Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 76: Chương 76: 15 giờ 52 phút




Sự trân trọng của tôi

......

Ôn Dương ngồi đợi Trương Lộ Chi tại bậc thang ở lối vào căn tin.

Nàng đã uống thuốc cảm, không nên lái xe thực hiện ca trực hôm nay.

Thấy Trương Lộ Chi cầm hai chiếc cốc giữ nhiệt đi tới, còn có vỉ thuốc cảm nhô ra từ trong túi áo sơ mi.

Ôn Dương dựa vào cột đá phía sau, thân thể yếu ớt khó có chút sức lực nào.

Đôi mắt nàng nhìn Giản Mộc Tư cũng mờ mờ ảo ảo, không rạng rỡ như mọi khi.

Ban nãy trong căn tin, dưới ánh đèn lờ mờ cộng thêm góc tối nơi căn tin, Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương không rõ lắm. Nhưng giờ đây trên nền trời bình minh chiếu rọi, Giản Mộc Tư có thể hoàn toàn thu Ôn Dương vào trong tầm mắt.

Thấy cả vẻ mặt u ám và sắc xanh dưới mắt; thấy cả giọt mồ hôi nhỏ giữa những sợi tóc mái và cánh tay buông thõng bên hông không thể nhấc lên.

Từ trong ra ngoài Ôn Dương đều mệt mỏi yếu ớt, trái tim Giản Mộc Tư chợt thắt lại.

Cô bất giác đưa đầu lưỡi chạm vào sau hàm răng, đột nhiên nếm được một ít vị đắng...

Thấy Trương Lộ Chi trở lại, Ôn Dương dựa vào cột đá đẩy người lên, giúp nàng tạm thời ổn định lại sự hỗn loạn trong đầu.

Nàng khó chịu bóp cái mũi bị nghẹt đến biến giọng của mình, nở một nụ cười mà nàng nghĩ không hề miễn cưỡng với Giản Mộc Tư: “Đi đây, Giản Mộc Mộc.”

Giản Mộc Tư mở miệng, nhưng không biết bản thân mình muốn nói điều gì.

Cô chỉ cảm thấy tình huống lúc này khiến cô khó chịu, khó chịu đến mức có thể cảm nhận được rõ cơn cồn cào trong thâm tâm.

......

Ngày đầu Ôn Dương bị cảm nặng, may mà trên đường đi làm không gặp phải nhiệm vụ khó đối phó nào, coi như là trộm được nửa ngày nhàn rỗi.

Thỉnh thoảng có một lần nhàn hơi rỗi việc, người bệnh cũng có cơ hội tạm thời nghỉ xả hơi.

Buổi tối tan làm, Ôn Dương cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Trở lại trong xe tuần tra, nàng dựa vào bên cửa ghế lái phụ, nghỉ ngơi một lúc.

Xác nhận bàn giao xong, Ôn Dương nhắm mắt lại.

Một khi được thư giãn, người đang kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Thân thể bị rút cạn sức lực cùng suy nhược do vi rút lưu hành ngang dọc trong cơ thể khiến nàng chìm vào giấc ngủ chỉ trong phút chốc.

Lái xe cảnh sát đến lối vào của căn tin, Trương Lộ Chi có gọi Ôn Dương vài lần, nhưng không thể đánh thức được nàng.

Ôn Dương không có phản ứng gì, khiến Trương Lộ Chi giật mình kinh hãi.

Nếu không được Giản Mộc Tư ngăn lại kịp thời, có thể cậu đã đánh thức người đang ngủ.

“Bác sĩ Giản... đại ca ngất xỉu sao?”

Trương Lộ Chi lo lắng như ngồi trên đống lửa:

“Bình thường đại ca ngủ không sâu, ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe thấy, trước giờ chưa từng xảy ra trường hợp gọi không dậy!”

Giản Mộc Tư mím môi.

Khi có thể nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay cũng như khi có thể tỉnh nếu bị gọi, là khi Ôn Dương khoẻ mạnh.

Trương Lộ Chi chỉ bắt đầu theo Ôn Dương vào tháng 9 năm ngoái. Thời gian tiếp xúc với nhau nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, chưa từng thấy Ôn Dương ốm yếu suy nhược cũng không phải chuyện lạ.

“Cứ lái xe đến bãi đậu xe của Cục trước, đừng khóa xe, chị đến căn tin mua chút đồ ăn.”

Dặn dò Trương Lộ Chi xong, Giản Mộc Tư đi vào căn tin, Trương Lộ Chi cũng lái xe đến khu vực của Cục Công an.

Tắt máy, Trương Lộ Chi đặt chiếc chìa khóa trên bảng điều khiển.

Khi đi ngang qua phòng bảo vệ bên sườn cửa, Trương Lộ Chi thông minh đột xuất, nhắc nhở chú bảo vệ: “Chú, sáng nay cháu dẫn một bác sĩ cấp cứu vào đây, nếu lát nữa chị ấy cũng muốn vào trong Cục, phiền chú cứ cho chị ấy qua nhé. Chị ấy là bạn của cháu và đại ca Ôn.”

Vì vấn đề ăn uống của đại ca Ôn đã có người khác lo, bây giờ Trương Lộ Chi có thể yên tâm đi tìm thức ăn rồi.

......

Giản Mộc Tư đến với hai chiếc túi trên tay.

Một túi là bát cháo trắng có cho thêm đường, túi còn lại là một vài thứ thức ăn.

Trứng bác cà chua, còn có một miếng cá hấp.

Giản Mộc Tư gọi món cá vược hấp trong căn tin. Cô gắp cá ra để riêng, loại bỏ xương, sau đó cho vào trong bát.

Cá vược ít xương, rất thích hợp cho người ốm.

Sau khi tìm kiếm một lúc trong bãi đậu xe, Giản Mộc Tư tìm thấy chiếc xe tuần tra duy nhất có người ngồi trên ghế phụ lái.

Giản Mộc Tư mở cửa ghế lái, rồi vào trong xe.

Ban nãy cô vừa hỏi Trương Lộ Chi, Ôn Dương đã ngủ được bao lâu rồi?

Giờ đây kiểm tra thời gian, chỉ mới khoảng 20 phút trôi qua.

Hộp cơm đóng gói đặt trên đùi vẫn còn ấm, nhưng thức ăn trong hộp sẽ lạnh đi nhanh thôi.

Giản Mộc Tư chợt mắc phải một tình huống đắn đo nghiêm trọng...

Nên gọi dậy?

Hay không gọi?

Giản Mộc Tư cau mày.

Cô của trước đây sẽ không bao giờ lưỡng lự chỉ vì những câu hỏi “vô nghĩa” như vậy.

Trước đây cô ấy từng là một Giản Mộc Tư rất quyết đoán, nghĩ gì làm nấy.

Cho đến khi cảm giác nóng ấm trong lòng bàn tay dần dần biến mất, cho đến khi một chút nhiệt độ cuối cùng rút đi, cô mới hạ quyết tâm.

“Ôn Dương. Ôn Dương.”

“Ôn Dương.”

Giấc ngủ ngắn ngủi kết thúc, sau khi mở mắt ra, Ôn Dương chợt kinh ngạc.

Tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nàng bất giác nhìn người ngồi trên ghế lái...

“Giản Mộc Mộc?”

“Dậy chưa?”

Ôn Dương lại nhìn sang vị trí của mình, ở trong xe tuần tra?

“Sao chị lại ở đây?”

Lúc này nàng mới nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi ngủ thiếp đi. Người ngồi ở ghế lái... phải là Trương Lộ Chi mới đúng.

Tại sao bây giờ lại là người khác?

Tại sao Giản Mộc Tư lại vào được xe cảnh sát?

Giản Mộc Tư cố tình không trả lời nghi ngờ của Ôn Dương, chỉ đưa chiếc hộp đóng gói đã được cô đặt trên đùi từ lâu cho Ôn Dương: “Bữa tối.”

Ôn Dương ngây ra, sau đó hình như mới hiểu ra điều gì đó.

Nàng chợt mỉm cười:

“Đúng là đói thật, Giản Mộc Mộc. Cảm ơn chị nhé ~”

Giản Mộc Tư dời ánh mắt sang chỗ khác, đôi tai bỗng thấy ngưa ngứa.

Có lẽ là bởi vì, cô không muốn nghe Ôn Dương nói “Cám ơn“.

Hoặc có thể... vì một lý do nào khác...

“Lắm lời.”

Ôn Dương mở nắp bát ra, liếc mắt nhìn người cố ý quay đầu đi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ...

Nàng và Giản Mộc Tư lúc này đang ở khu vực đậu xe của đồn cảnh sát. Ngoài cửa sổ xe đều là những chiếc xe cảnh sát không có bóng người, Ôn Dương không cảm thấy bên ngoài có gì hay để nhìn.

Ngoài ra, cho dù có đau họng và nghẹt mũi đến mấy, đôi mắt nàng vẫn không có vấn đề gì.

Nàng nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Giản Mộc Tư...

Bất giác, Ôn Dương đặt đũa xuống, vươn tay ra, dùng ngón trỏ chọt chọt vào tai Giản Mộc Tư.

Vì Giản Mộc Tư thường cột tóc đuôi ngựa khi làm việc, Ôn Dương không thể bỏ lỡ khoảnh khắc đáng nhớ này.

Nhịp tim của Giản Mộc Tư cũng theo đó mà run lên, rùng mình trong vô thức.

Cô lập tức quay người lại, giả vờ lạnh lùng lườm thủ phạm với vẻ giận dữ.

Còn Ôn Dương thì vui vẻ, đáp lại với nụ cười rạng rỡ: “Giản Mộc Mộc, tai của chị đỏ kìa ~”

Giống như khám phá ra một chuyện gì đó rất thú vị.

Bỗng nảy sinh suy nghĩ muốn chọc người ta, sĩ quan Ôn đương nhiên muốn thấy Giản Mộc Tư càng ngại ngùng hơn.

Nhưng sau khi hơi loạn nhịp, độ ấm trong mắt Giản Mộc Tư giảm mạnh: “Không ăn thì để chị mang đi.”

Thấy tình hình không ổn, Ôn Dương vội ôm hộp cơm quay đi, cầm đũa lên bắt đầu ăn như hổ đói.

Không nghe thấy Ôn Dương nói gì nữa mà chỉ chuyên tâm ăn uống, lúc này ánh mắt của Giản Mộc Tư thoáng qua một tia rối bời, đôi má cũng theo đó mà ửng hồng.

Cô xoay người trên sang một bên, dùng mu bàn tay lành lạnh để làm mát đôi má đột nhiên nóng bừng.

......

Trong giờ nghỉ giữa ca buổi chiều, Ôn Dương gọi điện thoại cho bác gái.

“Bác, cháu bị cảm nặng, không nên nằm trên giường cùng bà ngoại.”

“Cháu biết bác bận chăm con, nhưng bà ngoại chỉ có duy nhất một người con gái là bác.”

“Bác không thể lần nào cũng đến chỉ đưa cơm rồi đi như vậy được. Bố cháu chỉ là con rể, lẽ nào ông ấy phải một mình ở đó trông bà 24/7 sao?”

“Hiếu thuận, hiếu thuận, điều mà bà ngoại muốn không chỉ là chữ hiếu nói ngoài miệng rồi thôi.”

Mỗi khi Ôn Dương kết thúc một câu, người ở đầu dây bên kia dường như luôn có thể phản bác lại. Mãi cho đến câu “chữ hiếu nói ngoài miệng rồi thôi”, lúc đó người bác mới nín họng.

Có thể do nghe chất giọng cảm nặng của Ôn Dương qua điện thoại, hoặc cũng có thể do bác gái thức tỉnh đạo người làm con, “người bận rộn” này cuối cùng cũng nguyện ý dành thời gian rảnh rỗi đi đổi ca chăm sóc mẹ với Ôn Quốc Đông.

Chỉ là đổi ca mà thôi, ca ngày và ca tối luân phiên, không phải ở bệnh viện cả ngày.

Nhưng có được kết quả như vậy, Ôn Dương đã hài lòng lắm rồi.

Nhớ đến sáng nay sau khi khám bệnh, Ôn Quốc Đông gửi tin vui cho Ôn Dương.

Bệnh zona thần kinh do virus của bà ngoại đã được điều trị khá thuận lợi, chỉ cần 3-4 ngày nữa là có thể xuất viện.

Chỉ cần thức vài ngày nữa.

Sau khi về nhà, Ôn Dương cố gắng thuyết phục Ôn Quốc Đông về việc muốn thay ca trông bà trong những ngày còn lại.

Biết con gái bị cảm nặng, Ôn Quốc Đông làm sao có thể để Ôn Dương nhọc lòng trông nom mẹ vợ.

“Cừu Cừu, con muốn xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi cho đến khi khỏi ốm không? Mấy hôm nay con phải chạy đi chạy lại nhiều, bận rộn như vậy nhất định sẽ làm suy yếu khả năng miễn dịch!”

“Bố, bố cũng chạy đi chạy lại mà.”

“Bố và con không giống nhau, việc trong công ty còn có những người khác lo liệu, bố đem công ty bỏ chợ mấy ngày cũng không sao... Hay là con xin nghỉ mấy ngày đi?”

“Không cần đâu bố. Bố quên rồi sao? Năm nay mấy người bạn tốt của con sắp kết hôn, con phải tiết kiệm ngày nghỉ phép để đi dự đám cưới.”

Ôn Quốc Đông gõ đầu mình, chợt nhớ tới chuyện này: “Đúng đúng, đúng là con đã nói chuyện này. Tiểu Hoàng tuần này kết hôn nhỉ?”

“Vâng.”

Ôn Dương gật đầu.

Tiểu Hoàng là một người bạn tốt của nàng hồi đại học, mặc dù Tiểu Hoàng sau khi tốt nghiệp đã ở lại Bắc Thành để phát triển, nhưng kết hôn vẫn phải về quê làm đám cưới.

Quê của Tiểu Hoàng là huyện Xương Long, là một huyện giáp với thành phố Bắc Thành.

Cuối năm ngoái, vừa quyết định xong ngày cưới, Tiểu Hoàng đã gửi thiệp mời cho Ôn Dương.

Nhận được tin vui như vậy, Ôn Dương đương nhiên phải bất chấp tất cả để đi.

Nàng đặc biệt dành ra một ngày nghỉ phép trong năm để tham dự đám cưới. Sau ngày nghỉ phép là đến Chủ Nhật của tuần này, vừa vặn hai ngày, rất tiện đến huyện Xương Long.

Biết con gái là người trọng tình, Ôn Quốc Đông có chút lo lắng: “Con mới bị cảm, hai ngày nữa có khỏi không?”

“Được mà bố. Đến thứ Bảy là đủ 5 ngày cảm lạnh, bình thường con chỉ bị cảm có 6 - 7 ngày, uống thêm thuốc nhất định sẽ khỏi.”

“Không đỡ thì bố cũng không yên tâm một mình con lái xe... Nếu không đỡ, hay là không đi nữa?”

“Không được! Con phải đi, không đỡ cảm cũng phải đến dự, con đã hứa với người ta, chưa kể chúng con là bạn rất tốt.”

Những người có thể chiếm vị trí trong lòng Ôn Dương, nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít.

Nàng thực sự trân trọng tất cả những người quý trọng mình.

Mỗi phần trân quý và trân trọng nhận được từ đối phương, nàng sẽ đền đáp lại gấp đôi.

Hôm qua nàng mới xác nhận với Tiểu Hoàng chắc chắn sẽ xuất hiện trong đám cưới vào thứ Bảy.

Nàng không muốn làm bạn mình thất vọng.

......

Vào ca làm chiều ngày hôm sau, Ôn Dương đang xếp hàng trước cửa sổ căn tin thì bị Giản Mộc Tư kéo ra khỏi hàng.

Giản Mộc Tư đưa nàng đến bên bàn ăn.

Cô đặt hộp giữ nhiệt trong tay đến trước mặt Ôn Dương, rõ ràng đã có “chuẩn bị sẵn“.

Ôn Dương mở hộp giữ nhiệt ra...

Bên trong là cháo rau củ... vừa nhìn đã biết do Giản Mộc Tư tự nấu.

“Chị nấu sao?”

Đôi mắt Ôn Dương lại cong thành mắt cười, là đôi mắt cười chỉ xuất hiện khi nàng vui vẻ nhất.

Giản Mộc Tư cố nén lại khóe môi muốn lén lút nhếch lên: “Mau ăn đi.”

Không trả lời câu hỏi của Ôn Dương, rõ ràng cô không muốn để cho đối phương quá đắc chí.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.