàng, Dương Huy nói lần sau nhờ người chuyên đi săn gà, chim đến lại đi bắt.

Dương Huy thu dọn bẫy xong, thập phần thuần thục đi xung quanh nhặt về trứng gà, cũng phải đến ba mươi trứng, làm Đoàn Dao Nhàn rất cao hứng, Đoàn Duệ Thanh nói: “Trứng gà rừng này có thể đem về nhà ấp, sau này cũng không cần lên núi bắt nữa.”

Mọi người thu hoạch lớn trở về, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười thỏa mãn.

Đến chạng vạng, Đoàn Dao Nhàn đặc biệt giết một con gà rừng, dùng nấm Đoàn Duệ Thanh vừa mua về, nấu vài món ăn, mùi hương thơm ngát cơ hồ lan tỏa khắp thôn, những nam nhân ngồi chờ ăn đều thèm đến xót ruột, mà ngay cả Vân Thiệu Thần luôn biểu tình nghiêm túc cũng không ngoại lệ.

Đoàn Duệ Thanh cố ý đến nhà thôn trưởng mời ông lại đây, một bàn năm người đem đồ ăn càn quét sạch sẽ.

Nguyên bản bọn họ cũng muốn mời ông nội Đoàn Duệ Thanh đến, nhưng suy nghĩ đến tính tình ông, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Sau khi ăn xong, thôn trưởng sờ sờ khóe miệng, nói: “À, còn chuyện nhận thầu ngọn núi, ta đã lo liệu xong rồi, một năm bốn trăm tám mươi tệ, nếu cảm thấy không có vấn đề gì, lát nữa có thể qua nhà ta ký hợp đồng, điền đầy đủ thông tin là được.”

Mấy người liếc nhau, đều thấy được kinh hỉ trong mắt đối phôi, Đoàn Duệ Thanh thật sự cảm thấy đời này vận khí của mình rất tốt, từ khi sống lại dứt khoát từ bỏ việc đi học quả nhiên là không sai.

Làm xong thủ tục, ngày hôm sau Đoàn Duệ Thanh dậy rất sớm, đem đồ vật để ra ngoài, chuẩn bị cột lên xe.

Vân Thiệu Thần thấy nhiều đồ như vậy, trong lòng thập phần lo lắng, vì thế mượn xe đạp của Dương Huy về, lấy hơn phân nửa đồ cột lên xe mình, quyết định cùng Đoàn Duệ Thanh đồng thời trở về.

Đoàn Duệ Thanh nguyên bản muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không dám nói thêm gì.

Hai người cột kỹ đồ xong, Đoàn Duệ Thanh mới nhớ nói với Đoàn Dao Nhàn: “Tiểu cô, trước kia người làm trà ngon bây giờ còn không? Con lấy một ít.”

“Còn.” Đoàn Dao Nhàn gật đầu, thứ đó trong nhà của nàng là nhiều nhất: “Ngươi đợi ta về nhà lấy, muốn bao nhiêu?”

“Cô có bao nhiêu thì cho con hết đi.”

Đoàn Dao Nhàn nhướng mày, không nói gì, xoay người trở về nhà mình.

Lúc này Đoàn Quảng Đức đã sớm đi ra ngoài, Đoàn Dao Nhàn thoải mái đi vào nhà, lấy trà mình cất giữ ra, để lại gà rừng Đoàn Duệ Thanh đưa mình ở nhà, sau đó rời đi.

Đoàn Duệ Thanh lấy bao lá trà tiểu cô đưa tới mở ra xem thử, một mùi thơm ngát liền nhẹ nhàng thoảng ra.

Cho dù đã để một thời gian, mùi vẫn còn giữ lại, chứng minh tiểu cô bảo quản rất tốt, chất lượng cũng không giảm đi. Hắn nheo mắt vừa lòng cười cười, cột bao lại, đồng thời cột phía sau xe đạp, chào tiểu cô một tiếng, cùng Vân Thiệu Thần đạp xe rời đi.

Hai người về lại thành phố, Đoàn Duệ Thanh cũng không lập tức đem đồ đến khách sạn, mà trở về bỏ đồ ở nhà Vân Thiệu Thần.

“Anh, ở nhà có túi plastic không?” Đoàn Duệ Thanh tính toán trước để hết đồ ở nhà, lấy bao trà để trên bàn.

“Em chờ một chút, anh tìm xem.” Vân Thiệu Thần không hỏi cậu muốn làm gì, xoay người vào phòng.

Đoàn Duệ Thanh mở bao trà ra, ở bên trong tuyệt đối là loại tuyệt hảo, làm rất thơm, bảo quản cũng rất tốt, để lâu cũng không mất mùi.

Túi Vân Thiệu Thần đưa tới là loại bóng kính trong suốt, không quá lớn, đựng lá trà cũng khá tốt, Đoàn Duệ Thanh rất vừa lòng.

Hắn chia lá trà vào túi nhỏ xong, đóng chặt túi lại, thoạt nhin như loại túi đóng gói được bán ngoài chợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.