Công viên vui vẻ
......
Vào ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3, người nào đó nói hẹn gặp tại Công viên giải trí Trung Sơn nhưng mới sáng ra đã xuất hiện dưới toà ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu.
7 giờ sáng, Ôn Dương dựa vào bức tường gần xe của Giản Mộc Tư, cầm một bát mì thịt bò ăn ngon lành.
Ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng.
Để sạch sẽ hơn, sĩ quan Ôn cảm thấy rất cần thiết phải đến gõ cửa làm phiền Giản Mộc Tư, mượn phòng tắm của cô một chút.
Cửa vừa bị gõ, Giản Mộc Tư đã mở từ bên trong ra.
Ôn Dương cười he he:
“Chào buổi sáng, Giản Mộc Mộc, em đến mang bữa sáng cho chị.”
Nàng cầm hai chiếc bánh sandwich trên tay phải, chỉ vào chiếc bình giữ nhiệt đựng sữa ấm trên tay trái.
Nàng ăn một bát mì bò có giá 15 tệ, nhưng chuẩn bị cho người ta bữa ăn miễn phí hoàn toàn được mang từ nhà đi.
Giản Mộc Tư nhướng mày, khó nói lên cảm xúc trong mắt là gì:
“Mì có ngon không?”
“......”
Viên cảnh sát Ôn tội nghiệp không biết rằng buổi sáng khi Giản Mộc Tư ra ban công lấy quần áo, vừa hay cô nhìn thấy ai đó đang đứng bên cạnh xe của cô và ăn mì một cách ngon lành.
Bất kể cảnh sát Ôn đứng ăn bao lâu, Giản Mộc Tư đứng bên cửa sổ ban công nhìn nàng bấy lâu.
Sĩ quan Ôn chỉ cho người ta ăn chay, nàng vô thức liếm môi: “Em ăn mì thịt bò... không phải chị không ăn thịt đỏ sao?”
Câu nói này nghe có vẻ rất quan tâm đến người ta, lại còn biết người ta không thích ăn thịt đỏ.
Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương đang bận giả ngu, nhận lấy bữa sáng do Ôn Dương đưa cho, rồi đi đến bàn ăn.
Khi Ôn Dương theo cô đi qua phòng ngủ chính, nàng không hề tỏ ra tò mò chút nào.
Theo một cách nào đó, Ôn Dương dù vốn là cô bé tò mò, nhưng từ khi vào ký túc xá của Giản Mộc Tư, nàng hành xử vô cùng ngoan ngoãn.
Kể cả đó có là phòng của người khác, Ôn Dương cũng sẽ tôn trọng sự riêng tư của họ như vậy. Bản thân nàng là người tinh ý khi nhắc đến quyền riêng tư của người khác, nàng nhìn và đối xử với mọi người bằng sự đồng cảm và tôn trọng.
Ôn Dương không liếc ngang liếc dọc, điều này đã lấy được cảm tình của Giản Mộc Tư, người đang theo dõi nhất cử nhất động của nàng.
Khi kéo ghế ăn, Giản Mộc Tư cong môi thành một vòng cung nhỏ:
“Không phải em thích ngủ nướng trong những ngày nghỉ sao? Sao hôm nay hoạt bát thế? Hơn nữa hình như hoạt bát không đúng chỗ thì phải.”
Ôn Dương hẹn với mọi người, nói là tập hợp tại công viên giải trí Trung Sơn, vậy mà hẹn một đằng, làm một nẻo, hiện giờ vô duyên vô cớ xuất hiện tại ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu, thật sự khiến người ta rất khó hiểu.
Giản Mộc Tư cắn một miếng sandwich nhỏ, vừa ngước mắt lên đã thấy rõ ràng Ôn Dương đang cười nham hiểm, bàn tay cầm cốc sữa của cô chợt khựng lại.
“... Muốn quá giang sao?”
Nụ cười của Ôn Dương càng nham hiểm hơn...
Giản Mộc Tư càng hiểu ra, hoá ra sĩ quan Ôn không hẹn một đằng làm một nẻo, mà là có dụng ý khác.
Giản Mộc Tư cau mày, trông có vẻ thực sự đang lấy làm tiếc: “Thật tiếc, hôm nay chị không định lái xe đi.”
“Đừng tàn nhẫn như vậy mà Giản Mộc Mộc?”
Ôn Dương bĩu môi:
“Em từ ngàn dặm xa xôi không ngại khổ tới đưa bữa sáng cho chị, vậy mà đến cả chuyến xe cũng không đi nhờ được, sao em lại đáng thương hơn Kiều Mộ Quân thế này?”
“Hửm, Kiều Mộ Quân làm sao?”
Ôn Dương nhấc ghế lại gần Giản Mộc Tư một chút rồi ngồi xuống: “Vừa rồi con bé đến cùng em, con bé muốn đi nhờ xe Cố Ngôn Minh, còn em muốn đi nhờ xe chị, cho nên tối hôm qua chúng em song kiếm hợp bích, hẹn hôm nay cùng đến với nhau đi nhờ xe. Kết quả là... ban nãy vừa đến đồn cảnh sát, không thấy xe của Cố Ngôn Minh, cũng không thấy Cố Ngôn Minh. Chiến sĩ Cố Ngôn Minh tối qua về nhà ngủ rồi, hahahahaha~~~”
Mỗi khi sĩ quan Ôn chân thành cười lên, lại để lộ ra đôi mắt cười vô cùng xinh đẹp, cong cong tựa như vầng trăng lưỡi liềm.
Khi mắt cười xuất hiện, cả người nàng cũng sẽ trở nên mềm mại dễ thương...
Giản Mộc Tư nhìn, bỗng trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Trước đây, cô ấy cũng cảm thấy như vậy khi nhìn thấy những con vật dễ thương.
“Oa, Giản Mộc Mộc! Chị nuôi một con rùa thật sao?!”
Đi theo Giản Mộc Tư đến cửa xỏ giày, Ôn Dương lúc này mới phát hiện một chuồng nuôi rùa mà lúc vào cửa đã sơ ý bỏ lỡ.
Trong bể thuỷ tinh còn có cả tiểu cảnh trang trí...
Có đủ các loại tiểu cảnh khác nhau, bên cạnh đó là một con rùa dù bị chọc chọc cả ngày cũng không bước ra ngoài hai bước.
Con rùa này, rõ ràng được nuôi bởi một gia đình giàu có.
Giản Mộc Tư để kệ Ôn Dương chọc chọc vào mai của Big Boss...
Người đang mải chơi với con rùa rụt đầu nào đó sẽ không để ý đến loại đãi ngộ này, nếu như chị Chi Châu của Giản Mộc Tư ở đây, có lẽ sẽ bị cô âm thầm cằn nhằn vài ba lần.
Con rùa này lại còn là vật nuôi bầu bạn mà Chi Châu tặng cho Giản Mộc Tư khi đó.
Nhưng kể từ khi tặng đi, Chi Châu không bao giờ có cơ hội đến gần nó nữa.
“Nó có tên không?”
Hai mắt Ôn Dương long lanh, tràn đầy hy vọng nhìn Giản Mộc Tư: “Tuy có gọi thì nó cũng không nghe đâu, nhưng chị cũng nên đặt tên cho nó... đúng không?”
Hỏi xong, bản thân Ôn Dương cũng hoài nghi nhân sinh.
Một sinh vật không phải người luôn mang vẻ mặt vạn vật đều là hư vô như Giản Mộc Tư, liệu có tình thương bao la để đặt tên cho con vật không?
Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng Giản Mộc Tư sẽ làm vậy.
“Big Boss.”
“Hả?”
Giản Mộc Tư phớt lờ ngữ khí vạn phần kinh ngạc của người phía sau.
Cô nhàn nhã mở cửa, dùng ánh mắt hỏi Ôn Dương, đi hay không?
Ôn Dương hiểu ý, chạy tót ra khỏi cửa.
“Chắc chắn đó không phải tên chị đặt đúng không... cho nên... chắc là con rùa này không phải do chị mua nhỉ.”
Ôn Dương khẽ cười:
“Cả cái tên lẫn hành động của con rùa đều không giống chị.”
Giản Mộc Tư quay đầu lại liếc nhìn Ôn Dương, không tiếp lời, nhưng Ôn Dương biết, đối phương đang ngầm thừa nhận lời của nàng.
Ôn Dương cố ý đứng dưới toà ký túc xá, tỏ ra đang do dự không biết nên bắt taxi hay đi tàu điện ngầm... Chờ đợi cho đến khi đèn xe của Giản Mộc Tư sáng lên.
Ê hê.
Viên sĩ quan Ôn nhanh nhảu chạy đến cửa ghế phụ: “Cảm ơn Giản Mộc Mộc đã cho em quá giang ~”
Với lời cảm ơn như vậy, đối phương không còn nước nào từ chối nữa.
Không cần biết Giản Mộc Tư có muốn hay không, cô chỉ còn cách đưa Ôn Dương đi cùng.
Thắt dây an toàn xong, Ôn Dương lại cười nịnh nọt: “Giản Mộc Mộc, chở một người cũng là chở, chở hai người cũng là chở. Chị xem, Kiều Mộ Quân đáng thương như vậy, mình đưa con bé đi cùng nhé?”
Giản Mộc Tư lườm người ngồi trên ghế phụ nào đó đang được voi đòi tiên, trông cô có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng vẫn đỗ xe ở cổng khu Cục Công an.
Ôn Dương gọi điện thoại cho Kiều Mộ Quân, không lâu sau, người chị em tốt xuất hiện ở cửa.
Ôn Dương nghĩ, lúc này mình không nên bỏ ghế phụ để xuống gọi Kiều Mộ Quân, nhỡ như...
Nhỡ như Giản Mộc Tư lái xe đi mất ngay khi mình ra khỏi xe thì sao?
Ôn Dương luôn cảm thấy, nếu đấu với Giản Mộc Tư, Giản Mộc Tư sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, cũng sẽ không dễ để nàng lợi dụng quá nhiều.
Kiều Mộ Quân vừa lên xe đã khóc lóc một tràng: “Cố Ngôn Minh sáng không về nhà, chiều không về nhà, cứ nhất nhất phải tối muộn mới về nhà là sao! Là ai đã nói 'Cục Công an là ngôi nhà thứ hai của tôi, tôi yêu công việc nhất' cơ? Huhuhu~~~”
Ôn Dương vô cùng khinh bỉ nhìn Kiều Mộ Quân qua gương chiếu hậu: “Mánh diễn xuất này của bà nên để dành đến lúc gặp Cố Ngôn Minh, bây giờ diễn trên xe với chúng tôi không phải rất lãng phí sao?”
“Còn nữa, nếu lát nữa khóc, phiền chủ tịch Kiều hãy nặn vài giọt nước mắt ra dọa người, chí ít cũng phải khóc như đoá hoa lê điểm vài hạt mưa. Bà khóc khô khốc như thế, làm gì có anh nào có thể động lòng trắc ẩn?”
Kiều Mộ Quân cười lạnh, choàng hai tay lên lưng ghế phụ.
Dù gì cũng là cảnh sát, thị lực và phản ứng của Ôn Dương đều vượt xa khả năng của Kiều Mộ Quân. Đầu Kiều Mộ Quân vừa cử động, sĩ quan Ôn đã vội cách xa chỗ ngồi, dán người vào tít góc xe.
Ôn Dương vốn định đắc ý, nhưng bị người ngồi ở ghế lái lạnh lùng liếc một cái.
“Ngồi yên.”
Sĩ quan Ôn ngoan ngoãn ngồi lại ghế phụ.
“Á há há há há ~~~~~ Không ngờ cảnh sát Ôn lại có ngày hôm nay!!!”
Kiều Mộ Quân ôm bụng cười khằng khặc.
Cuối cùng cũng có người trị được Cừu Cừu, hehehe!
Bất kể bọn họ có quan hệ gì, fan CP đều có thể tưởng tượng ra một bộ tiểu tuyết tổng tài full HD đốn tim mọi con dân.
“Tôi đang tuân thủ luật giao thông, bà thì biết cái gì.”
Rõ ràng sĩ quan Ôn-kiêu-ngạo không vui.
Nàng!
Làm sao một cảnh sát nhân dân không sợ tội phạm lại có thể vô thức nghe răm rắp theo một câu nói của ai đó!
Nàng!
Chắc chắn đã bị bát mì bò sáng nay làm nghẽn mạch máu não!
......
Tại phòng vé khu Công viên giải trí Trung Sơn, Trần Phi và Trương Lộ Chi đang xếp hàng mua vé, Lưu Dịch đứng cạnh hàng đợi cùng vợ và con gái.
Cố Ngôn Minh là người cuối cùng trong đội đến nơi.
Có trời mới biết tại sao, mọi người đều có mặt tại địa điểm lúc 9:00, chỉ có Cố Ngôn Minh được thông báo thời gian là 9:30.
Trong khi chờ đợi Cố Ngôn Minh, mọi người tranh thủ lang thang trong siêu thị ở bãi đậu xe.
Cả bọn đi mua sắm, để lại Ôn Dương và Giản Mộc Tư đứng ở cửa siêu thị trông trẻ.
Tiểu Duyệt Duyệt là học sinh lớp hai của trường mẫu giáo, được Ôn Dương nắm tay đi dạo quanh khu vực đậu xe trước siêu thị.
“Số lẻ.”
“Số lẻ.”
“Số chẵn.”
“Số chẵn.”
“Số chẵn.”
“Số chẵn.”
“Số chẵn.”
“Số chẵn.”
“Số lẻ.”
“Số lẻ.”
Những người lạ đi ngang qua chắc chắn sẽ nghĩ thật kỳ lạ, hai người một lớn một nhỏ kia đang làm gì vậy?
Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, sẽ thấy Tiểu Duyệt Duyệt đang chỉ vào biển số của từng chiếc xe.
Ra thế, số chẵn và số lẻ cuối biển số xe ăn khớp với số chẵn và lẻ mà hai người họ vừa nói.
Giản Mộc Tư cong môi, đứng tại cửa siêu thị nhìn chằm chằm vào hai bóng người càng lúc càng xa đang đếm số lẻ và số chẵn.
“Dê dê dê~~~ chúng ta đếm xong rồi!”
Ôn Dương ngồi xổm xuống đập tay với cô bé đang vui mừng nhảy tưng tưng lên tại chỗ.
“Duyệt Duyệt thật giỏi, nói đúng hết nè.”
“Thật giỏi ~ thật giỏi ~”
Cô bé ôm chầm lấy Ôn Dương, vui vẻ hôn lên má Ôn Dương.
Ôn Dương lập tức che một bên má, tỏ vẻ kinh ngạc.
Hành động này của nàng khiến cô gái nhỏ ngừng nhảy múa, ngơ ngác nhìn Ôn Dương.
“Còn bên này nữa~”
Ôn Dương chỉ vào bên má chưa được hôn kia:
“Để khen chị cũng rất giỏi, Duyệt Duyệt cũng phải hôn bên này nữa.”
Giản Mộc Tư chợt cười phì.
......
Để một đứa trẻ 4 tuổi gọi một người phụ nữ 31 tuổi là “chị”?
Cảnh sát Ôn thật đáng xấu hổ với người dân.
Chưa kể, Ôn Dương cũng tự xếp mình vào hạng chị đẹp.
Mới vừa nãy thôi, đây là lần đầu tiên Lưu Duyệt nhìn thấy chị gái còn xinh đẹp hơn cả giáo viên mẫu giáo, hơn nữa còn có tận hai chị.
Cô bé lập tức trốn sau lưng bố Lưu Dịch, ngượng ngùng nắm lấy quần bố:
“Bố, bố”
Giọng nói ngây thơ đáng yêu gọi bố.
Thấy cô bé đỏ mặt, cảnh sát Ôn không biết ngượng ngùng ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, làm cô bé càng thêm thẹn, nhất quyết muốn chui vào lòng Lưu Dịch.
“Hi, Duyệt Duyệt, chị là...”
Ôn Dương liếc ngang liếc dọc,
Có Giản Mộc Tư đứng cạnh, nếu mình dạy trẻ nhỏ gọi mình là “chị“...
Có vẻ như có gì đó sai sai.
Mãi cho đến khi cô bé xấu hổ lộ ra nửa cái đầu, lén nhìn Ôn Dương và Giản Mộc Tư qua khe giữa hai cánh tay cha mình, Ôn Dương mới mở lời hỏi một câu.
“Đối với những cô gái xinh đẹp, em nên gọi là chị, vậy thì Duyệt Duyệt thấy nên gọi chị là chị hay là cô?”
“Chị!”
Khóe môi của sĩ quan Ôn cong vút lên.
Trẻ con bây giờ đúng là những mầm non tương lai của Tổ quốc.
Thật dễ thương!
Thẳng thắn, dám nói sự thật!
Ôn Dương lập tức vươn tay đón lấy cô bé nhỏ từ trong lòng Lưu Dịch.
Tiếng gọi “chị” không chút do dự nào của cô bé đã khiến tất cả những người lớn có mặt tại hiện trường vô cùng thích thú.
Thấy người lớn cười, cô bé càng thêm gan dạ, cô bé bò lên vai Ôn Dương, ngắm nhìn Giản Mộc Tư rất lâu.
Sau khi đắn đo mãi, cô bé nghĩ đến phép lịch sự mà cô giáo và mẹ đã dạy: khi thấy người lớn là phải chào, như vậy mới lễ phép. Ngay cả với những người không thích cười như mấy ông bảo vệ ngoài đường, vẫn phải lễ phép với họ.
“Chị.”
Lần này, cô bé gọi chị với Giản Mộc Tư rất tự nhiên.
Ôn Dương nghe vậy, quay đầu lại nhìn Giản Mộc Tư, buồn cười nói: “Giản Mộc Mộc, chị phải cảm ơn em vì đã cho chị nhận danh xưng 'chị' miễn phí.”
Nàng ghé sát vào tai Lưu Duyệt, thì thầm hỏi:
“Em thấy chị ấy xinh đẹp à?”
“Dạ~”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Dù ngoài miệng không nói lời khen, nhưng Ôn Dương vẫn âm thầm like cho Lưu Duyệt.
Đứa nhỏ này đúng là có khiếu thẩm mỹ từ nhỏ, gu thẩm mỹ rất khá, lợi hại lợi hại.
......