Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 121: Chương 121: 21 giờ 43 phút




Không xứng

......

Những người đứng gần xe cảnh sát rõ ràng đã nghe thấy lời đá xéo mẹ cậu bé của sĩ quan Ôn.

Người mẹ như vậy có tồn tại sao?

Đúng là không đáng làm mẹ.

Cậu bé hơn 2 tuổi có một người mẹ như vậy cũng là đầu thai nhầm nhà, kiếp này đến nhân gian chỉ để chịu khổ.

Ở cuối con đường, Lưu Dịch lái xe cứu thương rất nhanh, đi qua đi lại như con thoi giữa các làn đường.

Bật đèn cảnh báo lên, lúc này đã không còn quan tâm đến giờ giấc ngủ nghỉ của người dân thành phố.

Vì cứu người, cứu mạng, họ không thể làm gì khác hơn là quấy rầy giấc ngủ của những người xung quanh.

Mặc dù năm ngoái Ôn Dương mới được chuyển đến đội tuần tra và bắt đầu đi cùng xe cảnh sát hàng ngày, nhưng trước đó nàng đã lái xe rất nhiều khi còn trong đội điều tra kinh tế.

Năm xưa nàng cũng hay lái xe đi phá án, những khi cần giả trang phá án, càng thường phải lái nhanh, lái vững.

Do vậy, mặc dù sĩ quan Ôn là một cảnh sát luôn đặt an toàn lên hàng đầu, nhưng vào những giờ khắc cấp thiết, nàng vẫn có thể lái xe với tốc độ nhanh nhất.

Cả xe cảnh sát và xe cứu thương đều duy trì tốc độ đều nhau, những người ngồi trên xe đều lo lắng cho cậu bé bị bỏng.

Vẫn còn hô hấp không có nghĩa là không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi được kết nối với máy đo nhịp tim, cậu bé thậm chí còn ngừng hô hấp đột ngột khi đang trên đường đến bệnh viện.

Giản Mộc Tư và Trần Phi luân phiên thực hiện CPR cho cậu bé, tạm thời vớt được một sinh mệnh.

Tuy nhiên, khi xe cấp cứu vừa đến khoa cấp cứu của Bệnh viện Số 1, cậu bé bị bỏng nặng lại xuất hiện tình trạng ngừng tim.

Sau khi chiếc cáng di động được kéo ra khỏi xe, Giản Mộc Tư lập tức leo lên, quỳ trên chiếc giường cáng di động, vẫn tiếp tục động tác ép ngực trong khi giữ thăng bằng cơ thể.

Trần Phi và Lưu Dịch lập tức hiểu ý của Giản Mộc Tư... cả hai nhanh chóng đẩy cáng chạy vào phòng cấp cứu.

Trên chiếc giường cáng di động không chỉ có cậu bé bị bỏng nặng, còn có một bác sĩ cấp cứu đang thực hiện CPR cho cậu bé.

Vào giờ cao điểm buổi sáng, phòng cấp cứu chật kín người dân chờ đăng ký khám bệnh.

Nhiều người dân khi nhìn thấy cảnh này đều không khỏi xúc động.

Trên đường di chuyển cáng cứu thương vào phòng cấp cứu, nhiều người còn chụp lại cảnh 3 người cứu hộ cấp cứu người bị thương.

Đưa thợ chiên bánh bị bỏng chân đến phòng khám xong, Ôn Dương, Trương Lộ Chi và bà chủ tiệm ăn sáng nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu.

Trương Lộ Chi vội vàng đẩy cửa phòng cấp cứu, thấy Lưu Dịch đang cúi gục đầu ngồi xổm sau cánh cửa.

Ba người kéo đến luống cuống tìm xem giường của cậu bé bị bỏng ở đâu, ngay sau đó nhìn thấy Trần Phi đang gục đầu ngồi xổm bên cạnh một chiếc giường bệnh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giản Mộc Tư nhìn sang theo phản xạ...

Thế là, đôi mắt đỏ ửng tràn ngập cảm xúc phức tạp của Giản Mộc Tư lập tức đâm vào trái tim Ôn Dương.

Ôn Dương rùng mình.

Nàng biết quá rõ... Điều duy nhất khiến người luôn lạnh lùng và điềm tĩnh như Giản Mộc Tư bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ có thể là...

Kinh nghiệm làm việc tích luỹ qua bao thời gian cuối cùng cũng khiến Trương Lộ Chi tinh ý hơn rất nhiều.

Nhìn thấy đội cấp cứu thẫn thờ như vậy, cậu vô thức lẩm bẩm: “Không... không thể nào?”

Các y tá trong phòng cấp cứu rút ống nội khí quản cho cậu bé bị bỏng, lắp máy theo dõi nhịp tim cùng các dụng cụ khác.

Tình hình lúc này sẽ đến đâu về đâu, thực sự không cần nghĩ cũng biết.

Cậu bé bị bỏng 90% cơ thể khi chỉ chưa đầy 3 tuổi.

Cháu bé hơn hai tuổi ấy vì không có sức đề kháng và sức sống ngoan cường như người lớn, đã lặng lẽ ra đi mãi mãi khỏi thế gian này.

Ôn Dương đứng bên cửa phòng cấp cứu.

Trong vô vàn tiếc nuối, nàng nhìn Giản Mộc Tư và hai cô y tá đang giúp làm sạch phần da hở của cậu bé.

Dù thế nào đi chăng nữa, ra đi cũng phải ra đi một cách đàng hoàng, đẹp đẽ và toả sáng.

Ôn Dương đè nén cảm xúc trong mắt mình.

Nàng nắm chặt tay, nhấc lên những bước chân nặng trĩu.

Nàng không thể sợ, không thể yếu đuối.

Đó là sự bất lực như khi đối phó với cái chết trong những nhiệm vụ cảnh sát trước đây...

......

Bàn tay nắm chặt chợt thả lỏng khi cảm giác được Ôn Dương đang tới gần.

Ôn Dương ôm Giản Mộc Tư vào lòng...

Tại đây phút này, đây là điều duy nhất Ôn Dương muốn làm.

“Em...”

Ôn Dương mở miệng:

“Dường như... nhiều khi... đều là như vậy... sống chết đều có số... chị đừng buồn...”

Khi Giản Mộc Tư cần...

Ôn Dương có thể không khẩu thị tâm phi, có thể không kiêu ngạo, có thể thổ lộ lòng mình.

Giờ này khắc này, nàng ôm người đó vào lòng, chỉ muốn truyền hơi ấm của cơ thể mình cho người đó, truyền sự quan tâm chăm sóc của mình cho đối phương mà không chút che giấu.

“Chị không sao. Thật đấy.”

Giản Mộc Tư giơ tay lên từ sau lưng Ôn Dương, vỗ nhẹ vào lưng Ôn Dương.

Khoảnh khắc Ôn Dương ôm cô vào lòng, khoảnh khắc khi cô cảm nhận được hơi thở của Ôn Dương gần kề mình, nước mắt cô đã thực sự rơi xuống.

Sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô có thể đánh lừa người khác, nhưng không thể đánh lừa một người tinh tế như Ôn Dương.

Chưa kể, Ôn Dương là một cảnh sát có khả năng quan sát tuyệt vời.

Ôn Dương lục tung tất cả vốn từ vựng của mình để nặn ra những lời an ủi người ấy... Thế mà, Giản Mộc Tư chỉ vừa ở yên trong vòng tay nàng trong chốc lát đã vội nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Cô kiên quyết bước đi, kiên quyết rời khỏi phòng cấp cứu.

Hình bóng bướng bỉnh đó, đã khắc sâu vào trái tim Ôn Dương từ lâu.

......

Cửa phòng cấp cứu lại mở ra, người trong phòng cấp cứu không phải Giản Mộc Tư, mà là chú bảo vệ đang giữ cửa.

Một người phụ nữ trẻ vừa quen mà cũng vừa lạ xông từ bên ngoài vào cửa... đó là mẹ của cậu bé bị bỏng.

Cô ta vẫn khóc om sòm, trên mặt vẫn khô cong không một giọt nước mắt.

Những người biết chuyện trong phòng cấp cứu, Ôn Dương, Trương Lộ Chi, Lưu Dịch, Trần Phi, bà chủ tiệm ăn sáng và Giản Mộc Tư, khi nghe thấy giọng nói của người này, khi nhìn thấy cái người này, tất cả bọn họ đều cảm thấy vô cùng khó chịu!

Tại sao bà mẹ này vẫn giở trò nước mắt cá sấu lừa thiên hạ rủ lòng thương?

“Lạc Lạc? Lạc Lạc đâu! Bác sĩ! Y tá! Con trai tôi đâu!”

Các y tá trong phòng cấp cứu còn chưa biết chuyện, chỉ cảm thấy mẹ của cậu bé đến nên bước tới tiếc nuối thông báo cho người mẹ trẻ:

“Mẹ của cậu bé, xin chia buồn.”

“Chia buồn???”

Với chất giọng cao quãng tám, vừa khựng lại đã hét lên lời đã quá quen thuộc với những người đã nhìn thấu mọi chuyện:

“Đền tiền! Đền tiền! Trả lại mạng sống cho con trai tôi đây!”

Người mẹ trẻ phát hiện bà chủ tiệm ăn sáng đang đứng cạnh giường, bèn sống chết lao về phía bà chủ:

“Bà đền tiền cho tôi! Đền mạng sống cho con trai tôi ngay!”

Bà mẹ điên hám tiền còn chưa kịp đến gần, Ôn Dương đã đứng trước mặt bà chủ, nắm lấy tay bà mẹ và vung sang phía bên kia!

“Cô nghĩ đây là nơi nào! Tôi đã cảnh cáo cô một lần, đừng có giả mù!”

Giọng nói tức giận của sĩ quan Ôn đã thu hút sự chú ý của các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu.

Các nhân viên y tế sau khi nghe mẹ cậu bé kêu gào “đền tiền” đã dần đoán ra đây là một người mẹ độc ác.

Con trai chết rồi, không thèm nhìn lấy một cái, chỉ chăm chăm tìm người đòi “đền tiền“.

“Phòng cấp cứu của bệnh viện không phải nơi cô đòi tiền! Ra ngoài ngay!”

“Tôi là mẹ nó! Tại sao tôi không được ở đây!”

Ôn Dương trừng mắt nhìn, Giản Mộc Tư đang đứng trước cửa phòng cấp cứu đột nhiên đi nhanh tới phía sau mẹ cậu bé... thô bạo nắm lấy cánh tay bà mẹ, khiến cô ta lảo đảo xiêu vẹo:

“Cô không xứng!”

Giọng nói mang đầy lửa giận châm biếm, những vụn tia sáng trong mắt sắc bén như lưỡi dao, khiến bà mẹ nghe mà sửng sốt tại chỗ, không dám nói lời nào nữa.

......

Việc phân chia trách nhiệm bồi thường dân sự cần có xác nhận của tòa án.

Cảnh sát không phải những người có thể giải quyết trách nhiệm dân sự và bồi thường, nhưng vẫn có những việc cảnh sát có thể làm.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi đã ghi lại những thông tin liên lạc của các nhân chứng tại hiện trường sẵn sàng đứng ra làm chứng cho bà chủ.

Điều này sẽ có lợi cho bà chủ trong quá trình xét xử tại tòa án sắp tới.

Hơn nữa, khi lái xe cảnh sát đến hiện trường, Ôn Dương cũng đã để ý có hai camera đang hoạt động trong cửa hàng ăn sáng.

Nàng dặn bà chủ sau khi về tiệm hãy lập tức sao lưu lịch sử camera giám sát.

Trong lúc hai cảnh sát đang làm việc với bà chủ tiệm ăn sáng, mẹ của cậu bé đã lợi dụng tình hình đó để chuồn mất.

Tại Bắc Thành...

Hỏa táng, mua đất chôn, mua bia mộ, khắc chữ đều rất tốn kém.

Lương của bà mẹ chỉ đủ sống qua ngày.

Lại không có tiền tiết kiệm, lấy tiền đâu ra giải quyết hậu sự cho đứa con đã chết?

Ôn Dương và Trương Lộ Chi cũng không biết nói gì hơn...

Một người mẹ như vậy làm sao có mặt mũi ra tòa đòi bồi thường dân sự?

Đáng thương nhất vẫn là cậu bé đang nằm trong phòng cấp cứu.

Sinh không gặp thời, chết không toàn thây.

“Cô ta như vậy mà vẫn muốn bồi thường! Bồi thường cái mông!”

Trương Lộ Chi cũng rất tức giận.

Đúng là cậu chưa bao giờ gặp người mẹ như thế này.

Cậu bé này có mẹ mà như không.

......

Cuối cùng, Ôn Dương cũng tìm thấy Giản Mộc Tư trong phòng làm việc của Trung tâm Cấp cứu.

Bác sĩ trực cấp cứu không quay lại phòng trực sau khi rời bệnh viện, mà đi bộ thẳng về phòng làm việc riêng.

Ôn Dương định gõ cửa, nhưng không chắc liệu Giản Mộc Tư có ở đó hay không.

Nhưng theo lời Trần Phi và Lưu Dịch, họ nói Giản Mộc Tư đã trở lại đơn vị, cô đi trước mặt hai người họ, cả hai đều nhìn thấy rõ ràng.

Thử gõ cửa mấy lần... thậm chí Ôn Dương còn áp sát tai vào cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên trong.

Thật đáng tiếc, không có âm thanh nào cả.

Trước khi rời đi, Ôn Dương bất giác ấn thanh nắm cửa phòng làm việc xuống.

Mở rồi...

Và điều tiếp theo đập vào mắt Ôn Dương, chính là bóng hình Giản Mộc Tư đang đứng bên cửa sổ quay lưng về phía nàng.

Ôn Dương không hề để ý liệu đối phương có đáp lại tiếng gõ cửa của mình hay không.

Nàng vì chuyện này mà càng thêm xót xa, càng sinh thêm nhiều cảm giác đau lòng.

Giản Mộc Mộc bây giờ...

Thành thật mà nói, khi ở trong phòng cấp cứu, Ôn Dương thực sự bị giật mình bởi câu nói “Cô không xứng” của Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư không phải người thích giao tiếp với người lạ, cũng không phải loại người thích phán xét người khác.

Theo như những câu chuyện nghe được từ Trần Phi trước đây, cũng như kinh nghiệm của bản thân khi làm việc với Giản Mộc Tư... Ngay cả khi đối phó với những bệnh nhân vô lý nhất, Giản Mộc Tư hầu như không bao giờ thèm đoái hoài đến họ.

Cô không xứng...

Cô không xứng?

Sĩ quan Ôn không quay về bộ dạng vui vẻ cười đùa như thường ngày.

Là một người nhạy cảm, sĩ quan Ôn biết khi nào nên cười đùa.

Nàng lặng lẽ đi đến bên Giản Mộc Tư, để ý đến đôi tay cô đang siết chặt mép cửa sổ hợp kim nhôm.

Hành động đến nhanh hơn ý nghĩ, Ôn Dương đưa tay ra đặt lên tay Giản Mộc Tư, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô:

“Nếu chị muốn ngắm phong cảnh ở đây, em sẽ ở đây ngắm cùng chị. Nếu chị muốn nói chuyện, em sẽ ở đây nói chuyện cùng chị. Nếu chị muốn nghe em kể chuyện cười, em sẽ kể chuyện cười cho chị nghe. Nhưng, Giản Mộc Mộc à, chị đừng buồn... “

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.