Tình yêu của tôi
......
Sau khi cô y tá rời khỏi ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu, chủ nhà dựa người vào bên cửa, bỗng dưng cười tủm tỉm.
Môi trên của Giản Mộc Tư vẽ theo các đường vân nơi môi dưới.
Từ đầu lưỡi đến trái tim, từ đuôi mắt đến đôi mày, đều được bao bọc trong thứ siro ngọt ngào nhất trên thế giới.
Cô nhấn mạnh với chính mình:
“Người nhà tôi.”
Rồi lại cười:
“Người nhà tôi?”
Cuối cùng, cô thẳng thắn nói ra cách xưng cô mà cô mong muốn nhất trong lòng:
“Người yêu tôi~”
Tình yêu của tôi - Ôn Dương.
......
Cả ngày hôm nay Giản Mộc Tư rất bận rộn.
Ban ngày nấn ná lại bên người yêu trong phòng ICU, đến đêm thì nghiêm túc gõ bàn phím máy tính cạch cạch.
Ngay từ ngày đầu Ôn Dương bị thương, Giản Mộc Tư đã xin từ chức với Minh Lạp, người vội chạy đến bệnh viện sau khi biết tin.
Bây giờ Ôn Dương đã tỉnh, việc chính thức rời khỏi Trung tâm Cấp cứu cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Nói đúng ra, Giản Mộc Tư không phải người của Trung tâm Cấp cứu.
Trong hơn một năm qua, cô giống như một sứ giả được phái đến giúp cải thiện tinh thần của những chiến sĩ trong Trung tâm Cấp cứu.
Người có kỹ năng chuyên môn xuất sắc như bác sĩ Giản cùng những “lão làng” trong Trung tâm Cấp cứu khác đã dẫn dắt Trung tâm Cấp cứu ngày càng phát triển.
Trong hơn một năm qua, Giản Mộc Tư đã thực hiện thành công hơn 100 ca hồi sức tim phổi trước khi nhập viện. Tỷ lệ hồi sức tim phổi thành công đạt 35,48%, trở thành bác sĩ cấp cứu có tỷ lệ hồi sức tim phổi thành công hàng năm cao nhất tại Trung tâm cấp cứu Bắc Thành.
Sức mạnh của một tấm gương... nằm ở sức ảnh hưởng sâu rộng của cô ấy.
Sức mạnh của một tấm gương... thể hiện ở chỗ cô có thể là người chuyên nghiệp nhất ngay cả khi không có tham vọng.
Học viện Y khoa thuộc Đại học Thuỷ Mộc đã phản hồi Giản Mộc Tư vào ngày đầu tiên sau khi cô gửi CV qua email.
Nhà trường sẽ chính thức ký hợp đồng với Giản Mộc Tư vào tuần tới.
Từ tháng sau, Giản Mộc Tư sẽ gia nhập Học viện Y khoa thuộc Đại học Thuỷ Mộc, chính thức trở thành một trong đội ngũ giáo sư của trường.
Giáo trình giảng dạy hiện tại của giáo sư Giản đủ thoải mái để cô có thể đợi Ôn Dương hoàn toàn bình phục, đủ để cô có thêm thời gian thực hiện ước mơ mới của mình.
Sau khi biết về kế hoạch nghề nghiệp mới của Giản Mộc Tư, Hạ Lương không còn cảm thấy tiếc nuối.
Trên con đường từ sinh viên y khoa trở thành bác sĩ chuyên nghiệp, sự dẫn dắt và chỉ bảo của một người thầy ưu tú thường đóng vai trò quyết định.
Hạ Lương rất hài lòng.
Tài năng của cô con gái út sẽ tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực tương tự.
“Vậy các sinh viên Học viện Y khoa của Đại học Thuỷ Mộc hẳn phải rất vui đây~”
Trên mặt Hạ Lương đầy vẻ tự hào:
“Con gái bố là giáo viên giỏi nhất!”
Giản Mộc Tư rót cho Hạ Lương một tách trà Thiết Quan Âm:
“Bố, trong lòng con, bố chính là người thầy tốt nhất.”
Đây là lời mà trước đây Giản Mộc Tư chưa thể nói ra khỏi miệng.
......
Vào ngày thứ năm trong phòng ICU, Ôn Dương đã tỉnh lại.
Nhưng theo ý kiến của Giản Mộc Tư, thời gian rời khỏi ICU vẫn phải kéo dài hơn vài ngày.
Phổi trái sau khi được phục hồi vẫn bị nhiễm trùng một ít.
Đợi khi khỏi viêm nhiễm, lại mất thêm cả tuần Ôn Dương mới được chuyển ra khỏi phòng ICU.
Bệnh viện Số 1 đã chuẩn bị một phòng bệnh đặc biệt dành riêng cho Ôn Dương từ sớm.
Đây là phần thưởng đãi ngộ mà Cục trưởng Trịnh trong Cục Công an đã đặc biệt yêu cầu, đây cũng là sự chăm sóc mà Hạ Lương, với tư cách là Viện trưởng, có thể dành cho Sĩ quan Ôn/ Ôn Dương.
......
Sau khi ra khỏi phòng ICU, Ôn Dương được phép dựa vào đầu giường, được phép lấy đầu giường làm điểm tựa để ngồi dậy.
Nàng vẫn không thể trở mình, dù đã nhiều ngày như vậy trôi qua.
Suy cho cùng, nàng là bị gãy xương sườn, hơn nữa nội tạng vừa phải phẫu thuật, có thể ngồi dựa vào đầu giường như thế này đã là tốt lắm rồi.
Những người thân và bạn bè đến thăm trong phòng bệnh đều phải đeo khẩu trang y tế dùng một lần.
Nếu không phải vì sợ làm mất lòng mọi người, Giản Mộc Tư thậm chí còn muốn bê nguyên các quy tắc nghiêm ngặt trong ICU áp dụng lên phòng bệnh phổ thông này.
Những người bạn tốt ở lại thăm vài phút rồi lại lần lượt ra về.
Cơ thể Ôn Dương vẫn còn rất yếu.
Mở miệng nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến vết thương, các khớp xương vẫn còn rất đau, gần như không thể nói được.
Không nhận được lời hồi đáp từ bệnh nhân, những vị khách đến thăm cũng tự giác biết ý.
Đương nhiên phải nhường khoảng thời gian ngọt ngào lại cho hai con người luôn dán chặt ánh mắt vào nhau.
Ôn Quốc Đông cũng rất tự giác.
Thấy Giản Mộc Tư đã chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết cho thời gian nằm viện, người cha rảnh rỗi vừa ngồi được một lúc đã kiếm cớ rời đi.
Thay vì nán lại trong phòng làm ảnh hưởng đến đôi trẻ liếc mắt đưa tình, còn không bằng ra ngoài và tiếp tục mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp của mình.
Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.
Nàng bệnh nhân nằm trên giường, cô học sinh và giáo viên y tá đang làm công tác chuẩn bị trong phòng tắm.
Cô giáo viên y tá đó tất nhiên là người được Giản Mộc Tư mời đến để hướng dẫn về công việc chăm sóc vài ngày trước.
Còn học sinh, đương nhiên là Giản Mộc Tư.
Bàn chải đánh răng phiên bản lông siêu mềm dành cho trẻ em, khăn mặt lông mềm được ngâm trong nước ấm sau nhiều lần tráng qua nước sôi...
Khi Giản Mộc Tư đặt những thứ này lên tủ đầu giường, đôi mắt của Ôn Dương chợt mở to.
Với sức lực yếu ớt, cố gắng lên tiếng bất chấp nỗi đau.
“Giản Mộc Mộc~”
Vừa dứt tiếng kêu, Ôn Dương bỗng thở gấp.
Nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Ôn Dương, Giản Mộc Tư lập tức cau mày.
Cô vội vàng ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ôm người đang nghiêng đầu thở khó khăn.
“Vừa được ra đã nôn nóng muốn nói chuyện, không đau sao?”
Trong lời nói mang vẻ trách mắng, nhưng ánh mắt cô vẫn phải dịu đi sau khi thấy những giọt mồ hôi trên trán Ôn Dương.
“Ôn Dương...”
Cô có thể cảm thấy, quai hàm của Ôn Dương đang tựa vào vai cô để mượn sức mạnh.
Giản Mộc Tư nắm lấy bàn tay phải siết chặt của Ôn Dương, cuối cùng cũng dung túng vì quá đau lòng.
Sau hơn mười ngày, Giản Mộc Tư đã cố gắng khiến bản thân quên đi sự đau lòng, nhưng lúc này tất cả lại ùn ùn kéo về.
“Khụ khụ.”
Ôn Dương ho khan hai tiếng bên tai Giản Mộc Tư.
Cơn ho tác động đến khoang ngực, lại khiến nàng điếng cả người.
Tay trái nàng nắm chặt tấm ga trải giường dưới người, trong miệng chỉ toàn là tiếng răng cọ vào nhau.
Những điều này... là biểu hiện mạnh mẽ trong mắt giáo viên y tá, nhưng ở bên tai của Giản Mộc Tư, lại là cái nhói trong tim.
Chờ đợi không biết đã bao lâu, cuối cùng Ôn Dương cũng rời khỏi bả vai Giản Mộc Tư.
Sự nghi ngờ trong mắt, giờ đây đã hoá thành vẻ thẹn thùng.
Nàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Giản Mộc Tư, chạm những đầu ngón tay vào mu bàn tay Giản Mộc Tư.
Cụp mắt xuống, Giản Mộc Tư cong khóe môi.
Liếc qua thấy cô y tá cách đó không xa đang dán mắt vào chương trình truyền hình trên TV, Giản Mộc Tư lặng lẽ áp sát mặt Ôn Dương, hôn lên vành tai nàng.
“Chị sẽ không từ chối em chứ?”
Một ánh nhìn khó tả.
Như vừa thẹn vừa giận?
Ôn Dương quay đầu đi, rồi lại quay lại.
Đôi mắt lim dim mập mờ, vậy mà nhuốm đầy ánh xuân.
Nhưng ngoài ánh xuân, còn có sự bướng bỉnh...
Thấy vậy, Giản Mộc Tư cười nhẹ, tiếng cười ấy khiến cô y tá quay đầu lại.
Trong ánh mắt làm bộ nghiêm túc của Ôn Dương...
Cô y tá thấy lạ lùng, chuyển tầm mắt sang hướng khác, còn Giản Mộc Tư thì nghiêng người, cúi xuống gần hơn.
“Được rồi~”
Giản Mộc Tư rất phối hợp với bệnh nhân, phối hợp đến mức đôi tai phiếm hồng của cô ấy chỉ cách đôi môi của Ôn Dương trong gang tấc.
Không phí nhiều thì giờ, Ôn Dương hôn lên vành tai của Giản Mộc Tư.
Người bệnh yếu ớt mím môi, cuối cùng lộ ra đôi mắt cười vui vẻ.
“Hài lòng chưa?”
Giản Mộc Tư vuốt những sợi tóc vướng trên trán Ôn Dương, nhằm che giấu sự xấu hổ đang cuộn trào trong lòng.
Hiện giờ cô đang rất nghi ngờ, liệu tiếp theo tay mình còn có thể vắt khăn mặt và cầm chắc bàn chải đánh răng hay không.
......
Trên cổ Ôn Dương vắt một chiếc khăn khô, trên đùi đặt một chiếc chậu nhựa rỗng.
Ban đầu khi chuẩn bị những vật dụng cần thiết này, cô từ bác sĩ Giản từng lo lắng về độ khó của ca phẫu thuật tim, ngay lập tức biến thành Giản Mộc Mộc lo lắng về trọng lượng của một chiếc chậu nhựa.
Mất gần nửa ngày chọn đi chọn lại, chỉ vì muốn chọn một chiếc chậu nhựa nhẹ nhất.
“Ôn Dương, há miệng ra~”
Bệnh nhân đỏ mặt, ngại ngùng một lúc mới nhe răng ra.
Giản Mộc Tư bắt đầu tỉ mỉ đánh răng cho Ôn Dương.
Động tác rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Ôn Dương cũng cảm thấy ngứa răng.
Nàng không nhịn được mà nhếch khóe môi, khiến bọt kem đánh răng từ khóe môi lén lút trào ra.
Khi Ôn Dương kêu lên một tiếng, người đang tập trung vào nàng đã dùng tay khác hứng lấy bọt trắng rơi xuống.
Ôn Dương nhìn xuống... nhìn bọt trắng trong tay Giản Mộc Tư, rồi lại nhìn Giản Mộc Tư đang chăm chú đánh răng cho mình, vừa nhìn vừa cười.
Người có thể đánh răng vui vẻ như vậy, chắc cũng chỉ một mình Ôn Dương.
Cho đến khi bàn chải đánh răng chăm sóc cho chiếc răng cuối cùng...
Ôn Dương dùng hết sức lực vào tay phải.
Nàng nắm lấy góc áo của Giản Mộc Tư, lắc qua lắc lại.
Giản Mộc Tư nhìn bàn tay lộn xộn ấy, sau đó quay sang nhìn chủ nhân của bàn tay: “Sao thế, đánh răng xong rồi mà~”
Đúng là đã đánh răng xong, cô làm tốt đến mức ngay cả cô y tá cũng phải khen ngợi: “Bác sĩ Giản chăm sóc bệnh nhân chu đáo quá.”
Cô y tá lại cảm thán trong lòng một lần nữa.
Thật không ngờ, vị bác sĩ lạnh lùng nghiêm túc mấy ngày trước lại có mặt dịu dàng như vậy.
Người dựa vào giường rất tự hào về lời khen này.
Rõ ràng người ta đang khen Giản Mộc Tư, nhưng điều đó lại khiến Ôn Dương tự hào.
Giản Mộc Tư lấy cốc nước súc miệng đựng nước ấm trên tủ đầu giường, tay còn lại cầm chậu nhựa lên: “Súc ngụm nhỏ thôi, đừng cử động nửa người trên, cứ nhổ ra là được.”
Khi đưa cốc nước lại gần miệng Ôn Dương, Ôn Dương lắc lắc đầu với bọt kem đánh răng dính đầy miệng.
“Sao thế?”
Ôn Dương nhìn cô y tá, sau đó lại nhìn Giản Mộc Tư.
Mới đầu Giản Mộc Tư còn hoang mang, nhưng sau đó chợt hiểu ra, cô giật giật môi...
Ánh mắt cứ như biết trách mắng.
Nhưng thấy dáng vẻ bướng bỉnh dễ thương của người yêu, cô chỉ còn cách thỏa mãn nàng ấy.
“Cô ơi, phiền cô ra trạm y tá hỏi một chút, hôm nay Ôn Dương vẫn chưa có thuốc.”
Dụ được cô y tá đi, Giản Mộc Tư giơ tay nựng chóp mũi của Ôn Dương.
Bất lực và thỏa mãn, cô ghé sát vào đôi môi dính đầy bọt kem đánh răng của nàng.
Ôn Dương lắc đầu qua lại...
Cho đến khi bong bóng trắng chạm vào môi Giản Mộc Tư, nàng ấy mới hài lòng.
Việc rửa mặt tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng vì mấy trò kỳ cục của bệnh nhân nào đó mà trở nên dài lê thê.
Nhưng may mà cô y tá giỏi nhất trong bệnh viện rất thích điều đó, không hề phàn nàn gì cả.
Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, cô y tá vô cùng yên tâm rời khỏi phòng bệnh.
Cô bắt đầu cảm thấy, có vẻ như bác sĩ Giản hoàn toàn không cần sự hướng dẫn của cô.
Bác sĩ Giản quan tâm chăm sóc bệnh nhân như vậy, đã là một y tá dịu dàng và chu đáo nhất mà cô từng được thấy.
......
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Giản Mộc Tư và Ôn Dương.
Ôn Dương không cho Giản Mộc Tư ngồi lên ghế sofa, cũng không chịu cho Giản Mộc Tư ngồi trên ghế đặt cạnh giường.
Người vừa trải qua mười mấy ngày ăn uống trong phòng ICU giờ đây đã gầy hơn một chút.
Chiếc giường hoàn toàn đủ rộng để nàng và Giản Mộc Mộc của nàng có thể nằm.
......
Buổi trưa, khi Ôn Quốc Đông và Lâm Nguyệt Thanh đến đưa cơm, bỗng thấy người dựa trên đầu giường trước đó đã biến thành hai người.
Tiếng TV nhỏ đến mức im lặng.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu qua những ô cửa kính, đằng xa xa kia là những cây tuyết tùng xanh mướt.
Ôn Dương dựa lên vai Giản Mộc Tư, ngủ thật say.
Nàng hô hấp khẽ khàng, tiếng thở mềm mại làm ẩm ướt cổ Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư lặng lẽ ra hiệu hãy yên lặng.
“Suỵt~”
Cả thế giới này, đừng ai hòng làm phiền cô gái của cô.
......