Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 39: Chương 39




Lúc Đoàn Duệ Thanh đi đến, liền thấy cậu ta quy củ ngồi trên ghế ở đại sảnh, thân thể gầy gò an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ, nhìn qua thập phần nhu thuận, trên người một thân quần áo xa hoa, đúng kiểu nhà giàu có.

Hắn đứng một bên trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi tới.

“Chào cậu.” Đoàn Duệ Thanh đứng trước mặt y, mỉm cười.

La Hàng ngẩng đầu thấy hắn, liền đứng dậy.

Tuổi của y kỳ thật cũng chỉ nhỏ hơn Đoàn Duệ Thanh một hai tuổi, cho nên lúc đứng cạnh Đoàn Duệ Thanh, nhìn qua cũng không thấp hơn bao nhiêu.

“Cậu đến tìm tôi có việc gì?” Đoàn Duệ Thanh thấy cậu sau khi đứng lên lại chỉ nhìn mình không nói chuyện, lại mang theo chút trẻ con trên khuôn mặt, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“Ngày đó anh cố ý phải không?” La Hàng trợn mắt, lông mày dựng thẳng, trông rất giống con mèo nhỏ đang xù lông.

Đoàn Duệ Thanh thoáng thưởng thức vẻ mặt cậu, đợi đến khi đối phương sắp bốc hỏa, mới cười nói: “Đương nhiên không, bất quá cậu xác định muốn nói chuyện này ở đây sao?”

“Tôi sợ gì chứ! Làm chuyện không biết xấu hổ là anh chứ không phải tôi!” La Hàng hết sức tức giận quát hắn.

“Đúng vậy, là tôi làm, vậy cậu hôm nay tìm tôi để làm gì?” Đoàn Duệ Thanh trừng mắt nhìn, trong lòng cảm thấy anh họ kỳ thật cũng là một người hay gây tai họa, thu hút cả nam lẫn nữ, trước là con gái lãnh đạo, lúc này lại là một tiểu thiếu gia không biết từ đâu đến, hắn biết anh họ cũng là một người tương đối được hoan nghênh, nhưng không cần khoa trương như vậy chứ? Cũng không biết bọn họ coi trọng anh ở chỗ nào.(Vậy còn em =3=)

La Hàng nhếch môi, nhìn hắn trầm mặc hồi lâu, mới dời tầm mắt đi, nguyên bản biểu tình giận dữ dần biến thành ủy khuất, lông mi rũ xuống, đôi mắt đã lấp lãnh nước, thanh âm cũng trở nên mềm nhũn, mang theo giọng mũi nói: “Các người không thể nào cũng một chỗ. Anh ấy là anh trai của anh, tôi đã nghe anh gọi anh ấy như vậy..”

Đoàn Duệ Thanh thở dài một tiếng, vươn tay lôi kéo tay áo cậu, nói: “Chúng ta vẫn nên ra ngoài nói chuyện đi.” Tiểu tử này dù có chút tâm kế, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không biết phân biệt nặng nhẹ.

La Hàng cong khóe miệng, cho rằng sự tình có chuyển biến tốt, liền không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn theo hắn đi ra ngoài.

Nếu như Đoàn Duệ Thanh ở kiếp trước, gặp được người lớn mật theo đuổi người yêu của mình như La Hàng, như vậy có khả năng hắn sẽ nhượng bộ, nói không chừng còn hai tay trao cho cậu, bởi vì tính cách yếu đuối của hắn không có dũng khí gánh vác ái tình. Nhưng nếu lúc đó hắn có thật sự yêu một ai, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn rời xa, như vậy cũng không tồn tại sự xuất hiện của bên thứ ba.

Chính là hắn lại trở thành người thực vật, trong ba năm đó, tính cách yếu đuối cùng linh hồn đã sớm bị vặn vẹo, hắn sẽ không trở lại làm một nam nhân vô năng nữa, mà nếu muốn thứ gì, sẽ giữ chặt không buông.

Vân Thiệu Thần là anh họ hắn, một người nam nhân yêu hắn rất nhiều năm, người như vậy, hắn như thế nào sẽ buông tay, bọn họ đã bỏ qua một kiếp, đời này hắn sẽ không bao giờ buông anh ra.

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, mỗi người một tâm tư, sau đó đi đến công viên cách đó không xa.

Lúc này đã muốn ngả chiều, trong công viên cũng không nhiều người, bọn họ tìm được một mái đình nhỏ liền vào đó.

La Hàng thấy bốn bề vắng lặng, liền xoay người nhìn hắn hỏi: “Tôi vừa rồi đoán đúng phải không? Anh chỉ đang đùa giỡn thôi..” Y hỏi xong, tựa hồ cảm thấy suy nghĩ của mình không hề sai, liền tươi cười cảm thán nói: “Tình cảm anh em của hai người thật tốt.”

Nhưng lời tiếp theo Đoàn Duệ Thanh nói, lại đạp đổ mộng đẹp của cậu, hắn lắc đầu, trực tiếp trả lời: “Chúng ta không đùa giỡn, tôi thích y, y cũng thích tôi, là loại thích mà cậu nghĩ tới.”

La Hàng ngơ ngác hồi lâu, mới nhìn biểu tình kiên trì của Đoàn Duệ Thanh, chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Chờ y suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời của hắn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, y khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Cái gì, anh vừa nói cái gì..”

“Cậu không có nghe lầm, chúng ta cùng một chỗ, là quan hệ tình nhân, không phải anh em.” Đoàn Duệ Thanh nói trắng ra, không cho cậu bất luận cơ hội gì.

Đối với những việc khác, Đoàn Duệ Thanh sẽ không trực tiếp như vậy, thường là như có như không, khéo léo đưa đẩy. Nhưng đối với việc này lại không thể, hắn cũng không muốn như vậy, bởi vì nếu hắn úp mở mập mờ, anh họ nếu biết cũng sẽ khổ sở, thương tâm.

“Không..điều đó là không thể nào..tôi không tin…” La Hàng có chút tuyệt vọng nhìn hắn, thanh âm đều mang theo nức nở, y không tin, thật sự không muốn tin, y thích người kia lâu như vậy, lâu đến mức y nghĩ người đó cũng chỉ giống như ảo giác..

Trước khi đi tìm anh, y đã suy nghĩ rất lâu, mới dám đi đến, thế nhưng anh đã có người mình yêu, mà y, vừa vặn chậm một bước..

Y bắt đầu khóc nức nở, cảm thấy không cam lòng…

“Thực xin lỗi, hy vọng về sau cậu có thể tìm được người thích hợp.” Đoàn Duệ Thanh thấy cậu khóc, cảm thấy bản thân có chút quá mức, muốn an ủi một câu cũng không biết nói sao.

La Hàng căn bản không nghe được lời hắn, đứng tại chỗ hồi lâu, mới ngẩng đầu, bắt lấy tay áo hắn, khóc nói: “Anh cùng anh ấy chia tay được không, anh muốn gì tôi cũng sẽ đưa, chỉ cần tặng anh ấy lại cho tôi.”

Đoàn Duệ Thanh nguyên bản có chút thương hại cậu, nhưng sau khi nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vì thế cau mày, bất mãn nói: “Cậu coi anh tôi là người như thế nào? Cậu nghĩ anh ấy là đồ vật sao? Lại muốn lấy đồ đổi với tôi? Tôi xem cậu căn bản là không thích anh ấy chút nào.” Cậu ta không biết nếu thật sự thích một người, sẽ không bao giờ coi người đó như hàng hóa mà trao đổi sao?

“Tôi…” La Hàng cũng hiểu được bản thân nói sai, bị hắn nói như vậy, liền có chút không nói được gì, vài lần há mồm cũng chỉ im lặng.

Trong lòng Đoàn Duệ Thanh thấy không thoải mái, liền không để ý đến cậu ta nữa.

La Hàng im lặng hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Vậy anh rốt cục muốn như thế nào mới chia tay với anh ấy.”

“Cậu từ bỏ suy nghĩ đó đi.” Đoàn Duệ Thanh cau mày lắc đầu, bởi vì lời vừa rồi của cậu ta, khiến hắn không nhượng bộ nữa “Tôi sẽ không đem anh ấy cho bất kỳ kẻ nào, cũng tuyệt đối không lấy anh ấy trao đổi với bất kỳ đồ vật gì.”

Trước khi La Hàng nói những lời kia, Đoàn Duệ Thanh vẫn suy xét đến tuổi cậu ta còn nhỏ, không cần so đo, nhưng sau khi cậu ta muốn trao đổi Vân Thiệu Thần, khiến hắn cảm thấy cậu ta không chỉ do tuổi nhỏ, mà còn do tính cách cùng giáo dục có vấn đề.

Một đứa nhỏ mười sáu mười bảy có thể nói ra những lời như vậy sao?

Đoàn Duệ Thanh thở dài, hắn lúc mười sáu tuổi cũng vừa biết tính hướng của mình, trừ bỏ việc không tiếp thu được trốn học ba ngày đi ra ngoài, hắn cơ hồ đã phong bế bản thân, đối với bên ngoài không quan tâm, nhưng không có loại ý nghĩ như của cậu ta, càng sẽ không dùng điều kiện buộc người khác chia tay như vậy.

Cho nên hắn cảm thấy chuyện này cậu ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Kết luận này khiến hắn phiền lòng, không ai thích dây dưa với rắc rối, nhất là rắc rối này vì vấn đề tình cảm mà ra.

“Anh..tại sao anh lại mặt dày như vậy…” La Hàng bị hắn nói thẹn quá hóa giận, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, mắng chửi người khác cũng không biết cách mắng, chỉ có thể đỏ mắt trừng hắn, đem những lời uy hiếp nghĩ ra được liền nói ra “Tôi mặc kệ, anh, anh phải nhanh chia tay với anh ấy, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Những lời này cũng là y học được từ ti vi, nói ra cũng không mấy khí thế, khiến trong lòng y càng thêm căm tức, cảm thấy bản so với người trước mặt thấp hơn một bậc, hơn nữa hắn ta còn đoạt đi người mình thích, điều này khiến y thực sự chán ghét hắn, chán ghét đến muốn hắn biến mất trên đời này.

Ghen tị thật sự dễ dàng hủy diệt một người, người vừa mãn mười sáu như La Hàng lại vì loại tình cảm đơn phương này, mà bất tri bất giác đi vào vực sâu vạn trượng.

“La Hàng, cậu còn nhỏ, đừng làm chuyện điên rồ, tình cảm không thể cưỡng cầu đậu, tôi dám cam đoan, cho dù tôi không quen với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không tiếp nhận cậu.” Đoàn Duệ Thanh chỉ là đang nói sự thật, nhưng dù hắn biết cậu ta sẽ làm những chuyện không tốt, cũng không có biện pháp ngăn cản, chỉ khuyên nhủ vài câu.

“Tôi không tin, anh nói bậy!” La Hàng lại càng thêm phẫn nộ, ánh mắt hung hăng trừng hắn, giống như muốn thiêu cháy hắn.

Đoàn Duệ Thanh thở dài, cảm thấy nhiều lời cũng vô ích, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.

“Này, anh sợ hãi sao?!” La Hàng không biết mình muốn làm gì, nhưng lòng đố kị lại càng ngày càng tăng, hắn đứng trong đình la lớn “Các người ở cùng một chỗ sẽ không có kết cục tốt! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Anh mau rời khỏi anh ấy!”

Y dùng sức hét lớn, thậm chí muốn tắt tiếng, sau đó lần thứ hai khóc rống lên. Y chưa từng có cảm giác lực bất tòng tâm như vậy.

Y luôn luôn là một học sinh được hoan nghênh trong trường học, thành tích tốt, gia thế cũng tốt, ở trường không ai không thích. Rất nhiều người còn tranh làm bạn bè với y.

Y nguyên bản tràn đầy lòng tin, y cảm thấy cho dù lúc đầu Vân Thiệu Thần không thể tiếp nhận, nhưng nếu nỗ lực, cũng sẽ có một ngày anh thích mình, nhưng hiện thực tàn khốc lại đánh vỡ ảo tưởng của y, người kia nguyên lai đã có người mình thích, trước khi y chuẩn bị tốt mọi thứ đến tìm anh…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.