Đây là người tôi thích
......
Khoá huấn luyện hỗ trợ hậu cần sự kiện marathon còn chưa bắt đầu, sĩ quan Ôn đã khó có thể duy trì tinh thần lên lớp.
Rõ ràng đêm qua đã nhắm chặt mắt, cố gắng làm cho bản thân chìm vào giấc ngủ.
Nhiệt độ phòng lý tưởng, độ dày của chăn cũng vừa phải, điều duy nhất không thể điều chỉnh lên xuống chính là suy nghĩ và tâm trạng của nàng.
Ở tuổi 31, cuối cùng nàng đã có người đầu tiên mà mình thích...
Ôn Dương hoàn toàn không có tâm trạng để ý chuyện giới tính của đối phương có như người khác mong đợi hay không.
Nàng cũng có những người bạn đồng giới bên cạnh.
Dù gì thì, năm nay nàng 31 tuổi, không phải 18.
Ở tuổi 31, nàng đã có tam quan vững chắc và nhận thức tình cảm tích cực.
Từ trước đến giờ, nàng luôn chân thành tôn trọng mọi loại tình yêu, 51:49% tâm tư của nàng mong muốn có một người bạn đời với giới tính hợp nhau là đủ.
Nhưng tỷ lệ chênh lệch nam nữ 1% ấy là do các yếu tố xã hội và môi trường gây ra.
Nàng hoàn toàn không sợ bản thân không đủ can đảm để bỏ qua những điều bất công trên thế giới... nàng chỉ tin chắc rằng, nếu thích một người cùng giới thì những trách nhiệm mà nàng phải cân nhắc và gánh vác không chỉ dừng lại ở con số nhỏ.
Vẫn là câu nói đó...
Dù gì thì, năm nay nàng 31 tuổi, không phải 18.
Một đứa trẻ 18 tuổi có lẽ chỉ cần lo cho bản thân là đủ, nhưng một người 31 tuổi thì không thể.
Nàng có những người thân mà nàng vô cùng yêu thương.
Nếu chỉ vì lựa chọn của nàng mà ảnh hưởng tới những người nàng yêu thương... nàng sẽ day dứt không thôi.
Quan trọng hơn, nếu bạn đời của nàng là người cùng giới, tổ quốc mà nàng yêu sâu đậm này sẽ không thể ban cho tình yêu của nàng một danh phận công khai.
Chưa kể, là một cảnh sát công an, nàng không thể tự ý ra nước ngoài hoặc kết hôn với người quốc tịch khác.
Ôn Dương biết mình đã thích một người...
Nhưng tâm trạng không hề vui vẻ đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên như nàng hằng mong đợi.
Mất ngủ đến sáng sớm, cơ thể chỉ biết mệt mỏi.
Thật ra nàng có thể nghe thấy mọi tiếng động cho dù là nhỏ nhất từ chiếc giường bên cạnh.
Mí mắt nặng trĩu của Ôn Dương run lên, giả bộ chưa tỉnh.
Vừa dậy đã suy nghĩ, mà điều đầu tiên ập đến đầu nàng là suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ: Nàng đã thích Giản Mộc Tư, khi nàng thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Khi bạn nhận ra bản thân đang thích một ai đó, bạn sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng... thực ra tất cả mọi thứ từng diễn ra đều để lại một vài manh mối.
Sau đó, bạn sẽ không ngừng tự cười nhạo bản thân, đúng là muộn màng đến kinh ngạc.
......
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng thức dậy, đi vào phòng tắm.
Khi Ôn Dương mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bóng hình thoáng qua.
Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy có mà như không, Ôn Dương cố gắng ngồi dậy.
Lưng dựa vào tường, hai chân đặt trên giường, ánh mắt trống rỗng và bối rối.
Trong đầu nàng có quá nhiều thứ, lại thêm gần như cả đêm không thể nghỉ ngơi, nơi thái dương khó tránh khỏi cơn đau âm ỉ.
Một tay vô thức xoa thái dương, tay còn lại đặt lên mắt, cảm thấy đôi mắt mình sưng húp, thật xấu xí.
Nàng tiếp tục ngồi trên mép giường, cố gắng gạt bỏ mớ hỗn độn này ra khỏi tâm trí.
Tiếp theo, nàng vẫn phải đối mặt với Giản Mộc Tư.
Nếu như không cẩn thận... để lộ chút ít dấu hiệu trước khi bản thân nàng còn chưa quyết định, Ôn Dương tin chắc nàng sẽ phải tự chôn mình vào ba thước đất mới hết xấu hổ mất.
Khi ở nhà, Giản Mộc Tư hiếm khi búi tóc lên.
Tắm rửa xong, Giản Mộc Tư vừa tháo dây buộc phần đuôi tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Cô nghiêng người, quay về phía tường TV, do vậy nửa sau động tác tháo dây buộc tóc đã thu hết vào tầm mắt của Ôn Dương,
Người đang ngồi trên giường, đột nhiên thân trên cứng đờ...
Lời mở đầu đã chuẩn bị sẵn vô số lần cũng bị nuốt ực vào cổ họng.
Theo động tác đeo dây buộc tóc vào cổ tay, Giản Mộc Tư quay người lại, đối mặt với người đang ngẩn ngơ bên mép giường.
Bốn mắt nhìn nhau, lần này, Giản Mộc Tư là người cười với Ôn Dương trước:
“Tỉnh rồi?”
Mới sáng sớm, Ôn Dương đã biết... thì ra giọng nói của Giản Mộc Tư có thể dịu dàng, lay động lòng người đến như vậy.
Cổ họng Ôn Dương cứng ngắc, lắp bắp nói:
“Vâng, chào buổi sáng... Giản, Mộc Mộc.”
Nghe vậy, nụ cười của Giản Mộc Tư càng thêm tươi.
Vừa thức dậy đã thấy Ôn Dương nói lắp, thật khiến trái tim cô cảm thấy đáng yêu.
Có lẽ vì tối qua nàng nhắm mắt cả đêm, lần mất ngủ này của Ôn Dương không hiện rõ lên mặt như những lần trước.
Không có quầng thâm, bọng mắt cũng nhạt, đôi mắt sưng nhẹ hoàn toàn có thể được che giấu bằng khả năng sưng mắt xuất hiện vào sáng sớm.
Đến một độ tuổi nhất định, mắt của các cô gái sẽ hơi bị sưng lên mỗi khi thức dậy vào buổi sáng.
Giản Mộc Tư không nhận thấy sự khác thường của Ôn Dương, sự bối rối của Ôn Dương vẫn được tiếp tục cho đến khi lên lớp huấn luyện.
......
Trước đây ở Đội điều tra kinh tế, Ôn Dương hầu như không tham gia vào những công việc hỗ trợ hậu cần cho sự kiện thể thao như thế này.
Trước đây Giản Mộc Tư không ở Trung Quốc, năm ngoái khi cô về Trung Quốc và được điều đến Trung tâm Cấp cứu, cuộc thi marathon hàng năm của Bắc Thành đã kết thúc mất rồi.
Cũng là lần đầu tiên tham gia công việc hỗ trợ hậu cần cho sự kiện thể thao, cho nên phải cẩn thận lắng nghe huấn luyện.
Trước khi vào phòng học, Ôn Dương do dự rất lâu...
Rốt cuộc lát nữa có nên ngồi với Giản Mộc Tư hay không?
Bây giờ đã bối rối đến vậy, nếu vẫn phải ngồi với Giản Mộc Tư...
Sĩ quan Ôn thấp tha thấp thỏm, lưỡng lự suốt dọc đường, nhưng cuối cùng vẫn xua đi những lý do luẩn quẩn trong đầu.
Đúng là nàng có thể bịa ra một cái cớ để ngồi với các đồng nghiệp của mình. Hơn nữa chỉ cần nói ra, nàng rất chắc chắn rằng Giản Mộc Tư sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng cho dù vậy, Ôn Dương vẫn không thể ngừng nghĩ nhiều.
Sự quan tâm vô tình của nàng dành cho Giản Mộc Tư đã khiến nàng nhận ra một điều từ lâu... rằng Giản Mộc Tư không nói không có nghĩa là cô ấy không để bụng.
Nếu hôm nay nàng kiếm cớ để ngồi cùng người khác, Giản Mộc Tư nhất định sẽ nhận ra điều gì đó.
Khả năng cao là Giản Mộc Tư sẽ không nhận ra Ôn Dương thích cô, trái lại sẽ hiểu nhầm nàng không muốn thân thiết với cô.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi đã...
Vào giây phút quyết định, Ôn Dương đi theo Giản Mộc Tư theo bản năng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Giản Mộc Tư.
Ôn Dương thầm thở dài thật sâu, không tự chủ được chống cằm xuống mặt bàn.
May mà Giản Mộc Tư đã chọn chỗ ngồi hợp lý...
Lọt thỏm giữa buổi huấn luyện với sự tham gia của hàng trăm người, vẻ suy sụp của nàng sẽ không hiện lên quá nổi bật.
Nhưng bên cạnh vẫn có Giản Mộc Tư... nàng không thể tỏ ra chán nản như vậy quá lâu.
Ôn Dương đổi thành áp trán xuống mép bàn, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Trước khi giả vờ lướt điện thoại, còn không quên “phàn nàn” với Giản Mộc Tư: “Em ghét nhất phải nghe những loại lớp huấn luyện này.”
Mặc dù đã cố điều chỉnh giọng điệu sao cho giống thường ngày, nhưng vẫn không thể khiến Giản Mộc Tư cảm nhận được nỗi khổ của người trốn dưới gầm bàn.
Mở Weibo lên, lướt xong những tin mới trong vài ngày nay, lại lướt các hotsearch, lướt xong hotsearch, lại lướt các hot topic.
Tóm lại, tất cả những gì có thể lướt trên điện thoại đều đã bị Ôn Dương lướt hết một lượt.
Nàng cố bắt mình phải nhìn vào những nội dung hiển thị trên màn hình điện thoại.
Có điều, những gì Ôn Dương hiểu chỉ là những con chữ rời rạc nối lại với nhau, nội dung dù đã lướt qua mắt nhưng vẫn không lọt vào đầu.
Mặc dù trông giống như đang lướt Weibo, nhưng tâm trí nàng vẫn bị lấp đầy bởi người ngồi bên cạnh.
Tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua... cuối cùng Ôn Dương cũng đợi được một cọng rơm cứu mạng - giảng viên của khóa đào tạo.
Cuối cùng nàng cũng có thể ngồi thẳng dậy, lấy bút và vở ra, vào vai một học sinh gương mẫu.
Cả buổi học, Ôn Dương ghi kín hết nửa cuốn vở.
Nàng cũng không biết mình đã ghi những gì.
Chỉ biết ghi theo những gì giảng viên viết... giảng viên viết lên bảng chừng nào, nàng ghi lại chừng nấy.
Đang ghi chép dở, nam đồng nghiệp cũng đến tập luyện ngồi bên kia có vẻ vô cùng xấu hổ.
Ôn Dương vẫn cặm cụi viết, anh ấy vẫn ngồi chưa đụng chữ nào, có phải sự khác biệt trong lớp hơi quá lớn sao?
Còn Giản Mộc Tư ngồi bên cạnh...
Nếu ngay từ đầu chưa nhận ra sự khác thường của Ôn Dương, thì bây giờ khi nhìn thấy Ôn Dương loay hoay viết hồi lâu, cô có thể khẳng định: hôm nay Ôn Dương có chút kỳ lạ.
Mặc dù Giản Mộc Tư chưa bao giờ tham gia lớp học nào cùng Ôn Dương, nhưng cô cũng biết Ôn Dương cũng giống cô - là người coi trọng hiệu quả.
Những người coi trọng hiệu quả, đương nhiên sẽ coi trọng sự ngắn ngọn.
Một người như vậy mà lại ghi chép không có chọn lọc...
Điều này, quá bất thường.
Sau khi do dự, Giản Mộc Tư gõ đầu bút lên mặt bàn của Ôn Dương.
Người đang múa bút thành văn đột nhiên dừng lại, sau đó mỉm cười với Giản Mộc Tư:
“Sao thế?”
“Có chuyện gì vậy, Giản Mộc Mộc?”
Giản Mộc Tư khẽ cau mày:
“Em hôm nay... Ôn Dương, em sao vậy?”
“Em?”
Ôn Dương nghiêng người chỉ vào chính mình, sau đó làm ra vẻ mặt kỳ quặc: “À~ chị đang muốn nói em ghi chép sao? Chỉ là em ghét học cái lớp này quá, giảng một tràng không hiểu gì hết. Đằng sau còn có camera...”
Ôn Dương túm chặt lấy cái cớ vừa lóe lên trong đầu, chỉ vào camera phía cuối phòng học: “Vừa không được lướt điện thoại, vừa không được nói chuyện, đành phải ghi chép, coi như luyện chữ vậy.”
Câu trả lời này nghe có vẻ không sơ hở chỗ nào, hơn nữa rất đúng với tính cách của Ôn Dương.
Nhưng chính vì nghe quá hoàn hảo, trái lại đã khiến Giản Mộc Tư để ý.
Ôn Dương càng giải thích, cô càng cảm thấy Ôn Dương đang thầm che giấu điều gì đó.
......
Trong suốt bữa trưa, để chứng tỏ mình vẫn bình thường, Ôn Dương cố hết sức nói chuyện với Giản Mộc Tư về một đống chủ đề vừa liên quan vừa không liên quan.
Trong thời gian này, Ôn Dương đã tốn gần như toàn bộ sức lực và tinh thần để kiềm chế tầm nhìn bướng bỉnh của mình.
Đối mặt với người mình thích, nàng chỉ muốn tránh ánh mắt của người đó đi.
Nhưng tránh ánh mắt cũng đồng nghĩa với việc bị Giản Mộc Tư phát hiện, chị ấy thông minh thế cơ mà...
Ôn Dương chỉ có thể dùng một tay nắm chặt lấy vải quần, đối mặt với ánh mắt của Giản Mộc Tư như không có chuyện gì xảy ra.
Trong một khoảnh khắc, nàng còn âm thầm cảm thấy xúc động.
Xúc động vì người mình thích là Giản Mộc Tư...
Xúc động vì đối tượng này... không thể lựa chọn.
Không phải Ôn Dương không thể chọn, mà là, nàng không thể chọn ra điểm không tốt nào từ Giản Mộc Tư.
Cho dù đó là sự lạnh lùng mà nàng đã từng dẩu mỏ lên phàn nàn vô số lần trước đây, nhưng thật ra, nàng thực lòng chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Đây là người mình thích~
Tất cả những gì tốt đẹp nhất đều hội tụ ở chị ấy, nhưng bản thân mình cái gì cũng không có.
......
Ôn Dương nằm úp trên giường trong suốt khoảng thời gian trước giờ học buổi chiều.
Nếu không giả vờ ngủ trưa, nàng không biết có thể chống cự thêm bao lâu mà không bị Giản Mộc Tư phát hiện.
Lúc này, ngay cả người thường không có thói quen ngủ trưa cũng phải chọn cách đi ngủ.
Có lẽ vì tối hôm qua ngủ không đủ, sáng sớm lại phải nghe “Tụng Kinh” cả buổi, người úp mặt lên gối rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng trong nhà khách tương đối yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ khi ngủ của Ôn Dương.
Còn người đang tỉnh không thể cảm nhận được tiếng thở của chính mình.
Giản Mộc Tư rời giường, nhẹ nhàng đi đến bên giường Ôn Dương.
Cô mím môi, cuối cùng cũng vươn tay ra, đỡ người đang nằm úp trên giường nằm ngửa lên.
Trong mắt dập dềnh gợn sóng.
......