Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 84: Chương 84: 16 giờ 14 phút




Chấp niệm

......

“Sau đó lý do em làm cảnh sát, không vì điều gì khác, chỉ là thực ra em muốn biết... rốt cuộc cả đời mẹ em chấp niệm điều gì...”

Còn chưa ngắt giọng, Ôn Dương đã nhìn đi chỗ khác.

Hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên...

Lẽ ra nàng có thể cố gắng kìm lại trong tình huống như thế này...

Cố gắng kìm lại nước mắt, không cho chúng rơi xuống.

Nhưng người bên cạnh nàng dường như đã nhận ra cảm giác buồn bã trong tiếng nói của nàng...

Giản Mộc Tư nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay Ôn Dương.

Chỉ trong một khoảng khắc như vậy, có giọt lệ lấp lánh lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Ôn Dương.

Nàng nghẹn ngào.

Vô vàn cảm xúc đều đang chờ chực trào ra...

Mà điều muốn dâng trào ra đầu tiên chính nỗi niềm tủi thân đã cất giấu sâu trong đáy lòng đã nhiều năm như vậy.

Kể từ năm 2004 trở đi, nàng không còn cho phép mình tủi thân nữa.

Ôn Dương đặt tay lên tay nắm cửa xe. Vội vàng ra khỏi xe mà không quay đầu nhìn lại.

“Em khát nước. Xuống mua nước.”

Nàng bước rất khẩn trương, động tác rất vội vàng...

Giản Mộc Tư còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy nàng rời đi mà chỉ để lại một tấm lưng quật cường.

Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của Ôn Dương, mãi cho đến khi bóng lưng ấy biến mất ở góc phố.

Cô có thể nghe ra cảm xúc trong lời nói của người xuống xe, cũng có thể đoán được có lẽ Ôn Dương không muốn cô nhìn thấy bộ dạng rơi nước mắt của nàng.

Giản Mộc Tư sững sờ nhìn vào ngã rẽ nơi góc phố, nắm chặt đôi bàn tay lại.

......

Xuống xe xong, nước mắt của Ôn Dương không thể nào kìm lại được nữa.

Một giọt, hai giọt, hết giọt này đến giọt khác...

Nàng lấy mu bàn tay quệt vội những vệt nước mắt trên mặt, cắn răng nhất định không chịu phát ra tiếng, nhưng vẫn không thể cự tuyệt phản ứng sinh lý do nước mắt gây ra.

Một người, cô đơn một mình, vì muốn dằn xuống sự nghẹn ngào mà cơ thể khẽ run lên

Giản Mộc Tư dừng lại nơi góc phố, nhìn Ôn Dương đứng dậy đi đến cửa hàng tiện lợi...

Hốc mắt của chính cô cũng mờ dần.

......

Trước tấm gương soi toàn thân của cửa hàng tiện lợi, Ôn Dương soi đi soi lại mắt mình. Cho đến khi cảm thấy đôi mắt không còn sưng nữa, cũng cảm thấy sắc đỏ trong hốc mắt dần dần tiêu tan.

Nàng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thoả đáng trước tấm gương, sau đó đi đến quầy thu ngân, tiện tay lấy hai chai nước suối từ trong hộp các tông đặt bên cạnh quầy thu ngân.

Ôn Dương trở lại xe với nụ cười trên môi.

Mà người trong xe, cũng làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, cũng như thể mình không theo nàng xuống xe vậy.

Giản Mộc Tư nhận lấy chai nước khoáng được Ôn Dương đưa cho, mở nắp chai, lặng lẽ uống một ngụm.

“... Lý do tại sao trước đây chị chọn làm bác sĩ và chọn phẫu thuật tim, là vì bà ngoại của chị.”

“Theo cách gọi của một số thành phố ở Trung Quốc, có lẽ nên gọi bà ấy là mụ mụ.”

Ôn Dương còn đang nghĩ nên chuyển chủ đề như thế nào, vậy mà không ngờ Giản Mộc Tư lại nói về chuyện này.

Ôn Dương lập tức ngồi ngay ngắn, hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía trước:

“Ừm, có vài người bạn đại học của em cũng gọi bà ngoại như vậy.”

Giản Mộc Tư cười nhẹ:

“Năm chị 12 tuổi, tim của bà không thể cầm cự được nữa. Dù cấp cứu 120 đã đến kịp, nhưng bà ấy không thể sống sót rời khỏi bàn mổ... Sau này có người nói với chị, có lẽ chị có thể chọn làm bác sĩ, một bác sĩ phẫu thuật tim.”

Giản Mộc Tư quay lại, xoa đầu Ôn Dương:

“Ôn Dương, chị cũng không có xuất phát điểm lý tưởng.”

Ánh mắt Ôn Dương khẽ lắng động, bất động tại chỗ vì hành động cùng lời an ủi của cô.

Trong xe, lâu thật lâu không còn ai lên tiếng nữa...

......

“Sau đó thì sao, Ôn Dương?”

Giản Mộc Tư siết chặt bàn tay của Ôn Dương đặt trên đùi, truyền lại một sức mạnh ấm áp.

“Năm 2005 trở lại làm sinh viên năm nhất, chắc là năm 2009 tốt nghiệp nhỉ? Đã hơn 7 năm, đã tìm ra điều gì khiến cô Dương chấp niệm chưa?”

Ôn Dương nhìn xuống, cảm nhận được sự ấm áp khi Giản Mộc Tư nắm chặt mu bàn tay mình.

Đôi mắt nàng dần trở nên dịu dàng và mềm mại.

Nàng đặt bàn tay còn lại lên lưng Giản Mộc Tư, cuối cùng cũng cười lên:

“Vừa rồi khi ở trong văn phòng, thật không hiểu nổi. Phó Cục trưởng Chu cứ như đem hết lòng nhiệt huyết vì dân vì nước của em cho chó ăn, còn muốn chửi bà Dương Trường Vinh đến mức đội mồ sống dậy.”

Ôn Dương đùa cợt chớp mắt với Giản Mộc Tư, tựa hồ đã trở lại dáng vẻ thường ngày.

“Nhưng...”

Đôi mắt nàng khẽ xao động, hốc mắt lại thấy cay:

“Nhưng mỗi lần nhận và làm nhiệm vụ cảnh sát, mỗi lần giải quyết thành công một nhiệm vụ, giải quyết một mối nguy tiềm ẩn cho xã hội, bắt được một tên tội phạm gây nguy hiểm cho xã hội, cứu được một người, giúp đỡ được một người dân, thậm chí là giúp một gia đình giải quyết xung đột, dường như... Dường như em lại có thể cảm nhận được tâm trạng của bà ấy... thật ra em dường như luôn có thể hiểu bà ấy bị ám ảnh bởi điều gì...”

“Chị có hài lòng với câu trả lời này không, Giản Mộc Mộc?”

Giản Mộc Tư siết chặt lòng bàn tay, thản nhiên nhìn Ôn Dương, nhưng trong con ngươi lại là ý cười vô hạn.

“Giản Mộc Mộc! Hình như em vẫn chưa nói cho chị một chuyện trọng đại?”

Sĩ quan Ôn tỏ ra thần thần bí bí, giọng điệu cũng thoải mái và phấn khởi hơn rất nhiều.

“Chuyện gì?”

“Baby! Con Bichon mà Dương Ngọc Long gửi nuôi ở nhà em đó! Con cái ấy! Nó có thai rồi!”

Theo vẻ mặt tươi cười hớn hở của Ôn Dương, Giản Mộc Tư cũng vô thức cao giọng: “Thật hay đùa vậy?”

“Thật! Thật hơn cả vàng thật!”

Bị ai đó nắm tay quá lâu, tay mình lại còn đặt lên tay người ấy, sĩ quan Ôn bây giờ mới cảm thấy vô cùng xấu hổ dù ban nãy không biết ngại là gì.

Nàng cố tỏ ra thản thiên, dịch bàn tay đang đặt trên tay Giản Mộc Tư ra chỗ khác, rồi lại rút bàn tay còn lại đang bị Giản Mộc Tư nắm một cách tự nhiên hơn.

“E hèm ~~”

Sĩ quan Ôn hơi đỏ mặt, đẩy Giản Mộc Tư:

“Đi thôi, Giản Mộc Mộc!”

“Đến nhà em, đến nhà em! Em dẫn chị đi xem Baby bụng bự.”

Sự phấn khích và cảm xúc dâng trào trong lời nói đều nhằm che đậy sự xấu hổ và cảm giác lo lắng vô cớ trong lòng.

Vội vàng mở cửa từ ghế sau, rồi đổi sang ngồi vào ghế phụ, Ôn Dương nhanh trí chớp đôi mắt long lanh, tỏ vẻ dễ thương với Giản Mộc Tư vẫn ngồi ở ghế sau. truyen bjyx

“Nhanh lên, Giản Mộc Mộc. Ngày mai còn phải đi làm, đừng lãng phí thời gian nữa!”

Giản Mộc Tư nhàn nhạt liếc nhìn nàng.

Sự dễ thương của sĩ quan Ôn thật là biết hành hạ người khác.

Cách chuyển chủ đề cũng rất là “khó hiểu”

......

Con Bichon tên Baby ăn ngon ngủ kỹ nhà họ Ôn đúng là có thai như lời Ôn Dương nói.

Hơn nữa, Giản Mộc Tư đến khá kịp thời, theo kết luận của bác sĩ thú y, hai ngày nữa con Bichon này sẽ đẻ.

Ôn Dương chỉ vào Mập Mập đang bị cách li trong chiếc lồng sắt trên ban công, cười nói: “Có phải Mập Mập rất ngốc không? Được làm bố mà còn chưa biết. Hehe, quả nhiên là người chó khác nhau.”

Giản Mộc Tư nhướng mày:

“Không ngờ em còn có loại suy nghĩ này.”

Ôn Dương ngồi xổm xuống, kêu ca:

“Gì vậy Giản Mộc Mộc? Em cảnh cáo chị! Đứng trước mặt chị là một cô gái, một thiếu nữ chưa tròn 18 đó!”

“Haha~”

Giản Mộc Tư cười lên, quay lại nhìn qua phòng ngủ bên cạnh ban công.

Nơi đó, là phòng của Ôn Dương.

Ôn Dương thấy Giản Mộc Tư lịch sự nhìn sang chỗ khác, bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc, nàng vừa dẫn Giản Mộc Tư đi, vừa đùa:

“Đi thôi đi thôi, em không có mời chị vào tham quan phòng! Em chỉ dẫn chị đến xem Baby thôi!”

Dù không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng vành tai cô không kiềm chế được mà đỏ lên.

Giản Mộc Tư mím môi, hỏi:

“Làm siêu âm chưa? Bao nhiêu con?”

“3 con!”

Ôn Dương nhảy lon ton xuống cầu thang, lon ton lon ton, rất phấn khởi vì chuyện này.

“Đúng là một con Bichon lợi hại! Nhỏ như vậy mà mang thai tận ba con! Lợi~~~ hại!”

“Chà, thật giỏi.”

“Dạo gần đây bố em mỗi khi có thời gian đều nấu canh cá cho nó ăn. Canh cá trộn với hạt thức ăn vị sữa dê, đắt hơn cả đồ ăn của em... Nhưng thôi kệ đi, em rộng lượng mà. Một cô gái vị thành niên như hoa như ngọc như em không cần so đo với phụ nữ mang thai... à, không, là không so đo với cẩu mang thai.”

Cô nàng cảnh sát rất rộng lượng, khi so đo cũng rất rộng lượng.

......

Ở một diễn biến khác, khi Giản Mộc Tư trở lại ký túc xá sau khi thăm con Bichon đang mang thai, Lý Duyên Thanh cuối cùng đã chờ được cuộc gọi lại của Cục trưởng Trịnh.

Lý Duyên Thanh báo cáo với Cục trưởng Trịnh tất cả những gì ông nghe được bên ngoài văn phòng của Phó Cục trưởng Chu hôm nay.

Ngoài ra, còn bổ sung thêm rằng trong những ngày qua, những người trong đội giám sát phá dỡ luôn đến nói chuyện với Phó Cục trưởng Chu về việc Ôn Dương không ký thỏa thuận sung công.

“Anh Lý, chuyện này cứ yên tâm giao cho tôi... còn về Ôn Dương...”

“Về Ôn Dương, anh cứ yên tâm.”

Lý Duyên Thanh nghĩ, có lẽ bác sĩ Giản là một chỗ dựa vững chắc, ít nhiều gì, cô ấy luôn có thể mang lại cho Ôn Dương một chút an ủi.

Cục trưởng Trịnh cúp điện thoại của Lý Duyên Thanh, sau đó gọi cho Phó Cục trưởng Chu.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ người đứng đầu đơn vị vào lúc 10 giờ tối, phản ứng đầu tiên của Phó Cục trưởng Chu là đang nghĩ Cục trưởng Trịnh là đang muốn trách mình về chuyện phá dỡ đây.

Cục trưởng Trịnh không ở Bắc Thành, dạo này phó thị trưởng Bắc Thành cứ năm lần bảy lượt đến tìm ông.

Ôn Dương đúng là cứng đầu, động chạm đến cả người mẹ đã mất mà vẫn không có tác dụng gì nhiều.

“Anh Chu, chuyện phá dỡ anh không cần phải lo, chúng ta là Cục Công an, không phải phòng phá dỡ.”

Cục trưởng Trịnh không nói thẳng ra, nhưng câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của ông.

Mặc dù Phó Cục trưởng Chu đã sớm biết, Cục trưởng Trịnh là một ông già cứng đầu không biết linh hoạt theo tình thế.

Ông chỉ không ngờ tới...

Đây là lần hiếm hoi ông ta có cơ hội tâng bốc ông Trịnh, nhưng ông vẫn quyết định làm khác đi.

“Được! Tôi không quan tâm chuyện này nữa!”

Ngày hôm sau, khi đội giám sát phá dỡ khu phố thương mại tái xuất tại Cục Công an, Phó Cục trưởng Chu đã trắng trợn phủi sạch “chỉ thị” của Cục trưởng Trịnh.

Phó Cục trưởng Chu ngậm một cục tức, lợi dụng sự xuất hiện của đội giám sát, dàn dựng một màn kịch “bán sếp cầu vinh“.

“Cục trưởng Trịnh của chúng ta lúc 10 giờ tối hôm qua đã gọi điện chỉ thị cho tôi, bảo tôi không cần quan tâm chuyện phá dỡ nữa. Cục Công an không phải văn phòng phá dỡ, đây là trích nguyên văn lời của ông ấy.”

Ông ta đã cắt nửa sau của đoạn ghi âm, chờ phản ứng của đội chỉ đạo giám sát.

Những người trong đội chỉ đạo giám sát trưng thu lập tức sao chép đoạn ghi âm trên điện thoại di động của ông Chu, sau đó phát đoạn ghi âm cho Phó Thị trưởng Ban thường trực phụ trách công tác trưng thu ngay trong ngày hôm đó.

“Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Với tư cách là đảng viên, với tư cách là Cục trưởng Cục Công an Bắc Thành, hoàn toàn không hợp tác với cấp trên chúng tôi trong công tác trưng thu, lại còn bao che cho cấp dưới?”

Phó thị trưởng lập tức gọi điện cho Cục trưởng Trịnh, hai người tranh cãi nảy lửa qua điện thoại.

Cục trưởng Cục Công an Bắc Thành chỉ nói một câu:

Tôi không can dự gì đến việc trưng thu của các anh, nhưng chỉ cần người họ Trịnh tôi cầm quyền ở Cục Công an một ngày, đừng ai hòng đe dọa bất kỳ ai trong Cục Công an của tôi dưới bất kỳ danh nghĩa nào.

Cục trưởng Trịnh thay Ôn Dương giải quyết tình trạng hỗn loạn dưới quyền lần này.

Trong những năm qua, ông luôn cố gắng hết sức để cấp dưới và đồng nghiệp của mình có một môi trường Cục Công an trong sạch nhất có thể.

Trong sạch đến mức tất cả những cảnh sát tình nguyện làm cảnh sát, tất cả những cảnh sát tình nguyện giương cao chính nghĩa sẽ không bị quấy rầy bởi những kẻ xấu xa trong vòng quyền lực.

Năm xưa, ông Trịnh rất kính trọng Ôn Quốc Đông, rất nể phục Dương Trường Vinh.

Năm nay, ông rất yêu quý Ôn Dương.

Đôi khi vào một khoảng khắc nào đó, Cục trưởng Cục Công an thành phố này luôn cho rằng.

Có vẻ như bảo vệ một huyết thống như vậy, chính bảo vệ chính nghĩa của thế giới.

Một chính nghĩa chân chính thực sự.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.