Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 160: Chương 160: 23 giờ 40 phút




Trưởng thành là gánh vác

......

Nội bộ chính phủ Bắc Thành đã cương quyết thực hiện một cuộc “tổng vệ sinh” lớn.

Từ trên xuống dưới, bất kể hổ lớn hay ruồi nhỏ, chỉ cần Tổ Điều tra Trung ương có chứng cứ và phát hiện ra, khẳng định sẽ không dung thứ, sẽ không buông tha.

Ông Chu, Phó cục trưởng Cục Công an thành phố mấy ngày nay mặt cứ tái mét.

Gió chiều nào theo chiều nấy, cả đời chỉ biết bợ đít lãnh đạo, mặc dù ông chưa bao giờ làm bất cứ điều gì đồi bại, nhưng cũng đã trông cậy vào những kẻ quyền lực sa ngã để thăng tiến cho bản thân.

Vài năm nữa Cục trưởng Trịnh sẽ nghỉ hưu.

Mặc dù Cục Công an có vài ông Phó Cục Trưởng, nhưng tên của ông Chu Trấn luôn xuất hiện bên cạnh Cục trưởng Trịnh trên các bảng tin công cộng.

Chỉ cần Cục trưởng Trịnh nghỉ hưu, vị trí Cục trưởng Cục Công an nhất định sẽ thuộc về ông ta.

Tuy nhiên, sau cuộc cải chính lớn này, các quan chức từng được lòng công chúng thường ngày đã lần lượt xuống đài.

Người đầu tiên đứng mũi chịu sào chính là Phó Thị trưởng Thường vụ của thành phố Bắc Thành.

Trước đây vì Phó Thị trưởng chỉ huy vụ trưng thu và phá dỡ đã khiến Chu Trấn có mối quan hệ không tốt với Ôn Dương, sau đó ông cũng không lấy được lòng Cục trưởng Trịnh.

Nghĩ đến đây, Chu Trấn hận đến ngứa răng.

Tiền đền bù phá dỡ không đến được túi ông.

Ngay từ lúc đầu ông đã không muốn giúp Cục trưởng Trịnh, mà chỉ muốn nịnh bợ hai vị lãnh đạo kia.

Giờ thì hay rồi.

Mất quả dưa, mất luôn cả hạt vừng.

Không đút vào túi được chút lợi ích nào.

Vài ngày trước, Cục Công an tiến hành điều chỉnh các công tác quản lý của chính phủ.

Công việc của đảng ủy ban đầu được giao hết cho Chu Trấn, nhưng bây giờ đã được Cục trưởng Trịnh giao cho một phó cục trưởng khác.

Đây là một tín hiệu rất rõ ràng.

Chu Trấn đã thất thế.

Quan trọng hơn chính là, khả năng thăng chức của Chu Trấn đã chấm dứt.

Phó Cục trưởng Chu không biết trút giận lên ai, mấy ngày nay ngày nào cũng chạy đến đội tuần tra.

Cứ rảnh ra là đổ lỗi lên Đội trưởng Đội tuần tra, cứ rảnh ra là lôi công việc của Trương Lộ Chi ra vạch lá tìm sâu.

Tìm suốt mấy ngày, cậu nhóc Trương Lộ Chi hoàn toàn không để ông ta bắt bẻ bất cứ chuyện gì.

Đến ngày thứ năm, Đội trưởng Đội tuần tra gọi Trương Lộ Chi đến phòng làm việc.

Vào đến phòng làm việc, Trương Lộ Chi phát hiện Cục trưởng Trịnh cũng có mặt.

“Nhóc Trương à, chúng tôi muốn nghe về dự định tiếp theo của cậu.”

Cả hai nhà lãnh đạo đều biết rõ:

Trương Lộ Chi được một tay Ôn Dương dẫn dắt mà nên.

Mà Ôn Dương, đã nộp đơn xin từ chức.

Mặc dù đơn xin từ chức đã bị Cục trưởng Trịnh tạm thời ém đi, nhưng chắc hẳn Trương Lộ Chi cũng đã biết chuyện.

“Cháu...”

Thật ra, Trương Lộ Chi đang phải trải qua những ngày tháng khá rối ren.

Trước đây khi có Ôn Dương ở bên, cậu chỉ đơn giản là đi theo đại ca Ôn làm việc.

Học cách đại ca Ôn làm việc, học cách đại ca Ôn nói chuyện, học cách đồng cảm như đại ca Ôn.

Nhưng Ôn Dương đã rời khỏi đội ngũ cảnh sát, cậu giống như một cây non bị chặt mất gốc, không biết cắm rễ vào đâu.

“Khi Ôn Dương nộp đơn xin từ chức, con bé đã nói về chuyện của cháu...”

Cục trưởng Trịnh nhấp một ngụm trà trong cốc giữ nhiệt.

Thật hiếm có một chiến sĩ cảnh sát dù quyết tâm rời bỏ chức vụ vẫn nhớ đến những người lính mà ông dẫn dắt trước khi rời đi.

Cục trưởng Trịnh thực ra đã sắp xếp một vị trí cho Trương Lộ Chi.

Ông và đội trưởng mấy ngày nay đã cố tình phớt lờ những rắc rối mà Cục phó Chu gây ra cho Trương Lộ Chi, chính là để kiểm tra sự trưởng thành của Trương Lộ Chi như Ôn Dương đã nói.

Thật may mắn, Trương Lộ Chi đã không phụ lòng Ôn Dương, cũng không phụ lòng bọn họ.

Cục trưởng Trịnh khẽ thở dài.

Trong lòng ông vẫn tiếc Ôn Dương.

Một cảnh sát giỏi như vậy, không chỉ có ông tiếc.

Kể cả ba lãnh đạo của Đội điều tra kinh tế, Đội tuần tra và thậm chí cả Ban Tuyên truyền nơi Ôn Dương sắp bước vào cũng đều thấy tiếc.

Nếu có một thế hệ tiếp theo, tiếp tiếp theo hoặc tiếp tiếp tiếp theo trong Cục Công an được Cục trưởng Trịnh hết lòng gửi gắm hy vọng trở thành Cục trưởng, thì người này phải là Cố Ngôn Minh hoặc Ôn Dương.

Chỉ những người như vậy mới có thể dẫn dắt đội ngũ, mới có thể đạt được những bước tiến thực sự.

Chỉ có cảnh sát, mới có thể làm cảnh sát nhân dân thực thụ.

Nhưng những năm này, ông cũng biết:

Công việc thực thi pháp luật vì dân, sự nghiệp vì dân như thế này không thể chỉ dựa vào một hai người.

Trong đội ngũ phục vụ vì dân, điều cần nhất vẫn là kế thừa và tiếp sức, thứ ta cần nhất là núi đồi xanh mãi và dòng nước chảy dài.

Ôn Dương đã cống hiến gần 10 năm cho đội ngũ cảnh sát, đã đủ rồi.

Phải có một người mới lấp đầy vị trí của nàng ấy.

Hơn nữa, nàng ấy cũng đã đào tạo những người mới.

Ánh mắt của Cục trưởng Trịnh xa xăm, cuối cùng đáp lên đôi vai Trương Lộ Chi.

“Chú nghe Ôn Dương nói, ban đầu cậu muốn làm cảnh sát vì bộ đồng phục này. Cậu đã đi theo Ôn Dương hơn một năm, nói xem, hiện giờ cậu cảm thấy thế nào về bộ đồng phục này?”

Trương Lộ Chi suy nghĩ một lúc, bỗng có một câu trả lời hiện ra trong đầu, cậu vô thức nói: “Cháu muốn trở thành một cảnh sát giống như đại ca Ôn hoặc đội trưởng Cố.”

Cục trưởng Trịnh đặt tách trà xuống, nhìn Đội trưởng Đội tuần tra rồi cười.

“Trương Lộ Chi.”

“Có.”

“Bây giờ chú cho cậu một cơ hội. Đội phòng chống ma tuý, đội điều tra kinh tế, đội điều tra tội phạm, đội tuần tra, cậu muốn vào đội nào?”

Hai mắt Trương Lộ Chi mở to, cậu không ngờ mình bị gọi vào văn phòng vì chuyện này???

Ban đầu nộp đơn vào Cục Công an, nguyện vọng đầu tiên của Trương Lộ Chi là điều tra tội phạm, nguyện vọng thứ hai là đội tuần tra.

Cậu được chuyển đến đội tuần tra vì đội điều tra tội phạm đã đủ người, và bây giờ, cơ hội tuyệt vời này đang đặt trước mắt...

“Báo cáo Cục trưởng, Chi đội trưởng, tôi muốn ở lại đội tuần tra!”

“Tốt!”

Cục trưởng Trịnh cười:

“Vậy thì làm việc chăm chỉ, phấn đấu trở thành đội trưởng tiếp theo!”

“Báo cáo Cục trưởng và Chi đội trưởng, tôi ở lại đội tuần tra không phải để thăng chức làm giàu, tôi chỉ muốn làm một cảnh sát bình thường ở tiền tuyến!”

Trương Lộ Chi mím môi, vẻ chán ghét quyền lực lãnh đạo hiện lên khuôn mặt.

Đúng là trước đây cậu từng bị Ôn Dương mắng không biết bao nhiêu lần vì cái tội đần độn.

Nhưng dù có đần độn đến đâu, cậu cũng không ngu ngốc.

Mấy ngày nay bị Phó Cục trưởng Chu ghim, đương nhiên cậu nhìn ra được.

Cậu cũng liên hệ chuyện này với những gì đã xảy ra trước đây với Ôn Dương, cho nên, cậu cảm thấy trở thành cấp trên sẽ khiến bản thân trở nên vô cùng ghê tởm.

Còn lâu cậu mới làm quan.

Làm quan sẽ biến thành chó!

“Cháu không có hứng thú làm lãnh đạo! Nếu làm lãnh đạo, về sau chẳng có mấy người không bị lung lay trước quyền lực!”

Cục trưởng Trịnh đứng dậy vỗ mạnh lên vai Trương Lộ Chi: “Sai! Cậu như vậy càng nên làm lãnh đạo!”

“Gì cơ ạ?”

Cứ như Trương Lộ Chi vừa nghe thấy một trò đùa kinh thiên động địa nào đó.

“Tại sao cháu phải trèo lên?”

“Bởi vì cậu biết thế nào là không bị quyền lực chi phối! Nếu tất cả những cảnh sát tốt không lên làm lãnh đạo, thì những người nắm quyền sẽ mãi là những người bị quyền lực chi phối, những người bị quyền lực vây quanh và muốn bám lấy quyền lực. Nếu cậu không lên, tôi không lên, mọi người ai cũng không lên, thì ai sẽ đứng ra che một mảng trời cho những cảnh sát tốt?

......

Sau khi rời văn phòng, trái tim của Trương Lộ Chi vẫn còn run rẩy.

Trước đây, cậu từng phủ nhận mọi thứ chỉ dựa trên sự ghê tởm trước việc lạm dụng quyền lực.

Ác cảm với địa vị lãnh đạo, ác cảm với quyền thế quan to, cứ như nếu bản thân lên làm quan sẽ bị nhuốm mùi hôi thối của đồng tiền.

Cậu luôn tập trung vào cái đinh trong mắt như Phó Cục trưởng Chu, nhưng lại quên rằng Cục Công an còn có Cục trưởng Trịnh, Đội trưởng Đội Tuần tra, Đội phó và Cố Ngôn Minh.

Đây là những người cấp cao có quyền lực, nhưng không vì quyền lực mà trở nên xấu xa.

Nhiều khi, ý chí của một quốc gia là hiện thân của ý chí người nắm quyền.

Nhiều khi, ý chí của Cục Công an là hiện thân của ý chí người lãnh đạo.

Nếu người có trái tim liêm khiết không trở thành một phần tử lãnh đạo và không đến gần quyền lực, vậy sẽ chẳng khác nào tạo cơ hội cho kẻ xấu trở thành người nắm giữ quyền lực ngáng đường tiến lên của những người tốt.

Không bám vào quyền lực, không bị ảnh hưởng bởi quyền thế, nhưng ta có thể dựa vào quyền lực, dựa vào sơ tâm và sự trong sạch trong tim để giúp đỡ người tốt, để nỗ lực đem đến thế giới này những điều tốt đẹp nhất.

......

Cùng lúc Trương Lộ Chi tiếc nuối chia tay Ôn Dương, Trần Phi và Lưu Dịch trong Trung tâm Cấp cứu cũng không nỡ rời xa Giản Mộc Tư.

Linh hồn của đội cấp cứu, bác sĩ cấp cứu Giản.

Đội cấp cứu thiếu đi Giản Mộc Tư cũng giống như một cơ thể thiếu đi trái tim.

Trần Phi và Lưu Dịch vẫn phải làm quen với bác sĩ cấp cứu mới do cấp trên chỉ định.

Mấy ngày qua, cả hai đều đang tập làm quen với bác sĩ mới.

Ngô Dạng được cử đến để thành lập một đội cấp cứu mới cùng Trần Phi và Lưu Dịch.

Theo lý mà nói, trước đây Trần Phi và Lưu Dịch đã từng tiếp xúc với bác sĩ Ngô Dạng trong đơn vị, hơn thế nữa, bác sĩ Ngô Dạng là một người đàn ông, vì vậy có lẽ ba người đàn ông kết hợp với nhau sẽ hài hòa hơn nhiều mới đúng.

Nhưng Trần Phi và Lưu Dịch không biết nói ra làm sao...

Chỉ là cảm thấy khó chịu trong lòng, như thể luôn thiếu vắng một điều gì đó.

Khi đến lượt đội cấp cứu được nghỉ tuần này, Trần Phi và Lưu Dịch được Giản Mộc Tư mời dự tiệc hải sản.

Hôm qua Hạ Lương và Ôn Quốc Đông hẹn nhau đi câu cá biển ở một thành phố khác.

Sáng sớm trở về, họ gửi hai thùng chứa đầy hải sản tươi sống về nhà cho các con.

Nhà của Giản Mộc Tư và Ôn Dương có một khoảng sân to rất to ngoài phòng khách tầng một.

Vừa xinh có thể tổ chức tiệc BBQ ngoài trời.

Khi Trần Phi và Lưu Dịch đến, họ bất ngờ gặp bác sĩ Ngô Dạng ngoài sân.

Hai anh em nhìn nhau, lập tức hiểu ra, đây là dụng ý của Giản Mộc Tư.

Có vẻ như bác sĩ Giản muốn nhân dịp này để mọi người trong đội cấp cứu làm quen và thân thiết với nhau hơn.

Hai đồng nghiệp cũ cảm thấy bội phần ấm áp, họ vui vẻ chạy đến đảm nhận công việc nướng thịt của Giản Mộc Tư.

Đại ca Ôn đang đọc sách một mình trong phòng, vậy mà bác sĩ Giản không ở cùng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lạ.

Mà ba ông tướng ngại ngùng mấy ngày nay cuối cùng cũng buôn dưa lê, bán dưa chuột sau tiếng dầu kêu xèo xèo trong lò nướng thịt.

Gió mát, rượu bia, thịt nóng hổi...

Rất hợp trò chuyện, rất hợp bộc lộ tâm tình.

......

Giản Mộc Tư vào phòng tắm rửa tay, vừa đi ra đã thấy Ôn Dương yên lặng đọc sách ở quầy bar.

“Đang đọc gì đó?”

Giản Mộc Tư nhéo đôi tai vểnh lên của Ôn Dương...

Sau khi bộc lộ tâm tư, cô biến thành một người thích gần gũi như vậy.

Cô vẫn không thích gần gũi với người khác, càng không thích người khác gần gũi với cô.

Cô chỉ thích gần gũi Ôn Dương của cô.

Ôn Dương nắm tay Giản Mộc Tư.

Trong một khoảnh khắc, nàng rất muốn ôm người kia vào lòng, cùng ngồi trên xe lăn.

Nhưng may mà đến phút cuối, nàng đã bị chặn lại bởi giọng nói lạnh lùng bắt ép của Giản Mộc Tư.

Ôn Dương cười híp mắt nhìn Giản Mộc Tư, không hề cảm thấy mình làm sai một chút nào.

Giản Mộc Tư bất lực, chỉ biết nhéo tay người yêu như một hình phạt.

“Mùi gì thế nhỉ?”

Mùi thơm phức từ nhà bếp phả vào mũi Giản Mộc Tư.

Cô nghi ngờ, nhìn người yêu ngồi trên xe lăn...

Cô nhớ ban nãy lúc cô bận rộn ngoài sân, rõ ràng Ôn Dương vẫn ngoan ngoãn ngồi bên quầy bar đọc sách.

Ôn Dương chỉ cười, không trả lời Giản Mộc Tư.

Nàng dẫn Giản Mộc Tư vào bếp kiểm tra xem rốt cuộc có chuyện gì.

Bên trong nồi hấp là một bát trứng hầm sò điệp.

Hạ Lương và Ôn Quốc Đông đã đặc biệt mua về từ một thị trấn nhỏ ven biển.

Những con sò điệp khô ngon nhất đã được Ôn Dương rửa sạch, ngâm nước, trộn đều với trứng gà để làm ra một món ngon tuyệt hảo.

Người ngồi trên xe lăn áp sát vào bụng của Giản Mộc Tư, mềm mại nói: “Cục băng nhỏ của em không thích ăn thịt nướng...”

Ôn Dương nghiêng đầu, xoa bụng Giản Mộc Tư qua lớp áo voan, thoải mái đến mức cả người cũng áp sát lại.

Khi ngẩng đầu lên, bỗng thấy Giản Mộc Tư quay đầu đi.

Trán nàng gõ nhẹ vào bụng Giản Mộc Tư, sau đó đặt một cái hôn lên bụng của Giản Mộc Tư qua lớp áo voan.

Ôi, đúng là Giản Mộc Mộc dễ cảm động.

“Em có thể ăn một xiên mực nướng được không?”

Ôn Dương cố ý chuyển đề tài, lập tức nhận được hiệu quả rất tốt.

Giản Mộc Tư lườm nàng với đôi mắt đỏ hoe:

“Không được.”

“Vâng~”

Ôn Dương tiếp tục cọ cọ Giản Mộc Tư:

“Không được là không được~ Trong gia đình chúng ta, giáo sư Giản nói gì là phải nghe nấy~”

Giản Mộc Tư cuối cùng cũng mỉm cười.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.