Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 5: Chương 5: 1 giờ 2 phút




Vào mùa hè, Ôn Dương và sư phụ Lý tuần tra ở quận Tây Thành, sau này, vì có thêm Trương Lộ Chi vào đội nên họ được chuyển sang tuần tra trong khu vực gần Văn phòng thành phố.

Lúc đầu, Ôn Dương nghĩ đây là một hình thức chiếu cố trá hình, nàng khá bất mãn với sự phân biệt đối xử ngầm trong sở.

Trước khi trở thành cảnh sát, nàng chưa bao giờ nghĩ con gái thua kém con trai, sau khi trở thành cảnh sát, nàng thậm chí còn càng tin vào câu nói “khăn trùm không nhường mày râu“.

Nhưng sau này, khi đã qua vài ngày làm quen, Trương Lộ Chi dựa kinh nghiệm có não như không của chính cậu, nói với Ôn Dương rằng sự sắp xếp của sở thật là sáng suốt biết bao.

Đưa một thanh niên ngu đần như vậy ra đường, thực sự cần sắp xếp một khu vực tuần tra an nhàn hơn.

Ví dụ, vào lúc này, cậu cảnh sát tuần tra ngu đần lại bắt đầu giúp người già sang đường.

Ngón trỏ tay phải Ôn Dương gõ liên tục lên vô lăng.

Tên nhóc Trương Lộ Chi này rốt cuộc bị ám ảnh đến mức độ nào về việc giúp người già qua đường?

Cảnh sát Ôn bình thường cũng là một thanh niên 3 tốt, kính già yêu trẻ.

Dù chưa lập ra đình ở tuổi 30, hơn nữa nàng vẫn luôn độc thân kể từ khi lọt lòng mẹ, nhưng nàng chưa bao giờ biến thành mẫu người “tính tình cổ quái” như người khác hay nói.

Đạo lý làm người cơ bản, nàng đương nhiên hiểu.

Ngày thường khi đi tàu điện ngầm, nàng cũng đã nhường ghế không ít lần.

Nàng chỉ không hiểu nổi Trương Lộ Chi.

Nàng cũng không phải không cho tên nhóc này đi giúp đỡ người già, chỉ là...

Cậu đừng có cưỡng ép dìu người ta sang đường có được không?

Ông lão được dẫn qua đường này cũng tính tình ngang ngược, ông nhất quyết cho rằng Trương Lộ Chi đang khinh thường ông ấy không thể tự mình qua đường.

Hai người giằng co qua lại bên đường, cậu muốn dìu ông, ông muốn giãy ra.

Hơn nữa, giọng ông lão ấy to đến kinh người.

Hay cho ông lão, sức lực hồng hoang đến từ vùng đan điền, làm gì có chuyện không thể tự qua đường?

Những người không hiểu chuyện, sẽ thực sự hiểu lầm thành cảnh sát đang xô đẩy thường dân.

Ôn Dương hạ kính cửa sổ gần ghế lái xuống, phẫn nộ.

“Trương Lộ Chi! Chị ra lệnh cho chú mày cút lên xe ngay!”

Vị sĩ quan tuần tra bị đại ca Ôn quát tháo lúc này mới từ bỏ ý định dìu ông lão qua đương.

Đến phút giây cuối cùng, cậu vẫn còn nuối tiếc liếc nhìn ông lão.

Còn ông lão kia, ông tức giận đến nỗi bộ râu trắng muốn dựng đứng cả lên.

“Trương Lộ Chi, cậu bị thần kinh phải không? Giọng ông lão ấy còn mạnh mẽ hơn cả cậu, cậu khăng khăng muốn dìu người ta đi làm gì?”

“Em... em đang sợ người ta ngại tìm kiếm sự giúp đỡ thôi mà?”

“Xe cảnh sát chúng ta đậu ở đây, có chuyện thì người ta sẽ nói. Còn nữa! Xe của chúng ta đậu ở đây, ai dám phạm luật vượt đèn đỏ? Nếu cậu rảnh thì ra lề đường gập bụng chống đẩy đi, biết đâu có thể trở thành phong cảnh đẹp của Bắc Thành, hay trở thành hiện tượng nổi tiếng trên mạng rồi tìm được một công việc tay trái. Rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đừng nên can thiệp vào cuộc sống bình thường của nhân dân, cả cuộc sống của chị nữa. Còn nữa, có một cụm từ gọi là 'bất phục lão' đấy có hiểu không? Không phải phục trong 'phục vụ', mà là phục trong 'chịu phục' ấy.”

Trương Lộ Chi tròn xoe mắt lắng nghe bài giảng như bắn súng liên thanh của Ôn Dương, cảm thấy lời đại ca nói có lý nhưng đồng thời cũng muốn chất vấn: “Đại ca, nhưng em đang mặc đồ cảnh sát mà đi chống đẩy... không hay lắm đâu nhỉ?”

“Cút!”

Ôn Dương trừng mắt nhìn Trương Lộ Chi không hiểu tiếng người: “Từ bây giờ trở đi, nếu chú mày còn dám nói nữa, chị sẽ khiến chú không còn thấy mặt trời sáng mai luôn.”

Cảnh tượng tắc đường kinh khủng vào giờ cao điểm buổi tối đã khiến Ôn Dương rất khó chịu, càng khó chịu hơn khi trên xe còn có một đồng đội lợn.

Trên đường vành đai thứ hai, tốc độ lái xe trung bình 15 phút chỉ nhích được một mét đáng kinh ngạc thực sự khiến Ôn Dương mất bình tĩnh.

Thấy trước mắt có đường một chiều dẫn ra đường vành đai 3, nàng bẻ lái rẽ vào ngay tức thì.

May mắn thay, con đường này thường không có xe chạy qua.

Khi Ôn Dương đang tấm tắc khen ngợi trí thông minh của bản thân, chợt nàng nhìn thấy chiếc xe cấp cứu quen thuộc đỗ trước ngã tư đèn giao thông cách đó không xa.

Sau khi xác nhận biển số xe, nàng chắc chắn đó là xe cứu thương của Giản Mộc Tư.

Xe cấp cứu đang được khởi động, hai đèn nhấp nháy, nhưng cả Lưu Dịch và Trần Phi đều đang ngồi xổm bên cạnh xe.

Ôn Dương lo lắng xoay vô lăng, đậu xe cảnh sát sau xe cứu thương.

Sau khi chắc chắn phía sau không có xe chạy tới, Ôn Dương mở cửa ra hỏi: “Xe hỏng à?”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Phi lập tức vui vẻ nhìn về phía Ôn Dương: “Ôn đại ca!”

Trương Lộ Chi thấy không khí nhộp nhịp, cậu lập tức chạy ra khỏi xe, xán lại gần người anh em tốt: “Mọi người sao vậy? Xe hỏng sao? Có cần anh gọi xe cẩu kéo về không?”

“Không phải xe hỏng. Bọn em đang đợi đèn đỏ bên đường thì có con mèo con chạy ra. Chị Giản sợ xe cán qua con mèo nên bảo anh Lưu dừng xe, thế là con mèo vừa thấy chúng em dừng xe xong chui vào trong gầm luôn, gọi mãi không ra, cũng chẳng biết trốn chỗ nào nữa.”

“Cô ấy đâu?”

Ôn Dương nhìn xung quanh một vòng, không thấy tăm hơi người tên Giản Mộc Tư đâu.

Có hai người đứng cạnh xe cứu thương, trong xe thì, Ôn Dương vô thức bước chân lên xe, trong xe cũng không thấy.

“Chị Giản á? Chị ấy đang dưới gầm xe.”

Được thôi, thảo nào ban nãy hai người đàn ông này ngồi xổm bên cạnh bánh xe, té ra vốn dĩ không phải đang nhìn tình trạng xe.

Trước khi nhảy xuống, Ôn Dương cố tình dừng lại một lúc, dậm chân lên sàn xe “ầm ầm” hai tiếng.

Người dưới gầm xe lập tức cảm nhận được hương vị của bụi bặm.

“Khụ khụ~~”

“Khụ khụ~~”

Sĩ quan Ôn nghe vậy cười khoái chí, nàng cởi áo khoác ném cho Trương Lộ Chi đang đứng cạnh.

Nàng lấy hộp dụng cụ từ trong cốp xe tuần tra, bấm đèn pin trên điện thoại rồi khom người xuống chui vào gầm xe cứu thương.

“Ối, đại ca!”

Trương Lộ Chi vốn định thể hiện trước mặt bác sĩ Giản, cậu không thể ngăn cản nổi đại ca mình.

Trần Phi vươn tay ra túm lấy người không biết tự lượng sức mình như Trương Lộ Chi lại

“Thôi đi người anh em, người anh đô quá, không hợp chui vào kẽ xe tìm mèo.”

“Ai bảo người tôi đô?!”

Một câu nói của Trần Phi đã đâm đúng chỗ đau của Trương Lộ Chi, cậu ghét nhất có người body-shaming mình.

Đầu nhỏ người cơ bắp mới là đàn ông đích thực được chưa!

Trần Phi tỏ vẻ vô tội, chỉ xuống dưới xe,

“Vừa nãy chị em nói thế. Đàn ông đô con không thích hợp làm những chuyện tinh tế, vả lại sẽ doạ mèo sợ.”

“Phù~”

Ôn Dương vừa chui vào gầm xe đã nghe thấy cuộc hội thoại buồn cười của hai anh em bên ngoài, nàng không nhịn được mà bật cười.

Nàng cười tít mắt với Giản Mộc Tư đang bận tìm mèo bên cạnh: “Sao nào? Bác sĩ Giản biết làm chuyện tinh tế mà sao tìm mãi không thấy mèo?”

Giản Mộc Tư lườm Ôn Dương, tiếp tục nghiêm túc tìm kiếm sinh vật nhỏ linh hoạt trong các kẽ hở.

Ôn Dương đưa chiếc điện thoại bật sẵn đèn pin cho Giản Mộc Tư: “Đến đèn pin còn không thèm bật, mắt cô có thể nhìn xuyên thấu sao?”

Nàng giữ bàn tay dính đầy bụi do mò mẫm dưới gầm xe của Giản Mộc Tư lại: “Để tôi, cô giúp tôi chiếu đèn... chắc con nèo này chạy vào trong khung xe rồi, để tôi nhìn chỗ này xem.”

Giản Mộc Tư bất đắc dĩ nhận lấy điện thoại, nhưng không chiếu đèn.

Ôn Dương tìm trên tấm ván gầm xe, lập tức nhìn thấy con mèo đang kêu meo meo.

Sĩ quan Ôn nhanh chóng vươn tay ra, tóm được gáy con mèo.

Con mèo vốn định vùng vẫy bỗng trở nên bất động, ngoan ngoãn nằm trọn trong lòng bàn tay của sĩ quan Ôn.

“Xong xuôi~”

Ôn Dương tự mãn vì đã làm được việc.

Những người qua đường cũng tấp nập chen đến xem.

Nhiều người tò mò khi thấy xe 110 và 120 đi cùng nhau.

Ôn Dương và Giản Mộc Tư vừa chui ra khỏi gầm xe, những người qua đường sau khi hiểu rõ nguyên nhân sự việc bắt đầu vỗ tay tán thưởng.

Tình cảnh này...

Thật là... đủ rồi.

“Còn con mèo này thì sao?”

Trần Phi nói thẳng vào vấn đề.

Con mèo đã được giải cứu, nhưng tiếp theo nên làm gì đây?

Viên cảnh sát Ôn vừa rồi còn tỏ vẻ tự mãn, mà giờ phút này lại bối rối không biết làm sao.

Đối với những người mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ, nàng ghét nhất là nuôi những con vật có lông.

Lông bay loạn xạ đồng nghĩa với vi khuẩn bay loạn xạ.

Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến việc trong nhà có một thể vi khuẩn nhảy lên nhảy xuống, Ôn Dương không khỏi rùng mình một cái.

Giản Mộc Tư đón lấy con mèo từ tay Ôn Dương, sau đó lấy chiếc áo khoác từ trong tay Trương Lộ Chi ném lại cho Ôn Dương.”

“Tôi ở ký túc, không nuôi được.”

Giản Mộc Tư đang nói thật, cô ấy sống trong ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu, nếu nuôi một con vật phiền phức như thế, chắc kèo sẽ làm mất lòng hàng xóm.

Khi các nhân viên cứu mèo đang lo lắng về tương lai của sinh vật nhỏ bé này, có người qua đường đến giải vây.

“Giao cho tôi nhé? Có lẽ tôi nuôi được.”

Đó là một cô gái trẻ mặc đồ âu phục, nhìn có vẻ như cô ấy mới đi làm cách đây không lâu.

“Tôi đã có một con mèo ở nhà, có lẽ tôi cũng có thể chăm sóc nó thật tốt.”

Cô gái trẻ lướt vài tấm ảnh trên điện thoại của mình, xác nhận với nhân viên cứu mèo rằng cô có thể nhận nuôi sinh vật nhỏ bé này.

Cuối cùng, người cứu mèo và cô gái trẻ đã đạt được đồng thuận.

Giản Mộc Tư đưa con mèo trong tay cho cô gái trẻ, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay về xe cứu thương tìm điện thoại.

“Cho tôi xem mã QR Alipay được không?”

Giản Mộc Tư đã áp dụng ngay thuật ngữ mới mà cô được học sau khi về nước.

Nhưng, cách cô nói trong lần đầu sử dụng đã khiến cô gái trẻ ngây ra: “Có chuyện gì vậy bác sĩ?”

“Có lẽ cô ấy muốn add Alipay của bạn.”

Ôn Dương ra hiệu đối phương đưa điện thoại cho nàng khi cô gái trẻ mở giao diện Alipay lên.

Nàng ấn vào trang mã thang toán, đưa ra trước mặt Giản Mộc Tư: “Này, quét đi.”

Bản thân nàng cũng không nhàn rỗi, lấy điện thoại trong túi ra quét một lượt.

Sau khi xe cấp cứu và xe tuần tra rời đi, cô gái trẻ phát hiện trong tài khoản Alipay của mình có thêm 2 lần chuyển khoản từ người lạ.

- Mộc Tư chuyển 500 tệ.

Không có lời nhắn.

- Dương chuyển 500 tệ.

Lời nhắn:

Cảm ơn bạn, động vật có lông là thiên địch của tôi.

......

Trước mỗi ca làm việc, Ôn Dương luôn chuẩn bị khẩu phần ăn cho mình.

Một ngày ba bữa, sĩ quan Ôn luôn có thể tận dụng triệt để thời gian ăn uống đầy đủ.

Đây lại là một thói quen thuộc trường phái lão cán bộ khác của nàng.

Sức khỏe kém, thì còn gì là “con cháu anh hùng?”

Tất nhiên, ngoài việc ăn uống, nàng cũng cố gắng nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.

Trong đội tuần tra, Ôn Dương là một trong những cảnh sát hiếm hoi không có bọng mắt hay quầng thâm.

“Ôn đại ca, chị làm thế nào vậy? Trong đội chúng ta cũng có chị Lý và chị Vương là nữ cảnh sát, tại sao người ta ai cũng có quầng thâm mắt, còn chị thì không?”

Trương Lộ Chi bất lực soi gương trên điện thoại rất lâu.

Mới đi làm hơn hai tháng mà cậu đã có quầng thâm to tướng, chao ôi thương thay, khuôn mặt đẹp trai của cậu đâu mất rồi?

“Nếu về nhà nghỉ ngơi ngay sau giờ làm việc, cậu cũng có thể giảm quầng thâm mắt.”

“Người trẻ không thể sống nếu thiếu cuộc sống về đêm.”

“Cuộc sống ca đêm của cậu đã đủ phong phú rồi.”

“Không có cuộc sống về đêm làm sao tìm được đối tượng cơ chứ? “

“Chuyện cậu có thể tìm được đối tượng hay không rõ ràng không liên quan đến việc ăn khuya. Ăn khuya chỉ khiến vòng bụng to ra, chứ không giúp ích gì cho bắp tay của cậu cả.”

Ôn Dương liếc nhìn bụng Trương Lộ Chi, tên nhóc này đang có xu hướng phình bụng ra.

Trương Lộ Chi cảm thấy lòng tự trọng của cậu bị ánh mắt châm biếm của Ôn Dương đả kích sâu sắc, lòng tự trọng của một người đàn ông.

Cậu đang định vặn lại, thì nghe thấy cuộc gọi khẩn cấp từ Trung tâm Chỉ huy qua hệ thống liên lạc nội bộ,

“110 gọi 10919. 110 gọi 10919.”

“Đây là 10919, mời nói.”

“Trên đường Nam Hoa Đông xảy ra một vụ tai nạn rồi bỏ trốn, hãy đến hiện trường xử lý.”

“10919 đã rõ, ngay lập tức sẽ đến hiện trường.”

Đường Nam Hoa Đông, nơi tập trung của các quán bar, là một trong những tụ điểm giải trí về đêm của giới trẻ theo lời Trương Lộ Chi.

Ôn Dương nhíu mày, trong lòng đã có suy đoán.

Đằng sau vụ tẩu thoát sau khi gây tai nạn giao thông này, có thể đi kèm với lái xe khi say rượu.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.