Rất giống em
......
“... Ban nãy em dẫn đường không tệ, nhỉ?”
Tuy là hỏi, nhưng người hỏi lại không chờ đợi một câu trả lời.
Ôn Dương buông cổ tay Giản Mộc Tư ra, phủi phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên áo khoác, giả vờ như đang ngắm cảnh, “quan sát” những bức tranh dọc bức tường ở lối ra ngôi nhà ma.
Bức tranh in với giá 20 tệ có gì hay để ngắm không biết?
Người đang mải quan sát kỹ càng, vẫn nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người phía sau.
Mặc dù Giản Mộc Tư cười rất nhẹ nhàng, nhưng tai Ôn Dương vẫn đỏ lên.
Giản Mộc Tư nhìn chăm chú không rời vào bóng lưng của người đang “nghiêm túc” quan sát tranh in.
Người trong cuộc không nhận ra rằng, cả khóe mắt và đuôi lông mày của mình đều đang cong lên.
Ôn Dương mất một lúc để bình tĩnh lại, ra lệnh cho bản thân phải quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi. Bây giờ nhớ lại “con ma” mà nàng đã gặp trong ngôi nhà ma, có vẻ như nó không đáng sợ như vậy.
Chí ít vừa rồi Ôn Dương nhất định chỉ muốn dẫn Giản Mộc Tư ra ngoài xem vết thương cho cô, không còn tâm tư đâu mà sợ với chả hãi. Như thể nàng trước giờ chưa từng bị doạ khiếp vía bởi những yếu tố nhân tạo lừa người như vậy.
Vì quá sốt ruột, Ôn Dương cũng không biết trên tay mình dính “máu” của Giản Mộc Tư từ lúc nào.
Mà hiện giờ, vết “máu” này đang nhắc nhở nàng khá rõ ràng rằng nàng đã làm một điều vi phạm hình tượng “thông minh” và “quang vinh” của mình.
Ôn Dương xoay người đi, tìm nhân viên ở lối ra: “Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
“Đi thẳng, rẽ phải.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Ôn Dương đi trở lại bên cạnh Giản Mộc Tư, cố tỏ ra bình tĩnh khi đối mặt với đôi lông mày cong cong của Giản Mộc Tư:
“Đi thôi.”
Nàng xấu hổ không dám gọi Giản Mộc Mộc, cũng ngượng ngùng không dám nắm lấy cổ tay cô ấy.
Sau khi vào phòng vệ sinh, Ôn Dương vẫn không nói gì.
Cũng may trên bồn rửa có nước rửa tay, Ôn Dương cứ đứng bên bồn chà xát tay mãi.
Nàng chỉ nhìn thẳng, không dám liếc nhìn Giản Mộc Tư, tự mình mải mê đắm chìm trong thế giới rửa tay.
Sau khi rửa tay 7-8 lần, dường như cuối cùng cũng đã chấp nhận sự sạch sẽ trên đôi bàn tay, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được sự xấu hổ trong lòng, lúc này Ôn Dương mới nhận ra rằng Giản Mộc Tư đã đợi ở bên cạnh rất lâu.
Thật ra, sự khó tính của Ôn Dương luôn tự nhắm vào một mình bản thân nàng.
Nhìn thấy Giản Mộc Tư chờ bên cạnh không biết đã được bao lâu, Ôn Dương càng thêm tự trách bản thân.
“... Em hơi bị ám ảnh cưỡng chế.”
Nàng duỗi tay ra cho Giản Mộc Tư xem:
“Em luôn cảm thấy như thể không thể rửa sạch.”
Ôn Dương cười tự giễu, sau đó sắc mặt cũng ửng hồng:
“Em xin lỗi, Giản Mộc Mộc.”
Giản Mộc Tư điềm tĩnh nhìn nàng chăm chú, ánh mắt có chút gợn sóng: “... Ôn Dương, em dẫn đường rất giỏi, chúng ta là những người đầu tiên ra trước.”
Những gì câu nói này muốn thể hiện, không cần nói cũng biết.
Ôn Dương nhìn Giản Mộc Tư thật sâu, sau đó nở nụ cười.
“Em nghĩ chị sẽ trêu em, nghĩ em làm ầm lên khi... coi máu giả là máu thật... điều đó nghĩa rằng, là một người làm cảnh sát như em... thật không chuyên nghiệp...”
Nàng vô thức bĩu môi, cuối cùng cũng thẳng thắn thú nhận một phần nỗi lo âu trong trái tim mình.
......
Ngay sau khi Ôn Dương và Giản Mộc Tư đi ra, Kiều Mộ Quân đã đứng ở lối ra được vài phút, vẫn không buông cánh tay Cố Ngôn Minh.
Cô ấy vẫn nắm tay Cố Ngôn Minh, khiến mặt Cố Ngôn Minh càng lúc càng đỏ kể từ khi bước ra khỏi ngôi nhà ma.
“Khụ khụ ~~”
Cố Ngôn Minh ra hiệu cho người kia buông tay ra, nhưng Kiều Mộ Quân lại giả vờ như không nghe thấy.
Cô cố ý giả vờ không hiểu ý của Cố Ngôn Minh, chỉ nhìn chằm chằm vào lối ra của nhà ma với nụ cười trên môi.
Sau đó, Trương Lộ Chi và Trần Phi được các nhân viên nhà ma đưa ra ngoài.
Hai anh em bị mắc kẹt sâu trong khu vực 2 đã nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin sự giúp đỡ của các nhân viên tại hiện trường.
“Không chơi nữa! Không chơi nữa! Chúng tôi muốn đi thẳng ra ngoài!”
May mà ông thiết kế ra ngôi nhà ma ám đã tính cả đến những người chơi bỏ cuộc ngồi khóc huhu giữa chừng này, mỗi một khu vực đều có lối đi ẩn dành cho nhân viên.
Hai anh em bước ra với khuôn mặt trắng bệnh và đôi môi nhợt nhạt. Nhìn thấy Cố Ngôn Minh và Kiều Mộ Quân, hai người lập tức lao tới như thể nhìn thấy người nhà của mình.
“Nếu ở lại đó thêm một phút nào nữa, em đoán chừng không phải em cấp cứu người khác, mà là người khác đến cấp cứu em.”
Trần Phi thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.
“Hà... hà... hà...”
Thở y hệt một con Husky không chịu được nhiệt độ cao vậy.
Thấy hai người họ đi ra, Kiều Mộ Quân lúc này mới chịu buông tay Cố Ngôn Minh. Cô đi tới vỗ đầu Trương Lộ Chi và Trần Phi: “Đại ca của mấy cậu đâu?”
“Đại ca?“. Tiên Hiệp Hay
“Đại ca?”
Hai anh em vừa “trốn thoát khỏi cõi chết” nhìn nhau, không thấy bóng dáng đại ca Ôn và bác sĩ Giản ở lối ra.
Hai cô gái...
Lẽ nào họ vẫn ở bên trong???
Trương Lộ Chi và Trần Phi đang định chạy lại để “giải cứu” mọi người một cách đại nghĩa hào hùng, thì chợt thấy hai bóng người quen thuộc xuất hiện ở cuối hành lang.
Không là Ôn Dương và Giản Mộc Tư thì là ai vào đây?
Kiều Mộ Quân nhìn theo hướng ánh mắt hai người họ...
Hai người này còn ra sớm hơn mình và Cố Ngôn Minh?
Hai người dũng cảm quá, đáng khen!
Kiều Mộ Quân đi tới đón.
“Cừu Cừu, thật giỏi nha! Còn ra sớm hơn người không sợ ma như Cố Ngôn Minh!”
Ôn Dương liếc Kiều Mộ Quân một cái.
Nỗi bi thương của những người sợ ma, bà không hiểu đâu.
Nếu như để tôi quay lại đó, hãy chuẩn bị sẵn sàng tinh thần gọi 120 đi!
Nàng nhơz lại những hình ảnh in sâu trong ký ức... vẫn cảm thấy sợ hãi...
Thậm chí nàng dự cảm đêm nay sẽ không ngủ ngon, chỉ có thể ôm thật chặt chiếc chăn nhỏ của mình...
Hiếm lắm mới có một lần sĩ quan Ôn không nắm cơ hội nâng cao hình tượng quang vinh bất khuất của mình.
“Đi thôi, chúng ta ra tập trung với Lưu Dịch và Duyệt Duyệt.”
Nàng không muốn nói thêm bất cứ điều gì về ngôi nhà ma ám nữa, một chút cũng không.
......
Sau khi đợi đã lâu ở lối vào nhà ma, Lưu Duyệt vừa thấy các chị gái xinh đẹp liền phấn khích chạy tới.
“Chị! Chị!”
Thôi được rồi, cách xưng hô nghe vui tai như vậy, theo một cách nào đó đã xoa dịu trái tim bị tổn thương của sĩ quan Ôn.
Ôn Dương ngồi xổm xuống ôm Lưu Duyệt:
“Duyệt Duyệt bé nhỏ muốn chơi trò gì nào? Duyệt Duyệt đã chọn chưa?”
“Đã chọn ạ~”
Cô bé nói từng chữ một:
“Em thích con gấu đó!”
Lưu Duyệt chỉ vào gian hàng trò chơi bắn súng phía chéo đối diện ngôi nhà ma.
Khoảng cách bắn là 10 mét.
Bắn 10 phát súng, tích luỹ hồng tâm tổng cộng 10 điểm và 9 lần, là có thể nhận được một con gấu.
Bắn 15 phát, tích luỹ hồng tâm tổng cộng 10 điểm và 15 lần, là có thể nhận được một con gấu lớn.
Cô bé không tham lam, chỉ vào con gấu nhỏ bên gian hàng trò chơi bắn súng:
“Em còn nhỏ, chỉ cần gấu nhỏ thôi.”
Tất cả người lớn đều vui vẻ, đến cả nhân viên gian hàng trò chơi cũng bị rung động bởi sự ngây thơ trẻ con này.
Những kiểu trò chơi như thế này...
Ôn Dương không có lý do gì để chào thua.
Lần này, cảnh sát Ôn không mạnh miệng khua môi múa méo, mà chỉ lặng lẽ đi đến gần đó và nộp phí trò chơi 10 nhân dân tệ.
Một phát, hai phát, ba phát...
Liên tiếp 10 phát súng, trúng hết cả 10 hồng tâm trên 10 bia bắn.
Lưu Duyệt ban đầu không biết Ôn Dương đã bắn được kết quả gì. Mãi cho đến khi cô thu ngân đến đưa con gấu nhỏ mà cô bé vừa chỉ: “Bạn nhỏ, đây là gấu nhỏ cho bé.”
“Woa woa woa~”
Lưu Duyệt lập tức nhảy cẫng lên.
Hóa ra chị gái Ôn xinh đẹp vừa thắng trò chơi! Giành được con gấu nhỏ!
Cô bé ngọt ngào cười ngọt ngào với Ôn Dương:
“Cảm ơn chị~”
Ôn Dương cười đáp lại, thuận tay xoa đầu Lưu Duyệt:
“Thích không?”
“Thích~”
“Chị lợi hại không?”
“Lợi hại~”
Cảm giác thành tựu mà vừa rồi không có được ở ngôi nhà ma, giờ đây nàng đã cảm thấy trọn vẹn nhờ vào cô gái nhỏ này.
Sĩ quan Ôn rất hài lòng.
Thật ra ông trời rất công bằng, ông sẽ không tạo ra một người nào đó quá đỗi hoàn hảo.
Một cô gái xinh đẹp đạt đến mức gần như hoàn hảo như nàng ấy, có hơi sợ ma...
Là chuyện rất bình thường.
Rất bình thường!
Giản Mộc Tư chú ý đến Ôn Dương, nhưng không biết rằng Kiều Mộ Quân cũng đang để ý đến mình.
Kiều Mộ Quân khá chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một nụ cười của Giản Mộc Tư ngay sau khi Ôn Dương cười.
Trái tim đu OTP đập loạn xạ...
Cô thực sự cảm thấy chuyện này này ngày càng trở nên thú vị.
“Anh!”
Ôn Dương gọi Cố Ngôn Minh.
Hai anh em nhìn nhau một cái, Cố Ngôn Minh chợt hiểu ngay.
Cô em gái háo thắng của mình là đang muốn solo một ván.
Ai trong Cục Công an cũng biết rằng, trong đội ngũ công an của Bắc Thành có hai tay súng thiện xạ. Một người là Cố Ngôn Minh từ đội phòng chống ma túy; người còn lại là Ôn Dương, người được chuyển đến đội tuần tra từ đội điều tra kinh tế.
Vừa hay là một nam một nữ, một vương một hậu.
“Năm ngoái đấu hòa, bây giờ muốn đấu lại sao?”
Ôn Dương cong mày cười cười.
Không phải khiêu khích, chỉ là thích vậy thôi.
Hai anh em cùng thích con gấu lớn được đặt trên kệ cao nhất của khu vực giải thưởng.
“Xin chào, xin hỏi giải nhất chỉ còn lại một con gấu lớn thôi sao?”
“Còn nữa ạ~”
Nhân viên lấy ra hai con gấu còn lại được cất trong hộp các tông. Hai con gấu đó có màu không giống với con ở kệ trưng bày, chúng có màu hồng phấn, còn con ở kệ trưng bày là màu nâu.
Cố Ngôn Minh bước tới trả tiền cho cho suất chơi mỗi người 15 phát súng, nhân viên kẹp hai hàng 15 bia bắn trên cọng dây treo giữa không trung.
Cố Ngôn Minh và Ôn Dương, người đứng trái, người đứng phải bắt đầu bắn...
Anh một bắn, em một bắn, khi thì tạm dừng, lúc lại tiếp tục.
Cho đến khi tất cả 15 bia bắn được lấp đầy, tất cả đều trúng hồng tâm.
Ôn Dương đắc ý cười, tự tin xin nhân viên một con gấu bông lớn: “Tôi muốn màu hồng.”
Tuy nhiên, Cố Ngôn Minh vẫn đứng yên, anh ấy đang do dự về quyền sở hữu của con gấu bông này.
Ôn Dương rõ ràng thấy Cố Ngôn Minh liếc nhìn Kiều Mộ Quân một cái thoáng qua.
Người đam mê làm trợ thủ đắc lực, chỉ có thể là Ôn Dương:
“Anh, dù sao con gấu này cũng không hợp với anh, đưa cho em đi.”
Cố Ngôn Minh ngập ngừng, nhưng vì Ôn Dương đã mở lời:
“Được.”
Ôn Dương xoay người đi gọi Kiều Mộ Quân:
“Mộ Quân, lại đây lấy gấu đi ~ gấu nâu hay gấu hồng? Bà muốn con nào?”
Với sự giúp đỡ của người chị em tốt, Kiều Mộ Quân bắt đầu vui vẻ so sánh ngoại hình của hai con gấu:
“Tôi lấy con màu nâu.”
Nhìn khá là lạnh lùng, nhưng lại rất giống dáng vẻ của cán bộ kỳ cựu Cố Ngôn Minh.
Thế là, hai cô gái cao hơn 1,65 mét bước đi với hai con búp bê gấu cao 1,65 mét trên tay.
“Hừmmm......”
Nghĩ chuyến đi chơi trong công viên giải trí chỉ mới bắt đầu, Kiều Mộ Quân không nhịn được mà hỏi: “Lẽ nào chúng ta phải ôm chúng đi tiếp sao?”
Ôn Dương nảy ra một ý tưởng, đó là nhờ nhân viên trò chơi bắn súng trông hộ.
Có thể để những chú gấu nhồi bông ở lại đây, khi chuyến đi chơi kết thúc sẽ đến đón chúng sau.
Ôn Dương lại ôm gấu hồng trở về, trước khi bỏ lại vào hộp các tông, nàng cười với Giản Mộc Tư: “Giản Mộc Tư, đáng yêu không?”
Kiều Mộ Quân liếc nhìn Ôn Dương.
Rốt cuộc bà đang muốn hỏi con gấu dễ thương hay con người dễ thương?
Ánh mắt Giản Mộc Tư vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn không ra cảm xúc đặc biệt gì nhiều: “Rất giống em.”
......