Đôi dép độc quyền
......
Sau khi tốt nghiệp đại học, Ôn Dương vào Cục Công an Bắc Thành.
Để nói về tuổi nghề, Ôn Dương 31 tuổi hoàn toàn có thể được gọi là trụ cột nòng cốt của Cục Công an.
Qua bao năm làm việc, Ôn Dương rất hiếm khi bị ốm.
Vì vậy cho đến tận năm nay, thậm chí Ôn Dương còn chưa từng nghỉ ốm một lần nào.
Những khoảng thời gian làm việc và nghỉ ngơi trước đây của nàng hầu như đều tuân thủ nghiêm ngặt theo thời gian biểu của đơn vị.
Nhưng bắt đầu từ đầu năm nay, những chuỗi ngày ngoại lệ thường xuyên diễn ra.
Vừa xin phép chi đội phó thay ca xong, Ôn Dương lại xin nghỉ phép hai ngày.
Nghe tin, Cục trưởng Trịnh và Cố Ngôn Minh vô cùng ngạc nhiên, không những vậy, việc này không lâu sau đã truyền tới tai Ôn Quốc Đông.
Là một người cha, sáng nay Ôn Quốc Đông vừa nhìn thấy con gái, đương nhiên ông biết Ôn Dương không bị ốm.
Ông không nghe nói dạo gần đây Ôn Dương có hoạt động gì, chưa kể, đây lại là xin nghỉ ốm vào phút chót, khiến người cha này không biết đường đâu mà lần.
Vậy mà, kẻ tội đồ khiến bao nhiêu người bất ngờ ngã ngửa ấy giờ này đang lười biếng nằm trên ghế sofa trong ký túc xá của Giản Mộc Tư.
Có tâm làm y tá miễn phí cho người ta, sĩ quan Ôn rất nhập tâm thực hiện nghĩa vụ trông coi bệnh nhân.
Những ngày qua, nàng định ở luôn dưới một mái nhà với Giản Mộc Tư.
Chỉ có duy nhất hai lần nàng không ở trong ký túc xá...
Lần thứ nhất, sĩ quan Ôn phải ra ngoài mua nguyên liệu tươi để bổ sung dinh dưỡng cho bệnh nhân.
Lần thứ hai, cảnh sát Ôn cần về nhà tắm rửa thơm tho, thay quần áo sạch sẽ.
Ôn Dương không thể mặc cùng một bộ quần áo trước mặt Giản Mộc Tư ba ngày liên tiếp được.
Nàng cũng không thể tắm trong phòng tắm của Giản Mộc Tư.
Nàng không thể...
Đó là những việc khiến một nàng cảnh sát vốn dĩ luôn ngại ngùng trước mặt người trong lòng phải suy nghĩ rất nhiều.
......
Giản Mộc Tư chọn loại thuốc phù hợp với tình trạng bệnh của cô, vừa uống thuốc xong đã bị Ôn Dương đắp chăn điều hoà cho.
Điều hòa trong phòng được điều chỉnh ở mức 26 độ.
Để lưu thông không khí trong nhà và duy trì mật độ không khí trong lành, Ôn Dương cũng đã mở 1/3 cửa sổ trong phòng.
Nàng y tá tận tâm lấy đi cốc nước ấm đã uống hết của Giản Mộc Tư, đo lại nhiệt độ cho người ốm.
Chỉ là trông không nghiêm trọng như lúc ban đầu, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn ở mức khoảng 38,5 độ.
Ôn Dương nhíu mày, ra vẻ không hài lòng.
Người nằm trong chăn điều hòa chỉ thấy buồn cười, cảm thấy có niềm hạnh phúc không thể giải thích được.
“Ngủ trưa đi, Giản Mộc Mộc.”
Khi bị ốm, nhất định nên ngủ càng nhiều càng tốt.
Khi bị ốm sốt, con người dù cứng rắn, dù khoẻ khoắn đến đâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi và uể oải.
Giản Mộc Tư gật đầu.
Cô nhắm mắt lại, nắm lấy góc áo của Ôn Dương bên giường...
“Trong tủ quần áo còn có một chiếc chăn mới.”
Hồi đầu hè, Hạ Chi Châu gửi cho Giản Mộc Tư hai chiếc chăn điều hòa mới toanh bằng lụa.
Ban đầu nghĩ để Giản Mộc Tư dùng thay đổi, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ chiếc chăn còn lại vừa vặn cho nàng y tá miễn phí dùng.
“... Mật khẩu wifi là số điện thoại của chị... nhấn nút nguồn trên điều khiển là có thể xem TV... còn có... sách trên giá sách, nếu em muốn đọc...”
Ôn Dương chợt bật cười, nói:
“Được rồi~ Em biết hết rồi~ Chị đi ngủ đi~”
Thật ra, càng dặn dò nhiều, người nằm trên giường càng thấy xấu hổ.
Mặc dù Giản Mộc Tư vốn không quen nhiều lời hay dặn dò nhiều, nhưng khi gặp được Ôn Dương, Giản Mộc Tư không thể kiềm chế được, cô bắt buộc phải thay đổi.
Sau khi nghe Ôn Dương khẳng định, bệnh nhân phát sốt mới yên tâm.
Cô không thể quên nổi khoảnh khắc chính mình đã nhiều lời “dặn dò” trong nhịp tim rộn ràng không cách nào kiềm chế.
Ôn Dương nhẫn nại trông coi bên giường, cho đến khi người trên giường hô hấp đều đặn mới đứng dậy rời đi.
Nàng ngoan ngoãn mở tủ lấy chăn điều hòa ra.
Không việc gì phải cứng đầu, không việc gì phải cao ngạo.
Giản Mộc Tư muốn nàng cảm thấy yên tâm, nên đã đồng ý để nàng ở lại trong ký túc xá.
Vì vậy, bằng cách quấn quanh bản thân bằng chiếc chăn điều hoà, nàng cũng có thể khiến Giản Mộc Tư yên tâm.
Đây là sự ăn ý giữa những người trưởng thành, đây là cách người trưởng thành trấn an lẫn nhau.
Ôn Dương đắp chăn điều hoà, ngồi trên sô pha.
TV đã bị tắt tiếng.
Đôi mắt trông như có vẻ dán chặt vào màn hình TV, nhưng đôi tai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng chắc chắn rằng Giản Mộc Tư đã ngủ.
Ôn Dương lấy một cây bút ghi lên tờ giấy trắng trên bàn, để lại một mảnh giấy nhắn cho Giản Mộc Tư.
Để kế hoạch làm y tá diễn ra suôn sẻ, nàng phải về nhà tắm rửa giặt giũ.
Hơn nữa, còn phải mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng và cốc nước súc miệng cho bản thân.
À, cả khăn và sữa rửa mặt nữa!
Và phần quan trọng nhất, dép đi trong nhà.
Từ giờ trở đi... đây sẽ là đôi dép của riêng nàng.
Khi đến, Ôn Dương không quên chú ý đến những chiếc dép trong tủ giày.
Một đôi dép nam và hai đôi dép nữ.
Rõ ràng, chúng là dành riêng cho ba người nhà.
Ôn Dương miễn cưỡng xỏ một đôi vào trong lúc làm việc nhà.
Thật sự rất miễn cưỡng.
Có trời mới biết nàng ấy muốn có đôi dép độc quyền thuộc về riêng nàng đến mức nào trong lãnh thổ của Giản Mộc Tư.
Luồng suy nghĩ như phong bao gió táp khiến nàng phải ghi chú dồn dập vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động.
Khi xuất hiện ở cửa ký túc xá Giản Mộc Tư một lần nữa, phát hiện mới chỉ 2 tiếng trôi qua.
Trong hai tiếng đó... Ngoài thời gian ở nhà tắm rửa, thay quần áo, còn tính thêm cả thời gian đi lại và mua sắm trong siêu thị.
Tốc độ của sĩ quan Ôn có thể được mô tả bằng từ “như bay“.
......
Nghe thấy phòng ký túc xá bên cạnh có tiếng mở cửa, Minh Lạp mở cửa chống trộm phòng cô ra xem.
Bắt gặp Ôn Dương cầm chìa khóa của Giản Mộc Tư mở cửa, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy dường như không có chút kinh ngạc nào.
Tuy nhiên, người mở cửa sợ hãi ra mặt trước sự xuất hiện đột ngột của Minh Lạp.
Ôn Dương đứng hình, nhưng rất nhanh sau đó đã giấu chiếc túi mua từ siêu thị ra phía sau, muốn giấu đi.
Minh Lạp giả vờ không thấy gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Ôn Dương, quan tâm hỏi: “Mộc Tư đã đỡ hơn chưa?”
“... Vẫn sốt... trưa nay uống thuốc rồi ạ, đỡ hơn một chút:“
“Haha~”
Tiếng cười của Lục Nhiên phát ra từ phía sau Minh Lạp:
“Ôn Dương, cảnh sát ai cũng trả lời vấn đề bằng cách đứng hình một lúc sao?”
Ôn Dương kiềm chế đôi má nóng bừng, không cam lòng nhìn Lục Nhiên từ đầu đến chân.
Không có gì lạ khi cả Giang Thần và Giản Thính đều cho rằng Lục Nhiên là một con bướm hoa...
Đều là mặc đồ ở nhà, nhưng bộ đồ phục của Minh Lạp bảo thủ hơn nhiều... dù đang giữa mùa hè nhưng cô vẫn mặc quần dài và áo dài tay.
Còn người dì Minh Lạp của chúng ta thì sao?
Váy một mảnh cổ chữ V khoét sâu, dài chưa tới đầu gối...
“Mùa hè của dì mát mẻ thế!”
Ôn Dương cảm thán, còn chê chưa đủ, nàng nói thêm:
“Vài ngày trước A Thần còn than vãn mấy lần cùng Giản Thính về nhà họ Giản đều không thấy dì nhỏ Lục Nhiên đâu, hóa ra dì nhỏ 'đăng đường nhập thất' ở đây à?”
Đăng đường nhập thất?
Từ này được sử dụng rất tài tình, đến nỗi Lục Nhiên phải biến sắc ngay tại chỗ.
Sĩ quan Ôn ranh ma không cho người ta cơ hội tức giận... phản công xong bèn lập tức mở cửa chui vào trốn trong ký túc xá của Giản Mộc Tư, thậm chí còn khóa cửa lại sau lưng.
“Haha~”
Lần này đến lượt Minh Lạp cười.
Thấy bộ dạng xù lông của người yêu mình, thật là vừa dễ thương vừa buồn cười.
Lục Nhiên không thể tức giận với Minh Lạp.
Dù sao đây cũng là bảo vật đánh mất tìm lại được, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cho qua chuyện.
Cô bắt đầu cầu nguyện trong lòng...
Hãy mau làm nhỏ cảnh sát đáng ghét này phải lòng Giản Mộc Tư đi!
Hãy làm con bé nằm dưới suốt đời đi!
Ước xong, lại có chút hối hận.
Không được!
Lục Nhiên cũng muốn nhìn thấy cảnh người bạn mặt lạnh của mình bị giày vò!
Nếu nhỏ cảnh sát đáng ghét kia không “lật” nổi, làm sao Lục Nhiên có thể cười vào mặt Giản Mộc Tư?
Hai người ở ký túc xá bên cạnh, một người khỏe mạnh, một người ốm yếu, thực sự không thể ngờ bản thân đang bị Lục Nhiên sắp xếp vị trí thật rõ ràng.
Thậm chí còn được cầu nguyện cho.
......
Xỏ vào đôi dép độc quyền vừa mua về của chính mình, người họ Ôn bị cuốn theo niềm tự hào và cảm xúc vui sướng không tài nào giải thích nổi.
Vì tâm trạng vui sướng này, người họ Ôn thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị bữa tối vào lúc bốn giờ chiều.
Tiếng thái rau phát ra vô cùng nhỏ, dù Ôn Dương không nghĩ Giản Mộc Tư sẽ bị thanh âm này đánh thức khi đang ốm, nhưng mối quan tâm trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng về chuyện này.
Đã chuẩn bị xong, Ôn Dương cởi tạp dề ra, quay lại phòng khách bật TV lên, xem các chương trình tạp kỹ mà không bật tiếng.
Đến tối, Giản Mộc Tư trở mình, dần dần tỉnh giấc.
Ngay khi mở mắt ra, cô lại nhìn thấy nàng y tá đang trông bên giường.
“Còn chóng mặt không?”
“Muốn đứng dậy đi dạo không?”
Giản Mộc Tư mỉm cười, chớp chớp mắt.
Dù bị ốm cũng không nên nằm trên giường cả ngày.
Cô muốn đứng dậy vận động một chút, cũng muốn xem xem, cô gái nào đó đã làm những gì trong lúc cô đang ngủ.
Giản Mộc Tư mở điện thoại lên, không tin vào mắt mình.
Hình như Lục Nhiên đang tố cáo với cô... lại còn là tố cáo về Ôn Dương.
Quản kỹ Ôn Dương nhà ngươi đi!
Đừng để con bé ra ngoài lang thang!
Nếu để lão nương nhìn thấy một lần nữa, ắt chém cổ răn đe!
Gần đây Lục Nhiên... có lẽ đã xem quá nhiều phim cung đấu.
“Chiều nay em ra ngoài sao?”
Sáng nay sĩ quan Ôn mặc đồng phục cảnh sát, lúc này mặc bộ thường phục.
Một chiếc áo phông trơn đơn giản, bên dưới là một chiếc quần short... thật hiếm thấy.
Cộng thêm việc Lục Nhiên có gặp Ôn Dương, Giản Mộc Tư có thể dễ dàng đoán được nàng ấy có ra ngoài.
“Đúng vậy, em về nhà thay quần áo tắm rửa, sau đó đi siêu thị mua đồ...”
Giản Mộc Tư cười, dựa vào khung cửa phòng bếp:
“Ôn Dương~”
Có lẽ mật hoa đã bao phủ trái tim cô ngay từ mùa xuân hoa nở, nếu không, làm sao giờ đây có thể ngọt ngào đến như vậy?
“Định ở lại qua đêm mà không có sự cho phép của chủ nhà sao?”
Nghe vậy, sĩ quan Ôn đờ ra, sau đó làm ra vẻ đắc ý, hơi đỏ mặt nhưng không dám nhìn thẳng chủ nhà:
“Đúng vậy~ Chủ nhà bị ốm không thể làm gì em~”
Tôi thực sự không thể làm gì em sao?
Giản Mộc Tư thầm cười nhẹ.
Em là mật ngọt của tôi, là mối quan tâm của tôi, là sự dung túng của tôi và sự bất lực của tôi.
“Đợi đã~ em nghĩ nên nói thế này: Chủ nhà bị ốm là người không có đủ khả năng thực hiện mọi loại hành vi, cho nên bạn của chủ nhà đương nhiên có thể tuỳ ý ở lại qua đêm.”
Bình thường khi đấu khẩu với sĩ quan Ôn, Giản Mộc Tư luôn phát huy hết 120% công lực.
Mặc dù Giản Mộc Tư giành chiến thắng chung cuộc là điều hiển nhiên trong những lần đấu khẩu trước đó, nhưng cô vẫn biết rằng chỉ cần có chút sơ hở thôi, cô sẽ bị sập bẫy của sĩ quan Ôn.
Cô chưa bao giờ phủ nhận trí thông minh của Ôn Dương.
Giản Mộc Tư xua tay, cười bất lực, rõ ràng có ý đình chiến.
Bỗng nhiên được chủ nhà cho phép ở lại qua đêm, Ôn Dương lập tức lộ ra mắt cười, đến cả chủ nhà cũng rung động liên hồi.
“Thế đợi em chút nữa, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Em hứa, 20 phút nữa sẽ ăn cơm!”
......
Ghế sofa trong phòng khách là ghế sofa của ban ngày và là giường ngủ của ban đêm.
Ôn Dương kéo ghế sofa đến bên giường Giản Mộc Tư, thề sẽ thực hiện đến cùng nhiệm vụ y tá.
Giản Mộc Tư bất lực, đành để mặc Ôn Dương tuỳ ý.
Chỉ là, hai người ôm hai nỗi lòng khác nhau, lại một lần nữa ở chung một phòng...
Không biết đêm nay có người mất ngủ không?
......