Tâm trạng
......
Người bị Giản Mộc Tư gọi là “đồ ngốc” vẫn không hề hay biết về tình trạng thương tích của mình.
Ôn Dương vừa nghi hoặc vừa bất ngờ.
Nếu ngón tay không phải bong gân... thì còn có thể là gì?
Giản Mộc Tư đổi sang nắm tay phải của Ôn Dương, sau đó dẫn đến bệnh viện, trong đầu sĩ quan Ôn còn đang nghĩ sắp đến giờ làm tới nơi.
Không chỉ nàng cần làm ca đêm, lát nữa Giản Mộc Tư cũng phải trực ca đêm.
“Giản Mộc Mộc, sáng mai chúng ta đến bệnh viện cũng giống nhau cả thôi... lát nữa chị và em đều phải đi làm...”
Giản Mộc Tư dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Dương.
Bàn tay nắm chặt của cô khẽ run lên, điều Ôn Dương có thể rõ ràng cảm nhận được còn có...
Còn có tia lấp lánh khẽ lay động ẩn giấu trong đôi mắt của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư quay mặt đi, không nhìn Ôn Dương nữa.
Cô lấy điện thoại ra từ trong túi đồng phục:
“Chị Minh, tối nay có thể đổi ca với em không?”
“Được... em biết rồi... còn nữa... những ngày tiếp theo em có thể đổi thành ca sáng không?”
“Được, cảm ơn chị... thực sự cảm ơn...”
Ôn Dương không dám nói lời nào.
Từ sau khi bắt gặp ánh mắt ấy của Giản Mộc Tư, Ôn Dương không dám nói lời nào.
Không phải vì không có gan nói, nàng chỉ không muốn để mình ảnh hưởng đến cảm xúc của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư...
Nhìn chị rất không vui...
Mãi đến khi có kết quả chụp chiếu, Ôn Dương mới hiểu tại sao Giản Mộc Tư lại nghiêm trọng hoá thương tích của mình đến vậy.
“... Hóa ra... không phải bong gân à...”
Ngón út tay trái của sĩ quan Ôn bị gãy xương mảnh vụn ở đốt gần, cần phải được phẫu thuật ngay lập tức.
Ngồi trong phòng chẩn đoán, khi Ôn Dương đang đắn đo không biết nên nói với Ôn Quốc Đông như thế nào, thì thấy Giản Mộc Tư ra khỏi phòng.
Giản Mộc Tư gọi cho Hạ Lương.
Lần đầu tiên cô xin Hạ Lương là vì đã phụ lòng kỳ vọng của ông, chọn ở lại Trung tâm Cấp cứu một năm.
Lần thứ hai cô xin Hạ Lương, là vì cô cần đến mối quan hệ của Hạ Lương để tìm bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất cho Ôn Dương.
Để đem đến điều tốt nhất cho Ôn Dương, cô sẵn sàng mở miệng hỏi.
Cô muốn trao cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Đồng thời xoa dịu mối lo lắng của chính bản thân mình, khiến nỗi căng thẳng vơi đi phần nào.
Dạo này Ôn Quốc Đông bận giúp một người bạn chuẩn bị khai trương nhà hàng ở vùng ngoại thành.
Khi ông vội đến bệnh viện, đã nghe tin Ôn Dương được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Chờ trước cửa phòng phẫu thuật còn có Giản Mộc Tư cũng lo lắng không kém.
Nhìn thấy Ôn Quốc Đông tới, Giản Mộc Tư nén xuống nỗi căng thẳng tột độ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thậm chí ép khóe môi hơi cong lên.
“Chú, chú đừng lo... chỉ là tiểu phẫu thôi...”
Câu “sẽ không sao đâu” cuối cùng vẫn bị Giản Mộc Tư nuốt trở lại.
Cô không thể nói câu này ra khỏi miệng.
Những lúc thế này, cô đột nhiên nghĩ đến câu nói “Một lời thành sấm” cửa miệng của Trần Phi.
*Một lời thành sấm (一语成谶): Ý chỉ nói điều gì sẽ gở điều ấy, mang lại kết quả chẳng lành.
Cô vô thức né tránh khả năng đó.
Dù là một bác sĩ vô thần, nhưng khi đối mặt với những vấn đề của Ôn Dương, Giản Mộc Tư luôn tin vào thần học và thậm chí còn vô cùng sùng đạo.
“Ừ, ừ, ừ.”
Nghe thế, Ôn Quốc Đông ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa phòng mổ.
Mãi không thấy ông nói thêm gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng Giản Mộc Tư trấn an.
Sự hồi hộp của người cha được thể hiện hết qua gương mặt cứng đờ bất động.
Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy người cha này hoàn hồn, dẫu cho Ôn Dương đã tự nàng nói rõ trong điện thoại rằng chỉ bị gãy đốt xương gần ở ngón tay, chỉ bị gãy ngón tay...
Nhưng qua tai người cha, đây chính là sấm sét giữa trời quang, chính là cái nhói ghê gớm trong tim.
Giản Mộc Tư đứng dậy, bước đến trạm y tá gần nhất, nhờ cô y tá giúp rót cho một cốc nước ấm.
Cô đưa cốc nước cho Ôn Quốc Đông.
Khi đối phương đang căng thẳng, cô chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh hơn.
Cô là một bác sĩ, nhưng lại không giống một bác sĩ.
Cô “bình tĩnh phi phàm” và “lạnh lùng hơn người” qua lời kể của các đồng nghiệp và người nhà bệnh nhân, chẳng qua chỉ vì chưa gặp được người trong lòng... vì chưa gặp được Ôn Dương.
Trước khi Ôn Dương vào phòng mổ, chính cô là người đã nắm lấy chiếc cáng di động được đẩy vào phòng mổ vào giây phút cuối cùng.
Chính cô là người lưu luyến không đành lòng buông tay chiếc giường cáng có Ôn Dương, ánh mắt lấp lánh, nói lời an ủi Ôn Dương:
“Em ngoan một chút, chị ở bên ngoài chờ em.”
Không hẳn là lời an ủi, chỉ là lời khiến bản thân cô mạnh mẽ hơn.
Khoảnh khắc nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, thậm chí Giản Mộc Tư còn muốn đi theo vào.
Lúc đó cô nảy sinh một suy nghĩ...
Liệu có thể xin Hạ Lương một lần nữa không? Để một “người ngoài” như cô vào phòng phẫu thuật, ngay cả khi cô không phải người nhà của bệnh nhân.
......
Giản Mộc Tư đã gọi điện xin Đội trưởng Đội tuần tra nghỉ phép giúp Ôn Dương.
Trước cuộc phẫu thuật, khi Ôn Dương đang do dự có nên nói sự thật hay không, Giản Mộc Tư đã lấy điện thoại của Ôn Dương.
Ôn Dương suy nghĩ về những phiền phức mà nàng đã gây ra trong những ngày qua, nhưng đối với Giản Mộc Tư, những điều đó không hề phiền phức, đối với Đội trưởng Đội tuần tra cũng không phiền phức.
Cảnh sát bị thương khi thi hành công vụ là một việc làm đáng kính.
Chưa kể, kỳ nghỉ phép 7 ngày trước đó mà Cục đã cho Ôn Dương là kỳ nghỉ phép danh dự.
Lý Duyên Thanh đã hy sinh, nhưng nếu lúc đó không có Ôn Dương, khả năng cao sẽ có thêm nhiều người vô tội phải đổ máu.
Đội trưởng rất nhanh đã phê duyệt đơn xin nghỉ phép được Giản Mộc Tư nộp, đồng thời cam kết sẽ đợi Ôn Dương quay lại đội sau khi đã hoàn toàn bình phục.
Cúp điện thoại, Chi đội trưởng gọi cho Trương Lộ Chi, người trực đêm qua cùng Ôn Dương.
Sau khi biết được tình hình, ông càng thêm chắc chắn thương tích của Ôn Dương có liên quan đến nghi phạm bị bắt giữ trong ca đêm.
Ông ngay lập tức báo cáo chuyện này cho Cục trưởng Trịnh.
Ý kiến của hai vị lãnh đạo trong Cục đã đạt được thống nhất.
Cho Ôn Dương nghỉ phép, duyệt đơn xin nghỉ phép của Ôn Dương, chờ nàng hoàn toàn bình phục rồi trở lại đội ngũ.
Bọn họ có thể đợi, Cục Công an có thể đợi một cảnh sát giỏi.
......
Ca phẫu thuật kéo dài hai tiếng rưỡi, sau khi cắm một chiếc đinh thép vào đốt ngón tay út, Ôn Dương được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nàng mệt quá...
Thuốc mê ngấm vào cơ thể chưa được bao lâu, đã thấy Ôn Dương ngủ mê man.
“Phẫu thuật rất thuận lợi.”
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật chỉnh hình báo cáo kết quả ca phẫu thuật cho Viện trưởng Hạ đầu tiên, sau đó nhìn “người nhà bệnh nhân” đứng sau Hạ Lương.
Người có thể làm phiền đến Viện trưởng Hạ và phu nhân của viện trưởng, hoặc có thể nói là người nhà của bệnh nhân...
Hẳn phải có lai lịch không tầm thường.
Trong khi Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh nói lời cảm ơn với Chủ nhiệm khoa phẫu thuật chỉnh hình, Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư di chuyển theo chiếc giường cáng di động được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Giản Mộc Tư đưa tay vuốt ve Ôn Dương khi nàng ấy đang bất tỉnh trên giường cáng.
Cô vén mái tóc che khuất đôi mắt của Ôn Dương, lướt qua vết nốt ruồi in trên tai.
Trước đây sĩ quan Ôn từng bị nhiều người nghi ngờ đã xỏ lỗ tai, thực ra đó chỉ là một nốt ruồi tình cờ mọc ở chính giữa dái tai.
Giờ đây, vết nốt ruồi này thật giống nốt ruồi chu sa khắc vào giữa ngực, đáp xuống trái tim của người bên giường.
Có lẽ tác dụng của thuốc mê quá tốt, lần này Ôn Dương đã được ngủ một giấc thật sâu sau bao ngày phải uống thuốc ngủ.
Được Giản Mộc Tư hết lời đảm bảo, cuối cùng Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh cũng chịu về nhà trong khi vẫn đang lo lắng cho cô, lo lắng cho Ôn Dương.
Ngay sau đó, Hạ Chi Châu gọi điện thoại tới.
Dù đang giữa hành trình tìm cảm hứng từ tận Kyoto, Hạ Chi Châu vẫn mua vé chuyến bay gần nhất về Bắc Thành sau khi biết tin từ Lâm Nguyệt Thanh.
Vì đang ở trên máy bay, Hạ Chi Châu đã bị nhỡ cuộc gọi thông báo ca phẫu thuật đã diễn ra tốt đẹp từ Lâm Nguyệt Thanh.
Đương nhiên, Hạ Chi Châu muốn nghe từ chính miệng Giản Mộc Tư nói hơn là qua lời kể của Lâm Nguyệt Thanh hay Hạ Lương.
Nhà bọn họ quan tâm Ôn Dương như vậy, chẳng những vì Ôn Dương là một cảnh sát giỏi hay vì nàng là một cô gái ngoan.
Quan trọng hơn cả, đương nhiên là vì Giản Mộc Tư quan tâm Ôn Dương.
“Chi Châu?”
“Phẫu thuật thuận lợi chứ?”
Giản Mộc Tư có hơi bất động, cô thực sự không ngờ Lâm Nguyệt Thanh sẽ thông báo chuyện này cho Hạ Chi Châu đang ở tận nước ngoài.
“Vâng, thuận lợi.”
“Chị vừa xuống máy bay, muộn quá, hôm nay không được gặp sĩ quan Ôn.”
Giản Mộc Tư sững sờ, cô không ngờ Hạ Chi Châu sẽ về Bắc Thành chỉ vì một cuộc điện thoại.
“... Chi Châu...”
“Vậy nhé, Tiểu Mộc, ngủ ngon nhé.”
Hạ Chi Châu... quả thực không muốn nghe những lời cảm ơn từ Giản Mộc Tư.
Ngay từ thời gian đầu khi Giản Mộc Tư đến nhà họ Hạ, cô đã nghe nhiều lắm rồi.
Sau này...
Có lẽ kể từ khi cô đi Mỹ, Giản Mộc Tư rất ít nói mấy lời cảm ơn với cô ấy.
Có đôi khi Hạ Chi Châu cảm thấy đây chính là sự công nhận và thay đổi trong trái tim Giản Mộc Tư.
Công nhận bản thân là em gái của cô, cho nên không còn quá khách khí nữa.
Tuy cũng có lúc cô muốn nghe hai tiếng “chị gái” từ miệng Giản Mộc Tư, nhưng cô cũng thích Giản Mộc Tư gọi mình là “Chi Châu“.
“Chi Châu” của em gái, một “Chi Châu” rất dịu dàng.
Ngồi trong xe của gia đình, mãi lâu sau Hạ Chi Châu mới phát hiện ra một chuyện.
Trong trái tim của em gái, xem ra Ôn Dương đã...
Đã quan trọng hơn lần trước mà cô được gặp.
Cho đến nay, chỉ có người đó mới có thể khiến em gái cô phải đả động đến mối quan hệ của Viện trưởng.
Có lẽ sau này, cũng có lẽ mãi mãi về sau, sẽ chỉ có người này mà thôi.
Sau khi Ôn Dương được ra khỏi phòng phẫu thuật, nỗi lo trong lòng Ôn Quốc Đông vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Ông nhất định phải canh gác đêm nay.
Giản Mộc Tư thấu hiểu nỗi sợ của Ôn Quốc Đông, vì đến cả bản thân cô cũng chưa thể bình tĩnh lại sau ca phẫu thuật suôn sẻ của Ôn Dương.
Thấy sắc trời đã tối mịt, Giản Mộc Tư nhẹ nhàng giải thích với Ôn Quốc Đông rằng cô không cần về nhà nghỉ ngơi.
Cô còn cố nhặt nhạnh những lời trấn an tích cực mà ngày thường hay được nghe từ Ôn Dương, cũng đã nói một lý do khiến Ôn Quốc Đông tạm thời tin tưởng.
Chúng cháu là bạn rất tốt.
Ôn Quốc Đông biết Giản Mộc Tư là bạn tốt của con gái mình.
Tốt đến mức cô từng được con gái dẫn về nhà, tốt đến mức cô cũng từng đưa con gái ông về nhà.
Trên chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân, Giản Mộc Tư đưa ra một lời nói dối nho nhỏ tới Ôn Quốc Đông.
Cô khiến Ôn Quốc Đông tin cô là bác sĩ Giản được Viện trưởng Bệnh viện Số 1 coi trọng, khiến Ôn Quốc Đông tin cô sẽ nhờ mối quan hệ của Viện trưởng để lấy thêm một chiếc giường dành cho người nhà khác đến đây.
Ôn Quốc Đông lo lắng sợ hãi đã lâu, ngả lưng xuống giường, nghiêng người quay về hướng giường bệnh của con gái, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giản Mộc Tư di chuyển chiếc ghế đặt cạnh sofa đến bên giường bệnh, rút ngắn khoảng cách với Ôn Dương hơn.
Cô đặt cuốn tạp chí không biết đã mượn từ trạm y tế từ lúc nào xuống.
Thứ giết thời gian này, hoàn toàn chỉ có tác dụng làm điệu làm bộ.
Cô đứng dậy, đứng bên cạnh tay trái bị thương của Ôn Dương, nhìn chằm chằm ngón tay trái được cố định quấn đầy băng gạc...
Vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng, cô đưa tay ra vuốt ve.
Sau đó bước tới bên bàn tay phải đang được truyền dịch, điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại.
Chậm hơn nữa.
Vì Ôn Dương không còn nhỏ tuổi, tốc độ truyền dịch sau khi vào phòng bệnh đã được chỉnh thành tốc độ trung bình, lúc này bác sĩ Giản đang chỉnh lại tốc độ chậm.
Tốc độ như vậy, chỉ có thể xảy ra trong trường hợp truyền dịch cho người già.
Cô nắm ngón út tay phải buông thõng xuống bên giường của Ôn Dương, lúc này mới dám cho phép những giọt lệ sợ hãi cả ngày hôm đó được lăn xuống.
Em là đồ ngốc!
Ngốc đến mức có thể...
Nhưng em là mối bận tâm vương vấn nhất đời tôi...
Là tất cả những gì khiến trái tim tôi cồn cào...
......