“Anh…”
Đoàn Duệ Thanh vừa hô lên một tiếng này, mới nhớ ra anh họ đang ở xa, lúc hắn rời thành phố, anh còn công tác chưa trở về.
Thân ở xa nhà, hơn nữa bệnh đến mơ màng, cùng với cảm xúc nhớ nhung hoàn toàn không bị khống chế, Đoàn Duệ Thanh thực không tiền đồ mà khóc.
“Khóc cái gì.” Một thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, lập tức có bàn tay đồng dạng quen thuộc phủ lên trán hắn, nhẹ nhàng nhu đỉnh đầu hắn.
“Anh..” Đoàn Duệ Thanh trừng lớn mắt, vừa rồi ý thức hắn mơ hồ, lúc này hai mắt lại bị nước mắt làm nhòe, căn bản nhìn không rõ, vội vàng lắc đầu, để nước mắt rơi đi, muồn nhìn người trước mắt này có phải người đó hay không.
“Ừ, đừng lắc đầu, một lát nữa lại khó chịu.” Vân Thiệu Thần nhíu mày, hai bàn tay to vội vàng cố định đầu nhỏ lộn xộn, dùng ngón cái lau nước mắt cho cậu, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cậu.
“Ngô…” Đoàn Duệ Thanh lúc này rốt cục thấy được rõ ràng, không ngưng trừng lớn mắt nhìn người đang ngày càng gần.
Vân Thiệu Thần nhìn cậu ngốc hồ hồ trừng mắt nhìn mình, cảm thấy trong tim mềm mại, lại thực đau lòng, mặt đối mặt nhìn vào đôi mắt cậu.
Chờ Đoàn Duệ Thanh phục hồi lại tinh thần, lập tức phát hiện ngực bởi vì nín thở mà đau thắt, vội thở hổn hển, có chút ngốc hỏi: “Anh, anh là tôn ngộ không à? Sao sẽ đột nhiên xuất hiện….”
“Không muốn gặp anh?” Vân Thiệu Thần hơi hơi đứng dậy, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Đoàn Duệ Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu, vốn hắn đang choáng váng, lúc này giật mạnh một cái, đã sắp bị ong ong đến hôn mê, có chút vô lực nói: “Sao lại vậy, em muốn gặp anh, nhưng anh lại đi công tác, em lại gặp không được…” Hắn ủy khuất nói, trong ánh mắt lại bắt đầu tích nước.
“Anh đã nói đừng cử động.” Vân Thiệu Thần một lần nữa cố định đầu nhỏ của cậu, trừng mắt nhìn cậu một cái.
Đoàn Duệ Thanh lập tức thành thật không động đậy, nhưng hai tay lại giơ lên ôm lấy cổ anh họ, điểm ủy khuất trong hai mắt còn chưa mất, giống như lên án nhìn anh.
Vân Thiệu Thần nhìn thấy vừa mềm lòng vừa đau lòng, đơn giản nằm lên giường, dùng hai tay đem người khóa trong ngực, sau đó lấy chăn bao cả hai, giống như mỗi ngày bên nhau, một chút hôn gò má, cùng với đôi môi khô khốc của cậu.
Đoàn Duệ Thanh bị anh gói lại có chút nóng, nhưng lại luyến tiếc đẩy anh ra, nhưng ủy khuất trong lòng vẫn chưa tan được, còn có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng, hắn nghĩ đến một mình ở bên ngoài không nhìn thấy anh, về nhà cũng không nhìn thấy, trong lòng ngày càng khó chịu, nước mắt như thủy triều bắt đầu tuông ra.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Vân Thiệu Thần thân bờ môi cậu, thanh âm hàm hồ hỏi.
“Anh, em không muốn xa anh.” Đoàn Duệ Thanh nước mắt lưng tròng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi mếu, ủy ủy khuất khuất nói xong tâm tư của mình.
“Ừ, không xa rời nhau.” Vân Thiệu Thần bị thanh âm ủy khuất khiến trong lòng phát đau, một chút phản bác cũng không muốn.
Đoàn Duệ Thanh nghe được anh nói như vậy, trong lòng phi thường phi thường vui vẻ, ủy khuất trên mặt lúc này mới chậm rãi tiêu tan, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là vừa vui vẻ được chốc lát, cũng không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp, tiếp theo dùng thanh âm hết sức bất mãn oán giận: “Còn công việc của anh thì sao, anh nói sẽ hạn chế tăng ca, anh gạt em…” Hắn nương theo lý do thân thể sinh bệnh khó chịu, để chính mình tùy hứng, một chút cũng không muốn nói đến trước đó hắn đã cam đoan với anh, tuyệt đối không can thiệp công việc của anh.
Vân Thiệu Thần thấy cậu như thế, một chút cũng không sinh khí, một bên hôn cậu, như thế nào cũng không đủ, một bên trả lời: “Anh lừa gạt em khi nào?”
Đoàn Duệ Thanh quệt mồm, thực nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ, anh họ giống như không có lừa gạt hắn…
“Chính là anh còn muốn đi làm a….” Đoàn Duệ Thanh nghĩ không ra việc này, nhưng không muốn buông tha anh, gắt gao cau mày tiếp tục nhỏ giọng oán giận “Không ngừng đi làm, còn muốn tăng ca…..”
Tăng ca! Đây quả thực là thứ làm hắn căm thù đến tận xương tủy!
Anh họ mỗi lần tăng ca đều phải đến mười hai giờ đêm, mà anh một năm ước chừng cả ba trăm sáu mươi ngày đều tăng ca! Hắn muốn tìm anh thân mật một chút đều phải “hẹn trước”, hoặc là hai người cũng chỉ có cách ngày hôm sau đem đôi mắt gấu mèo đi làm!
Đương nhiên lúc thanh tỉnh Đoàn Duệ Thanh rất ngoan rất hiểu chuyện, anh họ phải tăng ca là việc bình thường, hắn là người nhà, phải cảm thông, không được oán giận. Chỉ là lúc này đang bệnh mơ màng, Đoàn Duệ Thanh chỉ nhớ đến anh không chỉ là anh họ, còn là người yêu, bạn đời, công việc chiếm mất hai phần ba thời gian bên nhau của hắn, đều lăn qua một bên đi.
Vân Thiệu Thần nghiêm túc nghe cậu oán giận, sau đó lùi ra một khoảng, nắm lấy cằm cậu, nâng mặt cậu lên, nhìn sâu vào đôi mắt đang ẩm ướt, dùng âm thanh thập phần nghiêm túc nói: “Sau này không đi nữa, có thể mỗi ngày ở bên em.”
Đoàn Duệ Thanh ngơ ngác nhìn anh trong chốc lát, lại trừng mắt nhìn, mới ngốc ngốc hỏi lại: “Thật sự?”
“Ừ, thật sự.” Vân Thiệu Thần nhìn cậu nghiêm túc gật đầu.
Đoàn Duệ Thanh bây giờ mới hiểu được ý của anh, hai mắt càng trừng lớn hơn, lại đề cao thanh âm hỏi lại: “Thật sự sao?”
“Là thật.” Vân Thiệu Thần đối với biểu tình của cậu có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy yêu thương, liền tiến lại hôn cậu.
Từ trước đó một thời gian y đã nghĩ đến việc từ chức, ước chừng từ lần bị rơi xuống sông ba ngày hai đêm không có tin tức, lúc tỉnh lại thấy đứa nhỏ nhà mình khóc thương tâm như vậy đã bắt đầu nghĩ.
Chỉ là lúc đó việc kinh doanh của Đoàn Duệ Thanh chưa ổn định, y là hậu phương của cậu, cho nên vẫn chưa quyết định.
Hai năm nay tiểu Duệ vì việc kinh doanh mà chạy tới chạy lui, công việc của y càng ngày càng vội, có đôi khi hai người cả bốn năm tháng cũng không nói chuyện đàng hoàng được với nhau câu nào. Thời gian xa nhau càng dài khiến đứa nhỏ trong lòng khổ sở, trong lòng y cũng thập phần khó chịu, hơn nữa lo lắng tiểu Duệ ở bên ngoài một mình gặp nguy hiểm, y ở nhà cũng không yên lòng.
Lúc này hai người lại mấy tháng không gặp, Vân Thiệu Thần thật ra đã gửi đơn từ chức từ cuối năm trước, nhưng lãnh đạo đối với y rất trọng dụng, muốn lưu y lại, về phương diện khác do công việc y có tính chất đặc thù, tạm thời không thể nghỉ ngay được, phải kéo dài đến nửa năm mới hoàn toàn xong xuôi.
Y giao lại công tác xong quay về nhà, đáng lý muốn chờ đứa nhỏ về cho cậu một kinh hỉ, chính là lái xe tiểu Trương lại gọi điện đến nói cậu bị bệnh, y làm sao có thể ở nhà chờ, tắt điện thoại xong lập tức lái xe tới đây.
Lúc đến nơi, nhìn thấy đứa nhỏ quấn chăn một mình nằm trên giường, mặt đỏ ửng, môi khô nứt, trên mặt lại chảy nước mắt, không phân biệt được người thật, tâm y đau lòng chỉ muốn ôm chặt cậu.
Việc từ chức đợi cậu hết bệnh rồi, người thanh tỉnh mới định nói cho cậu, chỉ là nhìn cậu bệnh như vậy rồi còn đối với việc đó oán giận không ngừng, nên mới nói ra luôn, khiến cậu vui vẻ một chút, cũng có thể an tâm dưỡng bệnh.
Đoàn Duệ Thanh nghe được anh nghiêm túc trả lời, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, miệng không hề oán giận nữa, thế nhưng hắc hắc nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nước mắt, mặt vẫn đỏ ửng, trông như một quả táo không lau khô.
“Cười cái gì?” Vân Thiệu Thần bất đắc dĩ nhìn cậu, một chốc lại khóc một chốc lại cười thật là.
Đoàn Duệ Thanh lắc đầu, vẫn cứ cười không ngừng, hắn lúc này sao nghĩ ra được là vì cái gì, chỉ là cảm thấy vui vẻ, cảm thấy anh họ là người tốt nhất khắp thế gian.
“Ừ, anh không hỏi, em mau uống thuốc rồi ngủ thêm một giấc đi.” Vân Thiệu Thần muốn xuống giường, nhưng bị Đoàn Duệ Thanh gắt gao ôm không thả.
“Lại làm sao?” Vân Thiệu Thần đành phải dừng lại, bất đắc dĩ nhìn cậu, không có biện pháp, đứa nhỏ đang sinh bệnh là lớn nhất.
“Anh, anh ngủ cùng em.” Đoàn Duệ Thanh không muốn buông anh ra, thật vất vả mới được ôm anh như này.
“Ừ, vậy em ăn cháo trước, uống thuốc xong anh cùng em ngủ, được không?” Vân Thiệu Thần kiên nhẫn thương lượng với cậu.
Đoàn Duệ Thanh trong lòng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng danh dự tốt đẹp của anh họ, thu hồi hai tay hai chân đang quấn lấy anh, đôi mắt trông mong nhìn anh.
Trong lòng Vân Thiệu Thần cũng không yên tâm cậu, xuống lầu mua đồ xong cố gắng nhanh chóng quay về.
Đoàn Duệ Thanh thấy anh đi rồi đôi mắt vẫn luôn chăm chăm vào cửa, động cũng không động, cực kỳ giống chó con đang đợi chủ nhân về nhà, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Thấy anh họ mở cửa vào, lập tức mừng rỡ, trên mặt tất cả đều là ý cười.
“Trước đo nhiệt độ cơ thể đã.” Vân Thiệu Thần lo lắng bệnh của cậu, tuy đi về nhanh, nhưng vẫn không quên mua thuốc và hỏi thăm một chút.
Đoàn Duệ Thanh ngoan ngoãn giơ tay lên, để anh họ kẹp nhiệt kế cho hắn.
Hắn kẹp nhiệt kế ngồi dựa ở đầu giường, tuy rằng khuôn mặt đỏ ửng, nhưng vẫn đang cười, hai mắt không rời dính trên người anh họ, người đi chỗ nào sẽ chuyển theo đến đó.
“Lại cười cái gì?” Vân Thiệu Thần sờ sờ trán cậu, y cảm thấy có chút phỏng tay, thấy đã đủ lâu, mới lấy nhiệt kế ra nhìn, nhiệt độ cơ thể quả nhiên vẫn còn cao, y có chút lo lắng.
“Không có gì.” Đoàn Duệ Thanh mân mê miệng vẫn luôn cười không ngừng, đầu của hắn vẫn hơi mơ màng, nhưng lúc này có anh họ ở bên hắn vẫn luôn đeo dính, sợ là mình đang nằm mơ.
“Mau mau khỏe lại.” Vân Thiệu Thần cho cậu uống thuốc, uy nước xong, mới xoa đầu cậu nói, khóe miệng hơi nhếch lên góc độ xinh đẹp.
Đoàn Duệ Thanh thích nhất anh họ cười, thời điểm anh cười, ánh mắt sáng thực mê người, khiến tim hắn đập liên hồi, cảm giác rung động, vì thế mặt càng đỏ hơn.
Vân Thiệu Thần cho cậu uống thuốc xong, lại đợi nửa giờ mới uy cháo, cuối cùng lấy nước ấm lau mồ hôi mới ôm cậu cùng nằm ngủ.
Buổi tối hai người đều ngủ rất ngon, lúc sáng hôm sau Đoàn Duệ Thanh tỉnh dậy, Vân Thiệu Thần còn đang ngủ. Hắn biết anh họ trước đó mỗi ngày đều tăng ca, thân thể thực mệt mỏi, chỉ đợi ngày được nghỉ mới nghỉ ngơi được, cho nên hiện tại hắn không dám lộn xộn sợ quấy rầy anh.
Đêm qua sau khi anh họ lau mình cho hắn xong, cũng không mặc quần áo vào. Lúc này thân thể trần truồng ghé vào bên người anh, phía dưới vừa vặn đụng đến địa phương đang “phấn khích” vào buổi sáng, hắn có chút đỏ mặt, nhưng không có di chuyển thân thể.
Ngũ quan ngày thường của Vân Thiệu Thần tương đối đẹp, lúc này vì đang ngủ an ổn, ngũ quan giãn ra, ngay cả cặp mày sắt bén đều không có nghiêm túc thường ngaỲ.
Đoàn Duệ Thanh ngắm anh đến mê muội, đời trước do áp lực tâm lý quá lớn, có khoảng thời gian hắn cũng gặp một số “đồng chí”, thổ lộ với bọn họ một số buồn khổ trong lòng. Bất quá do hắn vốn cảm thấy khiến vợ mình chịu thiệt, cho nên chưa từng có ý nghĩ muốn cùng bọn họ phát sinh quan hệ, hoặc là sinh ra tình cảm.
Nhưng kỳ thật từ một phương diện khác mà nói, vẫn là bởi vì không gặp được một người đàn ông chân chính khiến hắn động tâm. Đương nhiên cho dù gặp được, hắn cũng vì không có dũng khí gánh vác tình cảm đó, mà ngay lúc ban đầu sẽ rời xa, ngăn cản bản thân hãm vào thôi.
Lúc đó vừa do lý trí, hoặc nói thẳng ra bản thân hắn đời trước yếu đuối không thể trị được, hắn thà rằng không có gì, cũng không dám nắm bắt để rồi người đầy thương tích.
Nhưng hắn bởi vậy mới mất đi nhiều thứ, thương tổn, xem nhẹ những người quan trọng.
Hắn nhìn chằm chằm ngũ quan Vân Thiệu Thần trong chốc lát, không kìm lòng được mà vươn tay nhẹ nhàng vuôt ve, sau đó giống anh mỗi lần hôn hắn mà hôn anh.
Hắn hôn môi đến mê mẩn, lúc đối phương dần dần đáp lại nụ hôn hắn cũng không cảm thấy được, mãi cho đến lúc đầu lưỡi anh họ chậm rãi tham tiến khoang miệng hắn, hắn mới thanh tỉnh lại.
“Tiểu Duệ…”
“Anh, chào buổi sáng..” Đoàn Duệ Thanh bởi vì thở dốc mà hơi đỏ mặt, mang theo vui vẻ ngượng ngùng tươi cười.
————————————–
Trải qua vài năm kinh doanh, sinh ý của Đoàn Duệ Thanh càng ngày càng mở rộng, tiền trong tay tích được ngày càng nhiều, hắn không còn thỏa mãn với việc chỉ cần chạy qua lại bán sản phẩm là được.
Hắn bắt đầu mở cửa hàng của riêng mình, đóng gói sản phẩm của mình. Trải qua một lần rồi một lần thảo luận, cuối cùng Đoàn Duệ Thanh quyết định tên cửa hàng, Vân Thượng Thanh Trà.
Tên này nghe vừa có ý thơ, lại giống núi trà nhà hắn sương mù che nửa, mà còn có tên hắn cùng anh họ, cho nên Đoàn Duệ Thanh rất vừa lòng với tên này.
Đoàn Dao Nhàn lúc nghe tên này, luôn cười trêu chọc hắn. Đoàn Duệ Thanh vài năm này cùng những người giảo hoạt làm ăn, hắn đã sớm luyện được công phu da mặt dày, đối với những trêu chọc của tiểu cô, có thẹn thùng cũng không để lên mặt được.
Chọn được tên, lại mua một cửa hàng mặt tiền tốt trong thành phố để mở tiệm, trong tay còn tiền dư, Đoàn Duệ Thanh mới hợp mặt Đoàn Dao Nhàn, Dương Huy cùng với anh họ, bốn người công bằng đem tiền kiếm được mấy năm qua chi tiết ghi ra, giá trị lớn nhỏ đều không bỏ, mới đem chia đều ra, bốn người mỗi người một phần.
Đoàn Duệ Thanh lấy phần tiền của hắn và anh họ, cùng với tiền năm đó Vân mẹ giúp đỡ, ở trong thành phố mua vài căn nhà, sau đó cũng không để ý tới nữ, chờ chúng nó tăng giá rồi mới làm tính toán.
Hai người sau này cũng không chuyển đi, vẫn ở lại trong căn nhà nhỏ, cùng chăm sóc Vân mẹ, yên bình bên nhau.