Ánh sáng của cô
......
“Anh...”
Người ngồi trên ghế lái gọi Cố Ngôn Minh với đôi mắt trống rỗng.
Khắp người Ôn Dương chỗ nào cũng đau...
Khoé mắt không ngừng chảy lệ, không biết là do cơn đau hay do cay mắt.
“Anh,... điện... thoại...”
Cố Ngôn Minh cố nén nước mắt, hoảng loạn tìm chiếc điện thoại trong buồng lái, Trương Lộ Chi cũng nức nở giúp tìm.
Hai người đàn ông không cầm được nước mắt, vừa tìm vừa khóc nấc lên lúc nào không hay...
“Hai người chuẩn bị tâm lý đi. Hiện tôi nghi ngờ vùng ngực và bụng của nạn nhân bị đè ép nghiêm trọng, sau khi ra ngoài có thể phải đối mặt với tình trạng chảy nhiều máu...”
Đội cấp cứu vội vàng đến hiện trường là đội cấp cứu của Ngô Dạng.
Sau khi nhìn rõ người ngồi ở ghế lái là một nữ cảnh sát, Ngô Dạng chợt nhận ra.
Đây chẳng phải là... nữ cảnh sát hồi mùa hè đó sao?
Anh nghiến răng nghiến lợi, nhìn một cảnh sát khác chui vào trong xe từ phía ghế phụ, cuối cùng tìm thấy chiếc điện thoại được nạn nhân nhắc tới...
Ngô Dạng vẫy tay với đồng đội đằng sau, hai thành viên khác của đội cấp cứu nhanh chóng chạy đến...
Năm người hợp sức cùng đẩy ghế lái ra sau, tách ra...
“Khụ khụ... khụ khụ...”
Ôn Dương ho ra hết số máu ứ đọng trong cổ họng ngay tại chỗ.
Máu tươi bắn lên thấm ướt hơn nửa túi khí an toàn.
Túi khí màu trắng ngay lập tức chuyển sang màu đỏ máu.
“Ôn Dương!”
“Đại ca!”
“Mau lên xe cứu thương! Đến bệnh viện!”
......
Chỉ số sinh mệnh của Ôn Dương đang giảm dần.
Ho ra máu dữ dội, ho ra máu liên tục, cộng thêm tỉnh trạng thở gấp nghiêm trọng...
“Đặt nội khí quản!”
Lúc này Ngô Dạng khá chắc chắn rằng nữ cảnh sát nằm trên cáng đã bị nội thương nghiêm trọng.
Không chỉ bị gãy xương sườn, rất có thể khúc xương sườn bị gãy đã làm tổn thương đến cơ quan nội tạng.
Nhưng khi nhân viên cấp cứu đưa hộp đặt khí quản đến, người bị thương nằm trên cáng dùng hết sức đẩy bàn tay định đặt nội khí quản của Ngô Dạng ra.
Ôn Dương ho ra máu dữ dội, sắp không còn thở được nữa...
“Mộc... khụ khụ...cho chị ấy...”
Cố Ngôn Minh vội vàng nắm lấy bàn tay buông thõng bên giường cáng của Ôn Dương, nhận lấy chiếc điện thoại được nàng nắm chặt trong tay.
Vừa rồi khi tìm thấy chiếc điện thoại trong xe, đã thấy màn hình điện thoại vỡ tan tành.
Lúc này, trong những vết nứt màn hình toàn là máu chảy.
“Anh hiểu rồi!”
Lời nói của Cố Ngôn Minh đầy nghẹn ngào.
Cũng chính lúc đó Ngô Dạng mới hiểu tại sao nữ cảnh sát lại không cho anh điều trị bằng cách đặt ống nội khí quản.
Hình như nữ cảnh sát biết rõ mình sẽ không nói được nếu anh đặt nội khí quản.
Không biết vì sao, đôi mắt Ngô Dạng chợt đỏ hoe vì nữ cảnh sát trước mặt.
Có thể đó là sự kính nể và cảm động sâu sắc nhất của anh đối với sinh mệnh, đối với cảnh sát.
......
Đi theo từ bên kia cáng cứu thương, Trương Lộ Chi gọi “đại ca” vô số lần.
Các đồng nghiệp vội vã tới sau khi được báo tin đã đưa nghi phạm đi trong một chiếc xe cứu thương khác.
Nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Dương ho ra máu trong xe cấp cứu mà không làm được gì...
......
Trần xe cứu thương rất trắng, trắng đến nỗi Ôn Dương càng nhìn... càng buồn ngủ.
Phải đưa điện thoại cho Giản Mộc Mộc...
Phần còn lại...
Ôn Dương nghĩ tới Dương Trường Vinh...
Nghĩ đến Lý Duyên Thanh...
Nàng chợt nhớ đến những lời Lý Duyên Thanh đã nói trong xe cấp cứu vào giây phút cuối cùng của cuộc đời ông.
Trên đời này đâu có cảnh sát nào sẵn sàng hy sinh mạng sống?
Cảnh sát......
Thật ra ai cũng đều muốn sống...
Nàng nhớ đến tấm vé tàu khiến Dương Trường Vinh vương vấn vào giây phút cuối cùng trước khi chết...
Nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt nàng...
Nàng cũng nhớ đến Giản Mộc Tư, nhớ rất nhiều rất nhiều...
Nhớ khi cô cười...
Nhớ khi cô buồn...
Nhớ khi cô trêu chọc nàng...
Nhớ cả rung động bồi hồi những lúc lắng đọng...
Ôn Dương cong môi, thở dài một hơi từ tận đáy lòng.
Dường như nàng ấy đã nhìn thấy Dương Trường Vinh và Lý Duyên Thanh đang vẫy tay với mình...
Họ đang đợi nàng...
......
Khi Ngô Dạng đang điều trị thương tích cuối cùng ở chân, nữ cảnh sát nằm trên cáng nắm lấy tay anh.
Sức mạnh cuối cùng từ tận sâu trong sinh mệnh, khiến bàn tay anh bị nắm vô cùng chặt...
Ngô Dạng bắt gặp ánh mắt của Ôn Dương.
Ôn Dương không thể nói được nữa.
Nhưng dường như Ngô Dạng đã nhìn thấy trong nàng bóng dáng của một người cảnh sát vài tháng trước...
Anh chợt hiểu nàng muốn nói gì...
“Tôi sẽ cứu được cô! Chắc chắn sẽ cứu được! Cho dù là vì bác sĩ Giản, tôi cũng chắc chắn sẽ cứu được cô!”
Nữ cảnh sát nở một nụ cười biết ơn với anh...
Rồi đôi mắt ấy chìm vào bóng tối.
“Đại ca!”
Trước giờ Trương Lộ Chi chưa bao giờ căm hận giao thông đường phố ở Bắc Thành đến thế.
Tại sao lại lâu như vậy?
Tại sao đường đến bệnh viện lại dài như vậy?
Những cuộc gọi liên tiếp của Trương Lộ Chi chỉ làm tăng thêm số cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của đầu dây bên kia...
“Có phải hôm nay đội của bác sĩ Giản cũng trực không?”
Ngô Dạng chỉ có thể xử lý những vết thương mà hiện giờ có thể xử lý: “Nhóc Trương, gọi cho Chủ nhiệm! Bảo cô ấy định vị xe của bác sĩ Giản, cử người đổi ca trực cho bác sĩ Giản!”
......
Lúc 8 giờ 50 phút sáng, đội cấp cứu của Giản Mộc Tư gặp phải một nhiệm vụ cấp cứu rắc rối.
Rắc rối không phải ở tình trạng bệnh nhân, mà là ở trạng thái tâm lý bệnh nhân.
Bệnh nhân và người nhà cứ băn khoăn không biết có nên đến bệnh viện hay không... Đội cấp cứu chỉ đành rảnh rỗi đứng chờ trước cửa nhà họ.
Nửa tiếng sau, bệnh nhân cách Bệnh viện Số 1 chỉ 10 phút lái xe cuối cùng cũng đồng ý trước lời khuyên bảo hết nước hết cái của người nhà... Bệnh nhân bị đau tức ngực leo lên cáng di động.
Cả ba người trong đội cấp cứu vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp Minh Lạp đang chạy về phía họ.
Xuống xe ở làn đường phía đối diện, Minh Lạp chạy băng qua cầu đi bộ, không dừng lại nửa bước.
“Mộc Tư!”
Gặp Minh Lạp... ngay giữa giờ làm việc...
Bản thân Giản Mộc Tư cũng ngạc nhiên, chứ đừng nói đến Trần Phi và Lưu Dịch.
Minh Lạp nhìn thoáng qua người bệnh nằm trên giường cáng:
“Lưu Dịch, đến Bệnh viện Số 1, nhanh lên!”
......
Hai bác sĩ cấp cứu cùng xuất hiện trên một chiếc xe cấp cứu...
Ngay giây phút được Minh Lạp nắm chặt tay, trái tim Giản Mộc Tư chỉ cảm thấy bất lực.
“Em ấy sao vậy?”
Miệng Minh Lạp mở rồi lại khép, chỉ vài giây lưỡng lự như vậy đã khiến Giản Mộc Tư mất hết kiên nhẫn.
“Em ấy sao vậy!!!”
Giọng Giản Mộc Tư đầy vẻ băng giá tức giận với đôi mắt mở to.
Trần Phi chưa bao giờ thấy cô kích động đến vậy.
“Bị thương... em đến bệnh viện xong cứ đến thẳng phòng phẫu thuật... chị đến đổi ca cho em...”
Ba câu...
Chỉ với ba câu cũng làm cạn dũng khí mà Minh Lạp tích lũy bấy lâu nay.
Sau cùng khi đối diện với cặp mắt đỏ hoe đến mức sắp trào lệ, cô vẫn không nói ra được ba chữ “bị thương nặng“...
Cô cũng không biết Giản Mộc Tư sẽ phải đối mặt với chuyện gì sau khi đến bệnh viện...
Cô chỉ biết cầu nguyện Ôn Dương sống sót...
Ít nhất hãy để Giản Mộc Tư nhìn thấy Ôn Dương lúc còn sống.
......
Thư ký của Viện trưởng chuyển cuộc gọi từ Cục trưởng Cục Công an cho Viện trưởng.
Hạ Lương nhận cuộc gọi từ Cục trưởng Trịnh, khi biết tin nạn nhân bị thương trong vụ đâm xe là một nữ cảnh sát, trái tim ông co thắt dữ dội...
Nhưng ông vẫn phải nghe thấy cái tên “Ôn Dương“.
Sau đó, Hạ Lương không biết bản thân đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại.
Gọi cho Khoa phẫu thuật chỉnh hình, Khoa phẫu thuật tim, Khoa phẫu thuật lồng ngực, Khoa phẫu thuật thần kinh, thậm chí những người trong Khoa phẫu thuật tay cũng nhận được cuộc điện thoại của ông.
Lực lượng bác sĩ ưu tú nhất của các khoa khác nhau đều đổ xô đến phòng phẫu thuật.
Cầm điện thoại, Hạ Lương đi đi lại lại trong văn phòng.
Trái tim căng thẳng thôi thúc ông gọi điện cho người bạn trong Trung tâm Cấp cứu.
Ông không liên lạc được với cô con gái út, chỉ sau đó mới biết Giản Mộc Tư đang có ca trực.
Ngay sau đó, ông lần lượt gọi cho Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Chi Châu.
Lúc này, ba người họ nhất định phải có mặt.
......
Khi Giản Mộc Tư tìm thấy điện thoại trong một góc của xe cấp cứu, Trần Phi cũng lục tìm điện thoại trong ba lô.
19 cuộc gọi nhỡ, 15 cuộc gọi nhỡ, đều đến từ Trương Lộ Chi.
“Trương Lộ Chi...”
“... Bác... Bác sĩ Giản...”
Giản Mộc Tư nhắm mắt lại, hai người qua điện thoại đột nhiên chìm vào khoảng lặng.
Từ xa xa, Giản Mộc Tư dường như đã nghe thấy âm thanh của dụng cụ theo dõi nhịp tim quen thuộc nhất...
Trong phút chốc, cô không thể phân biệt được âm thanh xa xăm và lạnh lùng đó rốt cuộc đến từ đầu dây bên kia điện thoại hay đến từ trong xe cứu thương.
“... Ôn Dương... sao rồi...?”
“Đại ca... vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật... bác sĩ nói... bác sĩ nói...”
“Chờ chị đến.”
Giản Mộc Tư ngắt lời Trương Lộ Chi, vội vàng nhấn nút ngắt máy.
Cô không có can đảm nào để nghe những lời đó...
Hiện giờ, cô là người nhát gan nhất trên thế giới này...
Cô không phải một bác sĩ phẫu thuật bình tĩnh ưu việt.
Cô không phải một bác sĩ cấp cứu cực kỳ chuyên nghiệp tại hiện trường cấp cứu.
Cô ấy chỉ là Giản Mộc Tư.
Chỉ là... Giản Mộc Tư của Ôn Dương.
......
Giản Mộc Tư chạy đến phòng phẫu thuật.
Đây là lần đầu tiên cô quen thuộc với khu phẫu thuật của Bệnh viện Số 1 đến vậy.
Qua làn nước mắt nhòe mờ, cô thấy khắp bộ đồng phục cảnh sát của Trương Lộ Chi nhuốm đầy máu, cũng nhìn thấy trên đôi tay Cố Ngôn Minh bê bết máu...
Bước chân cô đột nhiên tê tái, loạng choạng chực ngã...
“Tiểu Mộc”
Hạ Chi Châu và Lâm Nguyệt Thanh đưa tay ra ôm lấy Giản Mộc Tư trong thân hình lảo đảo.
Suýt chút nữa cả ba mẹ con ngã nhào xuống đất.
Với mái tóc rối bù, Giản Mộc Tư không còn sức nắm chặt bàn tay nữa.
Cô nhìn Lâm Nguyệt Thanh, nước mắt cứ rơi mãi:
“Mẹ...”
Giản Mộc Tư không kìm được nước mắt...
Lâm Nguyệt Thanh cũng vậy.
Nếu phải dùng cả mạng sống của ai đó để đổi lấy một tiếng gọi “mẹ” này, Lâm Nguyệt Thanh thà rằng suốt đời vẫn giữ nguyên mọi thứ như trước kia với Giản Mộc Tư.
Chỉ cần Giản Mộc Tư là con gái út của cô, chỉ cần cô là Phu nhân đối với con gái là đủ.
Hiện giờ cô không mong cầu gì nhiều...
Chỉ cần là “Phu nhân” thôi cũng được.
Cô sẵn sàng đánh đổi tất cả mong muốn của bản thân, dùng tất cả mong muốn được gần Giản Mộc Tư để đổi lấy sự khoẻ mạnh của một người khác.
Nếu đứa trẻ trong phòng phẫu thuật không thể sống sót trở ra, cô biết phải khiến con gái không đau lòng như thế nào đây?
......
“Bố đã tìm bác sĩ giỏi nhất tới đây... Cừu Cừu nhất định sẽ ra... bố đảm bảo với con... nhất định có thể...”
Giản Mộc Tư chỉ cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai đầu gối trong một góc trước cửa phòng phẫu thuật, co rúm lại thành một dáng hình bé nhỏ.
Dáng hình bé nhỏ ấy hoàn toàn không giống cô gái mạnh mẽ quật cường khi gặp Hạ Lương lần đầu tiên.
Năm xưa khi Giản Mộc Tư mất đi bà ngoại, cô vẫn có thể đứng thẳng trước mặt ông, yêu cầu ông làm người giám hộ cho cô ấy.
Nhưng Giản Mộc Tư lúc này mới thực sự bị bao trùm bởi sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến mức cơ thể cô không kìm được mà run lên, để nước mắt thấm ướt mọi thứ trong vô thức.
Có rất nhiều người đứng trước cửa phòng phẫu thuật...
Cục trưởng Trịnh, Đội trưởng Đội tuần tra, Đội trưởng Đội phòng chống ma tuý, thậm chí cả ông Lưu Đội trưởng Đội điều tra kinh tế sau khi biết tin cũng vội vã chạy đến đây.
Có rất nhiều người đứng trước cửa phòng phẫu thuật...
Trương Lộ Chi, Giang Thần, Giản Thính, Lục Nhiên, Cố Ngôn Minh, thậm chí cả Kiều Mộ Quân, người mà thời gian gần đây Cố Ngôn Minh chưa mấy được gặp...
Có rất nhiều người đang đợi trước cửa phòng phẫu thuật...
Ôn Quốc Đông, Hạ Lương, Lâm Nguyệt Thanh, Hạ Chi Châu...
Và cả Giản Mộc Tư...
“Điều trị bảo tồn chân phải, đã được xử lý cố định. Phần đầu có vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đã được khâu lại. May mắn không bị ảnh hưởng đến não, nhưng đáng tiếc là vùng ngực và bụng bị nội thương rất nặng... Lá lách bị dập nát, chúng tôi đang tiến hành phẫu thuật cắt bỏ. Xương sườn bị gãy thành 5 khúc, trong đó có 2 khúc chọc thẳng vào lá phổi trái, do đó chúng tôi phải phẫu thuật khẩn cấp phục hồi phổi trái. Khí và máu tràn đầy màng phổi, vô cùng nghiêm trọng, đây cũng là lý do tại sao cô ấy không ngừng ho ra máu... Viện trưởng, ông cũng biết đấy, điều quan trọng nhất là liệu có thể sống sót trong phòng ICU hay không.”
Được Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Chi Châu dìu dậy, Giản Mộc Tư vẫn không thể nghe hết những lời bác sĩ phẫu thuật nói. Đọc t