Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 2: Chương 2: 0 giờ 0 phút




Tại ngã tư đường Nam La, quận Đông Thành, Trương Lộ Chi đang giúp bà cụ qua đường trên làn vạch kẻ đường.

Trong xe tuần tra, Ôn Dương lại giương mắt liếc nhìn Trương Lộ Chi một lần nữa, sau đó bất lực tiếp tục bấm điện thoại, ghi lại biên bản báo cảnh sát ngày hôm nay.

Vừa nãy là nhiệm vụ thứ sáu trong ngày hôm nay.

Ôn Dương có thói quen ghi lại tình hình vụ việc báo cáo cảnh sát hằng ngày vào điện thoại, mà những thứ đó, dường như đã trở thành tất cả cuộc sống hiện tại của nàng.

Trương Lộ Chi là người mới, vừa gia nhập Sở Cảnh sát vào tháng 9 năm nay.

Mới nhậm chức được hơn một tháng, trong cậu vẫn còn cháy bỏng nhiệt huyết với công việc tuần tra hàng ngày.

Khi được phân vào đội Ôn Dương, Trương Lộ Chi sung sướng vô cùng.

Mặc dù đáng ra phải gọi Ôn Dương hai tiếng “chị Ôn”, nhưng “khăn trùm không nhường mày râu”, “chị Ôn” nào phải nữ cảnh sát có thể khinh thường.

Dù sao, người ta cũng được đào tạo ra từ chi đội điều tra kinh tế.

Nói một cách chính xác hơn, vị “chị Ôn” này đáng ra không được tính là sư phụ của Trương Lộ Chi.

Ôn Dương cũng chỉ mới được chuyển tới đội tuần tra vào tháng 7 này, tính một cách chính xác hơn, nàng mới làm việc tại đội tuần tra được vẻn vẹn 3 tháng.

3 tháng?

Làm gì có tư cách làm sư phụ cơ chứ?

“Trương Lộ Chi!”

“Có!”

Vừa nghe Ôn Dương gọi tên mình, Trương Lộ Chi vắt chân lên cổ chạy đến bên cửa sổ ghế lái:

“Chị Ôn, có nhiệm vụ sao?”

Lại “chị Ôn”?

Ôn Dương thực sự khó có thể chấp nhận tôn xưng này.

Mặc dù từ tận đáy lòng, nàng vẫn luôn tự coi mình cùng lắm chỉ mới 18 tuổi.

Nhưng một bên là người sinh năm 86, một bên là người sinh năm 93....

Gọi một tiếng “chị”, cũng không tính là quá đáng.

“Trương Lộ Chi, chị thương lượng với chú em một việc nhé?”

“Chị nói đi ạ.”

“Đừng gọi là chị Ôn có được không?”

Ôn Dương cau mày, sợ để lộ thói kỳ kèo thường thấy của người lớn tuổi, vội nói thêm một câu:

“... Chị làm cảnh sát nhiều năm như vậy, trước giờ chưa được ai gọi là chị, không quen lắm.”

“Là thế ạ.”

Cậu bé to xác cười ngây ngô dưới ánh mặt trời thiêu đốt: “Thế từ sau em có thể gọi chị là đại ca được không? Ôn đại ca được không?”

Mặc dù “đại ca” nghe cũng kỳ kỳ, nhưng chí ít không để lộ tuổi tác.

Ôn Dương nhếch khoé môi, miễn cưỡng đồng ý tôn xưng mới của mình.

...

“110 gọi 10919, 110 gọi 10919.”

“110, đây là 10919.”

“Một cuộc tranh chấp gia đình đã xảy ra tại khu nhà trên đường Nam La, đã có người già bị thương tại hiện trường, hãy di chuyển đến hiện trường xử lý.”

“10919 nghe rõ, sẽ đến hiện trường ngay lập tức.”

Khi xe tuần tra đến hiện trường, đã xuất hiện một chiếc xe cứu thương 120 đậu sẵn ngoài tòa nhà của khu dân cư.

Xem ra chiếc xe 120 này đang ở gần đó, chứ không thể nào nhanh hơn một bước so với tốc độ 10 phút của xe cảnh sát được.

Khi Ôn Dương đi qua xe cứu thương, vô thức liếc nhìn biển số của xe cứu thương.

Hiện trường ở tầng 11.

Tiểu khu mới được xây cách đây vài năm này tuy chỉ là nhà cao tầng thấp bé nhưng chỉ lắp đặt hai thang máy.

Đang là giữa trưa, có không ít cư dân gọi đồ ăn mang về.

Ôn Dương ấn nút mở thang máy những mấy lần, lần lượt đợi ba anh chàng giao hàng cùng lên tầng.

Cả tầng 11 chỉ có một hộ gia đình mở toang cánh cửa, Ôn Dương lập tức dẫn Trương Lộ Chi bước tới cánh cửa đó.

“Đây là hộ báo cảnh sát sao?”

“Đúng, đúng, cảnh sát, là trong này.”

Là một giọng nữ đã có tuổi.

Ôn Dương bước nhanh hai bước vào trong phòng, có bà cụ khoảng 70-80 tuổi đang đợi bên tủ giày gần cửa chống trộm.

Vừa vào phòng, Ôn Dương gần như đã hiểu ra lý do tại sao nhà này lại xảy ra tranh chấp, nàng nhớ tới vụ “bật điều hoà” mà Trung tâm Chỉ huy nhắc tới.

Mấy ngày nay, thành phố Bắc Thành đang chào đón đợt khí hậu nóng đến dị thường.

Trong tiết trời tháng Mười, nhiệt độ cao nhất lên đến 35 độ, đạt mức cao kỷ lục.

Trong thời tiết oi bức như thế, lại còn là buổi trưa, thế mà căn hộ này đóng kín cửa sổ không để cho ngọn gió nào thổi tới.

Ngoài việc khiến người ta cảm thấy nóng nực, thực sự rất khó để cảm giác được bất cứ điều gì khác.

“Xin hỏi có phải bà gọi cảnh sát không?”

“Đúng, là tôi báo cảnh sát.”

Ôn Dương ra tín hiệu bằng mắt cho Trương Lộ Chi, Trương Lộ Chi lập tức tiếp chuyện và dẫn bà lão đến ngồi nói chuyện trên sofa.

Trung tâm thành phố, quận Đông Thành, căn nhà ba phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng chỉ có hai người già sinh sống?

Xem ra điều kiện kinh tế của chủ hộ gia đình không tồi, tại sao lại tranh cãi chỉ vì chuyện nên bật điều hoà hay không?

Ôn Dương có thói quen nhìn xung quanh khi suy nghĩ vấn đề, lướt tầm mắt qua, chợt thấy trong phòng ngủ đang mở cửa có bóng người giống như bác sĩ cấp cứu.

Nàng đang định cất bước qua đó dò hỏi tình hình, thì thấy bác sĩ cấp cứu dẫn đầu đi ra từ trong phòng.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng người tránh ánh mắt trước là đối phương.

Ôn Dương đứng sững lại.

Quên mình rồi sao?

Sĩ quan Ôn ưa thể diện cũng không sốt ruột lên tiếng.

Không quen mình, mình còn sấn đến làm gì, xấu hổ lắm.

Nàng thầm “hừ” một tiếng trong lòng, cũng chỉ có thể coi người ta là người lạ.

“Ý của bà là, người yêu bà không cho bà bật điều hoà sao?”

Từ cuộc nói chuyện giữa bà lão và Trương Lộ Chi, Ôn Dương đại khái hiểu lý do tranh cãi trong gia đình này.

Ông lão quản chuyện nhà không cho phép vợ bật điều hoà, lấy lý do là “mùa thu bật điều hoà không tốt cho sức khoẻ“.

“Đúng, ông già này hồi còn trẻ đã thích bắt nạt tôi, việc này kiểm soát, việc kia cũng kiểm soát. Bây giờ già rồi, nằm liệt trên giường vẫn muốn kiểm soát, đến cả điều hòa cũng không cho bật. Điều hòa không cho bật, cửa sổ cũng không cho mở, trong nhà có hai cái quạt điện ông ấy cũng chiếm hết, tôi vừa bật điều hoà, ông ấy lập tức ném đồ đạc. Sĩ quan, cô vào phòng ông ấy nhìn xem, đèn đầu giường cũng bị ông ấy ném mất rồi!”

“Chuyện này bà cũng đâu cần gọi 120 đến chứ?”

Về phía Ôn Dương, nàng vừa vào cửa đã cảm thấy bà lão này không có vấn đề gì, chân cẳng còn tốt, những người trong cấp cứu cũng đã đi, nghĩ người ở trong phòng chắc cũng không có vần đề gì.

“Nếu tôi không nói nghiêm trọng hơn một chút, làm sao có thể khiến các người cử cánh sát đến?”

Bà lão này đúng là có “ý hay“.

Ôn Dương hơi tức giận trong lòng.

Nàng và Trương Lộ Chi chạy đến đây là trong phạm vi nhiệm vụ, là một cảnh sát nhân dân cấp cơ sở, mấy tháng nay thường xuyên phải giải quyết những tranh chấp vụ vặn trong gia đình, nhưng khi gặp phải một bà lão lãng phí cuộc gọi 120 như vậy, Ôn Dương vẫn khó có thể rộng lượng như Phật.

“Bà ơi, bà báo cảnh sát, chỉ khi có chuyện cần thiết thì 110 chúng cháu nhất định sẽ xuất hiện và cố gắng hết sức giúp bà giải quyết vấn đề. Bà không cần thiết phải nói những chuyện không xảy ra để thể hiện tính nghiêm trọng của sự việc. Chỉ cần bà nói bà bị thương, 110 chúng cháu sẽ gọi 120 đến, 120, cấp cứu cấp cứu, thế nào là cấp cứu? Bà gọi người cứu mạng đến đây, thì những người thực sự cần cứu mạng phải làm sao đây?”

Bà lão bị Ôn Dương thuyết giáo đến nỗi không hé môi nửa lời, ngồi trên sofa cũng không dám thở mạnh.

Bà dụi tay, dáng vẻ khép nép đó là đang thực sự cảm thấy bản thân đã làm sai.

Ôn Dương khẽ thở dài.

“Phòng vệ sinh nhà bà ở đâu?”

“Ở kia.”

Ôn Dương không bước vào, chỉ đứng trước bồn rửa tay ở cửa phòng vệ sinh.

Mở vòi nước lên, lấy một ít nước vẩy lên người.

Tiếp đó, lại tắt vòi nước đi, lại lần nữa lấy một ít nước hất lên trán.

Tóc mái hai bên đã bị ướt không ít, trên mặt cũng đọng lại vài giọt nước.

Trương Lộ Chi vốn cũng định vào phòng cùng Ôn Dương, nhưng lại bị Ôn Dương chặn ở bên ngoài.

Ôn Dương chỉ lên bản mặt không đổ chút mồ hôi của Trương Lộ Chi:

“Chờ ở đây, nhìn cậu như thế không thích hợp vào trong.”

......

“Ông ơi, trời nóng thế này, sao hôm nay không bật điều hoà hả ông?”

Ông lão trên giường hừ một tiếng, đó chính là câu trả lời không trực tiếp cho lời nói của Ôn Dương.

Ôn Dương cố ý đứng gần một chút, đứng đến vị trí cạnh giường.

“Ông nhìn này, thang máy trong tòa nhà hỏng rồi, sau khi nhận được thông báo, chúng cháu đã leo lên tận tầng 11. Cháu vừa kiểm tra thời tiết, nhiệt độ bên ngoài là 35 độ. Đứng trên đường bây giờ cũng bỏng cả chân, nếu cảnh sát chúng cháu không vì miếng ăn miếng mặc thì thực sự cũng không muốn đến đây đâu, dù sao trong xe cảnh sát cũng có điều hoà gió mát mà.”

Ông lão giương mắt liếc nhìn Ôn Dương.

Cô sĩ quan này đầu đầy mồ hôi, không giống như đang nói dối.

Thấy tình hình có tiến triển, Ôn Dương tiếp tục bịa ra vài câu vô nghĩa: “Ông ơi, ông không biết đấy thôi, vừa nãy chúng cháu phải xử lý mấy vụ việc trên đường liền, tất cả đều là những bà lão bị cảm nắng nên ngất xỉu ra đường. Cảm nắng thật ra nghiêm trọng lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm về tính mạng. Ông đã nghe nói về đột quỵ do sốc nhiệt chưa?”

Ôn Dương vừa vào phòng đã thấy trên tường treo những bức thư pháp và tranh Trung Quốc, nghĩ chắc chẳn ông lão bại liệt này có chút văn hoá, có chút hiểu biết.

“Không phải tôi không cho bật điều hoà.”

“Vậy tại sao ông cho cho bà bật?”

“Tôi là đang giận bà già kia, cái này không cho làm, cái kia cũng không cho ăn, mấy ngày rồi tôi chưa được xuống tầng. Bà ấy muốn tôi ngột ngạt trong phòng, tôi phải khiến bà ấy mang vạ cùng tôi.”

Hai người già này tranh nhau hơn thua chỉ vì chuyện này sao?

“Đó không phải vì bà quan tâm ông sao? Hơn nữa, không phải như cháu vừa nói đấy sao? Thang máy ở đây bị hỏng, đang sửa chữa. Hơn nữa mấy ngày này ngoài kia đang là hè nóng bức, nhỡ như ông ra ngoài bị trúng nóng thì phải làm sao? Đó không phải bà đang nghĩ cho ông hay sao?”

Ôn Dương chống lên tủ quần áo, tiếp tục nói thêm:

“Còn chưa kể, cháu nghe nói, bà đã chăm sóc ông hơn mười năm phải không? Trong mười năm đó, sự kiểm soát mà ông nói cũng chỉ vì muốn tốt cho sức khoẻ của ông mà. Ông bà bầu bạn cùng nhau, bà cũng mong muốn ông có thể khoẻ mạnh sống lâu thôi.”

......

“Đại ca, chị đỉnh thật đấy.”

10 phút sau khi đặt chân đến hiện trường, Ôn Dương đã giải quyết ổn thoả vụ án thứ 7 của ngày hôm nay.

Trương Lộ Chi không kìm nén được sự sùng bái Ôn Dương theo kiểu thần tượng.

Cậu ấy đã đi theo Ôn Dương hơn một tháng, quả thực phải bái phục sự khôn khéo nhanh nhẹn của Ôn Dương.

Hai vị cảnh sát tuần tra bước ra khỏi cửa toà nhà, lập tức nhìn thấy chiếc xe cứu thương vẫn dừng tại chỗ cách đó không xa.

Vừa nhìn thấy xe cứu thương, Trương Lộ Chi bỗng nghĩ đến điều gì đó:

“Đại ca, vừa nãy chị có thấy cô bác sĩ cứu thương đó không??? Ôi vã*, em dám đảm bảo với chị, đó là cô bác sĩ xinh đẹp nhất mà Trương Lộ Chi em từng nhìn thấy kể từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ.”

Ôn Dương nhướng mày, nhìn khinh bỉ Trương Lộ Chi:

“Từ khi cha sanh mẹ đẻ? Chú em mới có 23 tuổi mà?”

“Em đang nhấn mạnh mà đại ca! Nhấn độ mức độ xinh đẹp của nữ bác sĩ cấp cứu kia! Đương nhiên ý của em không phải là chị không xinh đẹp.”

Trương Lộ Chi lúc này mới vớt vát được chút ít nhanh trí và nhận ra.

Nói người ta xinh đẹp nhất, không phải đang gián tiếp nói nữ cảnh sát đại nhân của Sở Cảnh sát Thành phố Bắc Thành không đẹp bằng người ta sao?

Trương Lộ Chi nuốt nước bọt cái ực.

“Vẻ ngoài của hai chị không cùng một kiểu, là do em quê mùa thiển cận, hồi còn đi học em có bạn gái cũng có ngoại hình giống vậy, nên mới cảm thấy người ta xinh đẹp...”

Ôn Dương “ờ” một tiếng, xua tay:

“Cậu có thể im miệng.”

Đúng là biết dát vàng lên mặt người khác.

Ôn Dương thực sự không rảnh nghe cảnh sát ba hoa.

Hai người đang nói chuyện, thì thấy hai nhân viên cứu hộ vừa có “nhất diện chi duyên” lần lượt đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.

Tuy Trương Lộ Chi thường ngày được mệnh danh là mù mặt, sắc dục là xiềng xích của cuộc đời, thế mà bây giờ chẳng thấy đúng tí nào.

“Nè, mọi người, mọi người ăn cơm chưa?”

Những người đã ăn mà còn xách đồ ăn nhanh trong tay sao?

Hỏi như hỏi.

Nhưng hỏi như vậy cũng có thể là miếng trầu bắt đầu câu chuyện.

Đặc biệt là với Trần Phi - nhân viên phụ trách khiêng cáng cứu thương trạc tuổi, không mất nhiều thời gian để Trương Lộ Chi và Trần Phi trở thành anh em xương máu có nhau.

Vèo một cái, hai người đã kết bạn trên WeChat xong.

Sau khi nữ bác sĩ cấp cứu bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Trương Lộ Chi mặt mày hăm hở chạy đến chào hỏi với người ta, sau đó mới chui về xe cảnh sát.

“Đại ca ơi, nhìn gần càng thấy đẹp.”

“Không phải vừa nói với cậu rồi sao? Im miệng.”

Trương Lộ Chi ngồi nghiêm chỉnh ngay tức khắc, trở thành một người câm.

Ôn Dương cắm chìa khoá xe, vừa định nhả ga đạp phanh:

“Có phải cô ấy họ Giản?”

“Ôi vã*!! Đại ca chị cũng biết xem bói à? Em vừa nghe ngóng được từ Trần Phi, nữ bác sĩ đó đúng là họ Giản, Giản trong đơn giản. Giản Mộc Tư.”

......

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Mộc Tư có cùng họ “Giản” với bà ngoại, ông ngoại đặt tên cho cô là “Mộc Tư” với ý nghĩa “Tư thái tắm mình dưới ánh mặt trời.”

Giải thích như vậy có dễ nhớ không?

Nhấn mạnh lại lần nữa, chỉ là trùng hợp có cùng họ thôi, hay cô gái họ Giản này không có quan hệ huyết thống.

Sau đó, “Em Không Cần Lại Cô Đơn” đã chính thức bắt đầu.

Với tư cách là người viết truyện, hy vọng các bạn sẽ thích câu chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.