Không ăn sủi cảo em làm
......
Mới là 30 Tết vài ngày sau đêm tiệc đón xuân.
Vài ngày trước khi nghỉ lễ, sĩ quan Ôn khá là đau đầu.
Không phải cơn đau đầu do cơ thể gây ra, mà là sĩ quan Ôn đang thực sự đau đầu với việc làm thế nào để trị những “người qua đường” cứ vo ve xung quanh không biết từ đâu ra.
Quá đáng nhất là bọn họ làm phiền nàng đúng giờ ăn cơm.
Kể từ sau đêm tiệc năm mới, bất cứ khi nào sĩ quan Ôn xuất hiện trong căng tin, cả căn tin đều sẽ xôn xao lên.
Trong cuộc náo động sục sôi, rất nhiều người đàn ông tò mò sáng mắt lên nhìn chằm chằm vào sĩ quan Ôn. Chỉ cần Ôn Dương vừa yên vị với khay cơm trong tay, bọn họ đã ngay lập tức ngồi xuống chỗ gần Ôn Dương nhất.
Một bàn 4 người ngồi, ghép hai bàn lại, chỗ ngồi thể nào cũng không quá 8. Nếu cả đội tuần tra và đội cấp cứu đều chen chúc ngồi vào cũng đã là 6 người, cộng thêm Kiều Mộ Quân, người thường “tình cờ” xuất hiện tại căn tin, thì 7 trong số 8 ghế đã có người ngồi.
Còn lại vị trí trống duy nhất, lại lọt vào mắt xanh của một số người không có chút miếng duyên.
Mỗi khi chiếc ghế đó có người ngồi xuống, Ôn Dương đều nquay đầu đi nói chuyện với người đối diện, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là với những người rõ ràng không quen không biết mà vẫn muốn nói chuyện cùng.
Các thành viên ngồi bên bàn ăn không thể không lịch sự chào hỏi vài câu, thực sự lãng phí thời gian vốn nên thuộc về những cuộc tán gẫu vui vẻ.
Trong số những người quanh bàn ăn, hình như chỉ có Kiều Mộ Quân là vui vẻ, thậm chí còn khiến mọi người lầm tưởng cô ấy “thấy vậy nên mừng“.
Vẻ mặt Kiều Mộ Quân tươi cười sẵn lòng đón những “kẻ ngoài cuộc” như vậy làm Ôn Dương nhớ tới người cha Ôn Quốc Đông, người luôn đam mê mai mối cho mình.
“Mộ Quân, sao trước giờ tôi không biết bà đam mê mai mối đến vậy?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Trương Lộ Chi phụ hoạ Ôn Dương:
“Chị không thể ai đến cũng mời chào như thế. Tại sao ai đến chị cũng tiết lộ cho họ biết số điện thoại của đại ca vậy!”
Kiều Mộ Quân giả bộ hờ hững nhìn Giản Mộc Tư phía đối diện: “Ây dà, tôi đang lo lắng cho người chị em của tôi! Đâu có dễ dàng gì đâu! Tôi nghĩ chú Ôn chắc chắn rất hiểu cảm giác của tôi. Năm nay Cừu Cừu nhà tôi sẽ 31 tuổi, không còn trẻ nữa. Người ta hay nói ba mươi là tuổi ổn định, đây thì sự nghiệp bất ổn, gia đình cũng bất ổn.”
Ôn Dương nghe xong, lập tức nắm lấy cổ áo khoác của Kiều Mộ Quân: “Gì? Bà nói lại lần nữa? Cái gì mà sự nghiệp bất ổn?”
Kiều Mộ Quân sợ hãi ngay tức khắc.
Lúc không cần nói thì đừng nhiệt tình quá, nhiệt tình quá sẽ dễ dẫn đến ăn nói hàm hồ.
“Tôi đang nói về những người 30 tuổi khác! Cừu Cừu, sao bà nhận vơ vậy? Nếu bà tự nhận tôi sẽ rất buồn đó, bà không biết tôi ủng hộ cảnh sát nhân dân như thế nào à?”
Ôn Dương cười lạnh một tiếng “hừ”:
“Đúng là tôi biết, nếu không thì sao giám đốc Kiều lại chạy từ Tây Thành xa xôi đến tận khu Đông Thành ăn cơm. Đúng là rất tình thương mến thương 'cảnh sát' chúng tôi, đặc biệt là 'cảnh sát phòng chống ma tuý', nên bà mới hành động như vậy!”
Những người bạn ngồi bên bàn ăn đều phá lên cười. Mọi người đều không xa lạ gì với ý đồ của Kiều Mộ Quân nữa rồi.
Người bị bàn tán cố tình tỏ ra e thẹn:
“Ôi chao, đừng có vạch trần người ta như thế chứ Cừu Cừu.”
Có chút buồn nôn.
......
Để tránh những “kẻ không mời mà tới” trong căng tin, những ngày gần đây Ôn Dương cực kỳ ít đến căng tin dùng bữa.
Nhưng việc đến Trung tâm Cấp cứu đưa đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho Giản Mộc Tư vẫn không bị nàng bỏ qua, chỉ là đến sớm hơn một chút.
Sớm đến mức nàng có thể xuất hiện trong Trung tâm Cấp cứu gần như cùng lúc với Giản Mộc Tư, người ở trong ký túc xá của đơn vị.
Một trong những sở thích ngoài giờ làm việc của sĩ quan Ôn, chính là tầm ngầm hóng hớt.
Điều này được thể hiện ở chỗ, nàng vô cùng quan tâm đến bảng thông báo của đơn vị.
Nàng luôn có thể tìm thấy một chút chuyện động trời trong đống thông báo nghiêm túc trên bảng, sau đó tự khoái chí rất lâu.
Sau khi làm quen với những người trong Trung tâm Cấp cứu, Ôn Dương đã mở rộng phạm vi hóng hớt sang đến bảng thông báo của Trung tâm Cấp cứu.
Cứ lần nào đi ngang qua bảng thông báo trong đại sảnh của Trung tâm Cấp cứu, Ôn Dương đều dừng lại, nghiên cứu kỹ càng tin tức trên bảng.
Ôn Dương nhìn đi nhìn lại lịch đi làm tết vừa được cập nhật tối hôm qua...
Càng nhìn càng thấy lạ...
Trừ mùng 1 năm mới ra, tại sao Giản Mộc Tư lại tăng ca xuyên suốt kỳ nghỉ Tết?
Ôn Dương so sánh lịch đi làm của Giản Mộc Tư với những người khác.
Lịch làm Tết của những người khác đều có quy luật, cơ bản là nhân viên bác sĩ cấp cứu nào cũng tăng ca hai ngày, trừ Giản Mộc Tư ra.
Từ mùng Một đến mùng Bảy, Giản Mộc Tư đi làm tận 6 ngày sao?
Đến cả sáng 30 Tết cũng đi làm!
Tại sao lịch nghỉ tết của Giản Mộc Tư lại khác mọi người như vậy?
Giản Mộc Tư đúng là một nhân chứng sống cho câu nói: “Tôi yêu làm việc, việc yêu (làm) tôi.”
Ôn Dương nghĩ, ngay cả Lý Duyên Thanh nổi danh là người cuồng công việc trong Đồn Cảnh sát, mặc dù chú ấy cũng trực vào 30 tết và mùng Một, nhưng vẫn chỉ là cá bé gặp cá lớn khi so sánh với Giản Mộc Tư.
Ôn Dương đi được hai bước, lại nghĩ.
Lẽ nào là do Trung tâm Cấp cứu thiếu người quá?
Nhưng cũng không thể nhắm vào một mình Giản Mộc Tư được, phải không?
Nghĩ tới đây, sĩ quan Ôn gặp Minh Lạp vừa tan ca đêm về.
“Chị Minh, em muốn hỏi chị một chuyện.”
“Sao vậy, Ôn Dương?”
Ôn Dương chỉ tay vào bảng thông báo phía sau lưng:
“...Sao bên chị sắp xếp lịch tăng ca Tết này có chút không hợp lý thế? Tại sao chỉ có một người tăng ca nhiều ngày đến vậy?”
Tăng ca nhiều ngày?
Người duy nhất mà Minh Lạp có thể nghĩ tới, chỉ có người đã chủ động xin tăng ca ngày tết, Giản Mộc Tư.
Hai ngày trước, khi lên lịch nghỉ tết, Giản Mộc Tư đã chủ động xin làm thêm nhiều ngày.
Lúc đó Minh Lạp nghĩ rằng Giản Mộc Tư không có nơi nào để đi trong dịp Tết, nên đã chủ động mời cô đến nhà bố Minh ăn Tết.
Bố Minh năm xưa từng là người học việc của một đầu bếp, ông ấy nấu ăn rất ngon.
Nhưng Giản Mộc Tư đã từ chối ngay lập tức, như có vẻ cô ấy chỉ đơn giản là muốn làm việc.
“Ôn Dương, em đang nói đến Giản Mộc Tư đúng không? Mộc Tư chủ động xin tăng ca, chỉ muốn nghỉ vào mùng Một.”
Ôn Dương hoang mang, xách hộp cơm đến phòng làm việc của Giản Mộc Tư, trong lòng rất bối rối.
Cái chị Giản Mộc Tư này, hình như yêu công việc quá hay sao ấy?
......
Vào đêm 30 Tết.
Theo thông lệ, Ôn Quốc Đông và Ôn Dương sẽ ăn cơm cùng bà ngoại vào bữa trưa, đến bữa tối sẽ về đón giao thừa tại nhà ông bà nội Ôn Dương.
Bữa tối giao thừa, cả người lớn lẫn người bé trong gia đình nhà Ôn chia nhau ra lao động.
Các bác lớn sẽ làm các công việc xào nấu, còn các cô các chú sẽ đảm nhiệm phần việc nêm nếm và hầm thức ăn.
Những người khác thì sao?
Thông thường, những người còn lại sẽ gói sủi cảo cho có dưới sự lãnh đạo của bà nội.
Mỗi khi đến khâu gói sủi cảo, ngay cả ông nội thường “vênh mặt hất cằm sai khiến” cũng sẽ bước xuống “bàn thờ”, cùng tham gia cán bột sủi cảo.
Hồi bé, khi Ôn Dương mới chỉ cao hơn chiếc bàn vuông nho nhỏ, nàng đã được ông nội bế đến bên cạnh bàn, học cách gói sủi cảo cùng ông theo cách “mưa dầm thấm lâu“.
Vì vậy, mặc dù không xuất thân từ gia đình có tài năng bếp núc, nhưng Ôn Dương từ nhỏ đã có thể gói sủi cảo rất giỏi.
Bây giờ có thể nói, Ôn Dương đã rất điêu luyện trong toàn bộ quá trình từ đơn giản cho đến phức tạp, biến từ không thành có trong các khâu từ nhào bột mì, cán vỏ bánh, trộn nhân cho đến gói sủi cảo.
Thoắt cái là có thể nặn đường viền đẹp mắt trên vỏ sủi cảo, nhân không trào, mép bánh không bung, sau khi cho vào nồi sẽ ra sản phẩm gọn gàng tròn trĩnh.
Bữa tối giao thừa của gia đình họ Ôn nhất định phải được tổ chức trước 7 giờ. Chỉ có như vậy, thì khi bữa tối kết thúc cũng chính là lúc đêm hội liên hoan đón xuân của đài truyền hình CCTV bắt đầu.
Cả gia đình ngồi quây quần trong phòng khách xem chương trình liên hoan đón xuân. Thích than thở thì than, thích cười vui thì cười, chỉ cần cả gia đình ở bên nhau là đã đông vui lắm rồi.
Nhưng hôm nay.
Trong bữa tối giao thừa, Ôn Dương ăn uống như thể có ai đó thúc giục nàng vậy.
Hai ba hớp đã xong nửa bát sủi cảo, nhân tiện chỉ gắp hai miếng thức ăn, thoát cái đã rời khỏi bàn.
Trước khi ra cửa và âm thầm lái xe đi, bà nội kéo Ôn Dương lại.
“Cừu Cừu?”
Nếp cười nơi khóe mắt bà nội lộ ra, bà vui vẻ nhìn chằm chằm chiếc phích giữ nhiệt trong tay Ôn Dương.
Vừa rồi Ôn Dương lén lút luộc một mẻ sủi cảo mới, toàn bộ đều do chính tay nàng làm.
Bà nội đã từng làm những hành động giống vậy khi còn trẻ, cảm thấy có gì đó thật mờ ám nên đã đi ra theo.
Ra đến cổng sân, lúc này bà nội mới mở lời: “Cháu ngoan định gửi sủi cảo cho ai à?”
Đứa cháu ngoan lén lút làm chuyện mờ ám bị bắt tại chỗ ấy tỏ ra sốc toàn tập, ú a ú ớ: “... Không bà ơi... cháu chỉ... chỉ là có một người bạn, 30 tết vẫn đi làm. Sáng nay cô ấy đi làm, có lẽ bây giờ đang ăn Tết một mình trong ký túc xá đơn vị, đêm giao thừa không được ăn sủi cảo, thật đáng thương!”
Biểu cảm bà nội kiểu “cháu nói gì bà cũng tin”: “Vậy mau đi đi, đừng để bạn cháu đợi“.
“Được ạ, bye bye bà. Lát nữa cháu lại quay về xem đêm hội đón xuân với bà.”
“Đi đường cẩn thận, Cừu Cừu.”
“Cháu biết mà~”
......
Ôn Dương lén lút lái chiếc Range Rover của Ôn Quốc Đông đi, nửa giờ sau xuất hiện dưới lầu ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu.
Sĩ quan Ôn nhẹ nhàng bước lên cầu thang với chiếc phích trong tay, khi gần đến tầng nơi Giản Mộc Tư đang ở, bỗng nàng nghe thấy tiếng gõ cửa không biết từ đâu ra.
Bỗng nhiên Ôn Dương có một cảm giác, nàng nghĩ tiếng gõ cửa đó phát ra từ cửa phòng Giản Mộc Tư.
Ôn Dương trốn trước bức tường, thò cái đầu ra...
Trước cửa ký túc xá của Giản Mộc Tư, có ba người đang đứng đó.
Một cặp vợ chồng trung niên, còn có một cô gái trẻ?
Hay là một cô gái trưởng thành?
Đèn trong hành lang ký túc xá Trung tâm Cấp cứu tối mờ, Ôn Dương trốn ở góc cầu thang không thể nhìn rõ diện mạo ba người.
Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng cửa mở.
“Chi Châu? Viện trưởng? Phu nhân?”
Chi Châu?
Viện trưởng?
Phu nhân?
Là những ai vậy?
Đợi đã!
Viện trưởng!!!
Ôn Dương nhất thời sửng sốt tại chỗ...
Lẽ nào mọi chuyện như mình nghĩ sao?
......
“Tiểu Mộc của chị, lâu lắm không gặp! Em nghĩ Tết này chị không về nước thăm em sao?”
Hình như Giản Mộc Tư đã cười, Ôn Dương rõ ràng nghe thấy tiếng cười của cô ấy.
“Thật sự không phải mà.”
“Em không muốn về nhà đón Tết, nên chị và bố mẹ đến đây chơi với em. Nhân bánh bà nội làm này, còn hết lời dặn chị mang đến đây.”
Cô gái trẻ tuổi khoác cánh tay của Giản Mộc Tư:
“Chị biết ngay là em lừa chị! Nhìn em đâu có giống đang tăng ca?”
Viện trưởng và Lâm Nguyệt Thanh cười haha, cùng đi vào ký túc xá với hai cô con hái...
Tại nơi cuối hành lang, Ôn Dương bất giác cong khoé môi lên.
Hôm nay, khi Ôn Dương biết rằng thực ra Giản Mộc Tư còn có một người chị gái, cuối cùng nàng cũng có thể buông bỏ những điều lấn cấn trong lòng đã từ rất lâu.
Hóa ra, Giản Mộc Tư không chỉ đứng về phía Viện trưởng, mà chị ấy còn là con gái của Viện trưởng.
Sĩ quan Ôn nhặt chiếc phích từ dưới đất lên, lặng lẽ xuống lầu và quay trở lại xe.
Suốt cả chặng đường về gia đình họ Ôn, nàng ngân nga một bài hát vui vẻ.
Nhìn thấy bà nội nở nụ cười khi đã chờ đợi từ lâu, nàng đi tới ôm bà thật chặt.
“Bà có vui không, bà?”
“Đưa sủi cảo xong rồi à?”
Bà nội lén thì thầm vào tai cháu gái, bí mật giữa hai người không nên tiết lộ.
“Không phải đâu bà!”
“Không phải mà vẫn vui vẻ như vậy sao?”
Bà nội vén đuôi tóc dài quá vai của Ôn Dương:
“Đúng là đứa cháu ngốc của bà.”
“Bà~”
Ôn Dương ôm bà nội, nũng nịu nói:
“Người ấy không ăn sủi cảo của cháu nên cháu mới vui! Nếu người ấy ăn thì chứng tỏ người ấy không vui! Cháu không muốn thấy chị ấy buồn...”
Ánh mắt bà nội sâu lắng nhìn Ôn Dương, sau đó thổi phù lên mũi Ôn Dương một cách cưng chiều: “Cháu ngoan của bà đúng là lo lắm chuyện.”
“Đúng vậy ~ cháu là ai chứ? Cháu là Tương Môn Chi Hậu*! Tướng quân tiểu Ôn!”
*Tương Môn Chi Hậu (将门之后): Là tên của một tác phẩm ngôn tình cổ trang trên 17K小说网.
......
Tác giả có lời muốn nói:
Trong chương về sinh nhật của Giản Mộc Tư, khi Lâm Nguyệt Thanh đến căn tin đơn vị với chiếc bánh sinh nhật và quà của chị gái Giản Mộc Tư (Chi Châu) chuẩn bị, cô Lâm đã từng nói với Giản Mộc Tư một câu như thế này, đại khái là “quà của bố và mẹ chuẩn bị được để trong phòng làm việc của bố con, con có thời gian thì hãy qua đó lấy, dù sao đơn vị của hai người cũng gần nhau.”
Sau đó, vào ngày Ôn Dương nhổ răng, Giản Mộc Tư đi ra từ văn phòng Viện trưởng, trên tay cầm món quà sinh nhật.
Mãi vẫn không thấy độc giả dễ thương nào chia sẻ phát hiện này với tôi, làm tôi suy nghĩ nhiều lắm.
Hôm nay, chương này cuối cùng cũng tới rồi.
Đúng vậy, cựu giám đốc phẫu thuật của Bệnh viện Số 1 và bây giờ là Viện trưởng mới chính là bố của Giản Mộc Tư.
Về vấn đề xưng hô, có một số gia đình như vậy đấy, vào những khi không cần thiết, những người con sẽ không gọi là bố, mẹ, mà sẽ gọi bằng biệt danh.
Hơn nữa, nơi làm việc của Giản Mộc Tư và Viện trưởng không phải là nơi thích hợp cho hai người gọi là cha con.
Vì vậy, khi Viện trưởng còn làm chủ nhiệm khoa phẫu thuật, Giản Mộc Mộc và chị gái cô sẽ gọi ông ấy là chủ nhiệm, và khi giám đốc là chuyên gia, họ sẽ gọi ông ấy là chuyên gia...
Điều duy nhất không thay đổi chính là, từ nhỏ đến lớn, hai người họ vẫn luôn gọi Lâm Nguyệt Thanh là phu nhân.
Về phần tại sao Giản Mộc Mộc gọi chị gái mình là Chi Châu, đơn giản bởi vì tên của cô ấy là “Chi Châu“.