Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 60: Chương 60: 12 giờ 12 phút




Người “xấu” sẽ chết

......

Nhân viên điều phối đã thông báo dự đoán tình hình cho Lưu Dịch - tài xế lái xe cứu thương.

Khách thuê phòng trọ bị chủ nhà phát hiện sốt liên tục mấy ngày trong phòng, bà chủ nhà tốt bụng đã gọi 120 hộ khách thuê nhà.

Đội cấp cứu đã đến hiện trường theo lệnh.

Người đàn ông trung niên gầy gò ốm yếu nằm nghiêng trên giường, trước ngực đắp một chiếc chăn mỏng manh, trong phòng không bật máy sưởi.

Giản Mộc Tư vô thức cau mày.

Nếu xét theo 24 tên tiết khí, có lẽ mùa xuân sẽ tới ngay sau tháng giêng.

Nhưng trên thực tế, mùa xuân ở thành phố Bắc Thành luôn đến muộn hơn một chút.

Giữa mùa đông và mùa hạ là mùa xuân, nhưng mùa xuân lúc nào cũng vụt thoáng qua chỉ trong chớp mắt.

Khi kiểm tra cho bệnh nhân, Giản Mộc Tư ra hiệu bằng mắt với Trần Phi, Trần Phi ngay lập tức hiểu ý của cô.

Nhưng sau khi tìm kiếm khắp nhà, không vẫn không tìm thấy chiếc chăn nào có thể giữ ấm. Cậu chỉ có thể quay trở lại bên ngoài khu dân cư cũ để lấy chiếc chăn cấp cứu ấm áp trên cáng di động.

Bệnh nhân nằm trên giường không có ý muốn cảm ơn, hai tay buông thõng ở bên giường đẩy chiếc chăn sơ cứu mà Trần Phi đắp cho ra.

Mặc dù đã không còn có thể tức giận gào lên đuổi người đi như khi còn trẻ, nhưng tính tình ngang ngược của ông ấy vẫn có thể tiếp cho ông tia sức mạnh cuối cùng.

“Các người đi đi! Tôi không cần khám bệnh! Cũng không cần đi bệnh viện!”

Sốt suốt vài ngày, nhưng cơn sốt không khiến ông mất đi sự minh mẫn, dù cho cơ thể có gầy gò...

Giản Mộc Tư đã chú ý đến lọ thuốc giảm đau trên tủ đầu giường, dưới gầm giường còn có lọ thuốc cũ nát nhưng vẫn nhận ra được hàng tên - thuốc chống ung thư.

“Đã đến bệnh viện khám chưa?”

Giản Mộc Tư thu ống nghe, điềm tĩnh hỏi.

Nhìn bác sĩ cấp cứu vẻ như đã hiểu hết, người đàn ông trung niên trút một hơi thở dài lần cuối cho sinh mệnh sắp tàn của mình.

Ông nghiêng đầu, bắt đầu khóc thầm.

“Chuyện này......”

Trần Phi và Lưu Dịch bốn mắt nhìn nhau.

Cả hai người đều không thể hiểu đoạn hội thoại ban nãy của Giản Mộc Tư và bệnh nhân.

Bà chủ nhà tốt bụng vẫn đứng bên cửa.

Bà chủ không hiểu, nên chỉ vào vị khách nằm trên giường, trong giọng điệu căng thẳng vẫn mang vẻ kính nể bác sĩ: “Bác sĩ, thằng nhóc này không sao chứ?”

Không lạ gì khi một bà cụ đã ngoài tám mươi gọi vị khách thuê trọ là “nhóc“.

Giản Mộc Tư ngoái lại nhìn chủ nhà, cụp mắt xuống, cô trả lời: “Tạm thời chỉ bị sốt.”

Bà lão vuốt ngực:

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vừa rồi làm bà sợ chết khiếp, thế bà quay về nấu cơm đây.”

Trần Phi đỡ bà già:

“Bà, để cháu đưa bà về.”

“Không cần, không cần, nhà bà ở ngay sau thôi. Bà vẫn khỏe mạnh lắm.”

Bà lão nói khoẻ mạnh là vậy, nhưng đi xuống cầu thang vẫn phải chật vật.

Ngay cả khi bên cạnh có Trần Phi đỡ, nhưng vẫn không tài nào an tâm.

Hai tay bà bám vào tay vịn cầu thang, xuống từng bậc, từng bậc một.

Ai cũng có thể thấy rằng chân tay của bà lão thật ra không được nhanh nhẹn lắm.

Nghe bà lão đã đi xa, Giản Mộc Tư nhìn chăm chú bệnh nhân trên giường.

Dù bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhưng bệnh nhân vẫn không có ý định mở miệng.

Giản Mộc Tư ra hiệu cho Lưu Dịch đến giúp một tay:

“Đưa ông ấy lên cáng đi.”

“Tôi không cần đi bệnh viện, bác sĩ! Thật sự không cần!”

Trên mặt người đàn ông trung niên đã giàn giụa nước mắt, ông chỉ bừa vào phần bụng và ngực nhô ra cao vút một cách bất thường: “Ung thư phổi, ung thư gan, giai đoạn cuối, hết cách chữa từ lâu rồi.”

Động thái nâng bệnh nhân lên của Giản Mộc Tư và Lưu Dịch đột ngột khựng lại.

“Tôi sống là để chờ chết, bác sĩ đã nói không sống nổi quá ba tháng, đi bệnh viện cũng vô dụng, không bằng ở đây chờ chết.”

“Chuyện này......”

Gặp phải tình huống khó xử như vậy, Lưu Dịch không biết phải làm gì mới phải.

Anh chỉ có thể nhìn sang Giản Mộc Tư, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

“Đi bệnh viện. Nâng!”

Giản Mộc Tư chỉ hạ xuống 4 chữ, Lưu Dịch ngay lập tức làm theo động tác của cô.

Trần Phi cũng đã quay lại sau khi đưa bà cụ ra ngoài, ba người cùng nhau khiêng bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối không còn khả năng sống sót lên cáng, ra khỏi căn nhà cho thuê.

Ba thành viên của đội cấp cứu không quan tâm đến tiếng gào khóc đau thấu tâm can của người đàn ông trung niên, chỉ tập trung đưa ông ta lên xe cứu thương.

Vừa đóng cửa xe cấp cứu lại, Giản Mộc Tư nghiêm mặt ngay tức khắc: “Đừng khóc nữa!”

Suốt cả đoạn đường không thấy bác sĩ cấp cứu nói tiếng nào, âm thanh đột ngột ấy đã khiến người đàn ông trung niên sợ hãi và im lặng ngay lập tức.

“Bà chủ nhà bao nhiêu tuổi rồi?”

“81?”

Người đàn ông trung niên sững sờ trước câu hỏi đột ngột như vậy, người vừa khóc lóc thảm thiết về những chuyện đã xảy ra trong đời mình chợt nhớ ra vấn đề này.

“Trong nhà bà chủ còn có ai?”

“... Không còn ai... từ khi tôi đến ở, tôi chỉ gặp mỗi mình bà ấy.”

Câu trả lời đúng như Giản Mộc Tư đã đoán.

Một bà già ở độ tuổi như vậy gặp phải tình huống người thuê nhà có vấn đề, bên cạnh cũng không có ai...

“Cho nên, ông chỉ thương mình ông, không thương bà ấy?”

Trong giọng nói trầm thấp của Giản Mộc Tư mang lẫn sự thờ ơ:

“Tôi không cần biết ông bị bệnh gì, cũng không quan tâm ông có muốn đi bệnh viện hay không. Tình trạng thân thể của ông báo cho chúng tôi biết rằng ông cần phải đi, nhiệm vụ của tôi là đưa ông tới bệnh viện. Chưa kể, ông còn là một tên ích kỷ muốn chết ở nhà thuê, đến chết mà vẫn ích kỷ.”

Đôi mắt cô khép hờ, vẻ mặt trở nên nghiêm khắc hơn:

“Chết cũng được, nhưng đừng làm liên luỵ người khác.”

Trong xe cấp cứu...

Một bầu không khí im lặng diễn ra rất lâu,

Ba người còn lại trong xe đều không dám hé môi nửa lời trước lời nói bóng gió của Giản Mộc Tư, đặc biệt là người đàn ông trung niên đang nằm trên cáng.

Ông ta lắp bắp, mở miệng rồi lại thôi.

Ông ta chỉ muốn nói một lời phản bác.

Ông muốn kể lể sức khoẻ và tinh thần ông đã phải khổ sở chịu đựng như thế nào suốt khoảng thời gian qua, muốn kể bản thân khao khát sống lành mạnh biết bao...

Nếu như có kiếp sau...

Nhưng những điều này không thể biện minh cho sự ích kỷ của ông, không thể bào chữa cho thói lơ là nhân cách sống vì người khác.

Ông ta có thể giành được lòng thương cảm của người khác bằng sự đáng thương của mình, cũng có thể than thở oán hận về sự bất công của số phận, nhưng không nên liên luỵ đến những người vô tội khác.

Bác sĩ tuy nói lời lạnh lùng, nhưng thật ra cô nói như vậy không sai chút nào.

Bà già gọi 120 vì quan tâm đến mình, đúng là không nên vì mình mà chịu những tai họa vô tội.

Cho dù chủ nhà không phải bà lão hôm nay, cho dù người đó chỉ là bên giao dịch cho thuê, cho dù người đó không vì mấy ngày ông không ra ngoài mà đến quan tâm thăm hỏi, ông cũng không có tư cách vì sự sống chết của mình mà làm xáo trộn cuộc sống của người khác, làm ảnh hưởng đến những người vô tội.

Khiến người khác nhìn thấy xác chết của mình ư?

Để người khác xử lý xác của mình ư?

Không nghĩ rằng, điều đó sẽ để lại cho họ cái bóng tâm lý mãi mãi sao?

......

“Trước đây tôi từng có gia đình... 10 năm trước có gia đình... Tôi ly hôn với vợ cũ, con trai được giao cho vợ cũ, tôi không còn gia đình nữa.”

Người đàn ông giơ bàn tay phải xương xẩu lên, che mắt bằng mu bàn tay.

“... Thật ra cũng là tại tôi... Hồi trẻ tôi còn non dại, tôi ngu dốt, luôn đi chơi không về nhà. Không về nhà đã đành, đây tôi lại còn thích uống rượu, mỗi khi rượu vào là tôi đánh người, luôn nghĩ phụ nữ bên ngoài tốt hơn vợ ở nhà, thật ra không uống rượu cũng thế, không thể yên phận được, chưa từng nghĩ chung thuỷ với một người có thể hạnh phúc đến nhường nào“.

“...Sau khi ly hôn, tôi bắt đầu làm việc quanh công trường. Nhìn tôi như vậy thôi, nhưng trước đây tôi từng là một chủ thầu có tiếng, đã đưa nhiều công nhân từ quê cũ lên thành phố lao động. Ban đầu tôi cũng theo họ, về sau... tôi nghiện rượu, nghiện bài bạc, đâu còn muốn tu chí làm ăn? Lấy chỗ này đắp chỗ khác, vay người này trả người kia, lâu dần người ta không cho vay nữa.”

“Hai năm đầu, con trai tôi trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm, lại còn là trường đại học có tiếng! Tôi đi tìm con trai nhưng nó không nhận tôi. Tôi nói với nó rằng tôi là bố của nó, nó trừng mắt với tôi, nói, bố nó đã chết kể từ khi đánh mất bản thân ông, và bảo tôi đừng bao giờ gặp mặt nó nữa.

“... Đến năm 50 tuổi, dù đã để lại một hạt giống vậy, nhưng nó vẫn không nhận tôi. Lúc đó tôi mới biết thế nào là hối hận.”

“Hai năm qua, tôi bỏ rượu, bỏ thuốc, trả hết nợ nần, chỉ nghĩ một ngày nào đó có thể... có thể trở lại làm người, để con trai nhận tôi, rồi nhận lỗi với vợ cũ... Suốt những năm nay tôi đã dò hỏi, vợ cũ chưa từng tái hôn, cũng chưa từng nói với ai lỗi lầm của tôi, tôi luôn nghĩ vẫn còn cơ hội... nhưng...”

“... Giéo gió gặt bão... Đây là trời hình phạt ông trời sắp đặt cho tôi...”

Người đàn ông nhìn sang Giản Mộc Tư:

“Bác sĩ, cô nói đúng, tôi chết thì chết, tôi còn sống là còn hại người, chết rồi vẫn hại người, thật là vô liêm sỉ, con người không thể làm như vậy, tôi vẫn nên chết trong bệnh viện thì hơn.”

Người đàn ông vỗ trán:

“Ôi cái trí nhớ củ tôi, khối ung thư này có lẽ đã tràn vào não, quên đi, quên đi.”

Ông quay sang nhìn Trần Phi:

“Thanh nhiên, nếu hôm nay cậu không bận, có thể phiền cậu giúp tôi về nhà tôi lấy cái thẻ ngân hàng được không, thẻ của tôi còn vài vạn tệ, tôi cũng không thể nằm không trong viện.”

“... Chú còn người thân nào khác ở đây không?”

“Không có, bố mẹ tôi mấy năm trước bị tôi chọc giận, chết cũng không gặp mặt, những người thân thích khác không nói chuyện với tôi từ lâu, không còn, không còn nữa.”

......

Đội cấp cứu bàn giao xong, Trần Phi và Lưu Dịch dừng lại trước cửa phòng cấp cứu.

Trần Phi vẫn cầm trên tay chiếc chìa khóa căn nhà cho thuê do bệnh nhân đưa, ông ấy còn nói, thẻ ngân hàng ở dưới gầm giường.

Từng quậy phá, bỏ rơi vợ con, bất hiếu với cha mẹ...

Nhưng khi thấy người đàn ông thậm chí không còn ai có thể gọi, Trần Phi và Lưu Dịch chí ít vẫn cảm thấy ông ta đáng thương.

Giản Mộc Tư nhìn hai người đứng đó cứ muốn nói gì với cô rồi lại thôi, ngập ngừng một lúc, cô nhắc Trần Phi một câu: “Không phải cậu còn có đại ca sao.”

Không phải mình còn có đại ca á?

Đúng rồi! Đại ca Ôn!

Đại ca Ôn là cảnh sát!

Thằng Lộ cũng là cảnh sát!

Một khi họ đến, nhất định sẽ liên lạc được với con trai của bệnh nhân!

Trần Phi vui vẻ móc điện ra gọi cho Ôn Dương.

Nhìn thấy Giản Mộc Tư trở lại xe cứu thương mà không quay đầu lại, Trần Phi và Lưu Dịch nhìn nhau cười, bác sĩ Giản của họ đúng là khẩu xà tâm Phật.

......

Ôn Dương và Trương Lộ Chi vội vã đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ Trần Phi.

Cách đây không lâu, bệnh nhân còn mãn nguyện với việc cứ như vậy cô đơn đến già, nhưng khi thấy cảnh sát đến, ông ta không thể kìm được mà nói ra tên của con trai và vợ cũ.

Nếu những người thân đã thay đổi số điện thoại và chuyển nhà có thể liên lạc lại, nếu như có thể nhìn thấy họ lần cuối trước khi chết, ông mới có thể yên nghỉ.

Hiện hữu hướng đến cái chết, ông vẫn có một tâm nguyện.

Con trai và vợ cũ ông vẫn đăng ký hộ khẩu tại thành phố Bắc Thành.

May thay, người con trai vừa làm hộ chiếu cách đây không lâu, nên đã để lại địa chỉ bưu điện và thông tin liên lạc.

Ôn Dương lập tức liên lạc với bên kia.

Người “xấu” cũng có thể mắc bệnh, cũng có thể chết.

Những người “xấu” trong mắt mọi người, đều có thể mắc bệnh, đều có thể chết.

Với tư cách là bác sĩ, họ luôn cố gắng coi trọng mọi mạng sống.

Mặc dù đó là những bệnh nhân cần sự giúp đỡ từ họ, nhưng thứ họ nguyện ý quan tâm, không chỉ dừng lại ở bệnh nhân.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.