Mùa thu đi qua, mùa đông rét lạnh rất nhanh sẽ đến.
Bởi vì năm nay đều bận rộn không rảnh rỗi, Đoàn Dao Nhàn và Dương Huy tuy rằng đã đi đăng ký kết hôn, nhưng tiệc rượu chúc mừng vẫn chưa có thời gian tổ chức. Nhưng nếu bây giờ không tổ chức, đến cuối năm mọi người lại không rảnh, chỉ sợ sẽ phải kéo dài đến sang năm.
Đoàn Dao Nhàn cùng mọi người thương lượng, quyết định vào lúc đầu đông mọi người tạm thời không bận, tổ chức tiệc rượu chúc mừng.
Có thể cùng người trong lòng kết thành vợ chồng, cao hứng nhất phải kể đến là Dương Huy, anh nông dân giản dị từ sau khi hai người chân chính cùng một chỗ, ý cười trên mặt chưa từng ngừng lại, đối xử với Đoàn Dao Nhàn rất tốt, có chuyện gì tốt sẽ không quên nàng, những món quà nhỏ chưa bao giờ ngưng có, đôi khi là vải, có khi là kẹp tóc xinh đẹp.
Đoàn Dao Nhàn mỗi khi nhận được quà luôn cảm thấy rất hạnh phúc, sẽ lấy vải may thành quần áo mặc cho Dương Huy ngắm, nhận lại câu nói ngượng ngùng tán thưởng từ anh rồi cảm thấy cao hứng, ngọt ngào. Cũng sẽ lấy kẹp tóc kẹp mỗi ngày, cho dù bị hư cũng cẩn thận cất giữ.
Đối mặt với hạnh phúc như vậy, trong lòng Đoàn Dao Nhàn luôn cảm ơn cháu trai nhà mình, lúc trước nếu không phải cháu mình đề nghị, nàng cũng không có cách cùng Dương Huy bên nhau.
Bất quá vì trả lại đùa giỡn của tiểu cô, Đoàn Duệ Thanh lúc biết hai người muốn mở tiệc, cũng trêu chọc vài câu, nhưng Đoàn Dao Nhàn mới không chấp tâm tư nhỏ của hắn, càng sẽ không giống Đoàn Duệ Thanh có người thương đắc ý không ngừng, nào sẽ trúng chiêu hắn.
Vì thế, Đoàn Duệ Thanh mỗi lần trêu chọc thất bại, đều sẽ làm nũng với anh họ, đương nhiên đáp lại hắn là xoa đầu từ anh họ, không có nửa điểm an ủi.
Chuẩn bị tiệc rượu, không có khả năng giấu diếm ông Đoàn Duệ Thanh, Đoàn Quảng Đức. Dương Huy theo như quy củ mang theo sính lễ, trịnh trọng đến cửa Đoàn gia cầu hôn.
Tuy rằng Đoàn Quảng Đức đã sớm biết con gái mình đã cùng hắn một chỗ, nhưng khi nhìn đến sính lễ Dương Huy đưa tới cửa, ông vẫn nổi giận đuổi hắn ra ngoài, thậm chí lấy đồ vật ném hắn, một chút nể mặt cũng không cho.
Hoàn hảo Dương Huy theo bản năng né được, không bị ném trúng đầu, trên người chỉ bị trầy vài chỗ.
Đoàn Dao Nhàn biết được liền đau lòng, không muốn hắn đi chịu tội nữa. Dương Huy trong lòng cũng rất khổ sở, đối với phản ứng của cha vợ như thế, kỳ thật cũng như đánh mất mặt mũi của con gái mình, không đem nàng để vào mắt, hắn thay vợ mình cảm thấy ủy khuất, trong lòng phát thệ về sau nhất định phải đối với nàng thật tốt.
Tiệc rượu cũng không nhiều bàn lắm, Đoàn Duệ Thanh xuất tiền xuất lực còn lôi kéo anh họ về nhà hỗ trợ, nhưng kỳ thật đáy lòng hắn vẫn rất hâm mộ tiểu cô, còn muốn nương theo không khí vui mừng của đám cưới, cầu nguyện hắn và anh họ về sau bình bình an an cùng nhau.
Địa điểm tổ chức là Dương Huy tìm, vì khiến Đoàn Dao Nhàn an tâm, trước đó hắn đến công trường làm việc một thời gian kiếm về hai ngàn đồng tiền mồ hôi nước mắt, đem đi mua nhà ở.
Đoàn Duệ Thanh đã nhìn qua nơi đó, cảm thấy mua không sai, sau này nơi đó nối thẳng với đường lớn, mặc dù là để nối thông quốc lộ với nông thôn, nhưng bây giờ coi như là một loại đầu tư, giá tiền tăng gấp bội là không thành vấn đề.
Lúc mua nhà xong mọi người cùng nhau giúp đỡ thu dọn, mời người giúp trang trí nội thất về tu sửa lại, cũng coi như là tân gia. Nhà cũng rất lớn, Đoàn Duệ Thanh mặt dày xin một gian phòng, đem đồ vật hắn và anh họ thường dùng để lại, mỗi lần về thôn đều trực tiếp ở đây.
“Nhà mới của tiểu cô, em sao lại đến chiếm trước.” Đoàn Duệ Thanh thần tình đầy ý cười mà thu dọn, Vân Thiệu Thần nhịn không được lắc đầu, nhu nhu đầu cậu.
“Sợ cái gì, tiểu cô sẽ không để ý, dù sao sau này em sẽ mua một căn nhà mới tặng nàng.” Đoàn Duệ Thanh cười đến hai mắt híp lại, cảm giác mỗi lúc đều có thể nhìn thấy đồ đạc của hắn và anh họ ở cùng một chỗ đều khiến người mê muội, nếu không phải vì cùng là nam nhân, hắn thật muốn nói cho tất cả mọi người biết, bọn họ đang bên nhau.
Vân Thiệu Thần nhu nhu đầu cậu, thấy cậu cười ngọt ngào vui vẻ, nhịn không được hôn một hơi, muốn dùng hành động nói cho cậu biết, cho dù không thể để người khác biết, bọn họ cũng sẽ luôn ở bên nhau, sẽ không có người thứ ba nào chen vào.
Đoàn Duệ Thanh nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng, ấm áp bên nhau.
Người đứng bên ngoài chuẩn bị đẩy cửa vào Đoàn Dao Nhàn trợn mắt há mồm, tay phải giật mình che miệng lại.
Cửa phòng chỉ hé ra một ít, hình ảnh bên trong an bình mà tốt đẹp, ánh mặt trời đầu đông nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào, hai nam nhân cứ như vậy yên tĩnh ôm nhau, tình cảm ôn nhu như vậy, dùng ánh mắt cũng cảm thấy được.
Nàng vốn định vào gọi hai người ra ăn cơm xong rồi làm việc, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Không, kỳ thật trước đó nàng mơ hồ có một chút cảm giác, chỉ là bởi vì chưa từng nghe qua chuyện giống như vậy, lại càng không nghĩ tới chuyện đó sẽ phát sinh trên người cháu trai nhà mình, nên hoàn toàn không nghĩ sâu hơn.
Bên ngoài truyền đến âm thanh, nàng theo bản năng nhẹ nhàng lùi ra hai bước, mới ra tiếng đáp lại, sau đó mới xoay người hướng phòng Đoàn Duệ Thanh hô hai tiếng.
Đoàn Duệ Thanh nghe được mới buông thắt lưng anh họ ra, cười tủm tỉm trả lời rồi đi ra ngoài. Vân Thiệu Thần đi phía sau cậu, hơi hơi nhíu mày, kỳ thật vừa rồi y thấy được tiểu di, nhưng y cũng không đẩy tiểu Duệ ra, một là y chưa bao giờ nghĩ đẩy tiểu Duệ ra, hai là chuyện này một ngày nào đó cũng sẽ nói cho người nhà, tiểu di chắc sẽ tiếp nhận chuyện của bọn họ.
Tuy rằng tận mắt thấy hai người cùng một chỗ, Đoàn Dao Nhàn cũng không nói ra chuyện này, chỉ có Vân Thiệu Thần chủ động tìm nàng.
Đoàn Dao Nhàn chưa từng trải qua cũng như tưởng tượng ra loại chuyện này, nhất thời không biết phải nói gì.
Vân Thiệu Thần chủ động nói với nàng chuyện của mình và tiểu Duệ, bọn họ yêu nhau, sẽ luôn ở bên nhau.
Đoàn Dao Nhàn nghe xong lời y, qua hồi lâu, mới tiêu hóa được chuyện này, thập phần lo lắng hỏi: “Vậy mẹ ngươi có biết chuyện này không? Còn có tam ca ta, tính tình của hắn…”
“Mẹ của ta biết chuyện này, nàng không phản đối. Hiện tại tiểu Duệ còn nhỏ, vẫn không nên nói với tam cữu chuyện này.” Y nhớ đến lần trước đến nhà Đoàn Thế Quốc, thấy được ông thô lỗ lại bạo lực, mày hơi cau lại, trong lòng thập phần rõ ràng, nếu hiện tại Đoàn Thế Quốc biết chuyện y và tiểu Duệ, nói không chừng trong cơn tức giận sẽ đánh chết người.
Đoàn Dao Nhàn gật đầu, tuy rằng nàng không rõ những chuyện này, nhưng cũng không bài xích, chỉ là phát sinh trên người người thân của mình, nàng có chút khó tiếp thu, chỉ nói đợi nàng suy nghĩ kĩ lại.
Vân Thiệu Thần cũng biết trong chuyện này khiến một người bình thường tiếp thu là quá khó, cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì đều là người trong nhà, tiệc rượu chỉ có vài bàn, thân thích Đoàn gia tới không nhiều lắm, Đoàn Quảng Đức đương nhiên sẽ không tới, chỉ có anh trai và chị dâu Đoàn Dao Nhàn, Dương gia lại đến không ít thân thích, cha mẹ Dương Huy tuy rằng cùng Đoàn gia có chút ngăn cách, nhưng đối với con dâu vẫn thực vừa lòng, lúc đến đây cũng là vẻ mặt tươi cười, giúp đỡ mọi người thu xếp.
Ba Đoàn Duệ Thanh đi làm không tới được, chỉ có mẹ đến. Nàng cũng lâu rồi không gặp con mình, nhìn thấy hắn vẫn luôn cầm tay không buông.
Điều này khiến trong lòng Đoàn Duệ Thanh thập phần áy náy, mặc kệ đời trước đời này, mẹ hắn tuy rằng yếu đuối, nhưng đối với hắn rất tốt. Nhưng từ sau khi sống lại đến nay, việc giữa hắn với cha mình không liên quan gì đến mẹ, hắn lại không quay về gặp nàng.
“Mẹ, người đừng lo lắng, con tốt lắm, lần tới con sẽ trở về thăm mẹ.” Lúc bắt đầu tiệc, Đoàn Duệ Thanh liền ngồi cùng mẹ mình, một bên nói chuyện, một bên gắp đồ ăn cho nàng.
“Được, vậy con nhớ phải trở về, cũng đừng trách cha con, tính ông ấy là như vậy.” Đoàn mẹ cao hứng ăn đồ ăn con mình đưa tới, mỉm cười gật đầu. Hai người vừa ăn vừa nói, Đoàn mẹ trước đó đau lòng con trai một mình bên ngoài, muốn trộm cho hắn tiền tiêu vặt, lại bị hắn cự tuyệt. Nàng vậy mới biết, con trai mình nguyên lai đã có thể tự kiếm tiền, hơn nữa lại kiếm được không ít.
“Vâng, con biết rồi.” Đoàn Duệ Thanh cười gật đầu, kỳ thật chuyện khác hắn cũng không để ý, duy nhất việc anh hắn vô tội bị đập một ghế khiến hắn có chút oán giận cha mình, sau lưng anh họ bây giờ không còn thấy vết thương nữa, vốn là do vết thương trên người đã quá nhiều rồi.
Sau khi kết thúc tiệc, Đoàn mẹ trở lại thăm ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, biết con trai mỗi lần trở về đều sẽ thăm ông, nên cảm thấy an tâm không ít, nói chuyện với cha mình đến sắp tối mới trở về thành phố.
Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần ban đêm ở lại, ngụ trong gian phòng hắn chuẩn bị trước đó.
Đoàn Dao Nhàn buổi chiều buổi chiều bận rộn ngược xuôi, đến lúc đi ngủ buổi tối, cũng không biết nghĩ gì, lại chuẩn bị cho phòng cháu trai thành phòng tân hôn như mình, nhưng sau đó lại luôn ôm đầu ảo não, cảm thấy bản thân chắc là điên rồi.
Dương Huy thấy liền hỏi nàng làm sao vậy, Đoàn Dao Nhàn một người nghẹn khó chịu, nhìn chồng mình vài cái, cuối cùng vẫn nhịn không được nói ra.
Dương Huy nghe xong an tĩnh trong chốc lát, thấy vợ còn đang rối rắm, mới cười an ủi: “Hai người bọn họ đều là hảo hài tử, tâm địa lại tốt, cho dù bọn nó khác với người thường một chút, cũng không thay đổi được tâm địa thiện lương, em phiền não như vậy làm gì, được kết hôn hay không cũng không sao, hai người bọn nó vui vẻ bên nhau là được rồi.”
Đoàn Dao Nhàn nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cũng hiểu được lý lẽ trong đó, liền gật đầu nói: “Anh nói đúng, hai đứa nó vui vẻ là được.” Lời này khiến nàng nghĩ đến việc của nàng cùng Dương Huy, kỳ thật cũng không khác mấy, cha mẹ không đồng ý, người trong thôn không ai xem trọng, nhưng bọn họ cùng một chỗ cũng rất hạnh phúc, sao lại đi quản chuyện người khác nhiều như vậy làm gì.
————————–
Bên kia trong phòng ngủ, Đoàn Duệ Thanh nhìn căn phòng trừng mắt, tiểu cô hắn có ý gì, lúc kết hôn mỗi gian phòng đều phải trang hoàng như vậy cả sao? Nhưng những phòng khác đều không có a.
“Đừng nghĩ nhiều.” Vân Thiệu Thần trong lòng biết là xảy ra chuyện gì, cũng không giải thích nhiều “Có thể là mua nhiều quá.”
Đoàn Duệ Thanh vẫn cứ nhìn cặp nến và chữ đỏ trên tường, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, điểm điểm đầu mình “Có khả năng đó.”. Nói xong lại quay đầu nhìn anh hắn, hai mắt sáng rực đề nghị “Không bằng chúng ta cũng động phòng đi?”. Hắn nói thẳng, một chút thẹn thùng cũng không có.
Vân Thiệu Thần nhìn biểu tình chờ mong của cậu, biết cậu cũng mong có một đêm động phòng như người khác, trong lòng trở nên dị thường mềm mại, liền bước qua hôn lên bờ môi của cậu, đem người bế lên.
Đoàn Duệ Thanh thuận thế ôm cổ anh hắn, chống lại cặp mắt hút hồn của anh, rốt cục mới có chút thẹn thùng, tim dần đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên.
Vân Thiệu Thần ôm cậu chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt người nằm xuống, sau đó mới áp lên người cậu, nhìn cậu thấp giọng nói: “Chúng ta cũng động phòng.”