Giải thoát
......
Phòng ICU trong tòa nhà cấp cứu cách phòng nghỉ của Hạ Lương 100m.
Tòa nhà cấp cứu cách ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu 1000m.
Giản Mộc Tư cất đi chiếc chìa khóa cửa phòng nghỉ được Hạ Lương đưa cho.
Những chiếc ghế được Trần Phi và Lưu Dịch mượn cũng đều được trả lại.
Hạ Lương lấy ghế từ phòng làm việc của ông tới.
Chiếc ghế được Giản Mộc Tư đặt ở hành lang lối vào phòng ICU.
Khoảng cách 20m sẽ không cản trở việc ra vào của nhân viên y tế ICU.
Trong bữa tối, Giản Mộc Tư nhìn bát cháo trong tay, chợt mỉm cười.
Cười, sau đó rơi nước mắt trước vẻ mặt thắc mắc của Hạ Chi Châu.
“Chị... chị có biết bệnh nhân bất tỉnh sẽ ăn như thế nào không?”
Cháo trắng trộn với nước mắt cùng đi vào khoang miệng.
Giản Mộc Tư bặm những giọt nước mắt đọng trên môi...
“Các y tá sẽ cho họ ăn bằng ống thông dạ dày qua đường mũi... đảm bảo dinh dưỡng... tăng cường sức đề kháng...”
Là một bác sĩ cấp cứu đã vô số lần thành công đặt nội khí quản cho các bệnh nhân hấp hối, Giản Mộc Tư cảm thấy giờ phút này mình thật nhỏ bé như một hạt bụi...
Nếu không, sao trái tim cô lại cảm thấy như thủng một lỗ vậy.
Chỉ cần nghĩ không biết trên người Ôn Dương có bao nhiêu vết thương, chỉ cần nghĩ không biết Ôn Dương đã chịu đau bao nhiêu lần, Giản Mộc Tư cảm giác như cô đang chịu hình phạt Linh Trì...
Sự tra tấn dã man nhất, là chém bỏ từng bộ phận trên cơ thể cô...
Không... sự tra tấn dã man nhất là róc sạch từng lớp từng lớp máu thịt từ trái tim cô.
Đặt lưỡi dao vào những dây thần kinh đau đớn và trái tim duy trì sự sống, hành hạ nó hết lần này đến lần khác.
......
Sau bữa tối, màn đêm buông xuống.
Ôn Quốc Đông tạm thời rời khỏi bệnh viện cùng mọi người.
Giản Thính cũng dẫn Giang Thần đang trong tinh thần tồi tệ tạm thời rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều vừa có cơn mưa, vốn dĩ, Giản Thính sẽ không để Giang Thần ra ngoài trong thời tiết đổ mưa âm u như thế này.
Sau khi thay ca cho Giản Mộc Tư, Minh Lạp vội đến bệnh viện hội họp cùng mọi người.
Còn Lục Nhiên thì sao?
Ngày thường đã quen thấy dáng vẻ không màng đến bất cứ điều gì của Giản Mộc Tư, đột nhiên nhìn thấy Giản Mộc Tư mong manh như vậy, Lục Nhiên không biết nên bắt đầu nói những lời an ủi như thế nào.
11 giờ đêm, Lục Nhiên đưa Minh Lạp trở lại ký túc xá, sau đó lái xe đưa Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Lương về nhà.
Là Giản Mộc Tư bảo họ rời đi.
Nhiều người đợi ở đây cũng không có tác dụng gì cả, ai cũng có cuộc sống của riêng họ.
Cuối cùng, Giản Mộc Tư và Hạ Chi Châu là những người duy nhất còn lại đợi trước cửa phòng ICU.
Dù ai khuyên thế nào đi chăng nữa, Hạ Chi Châu cũng không chịu để Giản Mộc Tư đợi ở cửa phòng ICU một mình, Giản Mộc Tư đành phải miễn cưỡng đồng ý với sự bầu bạn của chị gái.
.......
Sau nửa đêm, Giản Mộc Tư đứng dậy.
Xách một chiếc ghế lên, cô rời khỏi hành lang phòng ICU trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Hạ Chi Châu...
Cô đến phòng nghỉ của Hạ Lương.
Mặc dù chắc chắn bản thân sẽ không thể ngủ ngon, nhưng lúc này cô nhất định phải giữ sức khoẻ.
Nếu bị ốm... sẽ không thể vào phòng ICU gặp Ôn Dương được.
Nếu bị ốm... sẽ không thể đích thân đưa Ôn Dương ra ngoài được.
Cô vẫn không thể cách Ôn Dương quá xa.
Cô phải chờ Ôn Dương ở nơi gần nàng ấy nhất.
Trước khi nhắm mắt, Giản Mộc Tư bọc điện thoại của Ôn Dương trong một chiếc khăn sạch.
Vừa cẩn thận, vừa thận trọng, cô đưa nó cho Hạ Chi Châu.
“Chị... giúp em thay màn hình...”
“Được.”
Hạ Chi Châu cũng cẩn thận nhận lấy chiếc điện thoại.
Cô dành ra một chỗ trống trong túi, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại vào.
“Ngay sáng mai chị sẽ mang đi thay. Thay xong màn hình chị sẽ mang đến cho em.”
Giản Mộc Tư gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
......
Cuối cùng, chiếc điện thoại bị vỡ màn hình vẫn không thể mở được.
Thực ra Giản Mộc Tư biết rất rõ... cho dù chiếc điện thoại vẫn có thể mở, cô sẽ không mở nó ra vào lúc này.
Một vật chỉ có thể được giao cho cô, nhất định sẽ chứa tâm tư của nàng ấy.
Cô muốn đợi cho đến khi nàng ấy bước ra từ trong đó, đợi đến lúc đó, cô sẽ mở nó ra.
Ngay cả những nhân viên y tế ICU lúc đầu không có ấn tượng gì về Giản Mộc Tư cũng bắt đầu phải để ý Giản Mộc Tư qua thời gian.
Mỗi ngày khi bàn giao ca, họ đều thấy cảnh Giản Mộc Tư ngồi ở vị trí cách phòng ICU không xa.
Khi chưa đến 16 giờ, hành lang của phòng ICU rất vắng.
Vắng đến mức người đặc biệt này không ngừng bước vào tầm mắt của họ.
Rồi sau đó, đám đông bắt đầu bàn tán:
Người đó... nghe nói là một bác sĩ mới trong khoa phẫu thuật tim.
Một bác sĩ rất giỏi... giỏi đến mức rất được Viện trưởng Hạ coi trọng.
Ngày nào cũng xuất hiện tại hành lang phòng ICU đúng 6 giờ.
Ngày nào cũng rời khỏi hành lang phòng ICU đúng lúc nửa đêm.
Với một chiếc ghế gấp, một chiếc điện thoại luôn cầm trên tay và một cuốn sách giấy chưa một ai từng thấy thời khắc cô lật sang trang.
Chỉ khi đến giờ ăn, khi có sự xuất hiện của người khác, họ mới thấy người đó sống lại.
Mà sống lại ở đây, chẳng qua chỉ là bắt đầu ăn như nhai sáp, uống món súp bổ không biết mùi vị.
Đến ngày thứ năm, mọi người trong khoa hồi sức tích cực cuối cùng cũng biết mọi chuyện: hoá ra vị bác sĩ mới có lai lịch không tầm thường này là bạn thân của cô cảnh sát bị trọng thương.
Thân tới mức như vậy...
Thật đáng ngưỡng mộ.
......
Ngay từ giây phút đầu tiên nữ cảnh sát bị trọng thương được đưa vào phòng ICU, nàng đã trở thành bệnh nhân mà nhân viên y tế ICU nào cũng phải để mắt.
Bọn họ có thể mờ mịt về lai lịch của những bệnh nhân khác.
Nhưng nữ cảnh sát này, nữ cảnh sát bị thương khi làm nhiệm vụ này, ai cũng biết về tình hình của nàng chỉ trong vài ngày.
Đó là một nữ cảnh sát tuyệt vời.
Từng phá được một vụ án lớn của Cục Công an, lập được công lớn.
Chỉ tại...
Nàng ấy bị tên phạm tội đáng chết trả thù, và giờ đã trở thành một bệnh nhân nguy kịch đang nằm trong phòng ICU.
Vì vậy, dấu hiệu sinh tồn của nữ cảnh sát trở thành điều được các nhân viên y tế ICU để ý nhất.
Từ HR có dưới 100 nhịp/phút không, R có dưới 20 nhịp/phút không, T có dưới 38°C không, BP có trong giới hạn bình thường không, có bị lỏng máy thở không, có ngừng thuốc vận mạch lâu hơn 48 giờ không, tình trạng phổi đã ổn định chưa, cho đến độ bão hòa oxy trong máu có trên 95% hay không...
Đây là chỉ số cơ bản để rời khỏi phòng ICU.
Ai ai cũng muốn nữ cảnh sát tỉnh dậy sớm và được rời phòng ICU sớm hơn một ngày.
......
Ngày thứ 5 sau khi vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nằm trên giường vô cùng khao khát một chút gì đó có thể khiến cổ họng hết khô.
Ôn Dương đã đi một chặng đường rất dài rất dài.
Ký ức nàng chìm vào vùng đất hư vô trong phần lớn khoảng thời gian bất tỉnh.
Ôn Dương ngọ nguậy muốn một nếm giọt nước, chỉ cần làm ướt cổ họng là đủ.
Nhưng khí quản trong miệng chọc sâu thẳng vào cổ họng, khiến nàng không thể nói được.
Cảm giác đau đớn lại ập về...
Cơn đau bắt đầu rõ rệt...
Trên trán, thái dương, yết hầu, cổ, vai, bả vai, cánh tay, xương sườn, khoang bụng, đùi, đầu gối, bắp chân, thậm chí trên từng đầu ngón tay và da đầu đều đang kêu gào đau đớn.
Nàng vật lộn với cơn đau... mắt ti hí một đường chỉ...
Một con đường trở lại cuộc sống.
Ngay khi vừa mở mắt ra, bệnh nhân bị thương nặng vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình.
Nàng quá đau, đau đến mức cơ thể được nối ống nội khí quản và ống dẫn lưu ngực cũng run lên bần bật.
Ôn Dương vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn có một niềm tin chai lì níu kéo nàng trở lại sự sống.
Ôn Dương nhìn thấy những bóng người màu xanh và màu tím mờ ảo bên cạnh...
Cho đến khi bóng người màu tím kia phát hiện ra đôi mắt đang mở của nàng...
Anh vội đến bên giường nàng, hào hứng nói:
“Sĩ quan Ôn, vượt qua được rồi!”
Ôn Dương nghe xong tất cả những điều anh ấy nói, lại nghe người nọ nói thêm:
“Huyết áp và nhịp tim đều đang ổn định, chỉ số nhiễm trùng và viêm trong phổi cũng đang giảm xuống. Xin chúc mừng, sĩ quan sẽ được ra khỏi phòng ICU rất nhanh thôi.”
Rồi cuối cùng, nàng mới nhớ ra một chuyện...
Nàng lờ mờ nhớ ra tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại đau đớn từ trong ra ngoài.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, từng giọt lệ óng ánh lăn xuống gối dọc theo vành tai.
Nàng nghĩ đến một người...
Người mà nàng yêu nhất.
......
13 giờ 01 phút trưa ngày thứ 5.
Đột nhiên, có một người tất tưởi chạy ra khỏi phòng ICU.
Là Chủ nhiệm Khoa ICU, Hạ Chi Châu rất có ấn tượng với ông ấy.
Thậm chí ông còn chưa tháo khẩu trang mà đã vội chạy ra ngoài, khiến hai người vừa ăn trưa xong đều lần lượt đứng dậy.
Đến cả trái tim Hạ Chi Châu cũng đập loạn xạ theo bước chân của Chủ nhiệm Khoa ICU, huống chi là Giản Mộc Tư với khuôn mặt trắng bệch ngay trong chớp mắt.
Cho đến khi đôi mắt vui mừng của Chủ nhiệm Khoa ICU càng đến gần càng rõ ràng hơn...
“Bác sĩ Giản, sĩ quan Ôn tỉnh rồi!”
Ngay tức khắc, tay chân Giản Mộc Tư rụng rời, ngã trở lại chiếc ghế xếp.
Ngay giây tiếp theo, cô lại vội vàng đứng dậy.
Lời còn chưa kịp nói, nước mắt đã rơi.
Hạ Chi Châu mừng rỡ nắm chặt tay Giản Mộc Tư, khẩn cầu nhìn về phía Chủ nhiệm Khoa ICU: “Chủ nhiệm Lưu...”
Cô liếc nhìn cô em gái mình, muốn nêu lên một nguyện vọng với Chủ nhiệm Lưu.
Nhưng Chủ nhiệm Lưu không đợi cô nói:
“Bác sĩ Giản, mau đi thay quần áo cùng tôi.”
Nếu Thượng Đế có thể thiên vị một lần mà mang người tốt trở lại, vậy thì Chủ nhiệm Lưu cũng có thể thiên vị một lần, giải thoát người tốt khỏi lưỡi hái của thần chết.
Chật vật bốn lần mới thành công xỏ được giày, nhịp thở được đè nén đều đặn vẫn khiến những bước chân của Giản Mộc Tư tê tái khi bước vào phòng ICU.
Giản Mộc Tư đi sau Chủ nhiệm Lưu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cho đến khi họ đến bên giường của Ôn Dương, cho đến khi Chủ nhiệm Lưu nhường vị trí cho cô, nhường lại ánh đèn vàng ấm áp trong phòng...
Cho đến khi xác nhận người đang nhìn trần nhà trên giường bệnh đã thật sự mở mắt ra, những giọt nước mắt của Giản Mộc Tư lại không vâng lời.
“Ôn Dương...”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhịp thở của người được đặt nội khí quản bỗng ngưng trệ.
Toàn thân nàng không còn một chút sức lực nào.
Không thể cử động, chỉ có thể bất lực nhìn người trong lòng chậm rãi xuất hiện bên giường, lọt vào trong tầm mắt bản thân.
Đôi mắt của cả hai đều đượm màu ấm nóng.
Có lẽ, đây cũng là sự ấm áp khiến người ta rung động nhất trên thế giới này.
“Ôn Dương.”
Giản Mộc Tư lại gọi lần nữa, và lần này, cô nhận được phản hồi từ người trên giường.
Cô thấy Ôn Dương dùng hết sức cử động ngón út tay phải, cô cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng và càng nhẹ nhàng hơn nữa nắm lấy đầu ngón tay của nàng.
“Haha~”
Vừa cười, nước mắt cũng vừa rơi.
“Ôn Dương... chị đã 33 tuổi... vừa rồi thấy em tỉnh lại... là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong suốt 33 năm cuộc đời chị.”
Giản Mộc Tư có thể cảm nhận được người trên giường đang cố gắng đáp lại cô.
Dường như cô có thể nghe thấy lời hồi đáp yếu ớt phát ra từ bên trong nàng.
Cô vội vàng cúi xuống, gần nàng hơn một chút.
Ở khoảng cách gần nhất trong tầm nhìn của Ôn Dương.
“Hiện giờ em chưa thể nói chuyện, chỉ cần nghe chị nói thôi, nhé?”
Người trên giường cố gắng chớp mắt một cái, Giản Mộc Tư mỉm cười, giương khóe môi lên.
Giản Mộc Tư lấy ra một mảnh giấy ghi chú được bọc trong màng nhựa từ túi quần bên phải của cô.
Đây là thứ trước đây từng được cô lấy ra khỏi ví tiền.
Cô một chút cũng không muốn buông tay Ôn Dương, cứ nắm lấy đầu ngón tay của nàng như vậy, dùng tay kia giơ tờ giấy ghi chú ra trước tầm mắt nàng.
“Thấy rõ không?”
Ôn Dương lại cố chớp chớp mắt...
Và chỉ sau một lúc, một ánh nắng kinh ngạc cuối cùng cũng xuất hiện.
“Chị không làm mất.”
Nụ cười rạng rỡ của Giản Mộc Tư mang chút ngượng ngùng dễ bắt gặp.
“Lúc đầu em viết số điện thoại của em lên mặt trước, sau đó, chị có viết thêm một vài điều ở mặt sau.”
Cô đưa mặt sau của tờ giấy cho Ôn Dương xem.
Xuất hiện hai ngòi bút khác nhau, từ hai khoảng thời gian khác nhau.
Một cây bút viết:
Ôn Dương
Một cây bút khác viết:
Trước đây chị thường nghĩ, rốt cuộc một điểm kết thúc như thế nào mới xứng đáng với chặng đường phiêu bạt lưu ly này?
Cho đến khi được gặp em...
Cuối cùng, chị cũng có thể chắc chắn như đinh đóng cột rằng, tất cả những gian khổ trong quá khứ đều xứng đáng.
Bởi vì chị đã nhìn thấy một điểm kết thúc đẹp, có tên là em.
......
Có vài giọt nước mắt lăn trên khóe môi ẩn sau lớp khẩu trang.
Đeo khẩu trang, cô tiến đến gần người trên giường bệnh hơn.
Cô hôn lên đôi mi run rẩy của nàng.
Hôn lên bên trái, sau đó hôn lên bên phải.
Cô tiến gần hơn một chút...
Cuối cùng, hôn lên giữa đôi lông mày của nàng.
......