Cái ôm khác lạ
......
Thuê phòng gym để dạy cận chiến, vì vậy trong phòng tập đã có đệm bảo vệ được chuẩn bị sẵn.
Ôn Dương đưa Giản Mộc Tư đến phòng tập.
Vì đã được thuê, nên hiện tại trong phòng tập chỉ có hai người họ.
Ôn Dương đứng bên cạnh tấm đệm, vỗ tay, nhướng mày cười.
“Đến đây, Giản Mộc Mộc, lên lớp thôi!”
Bởi giọng điệu nàng quá mức hớn hở cùng vẻ chắc ý lộ rõ trên mặt, khóe môi Giản Mộc Tư khẽ cong lên.
Nhưng chỉ ngay trong giây tiếp theo, Ôn Dương chợt nhớ đến hồi mới gặp lại Giản Mộc Tư cách đây không lâu... Giản Mộc Tư từng giáng cho nàng một đòn trong lớp phổ biến kiến thức cấp cứu.
Giờ đây đứng trong phòng tập, Ôn Dương đột nhiên cảm thấy dư âm của nỗi khiếp sợ... bất giác sờ vào bụng mình, cứ cảm thấy cơn đau từ đòn thị phạm Heimlich hồi đó vẫn âm ỉ nơi đây.
Ôn Dương điều chỉnh lại sắc mặt, trở nên nghiêm túc hơn, trịnh trọng dặn dò học sinh:
“Giản Mộc Mộc... ờm... Hôm nay em là giáo viên của chị, là huấn luyện viên của chị. Lát nữa chị cứ nhẹ nhàng thôi...”
Hai lòng bàn tay Ôn Dương áp vào hai má, chu môi, bộ dáng y hệt như một đứa trẻ đang tỏ ra đáng yêu.
“Em đây da yếu thịt mềm... lại còn chưa 18! Thiếu nữ vị thành niên đó chị có biết không?”
Dưới ánh mắt đầy đánh giá của Giản Mộc Tư, cuối cùng Ôn Dương cũng ngừng ba hoa.
Nàng chỉ là có chút lo sợ.
Nhỡ như lát nữa Giản Mộc Tư lại cho nàng một chưởng khác khi học cách tự vệ... thì một huấn luyện viên vừa dạy vừa đồng hành như nàng chẳng rất đau khổ sao?
“Khụ khụ ~~”
Ôn Dương ho khan hai tiếng, trở về hình tượng huấn luyện viên:
“Tình huống phát sinh ở khu nội trú của bệnh viện đã được tính là phạm trù cận chiến, bây giờ em sẽ dạy chị kỹ năng chạy trốn nghi phạm trong phạm vi gần.”
Ôn Dương móc móc ngón tay, hướng về phía Giản Mộc Tư:
“Trước tiên chị ra đứng chỗ này.”
Giản Mộc Tư làm theo, đứng trước mặt Ôn Dương, hai người đối mặt với nhau, chỉ cách nhau chưa đến nửa mét.
Ôn Dương gật đầu... đo khoảng cách bằng mắt thường, được rồi đó.
“Không cần biết là nam hay nữ, đá vào bộ phận sinh dục là một phương pháp rất hữu hiệu, điều này chắc hẳn chị cũng biết?”
Khi dạy học, giọng Ôn Dương trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc đầu Giản Mộc Tư nghe mà ngẩn ngơ, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu dưới ánh mắt ấm áp chăm chú của Ôn Dương.
Ôn Dương hơi mỉm cười:
“Chạy được thì hãy chạy, đây là điều quan trọng nhất khi đối mặt với những phần tử xấu.”
“Nếu đối phương nắm lấy cổ tay chị...”
Ôn Dương đích thân mô phỏng động tác có thể xảy ra từ kẻ xấu, hơi dùng sức nắm lấy cổ tay Giản Mộc Tư.
“Chị có thể xoay cổ tay mình vào trong, hướng về phía gan lòng bàn tay của đối phương.”
Ôn Dương nhìn chằm chằm Giản Mộc Tư, ra hiệu cô hãy làm thử.
Thế là, Giản Mộc Tư nhẹ nhàng xoay cổ tay, hướng về phía gan bàn tay Ôn Dương... Tay Ôn Dương vì không thể nắm nên đã để Giản Mộc Tư thoát ra.
Ôn Dương cười:
“Thông minh đó Giản Mộc Mộc~”
Khen người ta xong, còn tự nói thêm một câu: “Thông minh như em vậy.”
Giản Mộc Tư khẽ liếc nhìn Ôn Dương, nhưng không bác bỏ lời tự khen của Ôn Dương. Cô chỉ cười, sau đó đưa tay ra:
“Sau đó thì sao, cô giáo Ôn?”
Cách gọi “cô giáo Ôn” này đã hoàn toàn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô giáo Ôn.
Ôn Dương đang nhớ lại xem tiếp theo nên dạy gì cho Giản Mộc Tư thì nghe thấy đối phương nhẹ nhàng gọi mình là “cô giáo“.
Sắc mặt Giản Mộc Tư cũng ấm áp hơn hẳn mọi khi. Khiến nàng có thể nhìn ra một chút ý cười trên khuôn mặt cô.
Ôn Dương đột nhiên cảm thấy độ nóng của hai má mình tăng lên, lại ho khan thêm vài cái như muốn che giấu.
“Em bỗng nhiên cảm thấy cách gọi của bạn học Giản nghe rất kêu tai, rất có cảm tình nha.”
Ngay sau đó Ôn Dương xoay người, liếc mắt ra ngoài cửa sổ phòng tập, cố thay đổi chủ đề:
“Này! Quả nhiên em không hợp với tầng cao! Mặc dù em không có chứng sợ độ cao, nhưng nếu ở tầng quá cao, em sẽ không có cảm giác vững vàng chắc chắn...”
Thế nhưng đôi tai đỏ bừng lúc này đã khiến tâm trạng của cô giáo Ôn bại lộ ra hết.
Lúc này trong lòng cô giáo Ôn chỉ đầy cảm giác xấu hổ với cách gọi “cô giáo Ôn“.
Nàng rất kiêu hãnh khi tự gọi mình như vậy.
Nhưng khi nghe được cách gọi đó từ miệng Giản Mộc Tư, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ... xấu hổ một cách kỳ lạ.
Nhưng hôm nay cô giáo Ôn là giáo viên, cho dù có xấu hổ cũng phải cố nhịn.
Phải ra dáng một giáo viên, không được mất bình tĩnh lộ liễu.
Như vậy sẽ thật thiếu chuyên nghiệp.
“Được rồi, chúng ta học kỹ thuật tiếp theo... nếu chị bị kẻ xấu ôm chặt từ phía sau, như Phó Chủ nhiệm Lưu đã bị ngày hôm đó...”
Lần này Ôn Dương vẫn muốn vào vai kẻ xấu, nhưng Giản Mộc Tư đã tránh sang một bên.
“Để chị ôm em đi, như vậy em có thể thị phạm tốt hơn.”
Cô giáo Ôn là một cô giáo ấm áp đến mức tỉ mỉ.
Nàng ấy đương nhiên biết nếu vào vai kẻ xấu sẽ phải chịu khổ, vì vậy nàng không để Giản Mộc Tư làm việc khó khăn này, chỉ có thể cầm tay chỉ việc cho Giản Mộc Tư.
Theo lý mà nói, trong trường hợp dạy kỹ năng tự vệ, để học sinh đóng vai kẻ xấu là phương pháp dạy học có hiệu quả trực tiếp nhất.
Tuy nhiên, có lẽ Giản Mộc Tư cảm nhận được sự quan tâm chu đáo của Ôn Dương, sau khi học xong kỹ thuật thoát tay, Giản Mộc Tư chủ động đề nghị để Ôn Dương thị phạm, còn cô đóng vai kẻ xấu.
Nghe thấy lời đề nghị của Giản Mộc Tư, Ôn Dương ngập ngừng, chớp mắt vài cái, mím môi.
“Thôi được rồi, vậy chị làm đi.”
Đến khi Giản Mộc Tư vòng qua sau lưng Ôn Dương, Ôn Dương chợt thấy căng thẳng vô cớ, xác nhận đi xác nhận lại với người phía sau:
“Giản Mộc Mộc, lát nữa chị nhớ nhẹ tay một chút đấy.”
Lời dặn dò nhẹ tay ban đầu đơn thuần chỉ là trêu đùa, câu “thịt mỏng da mềm” đó cũng chỉ là nói cho vui mà thôi, chưa kể Ôn Dương cảm thấy bị Giản Mộc Tư quật ngã cũng không sao cả.
Còn lần nhắc nhở Giản Mộc Tư nhẹ tay lúc này, không gì khác hơn là lo lắng cho sự an toàn của cô.
Tuy rằng Ôn Dương có thể kiểm soát lực ra tay nặng nhẹ của mình, nhưng nhỡ có sơ xuất gì thì sao?
“Hay em vẫn đóng kẻ xấu nhé? Em ở đằng sau dạy chị cũng được.”
Ôn Dương vẫn không yên tâm lát nữa Giản Mộc Tư sẽ đóng vai bị quật ngã, vậy nhưng Giản Mộc Tư lại không cho nàng cơ hội đổi vị trí.
Giản Mộc Tư trực tiếp ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng:
“Ôn Dương, tiết kiệm thời gian.”
Điều khiến toàn thân Ôn Dương cứng đờ không phải là lời nhắc nhở “tiết kiệm thời gian” của Giản Mộc Tư...
Mà là trái tim đột nhiên tăng tốc nhịp đập của nàng.
Khuôn mặt của nàng hẳn đã không khác gì một quả táo đỏ chín mọng.
Ôn Dương cảm thấy rõ mặt mình nóng bừng... mà phía sau, có một sợi tóc của Giản Mộc Tư xoã xuống vai phải của nàng đúng.
Liếc nhìn sợi tóc màu đen đáp xuống trên vai phải, trái tim loạn nhịp chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực...
Ôn Dương thực sự không biết mình bị sao nữa.
“Giản Mộc Tư~”
Ôn Dương vô thức gọi Giản Mộc Tư.
Hoàn toàn không phải “Giản Mộc Mộc” với tông giọng vui vẻ như ngày thường.
“Giản Mộc Tư, chị bỏ ra đã.”
Ôn Dương vỗ bàn tay của Giản Mộc Tư đang bắt chéo trên vùng bụng mình, khi chạm vào mu bàn tay của đối phương, nàng rõ ràng cảm thấy mình vô thức run lên.
Được đối phương ôm vào lòng, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Giản Mộc Tư.
Cũng chính do hơi ấm khó giải thích này khiến tay chân nàng cứng đờ.
Mãi cho đến khi người phía sau thả lỏng vòng ôm, nàng mới hít thở sâu vài lần như thể đó là một chuyện rất khó khăn.
Một chút suy nghĩ hiếu thắng cuối cùng đã chiếm ưu thế, người với ruột gan rối bời lúc này chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi giảng dạy.
Ôn Dương tách rộng hai chân, cúi người xuống:
“Điểm cốt yếu của hành động này nhằm lợi dụng đối phương không chuẩn bị trước, đầu tiên đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương, sau đó như thế này... nhanh chóng cúi xuống, hai tay nhấc một chân đối phương lên. Bằng cách này, kẻ xấu sẽ ngã xuống vì mất trọng tâm, đứng không vững.”
Đến cuối Ôn Dương vẫn không thể thực sự nhấc chân Giản Mộc Tư lên.
Nàng vẫn còn lo lắng, nghĩ rằng Giản Mộc Tư có thể bị thương khi ngã.
Thị phạm kết thúc, Ôn Dương vuốt động mạch cổ theo bản năng, nhịp đập điên cuồng nơi đó vẫn chưa chậm lại.
Nàng vừa nghi hoặc, vừa ngạc nhiên trước phản ứng của mình vừa rồi... sững người tại chỗ trong giây lát rồi quay lại nhìn Giản Mộc Tư.
Vì chưa giải quyết được khúc mắc, nụ cười của Ôn Dương cũng không thật lắm.
“... Đây là hai phương pháp đã được em đích thân thử nghiệm.”
Giản Mộc Tư cười nhẹ, muốn giơ tay lên xoa đầu của cô giáo Ôn dễ thương... nhưng cô giáo Ôn đã vô thức né tránh.
Giản Mộc Tư không khỏi khẽ cau mày, nhưng Ôn Dương đã lên tiếng giải thích trước: “Em không dễ bị ngã đâu nha Giản Mộc Mộc.”
Thực ra, Ôn Dương cũng bị bất ngờ bởi hành động né tránh của mình.
Chỉ là thấy sắc mặt của Giản Mộc Tư đột nhiên thay đổi... những suy nghĩ trong đầu nàng lập tức bay biến, nàng tìm cho mình một cái cớ, một cái cớ giải thích rằng nàng chỉ tưởng Giản Mộc Tư đưa tay ra để quật ngã nàng.
Giản Mộc Tư ngây ra, sau đó gật đầu như thể tin vào lý do này.
“Muốn về không?”
Cô nhìn thấy ý định muốn vội vàng kết thúc lớp tự vệ này của Ôn Dương.
Nghe vậy, Ôn Dương gật gật đầu, giải thích thêm: “Hôm qua em suy nghĩ rất lâu, mà chỉ nghĩ ra hai phương pháp hợp với chị, nhưng mà, em cảm thấy hai phương pháp này rất hữu hiệu.”
Ôn Dương mím môi, do dự hết lần này đến lần khác, sau đó vẫn nắm tay Giản Mộc Tư như thường lệ.
“Đi thôi, Giản Mộc Mộc~ Chị vẫn phải đưa em về~”
Ôn Dương đến đây bằng xe của Giản Mộc Tư, xem ra bộ dạng này đúng là vẫn muốn đi ké xe về nhà.
Nhưng chỉ có Ôn Dương mới biết, nàng đã chần chừ biết bao nhiêu khi vươn tay ra làm hành động thân mật như vậy.
Mặc dù trước đây nàng đã từng nắm tay Giản Mộc Tư... nhưng lần này, tại sao lại do dự hơn bình thường, vì lý do gì mà đắn đo đến thế...
Thế nhưng nàng cũng rất hiểu, rằng nàng phải đưa tay ra.
Hành động né tránh bất giác vừa rồi chắc chắn đã bị Giản Mộc Tư để bụng.
Nàng không muốn Giản Mộc Tư buồn.
Có vẻ như kể từ ngày quen biết Giản Mộc Tư, nàng vẫn luôn mong muốn Giản Mộc Tư sẽ mãi vui vẻ.
Cho dù không thể lúc nào cũng vui, nhưng cũng đừng vì nàng mà buồn phiền.
......
Ôn Dương dắt tay Giản Mộc Tư ra khỏi phòng tập, đi vào thang máy, ra bãi đậu xe... suốt dọc đường đều không buông tay cô.
Nắm tay nhau như vậy, Giản Mộc Tư âm thầm mỉm cười, xoa dịu đi những cảm xúc mơ hồ vừa rồi.
Lúc đó, đúng là cô đã để bụng.
Để bụng hành động né tránh vô thức của Ôn Dương.
Nhưng lúc này, cô vui vì đã có đôi bàn tay vẫn luôn nắm chặt mình.
Trong hơn một khoảnh khắc, cô hy vọng rằng cái nắm tay này sẽ không bao giờ kết thúc.
......
Đến đêm, người nằm trên giường trở mình trằn trọc hàng giờ đồng hồ vẫn không thể ngủ được.
Ôn Dương lại mất ngủ rồi...
Nguyên nhân của lần mất ngủ này, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ lắm.
Ôn Dương bối rối vì cảm xúc ban sáng của mình, thậm chí bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng chân thực... tim vẫn đập mạnh và mặt vẫn nóng bừng.
Ôn Dương rất muốn đem tất cả nguyên nhân đổ cho sự kỳ quặc của mình...
Dù không chịu thừa nhận, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn luôn biết rõ mình là một người kỳ quặc, luôn giữ khoảng cách nhìn tưởng gần nhưng lại cách rất xa với mọi người.
Không phải nàng chưa từng tiếp xúc thân thể với một người bạn tốt...
Có một người bạn hướng ngoại như Kiều Mộ Quân bên cạnh, bị người ta ôm là điều mà nàng bắt buộc phải làm quen.
Nhưng......
Rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy?
......
Tác giả có điều muốn nói:
Những kỹ thuật tự vệ này được một cựu sĩ quan Đội nữ cảnh sát đặc nhiệm thuộc Quân đoàn cảnh sát vũ trang Tứ Xuyên đúc kết ~@_@ Trước khi viết bài, tác giả đã thử nghiệm với một người đàn ông cao 1m83 và nặng 81kg~ Nhân tiện phổ biên tại chương này~