Vì có em
......
Trong phòng bệnh VIP chỉ có giường cho một người nhà, ngoài ra còn một chiếc ghế sofa, nhưng ghế sofa chỉ dài chưa đến 1,5 mét, nằm cuộn tròn trên đó cả đêm sẽ không dễ chịu.
Huống chi, Hạ Lương quả thực đã ngất đi do hạ đường huyết và cảm nắng, nếu không phải vì Giản Mộc Tư và Lâm Nguyệt Thanh khăng khăng muốn ở lại bệnh viện hai ngày, chắc chắn Hạ Lương đã muốn xuất viện về nhà ngay đêm nay.
Ôn Dương nhìn Giản Mộc Tư, rồi nhìn Lâm Nguyệt Thanh.
Vậy tối nay thì sao?
Hai người cùng... chen chúc trên một chiếc giường sao?
Hình như không đến nỗi phải làm thế cho lắm?
Ôn Dương nghĩ, hai người trước mắt đều không thích hợp trông bệnh nhân qua đêm.
Không biết người đáng tuổi phụ nữ trung niên như Lâm Nguyệt Thanh có ngủ quen giường hay không.
Còn về Giản Mộc Tư...
Ngày mai Giản Mộc Tư còn phải đi làm, nếu tối nay ngủ không ngon, chắc chắn ngày mai sẽ không có sức làm việc.
Trong một khoảnh khắc, Ôn Dương muốn đề nghị...
Hay là để em trông qua đêm?
Nhưng nàng là ai?
Là ai của Viện trưởng cơ chứ?
Không thân thiết, không ruột thịt máu mủ, chỉ là bạn của con gái, đến chăm sóc qua đêm không phải quá kỳ lạ sao?
Trong khi Ôn Dương vừa nghĩ nát óc vừa bất giác cong môi ra, Giản Mộc Tư đã có quyết định của mình.
“Phu nhân về đi nhé? Để con ở đây.”
Đang nhìn chồng mình, Lâm Nguyệt Thanh chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của cô con gái út... bắt gặp ánh mắt của Giản Mộc Tư, người phụ nữ trung niên bỗng nở nụ cười.
Đương nhiên không phải bà lo lắng cho Giản Mộc Tư.
Có con gái nhỏ ở đây chăm sóc chồng, bà rất yên tâm.
Nhưng vì cú sốc khi nghe tin chồng vừa ngất đi, cho dù được bác sĩ nội trú và Giản Mộc Tư xác nhận lại rất nhiều lần, bà vẫn không thể đỡ sốc hơn được.
Trong lòng phu nhân vẫn rất sợ hãi, dường như chỉ khi càng ở gần bệnh viện, bà mới càng an tâm.
Vì Giản Mộc Tư đã lên tiếng, Ôn Dương ngồi trên ghế sofa cũng nói đỡ vài lời:
“Cô à, cô nghe Giản Mộc... Giản Mộc Tư đi ạ, cô cứ về nhà nghỉ ngơi, bây giờ vẫn chưa muộn, ở đây đã có Giản Mộc Tư và con, cô yên tâm.”
Nghe vậy, Lâm Nguyệt Thanh thấy buồn cười, liếc nhìn Ôn Dương.
Con gái ở lại bệnh viện chăm cha là điều hợp lý, nhưng cô gái này thì sao?
Cô gái này có ý đồ gì vậy?
Không chỉ mỗi Lâm Nguyệt Thanh buồn cười nhìn Ôn Dương, cả Giản Mộc Tư cũng hướng ánh mắt về phía Ôn Dương.
Giản Mộc Tư khẽ nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý với lời nói của Ôn Dương, cô nói:
“Em cũng về đi.”
Sĩ quan Ôn lập tức bị đả kích chết đứng, ngu cả mặt.
Bộ dạng ngốc nghếch dễ thương khiến bà Lâm đoan trang nho nhã cũng phải phì cười.
“... Em...”
Sĩ quan Ôn vô thức bĩu môi.
Tại sao em không thể ở đây!
Giản Mộc Tư vốn không phải người hay giải thích, nhưng nếu đó là Ôn Dương, đôi khi cô cảm thấy rất cần phải nói ra suy nghĩ của mình:
“... Ngày mai em phải đi làm.”
Lời này vừa nói ra, sĩ quan Ôn một giây trước còn thầm lặng nhịn đắng nuốt cay, một giây sau đã vui vẻ hẳn lên.
Đối mặt với người mình thích, dường như tất cả những niềm vui đều trở nên vô cùng đơn giản.
Cuối cùng sĩ quan Ôn cũng có thể chắc chắn rằng, lý do Giản Mộc Tư bảo nàng về cũng xuất phát từ sự quan tâm lo lắng.
“Ngày mai em làm ca đêm mà~ Em vẫn kịp về nhà ngủ một giấc, Giản Mộc Mộc.”
“Viện trưởng tỉnh lại, nhìn thấy em nhất định sẽ rất sợ hãi.”
Lời này làm Ôn Dương nghẹn cả họng.
Đúng vậy... Bất cứ ai vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy một người không hề quen biết, chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Thấy Ôn Dương nhụt chí vì lời nói của mình, Giản Mộc Tư khe khẽ nhếch khóe môi lên.
Người đã hiểu rất nhiều về con gái mình như Lâm Nguyệt Thanh đương nhiên không thể bỏ qua sự thay đổi trên nét mặt Giản Mộc Tư.
Bà biết con gái mình là người không ưa giải thích kể cả khi bị người ta hiểu lầm... nhưng vừa rồi, bà vô tình nghe thấy con gái giải thích suy nghĩ thực sự trong lòng...
Điều này làm Lâm Nguyệt Thanh rất ngạc nhiên.
Lâm Nguyệt Thanh cũng không thể không nghe thấy biệt danh mà Ôn Dương buột miệng nói ra.
Hoá ra khi ngắt ngứ ban đầu, “Giản Mộc... Giản Mộc Tư”, là do thường ngày cô bé này không hay gọi con gái mình như vậy.
Giản Mộc Mộc?
Quả là một biệt danh dễ thương.
Nhìn ý tứ của Tiểu Mộc, có vẻ như con gái đã công nhận cái biệt danh đáng yêu này.
Tất nhiên Lâm Nguyệt Thanh hiểu rõ tính cách của con gái mình, bà lục lại tất cả những ký ức trong quá khứ...
“Dễ thương” hẳn là hai từ không phù hợp nhất dành cho con gái bà.
Người mẹ theo bản năng nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa.
Chẳng nhẽ...
Cô bé này có mị lực gì chăng?
Nếu không phải có mị lực gì đó, làm sao bà có thể nhìn thấy dáng vẻ ấm áp dịu dàng đến vậy của con gái mình?
Điều ẩn sâu trong vẻ ngoài lạnh lùng, là một tính cách vô cùng dịu dàng.
Lâm Nguyệt Thanh không trả lời Giản Mộc Tư, thấy Lâm Nguyệt Thanh do dự, Giản Mộc Tư nói:
“Hay là phu nhân nghỉ ngơi ở ký túc xá của con. Sau khi Viện trưởng tỉnh lại, con sẽ thông báo cho phu nhân đầu tiên?”
Nghe lời đề nghị của Giản Mộc Tư, đôi mắt của Ôn Dương và Lâm Nguyệt Thanh đều sáng lên, phơi phới tinh thần.
Có vẻ như hai người họ đều khao khát lãnh thổ riêng của Giản Mộc Tư.
Nhưng lúc này, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc Hạ Lương đột nhiên ngất đi, Giản Mộc Tư hiển nhiên quên mất... là Viện trưởng, đương nhiên Hạ Lương có phòng nghỉ riêng trong bệnh viện.
Lâm Nguyệt Thanh cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ là trong mắt lộ ra một tia vui mừng:
“Được, vậy về ký túc xá của con đi, cũng gần bệnh viện.”
Ôn Dương ngồi cạnh hoàn toàn không nhịn được hàm ý ghen tị trong mắt.
Việc được vào ở ký túc xá của Giản Mộc Tư có ý nghĩa gì, đương nhiên nàng hiểu rõ.
Sĩ quan Ôn bĩu môi.
Thôi được, người ta là... mẹ mà.
Có thể hiểu được.
Giản Mộc Tư lấy chìa khóa ký túc xá từ trong túi ra.
Ban đầu Giản Mộc Tư muốn đích thân đưa Lâm Nguyệt Thanh đến đó, nhưng người mẹ quá phấn khích vì cuối cùng cũng có thể vào lãnh thổ riêng của con gái, đã trực tiếp từ chối sự khách khí của các cô gái.
Giản Mộc Tư không đưa đi được, Ôn Dương cũng vậy.
Trước khi đi, Lâm Nguyệt Thanh hôn lên trán Hạ Lương... không quên rắc cẩu lương cho hai cẩu độc thân trong phòng bệnh.
Giản Mộc Tư nheo mắt, liếc nhìn Ôn Dương đang tập trung ngắm cẩu lương.
Viên cảnh sát vừa nhàm chán vừa hóng hớt này...
Thật là...
Tiếp theo, cô nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong mắt đối phương.
Giản Mộc Tư quay đầu đi, khẽ đảo mắt.
Cũng đúng.
Nếu sợ cay mắt thì đã không phải nàng ấy!
Chân trước của Lâm Nguyệt Thanh vừa bước đi, quả nhiên đã nghe thấy sĩ quan Ôn xuýt xoa cảm thán: “Oa, cô và chú thật ngọt ngào~”
Giản Mộc Tư khẽ “hừ” một cái:
“Bọn họ lúc nào cũng như vậy.”
Bản thân cô cũng không rõ, mình nói những điều thừa thãi như vậy để làm gì.
Sĩ quan Ôn định tiếp tục giả vờ là một người vô hình trong phòng bệnh để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân
Nhưng sau đó Giản Mộc Tư giơ cánh tay của nàng lên:
“Em cũng nên về đi.”
“Ơ...”
Tiếng “ơ” thật là đáng tiếc.
Tất nhiên nàng ấy muốn ở bên Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư khẽ cười sau lưng Ôn Dương, nhưng vẫn đẩy Ôn Dương ra khỏi phòng bệnh.
Cô vẫy tay:
“Nửa tiếng đủ để em bắt taxi từ bệnh viện về nhà. Nếu trong vòng nửa tiếng chị không nhận được định vị điện thoại của em, chị sẽ cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta.”
Sĩ quan Ôn nghe vậy mà giật mình, bỗng dưng trái tim đập loạn liên hồi:
“Mối quan hệ của chúng ta? Mối quan hệ gì?”
Vừa dứt lời, Ôn Dương cảm thấy như thể mình vừa vội vàng ăn một thìa đậu hũ bỏng miệng.
“Là mối quan hệ tình bạn của chúng ta. Nếu sĩ quan Ôn muốn tiếp tục làm bạn.”
Giản Mộc Tư mím môi, hơi nheo mắt đe dọa.
Thấy vậy, Ôn Dương vội vàng cong đuôi rời đi.
Giản Mộc Mộc cũng thích dọa người quá!!!
Không phải mình chỉ ở đây để ở bên chị ấy thôi sao, có cần lấy tình bạn ra uy hiếp mình không?
Phàn nàn là vậy, nhưng tốc độ đi bộ của sĩ quan Ôn lại càng lúc càng nhanh hơn.
Vừa đi vừa chạy, rất nhanh đã lên một chiếc taxi đêm đậu ở khu vực chờ bên ngoài bệnh viện.
......
Khi trở lại phòng bệnh một lần nữa, người nằm trên giường bệnh có bộ dáng tràn trề sức sống, chứng tỏ không phải chỉ vừa tỉnh lại.
Giản Mộc Tư rất bó tay.
Nếu ngay từ đầu thay vì không phải tình nguyện cầm dao mổ mà là thi vào trường điện ảnh, phỏng chừng Viện trưởng có thể đậu vào khoa diễn xuất.
“Viện trưởng không sợ làm phu nhân lo lắng khi giả bộ ngủ sao?”
Hạ Lương nằm trên giường bệnh, giơ tay lên chỉ vào cái trán bóng loáng “có tình yêu” của mình, mặt tràn đầy đắc ý.
Thấy vậy, Giản Mộc Tư càng thêm cạn lời.
Nỗi sợ hãi có thể khiến con người mất cảnh giác.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô đã thực sự quên mất Viện trưởng rất thích trêu người ta.
“Tiểu Mộc, con cũng về đi, sáng mai bố xuất viện...”
“Không được, phu nhân và con đã quyết định, bố nhất quyết phải nằm viện hai ngày, ngày mai không thể xuất viện.”
Nụ cười trên mặt Hạ Lương càng lúc càng tươi rói.
Thật kỳ lạ khi một người bố bị con gái dạy dỗ lại vui vẻ đến vậy.
Đằng sau tràng dạy dỗ của con gái, điều mà người cha nhìn thấy đó chính là sự quan tâm và chăm sóc hết mình.
“Được, vậy bố sẽ ở viện cho đến khi con hài lòng.”
Đây là lần đầu tiên một người đàn ông trung niên có tinh thần trách nhiệm cao trong công việc sẵn sàng lãng phí thời gian nhập viện một cách không cần thiết.
“Vậy bạn học Giản Mộc Mộc, bạn có thể về nhà nghỉ ngơi không?”
Đang rót nước cho Hạ Lương bên đầu giường, Giản Mộc Tư giật nảy mình khi tự dưng thấy tiếng gọi “Giản Mộc Mộc“.
Liếc nhìn lên đầu giường thì thấy Viện trưởng đang cười hề hề... Người đàn ông trung niên này đâu còn dáng vẻ nghiêm khắc thường ngày khi làm trong bệnh viện, thật giống y chang cái người nào đó đặt cái biệt danh trẻ con cho cô.
Đúng là hai người hai mặt!
“Xem ra Viện trưởng đã tỉnh lâu rồi.”
Giản Mộc Tư đặt cốc nước dùng một lần lên tủ đầu giường, quay về vẻ mặt lạnh tanh, ngồi trở lại ghế sofa.
“Nếu bố không giả vờ ngủ, làm sao biết Tiểu Mộc nhà ta có biệt danh đáng yêu như vậy?”
Giản Mộc Tư không ngừng cười lạnh trong lòng.
Trò trẻ con.
Không những vậy, Giản Mộc Tư bỗng có ý muốn chạy trốn khỏi tình cảnh khiến cô không thể ở lại thêm nữa này...
“Con đi ra ngoài...”
Chợt nhớ ra Hạ Lương không có nhu yếu phẩm hàng ngày trong viện, cô cũng phải chuẩn bị bàn chải đánh răng, kem đánh răng và nước súc miệng cho mình để tiện chăm sóc người bệnh...
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một người thở hổn hển xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ôn Dương xách một chiếc túi ni lông trên tay.
“... Sao đã quay lại rồi?”
Đây không phải một câu nghi vấn mang hàm ý bất mãn, chỉ là Giản Mộc Tư quá mức kinh ngạc.
Nhưng khi lời này đến tai Ôn Dương, nàng lại nghe ra một ý nghĩa khác.
Cảnh sát Ôn sợ Giản Mộc Tư lại giở thói đe doạ, nàng đặt chiếc túi trong tay xuống rồi chạy ngay, còn chưa kịp nhìn thấy Hạ Lương đã có thể ngồi dậy.
“...”
“...”
Hai cha con trong phòng bệnh đều...
Vẫn chưa hết bất ngờ, Giản Mộc Tư đứng dậy đi về phía chiếc túi để lại ở cửa.
Ở khoảng cách vài mét, vừa bước tới, cô đã đại khái đoán được trong túi có gì.
Hai chiếc bàn chải đánh răng, hai tuýp kem đánh răng có vị khác nhau, hai cốc nước súc miệng, bốn chiếc khăn rửa mặt, hai chiếc cốc giữ nhiệt...
Giản Mộc Tư mỉm cười, hốc mắt chợt thấy ấm nóng.
Xách túi ni lông trở lại bên giường, đặt xuống bên cạnh giường.
Người trên giường kéo chiếc túi ni lông lại, xem trong có chứa những của báu gì...
Sau khi nhìn thấy những gì bên trong, Hạ Lương ngẩng đầu nhìn Giản Mộc Tư:
“Bố bỗng nhiên hiểu rồi...”
Giản Mộc Tư liếc nhìn Hạ Lương, không nói gì.
Hạ Lương tự cười một mình, mặc kệ con gái có đáp lại hay không, vuốt ve bộ ria mép, cảm thán: “Bố bỗng nhiên hiểu tại sao con bé có thể gọi Tiểu Mộc nhà ta là Giản Mộc Mộc.”
15 phút sau, hai cha con trong phòng bệnh lại nhận được hai bát cháo và đồ ăn nhẹ tẩm bổ sức khoẻ từ anh giao hàng.
Người gửi ẩn danh.
Người có thể biết số phòng và không để lại tên, ngoài Lâm Nguyệt Thanh đang ngon giấc với chiếc chăn của Giản Mộc Tư ra, chỉ có thể là sĩ quan Ôn đang trên đường về nhà.
......