Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 55: Chương 55: 10 giờ 50 phút




Cảnh sát Nhân dân Trung Quốc

......

Giản Mộc Tư xử lý vết thương nhanh tới mức có thể giúp xe cứu thương tiết kiệm thời gian, rút ngắn khoảng cách với xe tải của nghi phạm.

Tiểu Lý - tài xế xe tải trong khu hậu cần, trong cơn hoảng loạn hoàn toàn không để ý đến kính chiếu hậu, không nhận ra chiếc xe hắn gặp ở ngã tư cách đây không lâu rõ ràng là một chiếc xe cứu thương.

Nghi phạm lái xe tải thậm chí còn không có tâm trạng đâu mà đợi bảo vệ khu hậu cần mở cổng hàng rào, hắn đâm thẳng xe thủng hàng rào rồi bỏ trốn khỏi khu hậu cần.

Trên đường đi gặp phải chiếc xe cứu thương ngáng đường, lại còn đâm thủng hàng rào khu hậu cần.

Lưu Dịch để mắt đến, anh nhìn chằm chằm vào biển số xe và thầm ghi nhớ dãy số.

“Trung tâm điều phối, tôi là Lưu Dịch. Có vẻ nghi phạm đâm người vừa rồi đã lái xe tẩu thoát, biển số xe là Bắc A8P7F8, xin giúp gọi 110.”

Sau khi xe cấp cứu rẽ sang đường, Lưu Dịch nhìn thấy chiếc xe cảnh sát từ làn đường đối diện đi tới.

“Xe của đại ca Ôn?”

Trần Phi ngồi gần ghế lái, vểnh tai lên nghe Lưu Dịch thì thầm. Cậu quay người lại, dí sát lên cửa sổ xe cứu thương, nhìn ra ngoài:

“... Đúng là xe của đại ca Ôn... đó...”

Trần Phi lúng túng liếc nhìn nạn nhân đang hấp hối nằm trên cáng di động, vô thức vỗ ngực:

“Đại ca và thằng Lộ có súng. Không sao, không sao đâu.”

“Trần Phi.”

Giản Mộc Tư nheo mắt và liếc nhìn Trần Phi:

“Đang trong xe cứu thương! Lo việc của mình đi!”

Bị Giản Mộc Tư khiển trách như vậy, Trần Phi tập trung ngay vào công việc cấp cứu, dù trong lòng vẫn không yên.

Đã làm việc nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ cậu chưa từng gặp trường hợp bị thương do súng bắn.

Thứ nhất, là do Trung Quốc kiểm soát súng rất nghiêm ngặt, đây là chuyện đương nhiên, bất cứ thường dân nào tàng trữ và sử dụng súng đều bị coi là vi phạm pháp luật.

Thứ hai, là vì quân đội cảnh sát Trung Quốc sẽ không bao giờ nổ súng trừ khi lâm vào những tình huống thực sự cấp thiết.

Cậu hiểu rất rõ điều đó...

Và việc đâm người bằng dao...

Trước đây cậu đã từng cùng một bác sĩ cứu một cảnh sát bị tấn công bằng dao gọt trái cây.

Rõ ràng anh ấy có khẩu súng ở thắt lưng, nhưng vì đang kẹt trong khu vực náo loạn, anh ấy lo nếu nổ súng sẽ gây thương vong cho những người dân vô tội, vì vậy mà đã bị tên du côn chém một nhát dao.

Thời khắc này, Trần Phi thực sự mong hai người bạn tốt của mình đừng lo lắng nhiều đến vậy...

......

Trong khi báo cáo biển số xe, Lưu Dịch không quên thông báo hướng trốn thoát của nghi phạm.

Ở ngã tư tiếp theo, chiếc xe cảnh sát tuần tra tăng tốc đuổi theo đã nhìn thấy chiếc xe tải giao hàng hoàn toàn không quan tâm đến đèn giao thông.

Rõ ràng vẫn đang đèn đỏ, rõ ràng vẫn có người đi trên vạch qua đường, thế mà hắn vẫn tăng tốc lao đến.

Hai cảnh sát tuần tra càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với xe tải ấy chỉ có thể chứng kiến cảnh hai người đi đường bị chiếc xe tải tông phải mà không thể làm gì.

Ngay sau đó, có chiếc xe con chạy ngang qua đúng theo luật bỗng đâm phải chiếc xe tải đang quay đầu gấp, khiến hai xe lật ngang rồi đổ lên làn đường dành cho người đi bộ.

Trong xe tuần tra, Ôn Dương lần theo hướng đi của chiếc xe tải, giương mắt bất lực nhìn chiếc xe tải lại đâm vào chủ xe điện và chủ xe đạp trên vỉa hè.

Ôn Dương đập mạnh vào bảng điều khiển trên xe:

“Trương Lộ Chi!!!”

Xe cảnh sát nhanh chóng tấp vào phía sau xe tải, chặn đường tẩu thoát phía sau nghi phạm. Hai cảnh sát ngay lập tức nhảy ra khỏi xe.

Sau khi phạm phải những sai lầm lớn, lúc này tài xế Tiểu Lý đang vô cùng hoảng loạn.

Hắn không còn nhớ mình đã đâm phải bao nhiêu người, chỉ biết lần này nhất định mình sẽ bị xử bắn.

Tâm lý trốn chạy vô thức khiến hắn phát điên phát dại trong giây phút cuối cùng.

Hắn vớ lấy con dao đặt trên ghế phụ, đạp cửa xe nhảy ra ngoài. Một tay xô đẩy người qua đường, tay kia vung dao loạn xạ.

Khi Ôn Dương xuống xe, khẩu súng đã nằm trong tay nàng từ lúc nào không biết.

“Cảnh sát đây! Nếu không dừng lại, tôi sẽ nổ súng!”

Hai phát bắn cảnh báo hiển nhiên không có tác dụng gì đối với kẻ tình nghi đang có adrenaline cao.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi đuổi theo hắn hàng trăm mét, mãi cho đến khi nghi phạm chạy vào một công viên miễn phí nơi không có ai xung quanh.

Trước mặt tình nghi không xa chợt xuất hiện một bà lão đang đi dạo với một đứa trẻ trong vòng tay.

nghi phạm vẫn vung con dao khắp tứ phía, nhưng khi nhìn thấy bà cụ, hắn đột nhiên xông đến.

Sợ rằng bà già và đứa trẻ sẽ bị kẻ tình nghi bắt làm con tin, Ôn Dương giơ súng lên, đứng vững, nhắm vào kẻ tình nghi đang chạy phía trước, đồng thời dự đoán hành động tiếp theo của đối phương.

Một phát súng vào bắp chân!

“Đoàng” một tiếng súng vang lên, nghi phạm ngã ra đất theo tiếng súng.

Trương Lộ Chi lao tới, đè mạnh lên người kẻ tình nghi, hai tay siết chặt tay đối phương.

Tiếp đó, Ôn Dương lập tức rút còng tay từ bên hông ra, hai người phối hợp bẻ hai tay nghi phạm về phía sau rồi khoá chiếc còng tay vào.

Hai cảnh sát đuổi theo hồi lâu cuối cùng cũng ngã gục xuống nền gạch công viên, thở hổn hển.

Đâu còn lại chút nào dáng vẻ bình tĩnh như lúc nổ súng của cảnh sát Ôn?

Mặc dù Ôn Dương là một trong những người giỏi nhất trong lực lượng cảnh sát trong các cuộc thi bắn súng trong những năm qua, nhưng những gì nàng vừa phải đối mặt chính là một mạng người.

Trước khi một nghi phạm hình sự bị xét xử, mặc dù rõ ràng biết hắn ra đã phạm tội, nhưng hắn ta vẫn chỉ là nghi phạm chứ không phải tội phạm.

Nghi phạm hình sự nên được giao cho pháp luật xử lý, chứ không phải Ôn Dương, nàng không nên nổ súng đoạt mạng hắn.

Đã làm nghề cảnh sát suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Ôn Dương nổ súng vào một người sống.

......

“Đại ca, chị thật lợi hại.”

Ôn Dương liếc nhìn Trương Lộ Chi, người đang hoàn toàn không thể hiểu được cảm xúc của mình lúc này. Trong khi Trương Lộ Chi ngưỡng mộ tài bắn súng của nàng, điều duy nhất mà nàng cảm thấy chỉ là sự sợ hãi.

Ôn Dương chợt nghĩ đến những công dân vô tội đó...

“Cậu đứng đây chờ chi viện!”

Ôn Dương đứng phắt dậy, chạy về phía ngã tư.

Mặc dù nàng không phải bác sĩ, nhưng nàng đã học được cách băng bó và CPR đơn giản.

Nếu có khả năng cứu người, tại sao lại không cứu?

Rất nhiều người qua đường đã vây quanh hiện trường vụ tai nạn xe, Ôn Dương tách đám đông ra, hét lớn:

“Ai là bác sĩ! Ai biết CPR? Mau qua đây cứu người cùng tôi!”

Vài học sinh cấp hai đang nhìn cách đó không xa mới vừa nãy còn ngập ngừng không tiến lên, bỗng nghe thấy tiếng hét của Ôn Dương, các em lập tức nhảy lên xe đạp bắt đầu giúp đỡ. Vừa đạp xe vừa hét lớn:

“Có bác sĩ không? Có ai biết CPR không?”

“Phía trước xảy ra tai nạn xe, có ai học y không? Có bác sĩ tới cứu người không?”

Ôn Dương kiểm tra ba nạn nhân nằm trong những vũng máu rợn người, nàng cúi người xuống, quan sát tình trạng lên xuống phập phồng của lồng ngực họ.

Chỉ một người còn thoi thóp.

“Thưa ông! Ông có nghe tôi nói không? Ông có nghe thấy tôi nói không?”

Ôn Dương vỗ vai nạn nhân sắp trút hơi thở cuối cùng.

Có vẻ như nạn nhân đã bị thương ở não, trên mặt toàn máu là máu.

Ôn Dương quỳ bên cạnh nạn nhân, thẳng lưng lên, hai tay đan chéo, bắt đầu nhẩm đếm.

“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8...”

30 lần CPR và 2 lần đổi người thực hiện, nàng không quên một chút nào.

Động tác của Ôn Dương cực kỳ điêu luyện, thậm chí vừa bắt đầu đã có thể kiểm soát lực ấn một cách vừa phải.

Đâu ai biết rằng, cô cảnh sát này đã mua một mô hình người hô hấp nhân tạo thông minh trên mạng ngay sau khi tham gia lớp học cấp cứu.

Lực ấn thích hợp của sĩ quan Ôn ngày hôm nay hoàn toàn là do luyện tập hàng ngày mà nên.

Ngay cả nhiều bác sĩ và bác sĩ cấp cứu thực hiện CPR cũng có thể do không quen tay mà không thể giỏi bằng cô cảnh sát này.

“Khụ! Khụ!”

Nạn nhân đã có thể tự thở, Ôn Dương cũng đã nghe được âm thanh mà chính nàng muốn nghe nhất lúc này.

Xe cấp cứu đến rồi!

......

Xuống xe cứu thương, Trần Phi dẫn đầu chạy đến trước mặt ba người.

Thấy trên tay đại ca Ôn dính đầy máu, cậu sững sờ, sau đó nhìn xung quanh...

Toàn là những “người máu” nằm la liệt khắp nơi.

“Mẹ nó!”

Trần Phi không ngừng thầm chửi thề, con mẹ nó là thằng khốn chết dẫm nào dám làm ra chuyện như vậy!

Trần Phi chạy được 20-30 mét, càng đến gần càng thấy cảnh tượng thảm khốc, cậu vội vàng kéo một người qua đường đang đứng xem lại:

“Gọi cho 120 đi! Nói với họ rằng hiện trường có rất nhiều người bị thương, bảo bọn họ phái thêm xe tới!”

Giản Mộc Tư đặt hộp y tế móc trên eo lên mặt đất, quỳ xuống bên cạnh người bị thương gần nhất và bắt đầu kiểm tra.

Người bị thương nhẹ còn sống...

Người bị thương nhẹ còn sống...

Không còn thở...

Không còn thở...

“Giản Mộc Tư, đến đây! Đến đây xem người này!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thấy đó thực sự là Ôn Dương, Giản Mộc Tư đứng dậy theo bản năng.

Mà kèm theo động tác đứng lên lại là một cơn run nhẹ.

Cô chạy đến trước mặt Ôn Dương, cẩn thận kiểm tra vết máu trên áo trong của Ôn Dương: “Để chị làm.”

Dường như cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chị vừa kiểm tra hết ở bên đó...không còn thở...”

Hai tay Ôn Dương bất giác run lên.

Vốn đã mất khá nhiều sức trong quá trình truy đuổi tội phạm tình nghi, cộng thêm vừa quay lại đây đã bắt đầu cấp cứu người bị thương, bây giờ Ôn Dương chỉ cảm thấy cánh tay của mình không phải của mình nữa.

Giản Mộc Tư cúi đầu xuống, chú ý đến phản ứng của nạn nhân sau khi thực hiện CPR, trầm giọng xác nhận lại lần nữa: “Em có bị thương không?”

“Em?”

“Em không bị thương.”

Giản Mộc Tư không nói gì nữa, sau đó gọi Trần Phi qua:

“Bật hai máy tuyến thượng thận.”

......

Mặt khác, sĩ quan Ôn đã lấy lại sức để đứng dậy, sau đó chạy ra khỏi đám đông.

Nàng mơ hồ nhớ rằng vừa rồi chiếc xe tải đã đâm vào một đứa trẻ ở ngã tư.

Nàng chạy đến nơi mà đứa trẻ ngã xuống theo trí nhớ, quả nhiên đã tìm thấy đứa trẻ trong bồn hoa bên đường chưa được ai phát hiện ra.

Đó là một cậu bé năm hoặc sáu tuổi, vẫn nhận thức được đau đớn.

Ôn Dương thầm thở phào.

“Chân em đau không?”

“Tay em đau à?”

“Ở đây thì sao? Ở đây có đau không?”

Cậu bé nói lưng đau, chân cũng đau, sĩ quan Ôn không dám bế cậu nhóc lên nữa.

“Em đừng khóc, càng khóc càng cảm thấy đau đó. Chị hồi còn nhỏ bị bệnh cũng không khóc, nếu không khóc, cơn đau sẽ qua rất nhanh thôi.”

Thêm hai xe cấp cứu nữa đến, sĩ quan Ôn vội đứng dậy tới đón bác sĩ cấp cứu.

“Bác sĩ, ở đây còn một đứa trẻ nữa.”

......

3 người chết và 9 người bị thương.

Thương vong của 12 người qua đường vô tội đã chấm dứt sự trả thù của Tiểu Lý, một tài xế xe tải trong khu hậu cần.

Người quản lý khu hậu cần bị đâm đã được giải cứu, vài ngày sau được xuất viện.

Còn ba người qua đường vô tội, mãi mãi đã không còn sinh mệnh.

......

Đội cấp cứu đang rửa sạch những vết máu trên người họ trong phòng vệ sinh của phòng trực. Đội tuần tra cũng đang rửa vết máu trên người trong phòng vệ sinh.

So với vết máu trên người Trương Lộ Chi khi cậu băng bó vết thương ở chân cho nghi phạm hình sự, bốn người còn lại đều bị dính nhiều hơn một loại vết máu.

Sau khi đưa phạm nhân đi, Ôn Dương ở lì trong phòng vệ sinh rửa tay.

Nàng rửa lâu đến mức ngay cả Trương Lộ Chi cũng thấy quá lâu, không thể không vào phòng vệ sinh gọi:

“Đại ca, chị không sao chứ?”

Ôn Dương vẫn nhìn chằm chằm bồn rửa, cười đáp:

“Chị làm sao được chứ? Nói suốt nói mãi, chị không bị thương!”

“Vậy chị...”

Trương Lộ Chi muốn hỏi, vậy tại sao chị lại rửa tay suốt gần nửa tiếng?

Ôn Dương lại ấn nước rửa tay một lần nữa, một chút cũng không nghĩ tới việc mình đã ở trong phòng tắm bao lâu.

Nàng chỉ muốn gột rửa từng giọt máu kẹt dưới móng tay mình.

Phải rửa sạch sẽ từng ngóc ngách.

Đẩy cửa ra, nàng né tránh ánh mắt của Trương Lộ Chi, chỉ tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo...

Cho đến khi tìm thấy cái bấm móng tay.

“Shhh!”

Ôn Dương cắt móng đều đặn hai ngày một lần, làm sao còn móng cho nàng cắt nữa?

Rẹt một cái, Ôn Dương bấm thành một vết cắt trên đầu ngón tay, máu tươi chảy thành dòng.

“Có chuyện gì vậy đại ca?”

Trương Lộ Chi ngay lập tức lao vào phòng vệ sinh.

Không biết đại ca Ôn có đau nặng không, chỉ thấy vàng mắt Ôn Dương bỗng đỏ hoe.

Bụng nghĩ Trung tâm Cấp cứu ở ngay bên cạnh, Trương Lộ Chi nhất quyết kéo Ôn Dương đến đó cho bác sĩ Giản nhìn một cái.

Một miếng thịt ngón tay bị cắt đứt, đại ca không cảm thấy đáng sợ, nhưng cậu thấy đáng sợ.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.