Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 139: Chương 139: 22 giờ 13 phút




Người quan tâm tôi

......

Tối qua đáng lẽ là ca trực của Ôn Dương và người mới của đội tuần tra - Dư Nhượng.

Nhưng Cục Công an đột ngột thay một “lão làng” từ đội khác đi tuần ra cùng Dư Nhượng, Dư Nhượng cũng không dám hỏi nhiều.

Tuy nhiên, một “lão làng” khác thì không thấy như vậy.

Hôm nay Trương Lộ Chi vừa đến Cục đã thấy kỳ lạ sau khi nghe những gì Dư Nhượng nói.

Đại ca Ôn đâu có giống kiểu người lười biếng, lơ là công việc như vậy?

Không hiểu vì sao, đột nhiên cậu nhớ tới tên nghi phạm say rượu lái xe mà tối hôm trước vừa bắt được...

Ngoài ra còn có cuộc gọi dò hỏi bất ngờ đến từ Đội trưởng tối qua.

Lúc đó đại ca bị tên nghi phạm húc ngã xuống...

Lẽ nào chị ấy đã bị thương?

Không nói nhiều lời, Trương Lộ Chi lập tức lao vào phòng làm việc của Đội trưởng.

Đóng chặt cửa lại, thẳng thừng hỏi ngay:

“Đội trưởng! Đại ca Ôn có phải bị thương rồi không?”

Đội trưởng liếc nhìn Trương Lộ Chi.

May mà thằng bé vẫn chưa ngờ nghệch đến nỗi hết thuốc chữa.

“Vài ngày tới Đội trưởng Lý và Đội trưởng Trương sẽ đến tiếp quản. Tuần sau đồng nghiệp từ đồn điều động sẽ tới trụ sở làm việc, đến lúc đó đội các cậu sẽ điều chỉnh lại ca trực.”

Trương Lộ Chi sốc.

Nói như vậy... nghĩa là đại ca bị thương thật rồi.

“Ôn Dương bị thương ở tay, hôm qua vừa phẫu thuật và nhập viện.”

Tiếng sập cửa vang lên khiến Đội trưởng phải ngẩng đầu lên.

Thằng bé Trương Lộ Chi này...

Cái tính hùng hùng hổ hổ này quả thật đã làm Ôn Dương chịu khổ không ít.

Còn chưa nghe hết lời người ta, Trương Lộ Chi sau khi chạy khỏi Cục bỗng không biết nên đi đâu!

Vào những lúc thế này, người duy nhất Trương Lộ Chi có thể cầu cứu là bác sĩ Giản, chỉ có thể là người đã nghe cậu nói chuyện về tình trạng của sĩ quan Ôn hôm qua.

Cậu lao vào căn tin, không gặp được Giản Mộc Tư như mong muốn, chỉ gặp Lưu Dịch và Trần Phi vừa tan làm về.

“Phi! Anh Lưu! Bác sĩ Giản đâu?”

“Chị tôi? Chị tôi vừa xuống xe đã đến bệnh viện rồi, hình như có việc riêng.”

Đây là lần đầu tiên Trương Lộ Chi lắc đầu trước sự ngây ngô của Trần Phi: “Đại ca Ôn bị thương phải nhập viện! Bác sĩ Giản qua đó đương nhiên vì có chuyện!”

Cả ba người cuống quýt hết cả lên.

Không còn tâm tư lo chuyện ăn uống nữa.

Người này nối tiếp người kia, lần lượt chạy về phía khoa điều trị nội trú của Bệnh viện Số 1.

Trần Phi và Lưu Dịch cứ tưởng Trương Lộ Chi sẽ dẫn đường vì cậu chạy đằng trước, đột nhiên Trương Lộ Chi dừng lại...:

“Tôi không biết đại ca ở đâu...”

“Vãi!”

Trần Phi đảo mắt đến mức muốn bay lên chín tầng mây.

Người anh em này, không biết đường mà vẫn chạy nhiệt tình đến vậy sao?

......

Tiễn Trương Lộ Chi và Trần Phi mặt mày sướt mướt đi, còn có cả Lưu Dịch đang bối rối nhìn hai anh em, trong phòng bệnh viện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Hôm nay Ôn Dương không muốn để Giản Mộc Tư tiếp tục chăm sóc cho nàng về đêm.

Sáng mai Giản Mộc Tư vẫn phải đi làm...

Buổi tối ngủ trong bệnh viện không thể nào bằng ngủ trên một chiếc giường thoải mái ở nhà.

Huống chi, thực ra đến tối Ôn Dương không hề thấy buồn ngủ.

Từ khi thức dậy vào sáng sớm hôm nay, ngón tay cắm đinh của nàng cứ đau ê ẩm mãi.

Ôn Dương cố chịu đau, không uống thuốc giảm đau, cũng không ngờ phải nhập viện nên không kịp mang vài viên thuốc ngủ.

Không có thuốc ngủ, đây mới là vấn đề.

Ôn Dương chắc chắn rằng đêm nay mình sẽ không ngủ nổi.

Nếu Giản Mộc Tư vẫn ở đây với nàng...

Một mặt, Ôn Dương lo bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến giờ giấc ngủ nghỉ của Giản Mộc Tư.

Mặt khác, nàng sợ một người tinh ý như Giản Mộc Tư sẽ phát hiện ra chuyện nàng bị mất ngủ.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Dương chỉ có thể dùng tất cả tinh thần được tích luỹ cả ngày hôm qua để thuyết phục Giản Mộc Tư về ký túc xá nghỉ ngơi.

Đồng thời, Ôn Dương cũng hy vọng Ôn Quốc Đông sáng suốt sẽ đứng về phía nàng.

Xét cho cùng, là một người nhà, Ôn Quốc Đông nên là người trông bên giường bệnh hơn.

Mặc dù nói như vậy có hơi tội lỗi với người cha Ôn Quốc Đông.

Nhưng mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ôn Dương.

Sau khi đưa bữa tối lên, Ôn Quốc Đông ra ngoài rửa bát mãi không quay lại nữa.

Đợi đến 10 giờ tối, Ôn Dương vẫn chưa thấy Ôn Quốc Đông trở về, đành phải tiến đến bên mép giường.

“Sao thế?”

Giản Mộc Tư chú ý đến chuyển động của Ôn Dương....

Cô vừa đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn có vẻ như vừa tắm rửa xong.

“Em cần gì, Ôn Dương? Để chị lấy cho em.”

“Em...”

Ôn Dương nhìn thấy chiếc điện thoại đang sạc đặt dưới TV, thừa cơ nói dối:

“... Em muốn lấy điện thoại...”

Sau đó tự mình lẩm bẩm:

“Bố rốt cuộc đang làm gì vậy? Đã rửa bát tận 3 tiếng mà sao vẫn chưa thấy về?”

Giản Mộc Tư chạm vào màn hình điện thoại Ôn Dương, nhìn lướt qua.

94%, pin vẫn chưa đầy.

“Vẫn chưa sạc đầy...“.

Cô ngồi lên giường dành cho người nhà bệnh nhân:

“Chú Ôn về nhà rồi, tối nay chị ở đây với em.”

Giản Mộc Tư trực tiếp giải đáp thắc mắc trong lòng Ôn Dương, nhân tiện chỉ ra kết quả mà Ôn Dương không muốn nghe nhất.

“Chị???”

Chữ “chị” lỡ tuột ra khỏi miệng do quá ngạc nhiên.

Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương, cô cười.

Cô hiểu cảm giác ngại ngùng và không quen trong lòng Ôn Dương, cô hiểu.

Nhưng vì sự ích kỷ và lo lắng của bản thân, cô không thể không lựa chọn làm như vậy.

Trong những chuyện liên quan đến Ôn Dương, cô có thể cố gắng hết sức để khiến Ôn Dương mãn nguyện và vui vẻ, nhưng chỉ có thể cố hết sức nằm trong khả năng của bản thân.

Là một người ôm trong mình tâm tư ích kỷ, cô vui vẻ chiều chuộng Ôn Dương, chiều chuộng một Ôn Dương khoẻ mạnh lại càng vui.

Giản Mộc Tư đứng dậy, tiến đến ngồi cạnh bên giường của Ôn Dương, hành động chủ động như vậy ngay lập tức khiến Ông Dương ngơ ngác.

Không còn nhớ nữa...

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào Giản Mộc Tư đã biến thành Giản Mộc Tư như ngày hôm nay?

Nàng nhớ đến biệt danh mà bản thân đã đặt cho Giản Mộc Tư - Tảng băng nhỏ.

Bời vì Giản Mộc Tư hồi đó rất ít khi chủ động, rất ít khi cười tươi.

Nhưng Giản Mộc Tư hiện tại...

Cuối cùng nàng cũng nhận ra có điều gì đó đã thay đổi khi bản thân không hề hay biết.

Và cả những lời Chi Châu nói lúc chiều, những lời thâm thuý không quá lộ liễu phơi bày.

Khi Giản Mộc Tư đưa tay chạm lên vai nàng, cuối cùng nàng đã chắc chắn một điều...

Nàng chính là một phần đặc biệt trong trái tim Giản Mộc Tư.

Tim Ôn Dương đột nhiên đau đớn thắt lại...

Sự biến đổi tức thời khiến nàng khẽ cau mày, ôm lấy lồng ngực theo phản xạ.

“Ôn Dương!”

Ôn Dương...

Cái tên nghe ấm áp và dễ chịu ngày thường nay lại khiến người trong cuộc vô cùng đau lòng.

Sự thay đổi trong biểu cảm và cử động của Ôn Dương khiến Giản Mộc Tư lo lắng đến mức hoàn toàn quên mất bản thân là một bác sĩ, một bác sĩ phẫu thuật tim.

Rõ ràng người trên giường đang ôm lấy nơi trái tim.

Giản Mộc Tư định đứng dậy gọi bác sĩ, nhưng người trên giường nắm tay cô ngăn lại.

Dùng tay phải nắm lấy tay trái của Giản Mộc Tư thực sự rất bất tiện, hơn nữa chuyển động ngột ngột như vậy suýt chút nữa khiến nửa thân trên của Ôn Dương thò ra khỏi giường.

Giản Mộc Tư vội vàng tới đỡ Ôn Dương, không còn tâm trí đâu mà gọi bác sĩ nữa.

Cô hoảng hốt, cẩn thận kiểm tra những thay đổi trên sắc mặt Ôn Dương, cẩn thận kiểm tra bàn tay trái vừa trải qua cuộc phẫu thuật tối qua của Ôn Dương.

Thấy Ôn Dương dần dần thả lỏng cái cau mày, dựa lưng vào giường, Giản Mộc Tư cũng nhẹ nhõm theo: “Không sao chứ? Tay có đau không?”

Được Giản Mộc Tư hết lòng quan tâm, bệnh nhân đau tay lắc đầu, chỉ biết nắm tay Giản Mộc Tư, không chịu buông ra.

“Giản Mộc Mộc...”

Ôn Dương gọi đúng một câu...

Căn phòng lại quay về vẻ yên tĩnh ban đầu.

......

Đếm đêm, người thiếu ngủ không thể chịu đựng được nữa.

Ngón tay trái đau kinh khủng, đau đến nỗi nàng phải nắm chặt tấm trải giường dưới thân.

Điều hòa trong bệnh viện luôn lạnh vô cùng, cứ như không cần màng đến hoá đơn tiền điện vậy.

Trong hoàn cảnh như vậy, người trên giường dù đã kéo chăn ra một nửa nhưng bộ đồ ngủ vẫn bị mồ hôi thấm ướt.

Ôn Dương chỉ đành mở mắt ra, bất lực nhìn về phía bệ cửa sổ bên cạnh.

Bình hoa hồng trắng mà Hạ Chi Châu tặng hồi chiều đã được Giản Mộc Tư đặt trên bậu cửa sổ.

Ôn Dương nhìn chằm chằm bó hoa...

Không dám lật người, không dám phát ra tiếng động.

Nàng ấy biết tình trạng ngủ không sâu giấc của Giản Mộc Tư, lo lắng cử động của nàng sẽ làm phiền cô ấy.

Nàng chỉ lặng lẽ nhìn bó hoa trắng như vậy.

Mong sao trời sáng sớm hơn, để nàng có cớ giả vờ tỉnh dậy.

Khi âm thanh sột soạt từ phía sau truyền đến, Ôn Dương lập tức nhắm chặt hai mắt, cả người đột nhiên căng thẳng vì lo lắng.

Nàng không biết liệu tấm lưng được chiếc chăn che khuất liệu có vì căng thẳng mà lộ ra tình trạng của mình hay không.

Nhưng xin thứ lỗi, bây giờ nàng chỉ có thể để lại tấm lưng cho người phía sau mà thôi.

Đối mặt trực tiếp với Giản Mộc Tư, nàng không tự tin rằng lớp ngụy trang của mình sẽ che giấu được.

Nàng căng tai lên nghe, hình như người phía sau đã rời giường.

Sau đó... bên tai nàng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Ôn Dương căng thẳng nắm chặt tấm ga trải giường, nhưng ngay giây sau lại buông ra.

Nàng không thể, không thể nắm chặt ga trải giường, nếu thế Giản Mộc Tư chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Ôn Dương cố gắng hết sức giữ cho hơi thở đều đặn, cầu nguyện không biết bao nhiêu lần rằng Giản Mộc Tư sẽ chỉ đi đến tủ TV cuối giường để lấy đồ, vậy thôi.

Nàng đã đợi rất lâu rất lâu, đợi cho đến khi bản thân rất nóng lòng muốn ngồi dậy, muốn mở mắt ra xem rốt cuộc Giản Mộc Tư đang làm gì?

Tại sao?

Tại sao lâu như vậy mà chưa nghe thấy tiếng Giản Mộc Tư trở về giường?

Lớp mồ hôi trên trán nàng càng lúc càng dày hơn, nhưng cơn đau nhói từ vết thương đã khiến tâm trí phân tâm trong giây lát.

Điều khiến nàng hoảng hốt tỉnh dậy, là âm thanh thở dài khẽ khàng.

Ôn Dương chắc chắn mình đã không nghe nhầm tiếng thở dài phát ra từ tận đáy lòng Giản Mộc Tư.

Sau đó, bàn tay phải buông thõng nơi thành giường của nàng được bao bọc bởi đôi bàn tay ấm áp.

Hóa ra, Giản Mộc Tư đã đi đến bên giường nàng.

“Ôn Dương... có lẽ chị mất ngủ rồi...”

Giản Mộc Tư mở lời, không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ nói với người trên giường nghe về “tình cảnh khó khăn” của mình.

Cô đã dùng cách thức thoả đáng này để trao quyền chủ động nói thật cho người trên giường.

Nếu người trên giường bệnh vẫn cố ý tiếp tục giả vờ ngủ, cô sẽ nhẹ nhàng buông bàn tay đặt trong lòng bàn tay ra, quay lại chiếc giường dành cho người nhà, giả vờ như không biết gì.

Nhưng Ôn Dương không làm cô thất vọng...

Một lúc sau, Ôn Dương mở mắt ra.

Đối mặt với đôi mắt ấm áp kia, trái tim Ôn Dương như được ngâm trong chai thủy tinh chanh mật ong.

Vừa chua vừa ngọt, vừa mềm mại mà cũng vừa tủi thân.

Cô chống khuỷ tay phải đỡ phần thân trên dậy.

Thở một hơi thật dài, sau khi chống cự, nàng đã từ bỏ phản kháng.

Trán nàng dựa lên vai Giản Mộc Tư, tay phải nắm lấy tay Giản Mộc Tư.

“Giản Mộc Mộc... Em xin lỗi...”

Giản Mộc Tư lắc đầu.

Tuy người tựa trên vai cô không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được qua từng đợt run lên nơi xương đòn của cô, cô không thích nàng nói lời xin lỗi.

“Uống thuốc giảm đau nhé?”

Ôn Dương bất lực, chỉ đành gật đầu.

Sau khi giám sát Ôn Dương uống xong hai viên thuốc giảm đau, Giản Mộc Tư lấy một bộ đồ ngủ bằng vải cotton ra khỏi chiếc vali do Ôn Quốc Đông gửi tới.

Cô đặt bộ đồ ngủ vào tay Ôn Dương, sau đó chu đáo kéo tấm rèm che ở bên giường vào.

“Giản Mộc Mộc, chị có cảm thấy khó chịu khi ngủ trên chiếc giường đó không?”

Để giảm bớt sự xấu hổ trong khi đang trốn trong rèm thay quần áo, Ôn Dương vừa thay đồ vừa hỏi Giản Mộc Tư có quen giường hay không.

“Không đâu.”

“Dạ.”

Mặc dù ga và chăn trên giường dành cho người nhà bệnh nhân đã được thay mới trước khi Giản Mộc Tư đặt lưng ngủ, nhưng Ôn Dương vẫn cảm thấy chăn của Giản Mộc Tư không thoải mái bằng chiếc chăn nhỏ của nàng.

Những thứ đồ trên giường nàng đều do Ôn Quốc Đông mang từ nhà tới.

Thay đồ ngủ xong, Ôn Dương kéo rèm ra.

Ôn Dương đứng dậy, bước đến giường dành cho người nhà bệnh nhân, rất tự nhiên mà nằm xuống.

“Em?”

Vế tiếp theo, Giản Mộc Tư không hỏi tiếp.

Bởi vì lúc ấy, cô đã hiểu ý Ôn Dương.

Sau đó, cô lại nghe Ôn Dương nói:

“Chị ngủ trên giường của em đi, dù sao hiện tại em cũng không ngủ được, nhưng chị cần phải nghỉ ngơi.”

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.