Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 11: Chương 11: 2 giờ 5 phút




Em xuất hiện thật đúng lúc

......

Tối qua, hai cha con Ôn Quốc Đông và Ôn Dương có một đêm mất ngủ.

Hai chú chó Bichon cảnh giác đến mức nhút nhát có thể làm chó canh nhà lý tưởng cho bất kỳ ai.

Xem ra chúng cần thời gian thích ứng môi trường mới, rõ ràng được ở ban công được bịt kín bằng kính kết hợp với hợp kim nhôm, nhưng vẫn sợ hãi đến dở sống dở chết.

Hai chú chó không dám nhúc nhích, chỉ nằm lì ở góc ban công.

Vào ban đêm, chỉ cần có bất kỳ tiếng động hay tia sáng nào, chúng đều sẽ sủa gâu gâu.

Phòng ngủ của Ôn Dương thông ra ban công, còn cửa sổ phòng ngủ của Ôn Quốc Đống hướng ngay ra ban công, hai cha con họ Ôn bị quấy nhiễu không tha.

Sáng hôm sau thức dậy, dưới mắt của hai cha con đã xuất hiện không ít tia máu vì buồn ngủ.

Ôn Quốc Đông đã có tuổi, nếu ngủ không đủ giấc sẽ xuất hiện bọng mắt.

Mà một Ôn Dương xưa nay luôn ăn được ngủ được như tiên thật hiếm khi phải trải qua cảm giác “mất ngủ”, lúc này, nàng đang trong phòng tắm, nhìn quầng thâm đen của mình trong tấm gương...

Nàng bỗng muốn nếm thử hương vị thịt chó.

Nhưng hai con Bichon vừa thấy Ôn Dương tới lập tức liều mạng cào cửa ban công, Ôn Dương nhìn mà trong lòng lập tức mềm nhũn.

“Bố này, nếu bố rảnh thì giúp con dắt chúng nó xuống dưới đi dạo một chút nhé, không thể ở ban công suốt mấy tháng được, đáng thương lắm.”

Ôn Quốc Đông đang ở phòng ăn, ông nghe vậy lắc đầu ngán ngẩm.

Tối qua vừa về đến nhà, là ai đã dặn đi dặn lại, răn đe không cho phép ông chăm sóc tụi nó?

Là ai tối hôm qua trước khi đi ngủ còn xông vào phòng ông, lại cảnh cáo một lần nữa, ngoại trừ cho ăn cho uống ra, tuyệt đối không được để ý đến hai của nợ ngoài ban công?

“Được, Cừu Cừu, qua đây ăn sáng trước đi, lát nữa bố dẫn chúng nó xuống đi dạo.”

Đổ đầy thức ăn và thay nước cho chó xong, Ôn Dương quay người chạy vào phòng tắm.

Như thể trên tay nàng có virus Breaking Dead vậy, nàng rửa tay ngay lập tức, thậm chí còn rửa sạch cả bắp chân.

Một lần không đủ, thôi rửa thêm lần nữa đi.

Trước khi đi ra ban công, Ôn Dương còn cởi cả quần ngủ ra.

Khi vi khuẩn không xác định bay vào người, rửa chân trần vẫn tiện hơn giặt quần ngủ.

Hôm đó khi Ôn Dương đi làm với hai quầng thâm dưới mắt, Trương Lộ Chi bị doạ sợ không nhẹ.

Dưới mắt sư phụ Lý tô thêm quầng thâm là chuyện quanh năm suốt tháng, Trương Lộ Chi chẳng lạ gì.

Nhưng đại ca Ôn có quầng thâm mắt sao?

“Đại ca, không phải tối qua chị về từ rất sớm sao? Giờ tý canh ba chị phải dậy bắt trộm à?”

Ôn Dương xua tay, nàng quá mệt mỏi, nàng hoàn toàn không muốn nhắc tới khổ cực tối hôm qua.

“Chúng ta đi tuần tra.”

......

“Lưu Dịch, xuất phát đi! Tiểu khu Gia Lạc có một bà già bị ngã ở nhà.”

Cúp điện thoại, Lưu Dịch ngay lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc, gọi Trần Phi đang rửa tay trong phòng vệ sinh.

Trước khi hai người chạy đến xe cứu thương, Giản Mộc Tư đang ở trên xe kiểm tra các loại thuốc trong hộp.

“Giản Mộc Tư, xuất phát thôi.”

Lưu Dịch vừa lái xe vừa báo cáo với Giản Mộc Tư tình hình mà anh nghe được qua điện thoại:

“Một bà già khoảng 80 tuổi vô tình bị ngã khi đi vệ sinh, con gái bà lập tức gọi điện thoại khi phát hiện ra.”

“Còn ý thức không?”

“Có.”

“Ngã vào phần nào?”

“Mặt, mặt sưng lên.”

Cánh cửa tại hiện trường hé mở, bà cụ bị ngã trong nhà vệ sinh lúc này đang ngồi trên ghế cạnh bàn ăn.

“Ai bảo bà ấy ngồi?! Lập tức nằm xuống.”

Con gái của bà cụ sau khi nghe mệnh lệnh nghiêm khắc của bác sĩ cấp cứu, trái tim cô đột nhiên thắt lại, vội vàng bước tới làm theo chỉ dẫn của Giản Mộc Tư, đỡ mẹ cô nằm lên chiếc cáng thô sơ.

“Bác sĩ, mẹ tôi vừa mới ngã bị thương ở mặt, chắc không vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

Giản Mộc Tư không trả lời, nàng chỉ tập trung hỏi bà lão đang nằm trên cáng cứu thương:

“Chóng mặt có buồn nôn không?”

“Có có, buồn nôn lắm bác sĩ.”

Giản Mộc Tư lật bà lão nằm thành tư thế “vị trí hồi phục“.

Bà lão cảm thấy buồn nôn, nhưng không nôn ra được thứ gì.

“Bà có nhớ địa chỉ nhà mình không?”

“Gia... Lạc?”

“Giơ hai tay lên.”

Bà lão chật vật giơ tay phải lên, vài giây sau, cánh tay phải của bà cựa quậy một chút.

Giản Mộc Tư nhẹ nhàng đỡ đầu bà lão, nói với Lưu Dịch và Trần Phi:

“Đến Bệnh viện số 1. Ngay lập tức.”

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, cô con gái vừa cho rằng mẹ cô không có gì đáng ngại lúc này mới nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng đi theo ba thành viên của đội cấp cứu.

Sau khi lên xe cứu thương, Giản Mộc Tư mới có thời gian đáp lại con gái của bệnh nhân:

“Nghi ngờ xuất huyết não hoặc huyết khối não.”

Con gái bệnh nhân nghe vậy, tứ chi bủn rủn, lao vào người bà lão gào khóc: “Mẹ ơi!”

Trong giọng nói kèm theo tiếng nức nở xé lòng.

“Im lặng.”

Giản Mộc Tư vội vàng ngăn lại, cô hỏi:

“Phát hiện bệnh nhân bị ngã khi nào?”

“... Không phải tôi phát hiện ra... là mẹ tôi. Mẹ tôi sau khi bị ngã đã gọi cho tôi. Lúc đó tôi đang đi làm, nhận được điện thoại xong vội vã chạy đến đây...”

Giản Mộc Tư chau mày:

“Thời gian bà gọi cụ thể là khi nào?”

“Có lẽ là 4 giờ hơn?”

“Xác định thời gian! Kiểm tra nhật ký cuộc gọi.”

Người phụ nữ trung niên vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi đeo ra, tay không ngừng run rẩy khi lướt xem lịch sử cuộc gọi.

“Tìm thấy rồi bác sĩ! 4 giờ 11 phút!”

Thời gian hiện tại là 6:29.

Giản Mộc Tư cúi người, vỗ nhẹ lên bà lão trên cánh:

“Bà ơi, bà bị ngã lúc mấy giờ, bà còn nhớ không?”

Quả nhiên, bệnh nhân vẫn chưa nói được rõ, người bên cạnh hoàn toàn không thể nghe hiểu những gì bà muốn diễn đạt.

“Vậy cháu hỏi bà một câu, nếu đúng thì bà động đậy chân trái. Sau khi bà ngã xuống, bà có gọi ngay cho con gái không?”

Một lúc sau, chân trái bà lão cử động.

Mặc dù đây không phải một câu trả lời đáng tin tuyệt đối, nhưng đây là câu trả lời đáng tin duy nhất trong xe cứu thương ngay lúc này.

......

Vào giờ cao điểm buổi tối khi tan làm, xe cấp cứu 120 bị tắc ở làn đường bên lề nhất, đi một bước lại dừng một bước.

“Lưu Dịch, bật chuông báo động, bấm còi.”

Sau khi phát sinh nhồi máu não, thời gian vàng để cứu sống bệnh nhân là 3 giờ.

Sau khi huyết khối hình thành, mô não xung quanh vùng bộ phận hoại tử vì tắc động mạch chỉ mất chức năng tạm thời, nếu có thể tái thông mạch máu càng sớm càng tốt để khôi phục nguồn cung cấp máu, phần mô não này sẽ có thể tránh được tình trạng hoại tử, giảm di chứng về sau.

Mỗi thời gian chậm trễ, tốc độ và mức độ hồi phục của bệnh nhân tắc nghẽn mạch máu não sẽ giảm đi một phần.

Thời gian là chìa khóa chữa trị cho bệnh nhân tắc nghẽn mạch máu não.

Dùng liệu pháp tiêu sợi huyết trong vòng 3 giờ sẽ mang lại hiệu quả tốt nhất.

Tiêu sợi huyết càng sớm, càng có hiệu quả.

Thế nhưng, tại ngã tư phía trước, vì xảy ra sự cố va chạm giữa hai tài xế nên con đường đã bị tắc cứng, những chiếc xe đằng trước xe cứu thương dù có nghe thấy tiếng báo động khẩn cấp từ phía sau, nhưng cũng không thể làm gì được.

Đến cả nhúc nhích cũng bó tay, làm sao nói đến chuyện nhường đường?

Phải đi thêm ba ngã tư nữa mới đến được Bệnh viện số 1 Bắc Thành gần nhất, Giản Mộc Tư đang bắt đầu cân nhắc xem liệu đẩy cáng đến bệnh viện có khả thi hay không.

Trái ngược với tiếng còi xe cứu thương đang kêu inh ỏi chọc thủng bầu trời, từ đằng xa, Lưu Dịch và Trần Phi chợt nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện ở ngã tư...

Ôn Dương chỉ tay vào hai tài xế trong vụ tai nạn đang cãi nhau ầm ĩ không cách nào khuyên giải, lớn tiếng khiển trách:

“Hai người chưa thi bằng lái xe à?!”

Nàng bước tới, một tay kéo hai tài xế đang cãi nhau ra, một người còn bị nàng đẩy đến bên cạnh Trương Lộ Chi.

“Mục một của kỳ thi bằng lái xe: tai nạn giao thông mức độ nhẹ phải tấp vào bên lề xử lý, chưa học à? Không có mắt nhìn à? Cả đường đều bị hai người chặn cứng lại đây này? Hai ông tướng cãi nhau giữa đường làm tắc nghẽn giao thông, cũng không biết xấu hổ!”

“Sĩ quan, hắn đột nhiên xông ra!”

“Im lặng! Tôi không phải cảnh sát giao thông, cũng không phải người của công ty bảo hiểm. Tôi không có thời gian giải quyết lộn xộn giữa hai người. Bây giờ, lập tức, nhanh chóng, di chuyển xe cho tôi! Di chuyển càng xa càng tốt! Tai có vấn đề à? Không nghe thấy tiếng còi xe cứu thương đằng kia à, làm chậm trễ việc cấp cứu và điều trị của bệnh nhân, xem hai người có đẹp mặt không!”

Hai tài xế cãi nhau ầm ĩ, mãi đến khi Ôn Dương nhắc nhở mới để ý, đúng là trong biển còi lúc trầm lúc bổng phía sau có lẫn cả tiếng báo động của xe cứu thương.

Những vết trầy xước trên bề mặt đáng để gây gổ, nhưng họ không thể gánh nổi trách nhiệm nếu trì hoãn việc cấp cứu.

Hai tài xế xấu tính “anh không sợ tôi, tôi không sợ anh” vội vàng chạy trở lại ghế lái, suốt quá trình đều nghe theo chỉ dẫn của Ôn Dương và Trương Lộ Chi, không dám gây sự thêm lần nào nữa.

Thấy ngã tư tắc nghẽn trước mặt sắp được thông, Ôn Dương lập tức gọi Trương Lộ Chi chạy về xe tuần tra.

Nàng bật loa phóng thanh PA trong xe lên:

“Xe cấp cứu phía sau, mau theo sau.”

Sau hơn mười giây chờ đợi, xe cấp cứu đã xuất hiện trong gương chiếu hậu như nàng mong đợi.

Ôn Dương ném bộ đàm vào lòng Trương Lộ Chi, thả phanh chân và bắt đầu tập trung vào việc dẫn đường.

“Chú em biết phải nói gì rồi đấy!”

“Ok luôn đại ca, chị nhìn em đây này.”

Trương Lộ Chi nhấn nút PA rồi hô hào:

“Nhường đường, nhường đường, xe phía trước tấp vào lề!”

Cứ lặp lại như vậy qua ba dãy phố tiếp theo, đã có xe cảnh sát dọn đường phía trước, xe cứu thương 120 đã thuận lợi lái vào sân của tòa nhà cấp cứu của Bệnh viện số 1 mà không gặp trở ngại.

Bà lão bị nhồi máu não đột ngột cuối cùng cũng được đưa đến phòng cấp cứu điều trị tiêu sợi huyết trong thời gian vàng.

......

Giản Mộc Tư đang điền mẫu đơn trên quầy ngoài phòng cấp cứu, thì Trần Phi đột nhiên nhớ lại giọng nói phát ra từ loa xe cảnh sát lúc nãy:

“Nam cảnh sát vừa rồi có phải anh em của chúng ta không?”

Lưu Dịch vịn tay lên đầu Trần Phi:

“Cậu không nhớ biển số xe của người anh em xương máu hả? Thằng nhóc đó không phải Trương Lộ Chi thì còn là ai vào đây được?”

Lưu Dịch ngồi ghế lái khi đi theo cảnh sát đã nhận ra ngay biển số quen thuộc.

“Thế giọng nữ ban nãy? Là Ôn đại ca sao?”

Trần Phi mím môi vì xúc động.

Giọng nói thánh thót nữ tính thường ngày của Ôn đại ca sao vào loa phóng thanh lại bá đạo đến thế?

Trần Phi không tự chủ được mà rùng mình một cái:

“Em đột nhiên hiểu ra tại sao đại ca Ôn lại là đại ca.”

Lúc này, đại ca Ôn và cậu em trai Trương Lộ Chi đang bận điều khiển giao thông.

Vào giờ cao điểm, ngay cả lối vào toà nhà điều trị của bệnh viện cũng bị tắc nghẽn.

Nơi duy nhất còn khá trống trải là sân toà nhà nhà cấp cứu.

Ngoại trừ xe cứu thương, các phương tiện bên ngoài khác đều không được phép vào.

Ba thành viên đội cấp cứu đi ngang qua chiếc xe cảnh sát đậu cạnh xe cứu thương, nhưng không thấy ai trong xe...

Tìm mãi tìm mãi, mới thấy hai cảnh sát tuần tra đang đứng ở giao lộ khu nhà điều trị ngoại trú cách vách.

“Họ đang làm gì vậy?”

Trần Phi nhất thời không hiểu nổi.

Giản Mộc Tư khoanh tay, cô rất nhanh đã bắt thóp được hai vị cảnh sát:

“Chắc làm cảnh sát giao thông đến nghiện mất rồi.”

Trả lời xong, cô đi về phía Trung tâm Cấp cứu: “Trần Phi, không vội ăn cơm sao?”

“Á~~~ Bữa tối của những người bạn!”

Bụng cậu réo lên như thể cũng muốn hợp tác.

Thấy hai người lần lượt quay lại Trung tâm Cấp cứu, Lưu Dịch quay trở lại xe.

Anh lái xe đến cổng khoa cấp cứu, gọi Ôn Dương và Trương Lộ Chi đang đứng trước cửa phòng khám ngoại trú:

“Cảm ơn hai người đã mở đường.”

“Hoá ra vừa rồi là các anh à.”

Biết vừa giúp đỡ được anh em nhà mình, Trương Lộ Chi rất phấn khích.

Thực ra chỉ đến khi bóng dáng xe cấp cứu xuất hiện trong gương chiếu hậu, Ôn Dương mới biết đó là đội cấp cứu.

Nàng chỉ gật đầu với Lưu Dịch.

Dễ như trở bàn tay, không có gì to tát cả.

Đến khi lối vào toà điều trị ngoại trú của Bệnh viện số 1 không còn tắc đường nữa, Ôn Dương đột nhiên nhớ ra một điều hết sức quan trọng.

Mặc dù nàng nghĩ chỉ dễ như trở bàn tay, không có gì to tát cả,

Nhưng Giản Mộc Tư, cái con người này chạy đi đâu rồi?

Cô ấy không đến nói một tiếng cảm ơn sao?

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.