Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 71: Chương 71: 14 giờ 26 phút




Năm đó

......

“Vụ vừa nãy là có một bé gái 6 tuổi, mẹ bé bị ốm phải nhập viện phẫu thuật, mấy ngày không thấy mẹ nên rất nhớ mẹ, bèn giấu ông nội lẻn đi đến bệnh viện...”

Ôn Dương lại gắp một viên bánh trôi khác, nhai đi nhai lại cho đến khi trong miệng không còn hương mè ngọt ngào.

“... Hồi nhỏ em cũng từng đi tìm mẹ...”

Động tác lấy bánh sanwich của Giản Mộc Tư khựng lại...

Đây, dường như là lần đầu tiên Ôn Dương nhắc đến mẹ nàng.

“Hồi đó em lớn hơn so với cô bé vừa rồi rất nhiều. Cô bé đó 6 tuổi, lúc đó em 10 tuổi.”

“10 tuổi, cũng không tính là lớn.”

Ôn Dương quay đầu cười với Giản Mộc Tư:

“10 tuổi cũng không còn nhỏ, lúc đó em đã tốt nghiệp tiểu học rồi.”

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Giản Mộc Tư, Ôn Dương có chút tự hào: “Em biết chị muốn hỏi gì, có phải chị muốn hỏi tại sao em chỉ mới 10 tuổi đã tốt nghiệp tiểu học không? Thật ngại quá, Sĩ quan Ôn hồi nhỏ quá thông minh! Em 5 tuổi đã lên lớp một, giữa kỳ nhảy lớp, vì vậy khi hầu hết những đứa bạn cùng trang lứa lên tiểu học năm thứ tư, Ôn Thông Minh đây đã tốt nghiệp tiểu học!”

Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm vào người tự xưng là Ôn Thông Minh, rõ ràng không có ý định tiếp lời.

Nếu tiếp lời, chắc chắc Ôn Thông Minh sẽ đắc chí đến mức vênh mặt lên trời.

Không thấy Giản Mộc Tư có ý muốn khen mình, Ôn Dương chủ động đụng vào khuỷu tay Giản Mộc Tư: “Giản Mộc Mộc, chị tốt nghiệp tiểu học lúc mấy tuổi?”

Tròn 11 tuổi, tuổi mụ 12, Giản Mộc Tư tốt nghiệp bình thường như bao đứa trẻ khác, cô không thèm chấp bạn nhỏ Ôn Thông Minh.

Giản Mộc Tư không tiếp lời, trái lại vẫn khiến Ôn Dương mừng như được mùa: “Hahaha, cuối cùng em cũng thắng chị ở một chuyện!”

“Chị thích nghe câu chuyện nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ* hơn.”

*Nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ: Đại khái là bên Trung có truyện thiếu nhi với tựa đề này.

Mặc dù Giản Mộc Tư nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, lãnh đạm, nhưng ý của cô ấy là...

“Ai là nòng nọc nhỏ?”

Ôn Dương bĩu môi:

“... Mẹ em làm việc ở Ninh Thành! Bà ấy... bận lắm! Cuối tuần không được nghỉ ngơi, những ngày lễ tết cũng khó gặp bà ấy. Ngay cả trong Tết âm, bà ấy cũng không đón năm mới ở nhà.”

“Ngày em tốt nghiệp tiểu học, phải nói là trước đó một tháng, mẹ em đã hứa với em rằng sẽ về Bắc Thành chúc mừng em, còn làm món thịt lợn thái hương cá mà em thích nhất. Kết quả là ngày tốt nghiệp, mẹ em không đến, em chỉ nghĩ là vì mẹ rất bận công việc, vậy thì em nên đi tìm mẹ thôi.”

Năm 2017, đi từ Bắc Thành đến Ninh Thành chỉ mất 40 phút tàu cao tốc.

Nhưng nếu tính từ hồi Ôn Dương 10 tuổi...

Năm 1996, Bắc Thành cách Ninh Thành...

“Khi đó chưa có đường cao tốc, ngay cả tàu hỏa thân xanh cũng rất ít. Vốn dĩ em đâu không muốn làm khổ bản thân, nhưng hôm đó mẹ em không đến, em đã quá bốc đồng... bốc đồng không phải lối, em cứ thế xách ba lô lên, bơm đầy hơi cho bánh xe đạp...”

“Lái xe đạp đi hả?”

“Ừm~”

Ôn Dương vô duyên cô cớ xấu hổ.

Lúc đó nàng thực sự không biết thế nào là trời cao đất dày.

Với đoạn đường dài hơn 100 km, đạp xe đạp, lại còn mới chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, Giản Mộc Tư thật sự không biết nên biểu cảm như thế nào.

Cô cau mày:

“Thật không ngờ, thể lực của sĩ quan Ôn đã bắt đầu được rèn luyện từ năm 10 tuổi.”

Mỗi khi Giản Mộc Tư gọi Ôn Dương là “sĩ quan Ôn”, đó là lúc cô nổi hứng nhỏ mọn.

Sĩ quan Ôn hiểu ý, lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Em chưa đạp được xa! Còn chưa đạp ra ngoại thành đã bị bố bắt về!”

Đôi môi nhỏ của nàng mím lại, cố tình ra vẻ đáng thương nhìn Giản Mộc Tư, lúc này mới làm cho ánh mắt của Giản Mộc Tư lấy lại được vài phần ấm áp.

“Hồi đó em âm thầm để lại mảnh giấy nhắn trên bàn ăn ở nhà, không ngờ hôm đó bố em đi làm về sớm, vừa về đến nhà đã thấy bức thư báo em đã bỏ nhà ra đi. Khi đó em mới đi chưa đến một tiếng, đã bị bố lái xe đến tóm về.”

Cô bé mới học xong tiểu học, cao 1,56 mét đạp xe trên đường, hì hục lắm mới chỉ lăn bánh được có hơn 20 phút.

“... Sau đó, mẹ em ở Ninh Thành sau khi biết tin đã vội vàng về nhà... vừa về đã ôm em khóc...”

Ôn Dương cười, cố nén lại những giọt lấp lánh trong mắt, đồng thời nuốt xuống lời còn chưa nói xong.

Dù chuyện đã xảy ra hơn 20 năm trước, nhưng nàng vẫn nhớ như in cảnh mẹ ôm nàng khóc thảm thiết ngày đó.

Mẹ nàng nói rằng, mẹ có lỗi với nàng.

Thấy bầu không khí bị mình phá hỏng, Ôn Dương cười thành tiếng, giơ ngón tay chỉ về hướng cửa hàng tiện lợi: “Sao ba người họ ở bên trong lâu vậy? Chẳng lẽ Lưu Dịch và Trần Phi cũng chịu đả kích, định cư luôn trong đó sao?”

Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương chăm chú:

“Chắc là vậy.”

Cho đến khi viên bánh trôi cuối cùng trong bát bị người đã no nuốt xuống, Ôn Dương cảm thấy như mình đã ăn xong cả bữa trưa lẫn bữa tối.

Lưu Dịch và Trần Phi cuối cùng cũng kéo được Trương Lộ Chi buồn rười rượi ra ngoài.

Ôn Dương quay người lấy lại hộp đựng đồ cách nhiệt mà Giản Mộc Tư đặt trên cốp xe.

“Giản Mộc Tư.”

Nàng nghiêm túc gọi tên cô:

“Mấy tháng nay, thật ra em luôn muốn hỏi chị... Hồi đó khi em ở Anh, không phải em đã để lại số điện thoại cho chị sao? Tại sao... sau này chị không liên lạc với em?”

Khóe môi Giản Mộc Tư khẽ động đậy, nhưng cuối cùng vẫn đóng chặt.

Cô ấy vẫn là một Giản Mộc Tư lãnh đạm, giống như dáng vẻ khi lần đầu Ôn Dương đã gặp khi ở London.

“Em viết số trên một tờ giấy. Sau đó tờ giấy bị mất.”

“Ồ~ ra là vậy~”

Ôn Dương giữ ý cho đối phương, nụ cười có chút miễn cưỡng.

Nàng đã đắn đo về chuyện này suốt mấy tháng trời, cuối cùng thu hết can đảm để hỏi vào đúng ngày sinh nhật. Nhưng câu trả lời nàng nhận được chính là những gì nàng đã đoán từ trước, một câu trả lời thật khó chấp nhận.

“Thì thế em mới nói, sức hấp dẫn của em làm sao có thể khiến chị quên em cơ chứ! Hóa ra là vô tình làm mất số của em...”

Nàng lộ ra vẻ rạng rỡ:

“Bây giờ số em đã được lưu trong điện thoại của chị, có lẽ sẽ không mất nữa đâu đúng không? Nếu lại làm mất, em sẽ nghỉ chơi với chị đấy!”

Nàng cố ý nói nghỉ chơi theo kiểu trẻ con hòng lấp đầy sự thất vọng bên trong nàng.

Nàng vẫn quan tâm đến cô, không muốn phá hỏng bầu không khí.

Giản Mộc Tư cười:

“Sẽ không.”

“Sẽ không làm mất, hay là sẽ không nghỉ chơi?”

Lần này, Giản Mộc Tư không trả lời Ôn Dương nữa.

......

Nửa cuối năm 2014, một trọng tội kinh tế ở Bắc Thành trốn sang châu Âu.

Vụ án liên quan đến giao dịch giữa tiền và quyền giữa các quan chức chính phủ ở Bắc Thành, Cục Chống Tham nhũng Quốc gia và Đội Điều tra Kinh tế của Văn phòng Công an Bắc Thành đã cùng nhau xử lý vụ việc.

Ôn Dương cải trang thành một phú nhị đại du học tại London, nhận nhiệm vụ tiếp cận con trai của nghi phạm trong vụ án nghiêm trọng cũng ở London.

Đội nhận nhiệm vụ chung vốn định dùng thủ đoạn mỹ nhân kế để dụ cá cắn câu, nhưng lại không ngờ rằng con trai của nghi phạm vô cảm với cái đẹp.

Ôn Dương thăm dò sâu thêm mới biết, hoá ra không phải người ta vô cảm với cái đẹp, mà là không có hứng thú với gái đẹp.

Vào thời khắc mấu chốt của dụ cá cắn câu, đã quá muộn để thay đổi chiến thuật, chưa kể Ôn Dương đã chiếm được lòng tin của con trai kẻ tình nghi.

Trong tháng thứ hai làm đặc vụ chìm ở Anh, con trai của nghi phạm đã đưa Ôn Dương đến một quán gay bar địa phương vô cùng có tiếng để tìm mối.

Sau ba ly rượu, để kiểm tra độ chơi bời của Ôn Dương và kiểm chứng thân phận của Ôn Dương lần cuối, “con cá” (con trai của nghi phạm) vừa mắc câu đã tháo lưỡi câu một lúc.

“Nếu bà cũng thích chơi, hôm nay tôi đãi bà cả chầu này! Bà tìm một cô gái ở đây, còn tôi đi tìm trai, đua xem ai chốt kèo được nhanh nhất?”

Ôn Dương cười toe toét, như thể đang nghe một trò chơi vô cùng vui vẻ nào đó.

“Được, thua thì đừng hối hận.”

Và cô gái lọt vào mắt xanh của Ôn Dương giữa biển người rộng lớn đó là Giản Mộc Tư - người bị Lục Nhiên kéo đến quán bar.

Giữa ánh đèn mờ ảo, Ôn Dương đứng bên quầy bar liếc nhìn cả quán một vòng.

Ánh mắt của Ôn Dương dừng lại trên một người.

Người đó... cũng đứng bên quầy bar, đứng quay lưng về phía Ôn Dương trong một phòng riêng khép hờ, có vẻ như đang nói gì đó với người bạn đồng hành bên cạnh...

Ôn Dương bất giác nhấc chân lên, đi tới. Một tay nàng cầm điện thoại, đồng thời thầm cầu mong cô gái với mái tóc đen dài kia là người Trung Quốc. Nếu cô ấy là người Trung Quốc, thì những điều nàng định làm tiếp theo có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Xin chào.”

Nàng mở lời bằng tiếng Trung, sau đó chứng kiến rõ bóng lưng chợt khựng lại của cô gái đang nói tiếng Anh với tông giọng lạnh nhạt.

Cô gái quay đầu lại...

Đây là lần đầu tiên Ôn Dương gặp Giản Mộc Tư.

Nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Cho cô xem một bức ảnh, sau đó cô quyết định xem có muốn giúp tôi không?”

Thứ Ôn Dương đưa cho Giản Mộc Tư xem là thẻ cảnh sát trong album mật khẩu trên điện thoại di động của nàng.

Nàng cho cô xem cả mặt trước và mặt sau, rồi xóa ngay đi.

Vì vậy, Giản Mộc Tư đã hiểu.

Người lên tiếng chào hỏi cô là một cảnh sát thuộc Đội điều tra kinh tế của Cục Công an Trung Quốc, cũng đến từ Bắc Thành.

Có lẽ chính hai từ “Bắc Thành” đã không gặp trong hơn mười năm qua đã khiến Giản Mộc Tư luôn quen với việc lạnh nhạt bỗng động lòng trắc ẩn với cô cảnh sát Trung Quốc đáng thương đang xử lý vụ án.

Sau khi Ôn Dương giải thích tình cảnh của mình, Giản Mộc Tư cong môi, đôi mắt cô ngay lập tức nhuốm màu quyến rũ mà cô đã nhìn thấy vô số lần trong mắt Lục Nhiên.

“Đến khách sạn nào?”

Sau khi sửng sốt một chút, Ôn Dương cười, nắm lấy tay cô.

......

Hai người mắc chứng cô độc gặp nhau.

Ngay giây phút đầu tiên, họ đã rũ bỏ sự cảnh giác thường quen và cả nỗi bất an luôn quẩn quanh tại nơi sâu nhất trong trái tim.

Ngay giây phút đầu tiên, họ nảy sinh sự tin tưởng vô duyên vô cớ đối với nhau, dù bản năng họ là người chỉ tin tưởng vào bản thân mình nhất.

Ngay lúc đó, họ sẵn sàng trao trọn niềm tin cho nhau.

......

Trở lại xe tuần tra, Ôn Dương an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình.

Chỉ nguyện thừa nhận, vừa rồi chỉ là chút ít tổn thương, không đáng nhắc tới.

Khi vụ án kinh tế năm đó khép lại, ngày cuối cùng trước khi rời Anh, nàng đã nhờ trưởng nhóm xử lý vụ án đem cho Giản Mộc Tư thông tin liên lạc của nàng.

Nàng thực sự nghĩ Giản Mộc Tư sẽ liên lạc với nàng sau khi về nước.

Nào ngờ, mảnh giấy ghi số điện thoại của nàng đã bị thất lạc theo năm tháng.

Nào ngờ, Giản Mộc tư sau khi về Trung Quốc chưa từng liên lạc với nàng.

Chớp mắt cái đã hai năm sau, bọn họ lại ở cùng một thành phố, cũng vẫn trở thành bạn bè.

Nghĩ đến đây, Ôn Dương cảm thấy mình không cần phải đau lòng.

Xét cho cùng, năm đó Giản Mộc Tư chỉ là một người Trung Quốc sẵn sàng dành một ngày để hợp tác với cảnh sát Trung Quốc xử lý vụ án.

Dành một ngày gặp gỡ, dành một đêm nói chuyện trong phòng khách sạn, ăn chung một bữa sáng và một bữa trưa cùng nhau.

Nếu không phải vì yêu cầu của nhiệm vụ, nếu không phải vì phục vụ cho thân phận nằm vùng của nàng, có lẽ hai người chỉ thuộc về hai nơi cuối chân trời, chỉ nhìn nhau giữa biển người rồi vụt thoáng qua nhau.

Ôn Dương nhớ về lần gặp lại trong năm ngoái, Giản Mộc Tư hiển nhiên đã nhận ra nàng.

Như vậy không phải rất tuyệt sao?

Ít nhất, Giản Mộc Tư vẫn cỏn nhớ nàng.

......

Hôm nay đội cấp cứu tan làm sớm hơn đội tuần tra.

Quay trở lại văn phòng, Giản Mộc Tư không thay đồng phục ra ngay như thường lệ.

Cô bước đến bàn làm việc, mở chiếc ví bị khóa trong tủ.

Sau khi về nước, cô có rất ít cơ hội động vào chiếc ví, trừ khi cần lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng.

Bỏ chứng minh nhân dân sang một bên, cô lấy ra một tờ giấy ghi chú in đậm nếp gấp từ phía sau thẻ chứng minh nhân dân.

Nếp gấp duy nhất, chính là do người đã gấp nó lúc đầu.

Sau hơn hai năm, nếp gấp ngày càng trở nên rõ ràng, tờ giấy ghi chú trắng tinh ban đầu giờ đây cũng ngả sang màu be.

Trên tờ giấy, để lại một dãy số viết bằng mực đen.

Màu đen của mực năm xưa giờ đây đã biến thành màu đen nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ số 11.

Mặt sau tờ giấy, còn có chữ viết tay của một người.

Là cái tên sau này mới được thêm vào:

Ôn Dương.

......

Tác giả có lời muốn nói:

Cuộc gặp gỡ đầu tiên rất “trong sáng” ~ cuối cùng cũng được tiết lộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.