Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 36: Chương 36




Đoàn Duệ Thanh bối rối rời khỏi phòng ngủ, căn bản không dám nhìn ánh mắt cùng biểu tình Vân Thiệu Thần, ý nghĩ kia luôn ẩn hiện trong đầu hắn, cho dù hắn không ngừng trào phúng bản thân là đang tự kỷ, cũng không có cách nào không nghĩ đến nó nữa.

Hắn không khỏi bắt đầu thầm mắng mình vừa rồi sao lại làm như vậy, vì sao đột nhiên muốn hôn anh họ, nếu không hai người cũng không xấu hổ như vậy.

Đoàn Giai Thu hoàn toàn không biết ba người đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy ai cũng trở nên kỳ kỳ quái quái.

Bất quá đứa nhỏ kia đột nhiên chạy đi, đồ vật nó đưa đến phải làm sao? Đoàn Giai Thu có chút phát sầu.

“Duệ Thanh à, con trước mắt đem đồ của đứa nhỏ kia xuống kho hàng dưới lầu đi, chắc nó sẽ đến lấy lại sau, nếu không thì nhờ anh con giúp một tay đi.” Đoàn Giai Thu không có chú ý đến bộ dáng ngây người của Đoàn Duệ Thanh, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

“Dạ, con biết rồi.” Đoàn Duệ Thanh hoàn hồn vội gật đầu không ngừng, xoay người ra ngoài.

Đồ vật La Hàng đưa tới tương đối nhiều, cũng không biết cậu ta làm thế nào đem những thứ này lên đây, mỗi một thùng cơ bản phải một người thành niên ôm lên.

Lúc này Đoàn Duệ Thanh không dám đi gọi Vân Thiệu Thần, miễn cưỡng dọn toàn bộ vào kho hàng xong cũng mệt lã người.

Hắn đứng trong kho hàng thở hổn hển, sau đó ngồi xuống đất ngẩn người.

Nói là ngẩn người, kỳ thật trong đầu hắn lúc này đều là anh họ, Vân Thiệu Thần.

Đủ loại, Vân Thiệu Thần nghiêm túc, Vân Thiệu Thần trầm mặc quan tâm hắn, Vân Thiệu Thần ngẫu nhiên liếc mắt nhìn hắn, cùng với Vân Thiệu Thần bị hắn biến thành bất đắc dĩ……

Không nghĩ đến sẽ không biết, nguyên lai Vân Thiệu Thần mặt than, kỳ thật cũng có khá nhiều biểu tình, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

“A ——–“ Đoàn Duệ Thanh nâng hai tay che mặt, có chút thống khổ kêu một tiếng.

Vì sao lại là hắn a, vì cái gì…

Hắn không nghĩ ra a, như thế nào cũng nghĩ không thông, trước giờ hắn cùng anh họ cũng không gặp nhau nhiều a, hơn nữa….

Đoàn Duệ Thanh vuốt mặt mình, trong lòng bắt đầu khống chế không được nghĩ về ký ức kiếp trước.

Chỉ tiếc kiếp trước ký ức của hắn về anh, hắn có thể nhớ rõ cũng chỉ có hai lần hôn nhân thất bại của anh, cùng với…… Cùng với thời điểm hắn chết, biểu tình trên khuôn mặt anh giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Khuôn mặt đó, Đoàn Duệ Thanh chưa từng quên, chỉ là cho đến nay, hắn chưa từng nghĩ qua vẻ mặt đó mang ý nghĩa gì.

Vân Thiệu Thần là anh họ hắn, một người anh rất tốt, với hắn mà nói anh là một người thực trọng yếu.

Hắn nghĩ đến vừa rồi người nọ đỏ cả mắt, cảm thấy ngực có chút đau, tuy loại đau này không sâu, nhưng từ từ lan khắp cơ thể hắn, khiến hắn run rẩy.

———————————

Vân Thiệu Thần vẫn ở trong phòng ngủ tới tối, đến khi Vân mẹ thấy Đoàn Duệ Thanh vẫn chưa trở về, cảm thấy kỳ quái, mới kêu Vân Thiệu Thần xuống lầu nhìn xem.

Cho dù vừa phát sinh chuyện xấu hổ, Vân Thiệu Thần cũng vẫn đem tiểu hài tử đặt lên hàng đầu, nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng, lập tức đi xuống lầu.

Cửa kho hàng cũng chưa khóa lại, bên trong không có bật đèn.

Vân Thiệu Thần nghi hoặc nhíu mày, đẩy cửa đi vào, vươn tay mở đèn, sau đó nhìn thấy Đoàn Duệ Thanh đang ghé người vào một thùng giấy ngủ say.

Vân Thiệu Thần gắt gao nhíu chặt mày, đi qua đó định trực tiếp lay tỉnh cậu, nhưng tay vừa đặt lên đỉnh đầu cậu đã ngừng lại.

“….Không cần…không cần…” Đoàn Duệ Thanh ngủ tựa hồ không an ổn, mày gắt gao nhíu lại, vẻ mặt luôn mỉm cười bình thường lúc này bị che kín bởi vẻ sợ hãi.

“Không! Ta không quay về! Không cần…” Đoàn Duệ Thanh tựa hồ gặp ác mộng, khiến cậu phi thường sợ hãi, thân thể rụt lại, hai tay quơ lung tung trong không trung.

“Tiểu Duệ.” Vân Thiệu Thần vươn tay lắc lắc vai cậu, nhưng tiểu hài tử dường như mơ rất sâu, hoàn toàn không có ý tỉnh lại, ngược lại hai tay ngày càng dùng sức.

“Đi đi..đi đi…”

Vân Thiệu Thần sợ cậu thương tổn bản thân, muốn nắm lấy hai tay cậu, nhưng Đoàn Duệ Thanh đột nhiên nghiêng người trợt khỏi thùng giấy, sắp té xuống đất, dưới chân Vân Thiệu Thần bị vướn một chút, thời điểm giữ chặt cậu, hai người thiếu chút nữa lăn xuống mặt đất.

“Tiểu Duê, mau tỉnh lại!” Vân Thiệu Thần rốt cục ôm lấy thân thể cậu, muốn lay tỉnh cậu.

Biểu tình trên mặt Đoàn Duệ Thanh lúc này không còn sợ hãi, nhưng đột nhiên trở nên thập phần ủy khuất, chốc lát sau lại khóc lên, không ngừng chảy nước mắt.

Vân Thiệu Thần không biết cậu mơ thấy gì, thấy cậu khóc đến thương tâm như vậy, bắt đầu đau lòng, bàn tay to sờ đầu cậu, sau đó vuốt vuốt lưng cậu.

Đoàn Duệ Thanh tựa hồ cảm giác được trấn an của anh, lại bởi vì dựa vào lồng ngực rộng lớn khiến hắn có cảm giác an toàn, cả người dần dần yên tĩnh trở lại, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Vân Thiệu Thần, thân thể rút sâu vào trong ngực anh.

Vân Thiệu Thần ôm tiểu hài tử trong ngực, thấy cậu ỷ lại mình như vậy, đầu lại cọ đến cọ đi trong ngực mình, khiến tâm y cũng rung động không thôi, nhịn không được gắt gao ôm chặt cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu.

Hai người ở trong kho hàng, một người ngủ say không tỉnh lại, một người khác thanh tỉnh, lại giống như đang say trong mộng.

Hoàn cảnh trong kho hàng cũng không tốt, ngọn đèn mờ ảo, đồ đạc lộn xộn, mắt thường còn thấy được bụi bặm đang nhảy múa dưới ánh đèn.

Nhưng cho dù hoàn cảnh kém như vậy, lại không có ai quấy rầy, giống như một cảnh trong mơ.

Đoàn Duệ Thanh không tỉnh lại, Vân Thiệu Thần cũng không muốn tỉnh, hai người vẫn lẳng lặng tương ủng ở nơi đó.

Đoàn Giai Thu đứng trước cửa kho hàng, che miệng lại không lên tiếng, trên mặt chảy xuống hai hàng lệ. Nàng vì con trai cao hứng, cũng thay con trai đau khổ. Nàng nghĩ rằng mình hiểu rất rõ con mình, nhưng hiện tại lại cảm thấy con trai kỳ thật so với nàng tưởng tượng thâm trầm rất nhiều.

Đến tột cùng trong lòng ẩn dấu bao nhiêu yêu thương, lại có năng lực giấu hết thảy sâu như vậy.

Có lẽ không ai biết được, có thể cả chính bản thân Vân Thiệu Thần cũng không rõ ràng lắm.

—————————————

Đoàn Duệ Thanh khi tỉnh lại trời đã muốn khuya, lúc hắn mở mắt ra nhìn thấy là bả vai của Vân Thiệu Thần.

“Ách, anh…” Đoàn Duệ Thanh vừa động, cũng cảm giác được tư thế xấu hổ của hai người, cũng cảm giác được hai người ôm nhau có bao nhiêu chặt, hắn thậm chí đều cảm thấy bị ôm đến phát đau.

“Tỉnh rồi sao?” Khi Đoàn Duệ Thanh ngẩng đầu, Vân Thiệu Thần đã trở về vẻ mặt thường ngày, rất nhanh đã thu tay lại.

Vân Thiệu Thần vừa mới tỉnh lại, thân thể còn có chút tê cứng chưa đứng thẳng được, Vân Thiệu Thần vừa thu tay lại, hắn liền không khống chế được mà nghiêng về phía trước một chút, cằm gác lên ngực Vân Thiệu Thần.

“Đứng vững.” Vân Thiệu Thần nhíu mày, đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu, lại thủy chung duy trì một khoảng cách với cậu.

Đoàn Duệ Thanh nhìn anh bảo trì khoảng cách, trong lòng cảm thấy không thoải mái, cố ý tiến lên một bước.

Vân Thiệu Thần lại lập tức buông cậu ra, xoay người đi ra ngoài, nói: “Lên nhà thôi.”

Đoàn Duệ Thanh nhìn thoáng qua xung quanh, nhớ tới lúc mình dọn đồ xuống, ngồi xuống đất nhớ chuyện kiếp trước, sau đó ngủ quên mất, hơn nữa còn nằm mơ một giấc mơ không tốt.

Hai người một trước một sau về nhà, Đoàn Giai Thu đã để sẵn cơm chiều cho hai người trên bàn, nàng đã đi ngủ trước rồi.

Vân Thiệu Thần trầm mặc xới cơm, hâm nóng lại đồ ăn, liền tự ngồi xuống ăn, không giống thường ngày cẩn thận bồi tiểu hài tử ăn.

Đoàn Duệ Thanh thấy anh như vậy, cảm giác không được tự nhiên trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Hắn cố ý đi đến bên cạnh y, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh ăn cơm.

Vân Thiệu Thần vẫn luôn không để ý đến cậu, an tĩnh ăn xong liền đứng dậy đem chén rửa sạch, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Đoàn Duệ Thanh một cái.

Một mình Đoàn Duệ Thanh đứng trong phòng khách, trong lòng dần sinh ra một loại khủng hoảng, hắn cảm thấy anh họ sau này sẽ không quan tâm đến hắn nữa.

Suy nghĩ này vừa mới nảy lên, Đoàn Duệ Thanh đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, hắn không thể tiếp thu chuyện đó. Hắn cảm thấy nếu Vân Thiệu Thần đã nhịn không được hôn mình, thì không thể dùng thái độ như vậy đối đãi với mình được.

Cửa phòng ngủ không đóng chặt, từ bên trong len lỏi ra một chút ánh sáng, có chút chói mắt.

Đoàn Duệ Thanh nhìn chằm chằm ánh sáng trong chốc lát, đột nhiên đi đến phòng ngủ, một phen đẩy cửa phòng ra.

Vân Thiệu Thần nghe được tiếng động xoay người nhìn cậu một cái, vẫn không nói gì.

“Anh.” Đoàn Duệ Thanh đi vào trong, giương mắt nhìn chằm chằm anh “Anh thích em sao?” Hắn thẳng thẳng hỏi, hắn nghĩ nếu không nói trắng ra, có lẽ Vân Thiệu Thần sẽ giống như kiếp trước, đem mọi thứ giấu tận đáy lòng, sẽ không nói cho ai biết, cả đương sự là hắn cũng không nói, hắn cảm thấy đối với bản thân thật không công bằng.

Vân Thiệu Thần không ngờ cậu sẽ đột nhiên hỏi như vậy, biểu tình trên mặt cơ hồ là khiếp sợ, hai mắt trừng lớn nhìn cậu.

Y vẫn cảm thấy mình che dấu rất khá, trừ bỏ người mẹ luôn sống cùng mình bởi vì hiểu rõ y mới nhìn ra, sẽ không có người thứ hai biết chuyện này.

Đoàn Duệ Thanh nhìn thấy biểu tình của anh, trong lòng liền chắc chắn chính mình đoán đúng, điều này khiến hắn có chút đắc ý, nhưng nhiều hơn là đau đớn.

Nếu hắn hiện tại đoán không sai, như vậy kiếp trước Vân Thiệu Thần cũng thích hắn đi, cho nên mới có biểu tình tuyệt vọng khi mình chết như vậy, hai lần hôn nhân thất bại kia cũng liên quan đến hắn đi….

Một lúc lâu sau Vân Thiệu Thần mới từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, đối mặt với vấn đề Đoàn Duệ Thanh hỏi, y lại lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải như vậy, tiểu Duệ, em còn nhỏ…”

“Anh.” Đoàn Duệ Thanh đánh gãy lời anh, ngữ khí thập phần bình tĩnh hỏi: “Tại sao anh không nói cho em biết? Anh nghĩ cả đời này cũng không nói ra sao?”

Tầm mắt Vân Thiệu Thần có chút mơ hồ, nhưng y lại cố chấp lắc đầu phủ nhận.

Đoàn Duệ Thanh lẳng lặng nhìn anh, trong lòng vì sự trầm mặc của anh mà an tĩnh lại.

“Anh, anh đối với em thật không công bằng.” Hắn nhìn anh thấp giọng nói, nước mắt không khống chế được từ trên mặt hắn rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.