Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 157: Chương 157: 23 giờ 34 phút




Tỏ tình là chuyện nhỏ

......

Đã lang thang trong bóng tối nhiều ngày, cuối cùng Giản Mộc Tư đã đến được bờ bên kia.

287 ghi chú, tất cả đều đong đầy tình yêu sâu đậm của Ôn Dương dành cho cô.

Là ghi chú, sẽ không thể quên.

Cho dù có quên, cũng buộc phải nhớ lại.

Ôn Dương đã viết 287 bản ghi chú.

Chỉ vì nàng ấy yêu Giản Mộc Tư, thậm chí còn không cần đối phương đáp lại.

Người ngồi cạnh giường bệnh không thể kìm được nước mắt khi đọc ghi chú cuối cùng.

Giản Mộc Tư mím chặt môi, nhưng cô vẫn bị bán đứng bởi cơ thể không ngừng run rẩy.

Trái tim cô run theo lên từng chữ lướt trên màn hình, không thể kiềm chế bản thân nghĩ về tâm trạng của Ôn Dương khi nàng viết những thứ này.

Kết thúc mỗi đoạn là một tiếng thở dài tuyệt vọng.

Sau tiếng thở dài, chỉ còn lại niềm mong mỏi cho cô được hạnh phúc.

Bất đắc dĩ, Giản Mộc Tư bước vào phòng vệ sinh, muốn mượn nơi này che giấu sự đau lòng không kể xiết của cô.

......

Người bệnh nằm trên giường bị đánh thức bởi tiếng khóc.

Ban đầu Ôn Dương còn tưởng mình nằm mơ.

Cho đến khi âm thanh nức nở phá vỡ sự im lặng trong phòng bệnh, truyền đến tai nàng.

Đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt đã nhận ra chủ nhân của tiếng khóc.

Lo lắng, nàng kêu lên:

“Giản Mộc Mộc.”

Chống nửa thân trên, muốn bò dậy...

Chợt cơn đau ở ngực thắt lại, khiến Ôn Dương vừa dùng sức chống dậy đã ngã xuống giường.

“Shttt...”

Ôn Dương ngửa mặt lên trời, hít đầy khí lạnh.

Mỗi hơi thở mạnh lại khiến nàng đau thấu xương hơn.

Ôn Dương chưa bao giờ sốt ruột đến vậy.

Sốt ruột đến mức nước mắt trào ra, vô cùng căm ghét cơ thể vô tích sự của mình.

Như cảm nhận được điều gì đó, Giản Mộc Tư vội lao ra khỏi phòng vệ sinh.

Vội vàng chạy đến bên giường.

Thấy Ôn Dương đau đến mức xanh cả mặt, hô hấp dồn dập, nước mắt cô càng rơi nhanh hơn.

Nửa đêm, bác sĩ trực bị tiếng chuông khẩn cấp gọi đến phòng bệnh.

......

“Sĩ quan Ôn liều quá!”

Bác sĩ trực rất bực tức, mắng xong lại không nỡ nhìn bệnh nhân đau đớn cắn môi dưới đến chảy máu...

Ông lập tức kêu Giản Mộc Tư cho nàng uống thuốc giảm đau.

“Bị thương nặng thế này, cho dù tình hình hồi phục tốt đến thế nào cũng phải hơn một tháng mới có thể xuống giường! Bây giờ mười ngày mà đã muốn xuống giường sao? Lật người còn chưa lật được, quá liều!”

Đôi mắt của Giản Mộc Tư đỏ và hơi sưng.

Cô vừa nói xin lỗi với bác sĩ, vừa đau nhói trong lòng vì cảm thấy có lỗi với Ôn Dương.

Không cần nghĩ cũng biết tại sao Ôn Dương lại cuống cuồng đứng dậy đến vậy.

Không cần nghĩ cũng biết...

Mắng bệnh nhân và người nhà bệnh nhân xong, bác sĩ trực rời khỏi phòng bệnh.

Ôn Dương vẫn dựa vào vai Giản Mộc Tư thở hổn hển.

Đã hơn mười phút trôi qua, nhịp thở của nàng vẫn không thể chậm lại.

Cơn đau ở ngực giằng xé khủng khiếp nhất, toàn thân từ trên xuống dưới như bị bánh xe cán qua vô số lần.

Chen chúc lăn xuống cùng những giọt mồ hôi còn có nước muối chảy ra từ khóe mắt...

Thực sự đau đến mức có thể khóc nấc lên.

Giản Mộc Tư ôm nhẹ Ôn Dương, nước mắt rơi xuống mái tóc của Ôn Dương.

Hai người ôm lấy nhau mà khóc, ai nấy đều cố gắng chịu đựng, qua thật lâu sau mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Mãi cho đến khi Ôn Dương dùng hết sức nắm lấy góc áo của Giản Mộc Tư, Giản Mộc Tư mới luống cuống lau đi nước mắt trên mặt.

Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, rồi lại vội vàng quay lại chỗ Ôn Dương.

Bệnh nhân cả người đầy mồ hôi cuối cùng cũng ngoan ngoãn dựa vào đầu giường.

Ôn Dương được Giản Mộc Tư lau cho bằng khăn mặt, nắm lấy bàn tay đặt ở thành giường của Giản Mộc Tư.

Nàng ngoắc ngón trỏ vào lòng bàn tay trái của Giản Mộc Tư, tiết kiệm sức lực, quan tâm hỏi: “Sao chị lại khóc?”

Đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt đầy lo lắng.

“Không cho nói dối!”

Bắt gặp ánh mắt của Ôn Dương, Giản Mộc Tư mỉm cười.

Cô mím môi, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu chảy ra từ môi dưới của Ôn Dương.

Sau đó, rướn người hôn đi vệt nước mắt của Ôn Dương, nụ hôn khiến trái tim Ôn Dương đột nhiên đập thình thịch, quên đi hơi thở đứt quãng.

Sườn mặt cô nhè nhẹ cọ vào bên mặt Ôn Dương.

Giản Mộc Tư mỉm cười, lại đưa đôi môi gần sát bên tai Ôn Dương.

“Chị đã thấy ghi chú của em... chị... chị rất vui... rất hạnh phúc... nhưng cũng rất đau lòng...”

Nghe vậy, Ôn Dương bất giác nắm chặt tay phải.

Qua đôi mắt mở to của Ôn Dương, hiển nhiên nàng ấy đã bị sốc.

Mấy ngày nay khi vừa tỉnh dậy, Ôn Dương hoàn toàn quên mất những bản ghi chú kia.

Lúc này bỗng được Giản Mộc Tư nhắc đến, nàng ấy không khỏi quay sang chỗ khác, mặt đỏ bừng.

Nhưng cuối cùng, Ôn Dương vẫn quay đầu lại nhìn, nghiêm túc đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư thấy Ôn Dương muốn giơ tay, bèn cẩn thận nắm lấy tay nàng, áp lên mặt mình.

Ôn Dương vuốt ve sườn mặt Giản Mộc Tư, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt cho cô.

Tuy xấu hổ, nhưng vẫn khăng khăng nhìn vào đôi mắt Giản Mộc Tư.

“Em cũng muốn...”

Muốn gì?

Muốn... gì?

Đột nhiên hiểu ra, Giản Mộc Tư vừa thẹn vừa giận.

Cuối cùng, cô bất đắc dĩ tới gần Ôn Dương, nhắm mắt lại.

Tưởng rằng môi nàng ấy cũng sẽ hôn lên khoé mắt cô, thế nhưng đôi môi ấy lại đáp xuống môi cô.

Giản Mộc Tư sững sờ, rồi đắm chìm vào hơi thở nhẹ nhàng của Ôn Dương.

Sau đó, để mặc hai đôi môi khép lại, tan chảy vào nhau.

Một nụ hôn đẹp, lặng lẽ gần kề.

Như cơn gió thoảng hân hoan bên tai.

Một nụ hôn đẹp, nhịp thở giao thoa.

Như vũ điệu của hai tâm hồn tha thiết.

Sĩ quan Ôn lợi dụng thành công, đôi mắt lập tức sáng lên như những vì sao trên bầu trời.

Giản Mộc Tư bị nàng cười, thẹn quá đành phải che đi đôi mắt quá chói chang ấy.

“Làm gì thế?”

Giọng khí nho nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra sự đắc chí của người nói.

Giản Mộc Tư nhéo má Ôn Dương.

Không nói gì, chỉ phạt Ôn Dương thôi.

Thế là, sĩ quan Ôn biết chừng biết mực, ngoắc tay kia của Giản Mộc Tư như để muốn nịnh nọt, đặt cả hai tay cô vào trong lòng nàng.

“Chị lại gần một chút, em muốn nói chuyện với chị.”

Giản Mộc Tư nghi ngờ liếc nhìn Ôn Dương.

Sau khi chắc chắn ánh mắt của nàng rất nghiêm túc, cô áp sát tai vào người đang dựa vào giường.

“Giản Mộc Mộc... trước đây em thực sự cho rằng câu này không quan trọng, bởi vì em luôn cảm thấy em thích ai là chuyện của em, không liên quan gì đến người khác, thậm chí người mà em thích cũng không liên quan. Hồi đầu khi em nhận ra em thích chị, em nghĩ chuyện tỏ tình lại càng không quan trọng, vì nếu em nói cho chị biết, có thể chị sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của chị. Hơn nữa, em rất sợ, sợ rằng chị cũng thích em.”

“Khi chiếc xe đâm vào em... em cảm thấy như thể mình đang rời đi... em chỉ sợ sẽ không kịp gặp chị... em không để lại cho chị thứ gì... Nhưng thay vì để chị phải đoán những gì em nghĩ sau khi em rời đi... phải bận tâm đến câu trả lời này... tốt hơn hết là em nên nói rõ ràng với chị, để chị không lưu lại mối di hận về chuyện này.”

“Em không thể để chị phải có bất cứ tiếc nuối nào về em... Nên lúc đó, em chỉ muốn đưa điện thoại cho chị... Cho nên lúc đó, em chỉ biết van xin ông trời hãy thương xót cho em lần này thôi... để em được sống tiếp... để em có cơ hội được chính miệng mình nói cho chị rằng: Em thực sự yêu chị.”

Đã tưởng tượng ra vô số cảnh tỏ tình...

Viết trong ghi chú vô số khoảnh khắc thú nhận...

Tất cả đều không giống cảnh trước mắt này.

Bây giờ hai người đã có thể thực sự ôm nhau, có thể thực sự nắm chặt tay nhau, có thể thực sự cười và rơi nước mắt.

Sau đó, được thực sự hôn nhau.

Họ đã có thể dung hoà tất cả những tình cảm và tình yêu sâu sắc không nói thành lời và cũng không thể diễn tả thành lời qua sự gần gũi của đôi môi.

Với ánh mắt mềm mại, Giản Mộc Tư cuối cùng cũng rót ba từ đó vào tai Ôn Dương sau nụ hôn.

“Chị yêu em.”

Chị cũng yêu em.

Rất yêu, rất yêu em.

......

Đã dùng cạn sức để tỏ tình, Ôn Dương ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường bệnh.

Nhìn người yêu nằm bên giường, nhìn mãi, nhìn mãi, rồi cũng ngủ thiếp đi.

Người yêu vừa khóc nhè cũng nằm lại trên chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân.

Một tay vươn tới nắm nhẹ bàn tay người thương, chỉ một lúc sau đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên.

Lần này, cả hai đều ngủ ngon như nhau.

Những tâm tư quẩn quanh trong lòng họ từ rất lâu cuối cùng đã được phơi bày dưới ánh nắng mặt trời.

Không cần thông báo cho cả thế giới biết, chỉ cần để người yêu cảm nhận được tâm ý chân thành từ trái tim.

Không ai trong số họ nghĩ một ngày như vậy sẽ đến.

Cũng không ngờ rằng họ lại có được may mắn này.

Nhưng nụ hôn của người yêu đã khiến họ cảm nhận rõ ràng rằng...

Đây là một ý nghĩa khác của việc làm người.

......

7 giờ 30 phút sáng, trước giờ bác sĩ kiểm tra phòng, Giản Mộc Tư do dự hơn một tiếng, cuối cùng cũng phải đánh thức Ôn Dương dậy.

Đang trong thời gian hồi phục, Ôn Dương cần một chế độ ăn uống thường xuyên.

Ngồi ở bên giường, Giản Mộc Tư đút bữa sáng cho Ôn Dương mang đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Ăn xong được một lúc, Ôn Dương lại ôm tay Giản Mộc Tư ngủ thiếp đi.

Nếu không phải vì tiếng bước chân kiểm tra phòng bệnh khiến hai má Giản Mộc Tư ửng hồng, cô vẫn sẽ để người yêu thân mật với mình như thế.

......

“Qua hai ngày nữa là có thể giúp cô ấy lật người.”

Mặc dù tối qua Ôn Dương hồ đồ một lần, nhưng cũng may thương tích đang hồi phục không có trầm trọng thêm.

Qua hai ngày nữa, Ôn Dương sẽ được thử lật người, tuy rằng hoạt động đơn giản này vẫn cần người bên cạnh hỗ trợ.

......

Lúc Kiều Mộ Quân đến, Ôn Dương còn đang nũng nịu bên tai Giản Mộc Tư.

Đã qua nhiều ngày không được ăn những gì mình thích, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, trong đầu của người có tâm hồn ăn uống như Ôn Dương quay cuồng bởi rất nhiều thức ăn ngon, chỉ chờ thời cơ được đi ăn cùng Giản Mộc Tư sau khi được xuất viện.

Bằng giọng nói vừa dịu dàng vừa nhẫn nại, Giản Mộc Tư đồng ý với yêu cầu của bệnh nhân.

Giọng của Ôn Dương rất nhỏ, nhỏ đến nỗi giọng của Giản Mộc Tư cũng nhỏ theo.

Kiều Mộ Quân đứng ở cửa rất lâu, chống mắt lên nhìn chằm chằm đôi “cẩu nữ nữ” quấn quýt yêu thương.

Là một fan CP của hai người này, đúng là cô rất muốn “chiếc thuyền” này cập bến.

Nhưng!!!

Đã cập bến mà còn trêu ngươi cô thì không!!!

Riêng cặp Giang Giản còn chê chưa đủ, giờ lại có thêm một cặp!

“Khụ khụ!!”

Kiều Mộ Quân ho điên cuồng:

“Xin hai vị chú ý một chút, trong phòng này còn có một người nữa đang sống sờ sờ!”

Giản Mộc Tư có chút xấu hổ, cảm thấy bất lịch sự với Kiều Mộ Quân.

Nhưng Ôn Dương nắm tay không cho cô rời đi, cô chỉ có thể bất lực lườm Ôn Dương một cái.

Thấy vậy, Kiều Mộ Quân nổi da gà khắp người.

“Cừu Cừu! Là ai ban đầu đã nói sẽ làm độc thân vui tính suốt đời?”

Ôn Dương liếc Kiều Mộ Quân, sau đó lại nhìn màn hình TV, tỏ ra hoàn toàn không nhìn thấy người này.

“Hứ!”

Giám đốc Kiều tức giận, lập tức đến ngồi phịch xuống bên giường, khua tay ngăn cản tầm nhìn Ôn Dương xem TV, mãi cho đến khi người ta nhíu mày nhìn cô, cô mới dừng lại.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.