Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 20: Chương 20: 5 giờ 19 phút




Người giỏi bên cạnh có rất nhiều

......

Ôn Dương cho rằng cái đêm an giấc không mơ ấy của nàng là vì bị Giản Mộc Tư làm cho tức giận.

Giận quá cũng có thể an giấc sao?

Tất nhiên rồi!

Chính vì quá tức giận, nên mới hao tâm tổn trí, mới suy giảm não bộ.

Ngoài ra nếu dây thần kinh não bộ làm việc quá sức, mệt mỏi, đương nhiên sẽ rơi vào tình trạng ngủ mê man.

Người vươn vai cạnh giường kia đang suy nghĩ...

Ý của người họ Giản hôm qua...

Có phải đang cân nhắc xem lần sau có đến rạp nữa hay không?

Một lát sau, Ôn Dương bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi nhìn vào gương soi.

Hãy chờ đấy, Giản Mộc Tư!

Chị đừng mong có cơ hội đi rạp chiếu phim vào lần tới.

Nói như thể nếu không có nàng, người ta vẫn sẽ không đến rạp chiếu phim vậy.

Giờ đây, là một cảnh sát tiền tuyến, Ôn Dương vẫn phải tranh thủ thời gian tập thể dục trong điều kiện cuộc sống không thể cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.

Chống lại nghi can hình sự bằng cơ thể mềm như bún, nào có khác gì lấy trứng chọi đá.

Chưa nói đến việc bắt giữ tội phạm cần phải truy bắt, ngay cả chuyện phân xử đúng sai, giải quyết ẩu đả giúp dân thường cũng cần phải có sức khoẻ, nếu không sẽ lực bất tòng tâm.

Huống chi, Ôn Dương còn là một nữ cảnh sát.

Nếu không có thể lực vượt trội, sợ rằng có thể bị bắt nạt trong lúc tuần tra.

Dường như từ khi sinh ra, số mệnh đã định trước nàng sẽ bị người khác so sánh với người khác giới.

Sinh ra trong một gia đình quân nhân và cảnh sát, hai thân phận này không chỉ mang lại vinh quang, còn có cả áp lực.

Khi nàng còn là một đứa trẻ, nàng thường bị lấy ra làm đại diện cho sự thương hại của các bà tám trong khu chung cư.

Thật tội nghiệp cho bé gái đó, không thể kế thừa tâm nguyện của cha mẹ, nối tiếp vinh quang gia tộc đời này.

Là con gái thì sao?

Ôn Dương đã quả quyết hoàn thành mục tiêu 200 lần gập bụng và 30 phút plank hôm nay.

Cảnh sát mới được thăng chức Trương Lộ Chi còn không thể giữ nổi 15 phút plank.

Còn đối với nữ cảnh sát sở hữu cơ bụng này, 30 phút plank đã là một bài tập hàng ngày, dễ như trở bàn tay.

......

“110 gọi 10919. 10919 nghe thấy hãy trả lời.”

“10919 đây, xin nói.”

“Gần đèn giao thông trước New World Plaza, số 20 đường Nam Loan, có một người nước ngoài bị ngất. Hãy đến hiện trường xử lý.”

“10919 rõ, lập tức chạy tới hiện trường.”

Trương Lộ Chi và Ôn Dương đang tuần tra gần đó, chỉ cần rẽ một cái là đến New World Plaza - nơi cảnh sát được gọi đến.

New World Plaza hôm nay còn chưa kịp mở cửa, nhưng quanh góc phía tây nam của quảng trường đã có rất nhiều người qua lại...

Hai cảnh sát tuần tra lập ngay lập tức xác định vị trí của người nước ngoài, nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra vụ việc.

Khi Ôn Dương và Trương Lộ Chi chạy đến nơi báo cảnh sát, cô gái người nước ngoài đã tỉnh lại.

Đó là một phụ nữ trung niên đến từ Pháp, sống trong khách sạn Sheraton cách nơi xảy ra vụ việc không xa.

Cô ấy cầm một tấm ảnh trong tay, mà mặt trước của tấm ảnh bị úp xuống đất.

“Are you OK?”

Trương Lộ Chi vỗ vai người phụ nữ nước ngoài, nhưng cô ấy không phản ứng lại.

“Can you speak Chinese?”

Ôn Dương đứng bên cạnh lập tức trợn tròn mắt theo kiểu tiêu chuẩn.

Nàng mới vừa nghi ngờ xong, rằng lẽ nào câu tiếp theo của tên nhóc Trương Lộ Chi này sẽ là “Bạn có thể nói tiếng Trung không?” bằng tiếng Anh.

Ngay giây tiếp theo, nàng nghe thấy Trương Lộ Chi hỏi vậy thật.

“Cậu qua CET-4 hồi đại học kiểu này à?”

Trương Lộ Chi cười hihi:

“Điểm vớt vát cũng không tệ đại ca ạ, dù sao em cũng không lấy chứng chỉ tốt nghiệp muộn, đại ca không biết đấy thôi, tiếng Anh chính là môn nát nhất trong thời học sinh của em.”

Ôn Dương không vội đỡ cô gái người nước ngoài dậy, nàng vẫn để cô ấy nằm thẳng người trên mặt đất.

Trước khi phán đoán ra nguyên nhân ngất xỉu, Ôn Dương biết mình không nên đỡ cô ấy dậy.

Trước tiên, cần lên tiếng làm rõ thân phận cảnh sát của mình.

Sau đó, phải cẩn thận hỏi người phụ nữ nước ngoài xem có cảm thấy khó chịu ở đâu không.

Cuối cùng, hỏi xem cô ấy có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi bị ngất không?

Trương Lộ Chi vừa nghe một tràng tiếng Anh lưu loát của Ôn Dương, trong mắt cậu hiện lên ánh sao ngưỡng mộ.

Mặc dù đại ca Ôn bắn liên thanh một nùi, cậu chỉ đôi lúc nghe hiểu vài từ đơn, nhưng chính loại tiếng Anh trôi chảy và chính gốc này mới là yếu tố hớp hồn người, được chứ?

Trương Lộ Chi lại lần nữa cúi lạy dưới bộ đồng phục cảnh sát của Ôn Dương.

Đại ca nói tiếng Anh ngầu đét!

Những người không giỏi tiếng Anh từ nhỏ đều sẽ có cảm giác khá ngưỡng mộ khi thấy ai đó có thể nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ, hơn nữa còn sâu sắc nghĩ rằng người đó thật tuyệt vời.

Ôn Dương đang cố giao tiếp với người phụ nữ nước ngoài, đương nhiên không có hơi đâu để ý đến Trương Lộ Chi đang lên cơn thần kinh bên cạnh.

Ôn Dương hỏi vài câu đơn giản, nhưng chỉ thấy vẻ mờ mịt khó hiểu trong mắt người phụ nữ ngoại quốc.

Lúc này, nàng có lý do để nghi ngờ rằng người phụ nữ ngoại quốc này hoặc là không nói được tiếng Anh, hoặc là đã bị thương ở phần đầu khi ban nãy ngất đi.

Ôn Dương nói chậm lại.

Cho dù đối phương là một người nước ngoài không có tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh, chỉ cần không bị thương tích đầu óc, có thể chạy đến Trung Quốc từ phương xa, chắc hẳn có thể nghe hiểu một ít tiếng Anh chứ?

“Ok, ok.”

Hay lắm, hỏi nửa ngày trời mà Ôn Dương chỉ nhận lại được hai chữ OK mơ hồ.

Nàng chỉ có thể đặt hai tay lên vai của người phụ nữ ngoại quốc, tiếp tục trấn an.

Nàng và Trương Lộ Chi khua tay múa chân rất lâu mới miễn cưỡng khiến người phụ nữ hiểu ý rằng tạm thời chưa cần đứng lên.

“Đại ca! Thằng Lộ!”

Chỉ một tiếng kêu như vậy, Ôn Dương liền nhận ra Trung tâm Cấp cứu đã phái đến đội cấp cứu nào.

Khi nàng còn đang do dự có nên quay đầu lại hay không, Trương Lộ Chi đã hào hứng đứng dậy.

“Ê, mọi người, tôi và đại ca đang gặp rắc rối, cô người nước ngoài này không nói được tiếng Anh hay tiếng Trung, đều nghe không hiểu.”

“Hả?”

Lưu Dịch đang đẩy cáng cấp cứu ngơ ngác, chỉ có Trần Phi đáp lại kịp thời: “Chú không phải đang mong chúng ta tới nói chuyện cùng cô ấy đấy chứ?”

“Đúng vậy.”

Trương Lộ Chi cười một cách thật ngây thơ, còn Ôn Dương phía sau đang thầm đảo mắt vô số lần.

Cậu thật sự cho rằng đội cấp cứu là viên gạch à?

Chỗ nào cần thì đắp vào chỗ ấy?

Giản Mộc Tư đặt hộp y tế dưới chân Ôn Dương:

“Không hỏi được tình hình à?”

Thực ra cô đang hỏi Ôn Dương câu này, nhưng Trương Lộ Chi nhanh nhảu trả lời: “Vâng bác sĩ Giản, cô ấy không hiểu cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, đại ca đang gặp rắc rối.”

Cậu có thể im mồm được không Trương Lộ Chi.

Giản Mộc Tư nghe vậy, liếc Ôn Dương một cái, cảm thấy sắc mặt người kia hơi ửng đỏ.

“Là người nước nào?”

“Không biết.”

Câu này đã khiến Ôn Dương nảy ra một ý.

Nàng vội rút điện thoại trong túi ra, định tra hàng trăm quốc kỳ cho người phụ nữ nhận diện...

Nhưng không ngờ Giản Mộc Tư bên cạnh lại cất lời.

Lúc này, tâm trạng của Ôn Dương khi nghe ngoại ngữ của Giản Mộc Tư cũng giống như tâm trạng của Trương Lộ Chi khi nghe tiếng Anh của Ôn Dương.

Ôn Dương hoàn toàn không hiểu Giản Mộc Tư đang nói tiếng nước nào.

Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là không phải tiếng Nhật hay tiếng Hàn.

“Người Pháp.”

Sau khi chuyển đổi các câu hỏi đơn giản sang ba loại ngôn ngữ, Giản Mộc Tư thông báo cho mọi người về quốc tịch của người phụ nữ kia.

Cô bắt đầu tiến hành kiểm tra bước đầu cho người phụ nữ Pháp, vừa kiểm tra, vừa tiếp tục hỏi về cảm giác từ những vùng có thể bị thương bằng tiếng Pháp.

Những người có mặt đều kinh ngạc, Ôn Dương đương nhiên không phải người duy nhất, ngay cả hai nam thành viên của đội cấp cứu cũng mắt chữ O mồm chữ A.

Lưu Dịch khều khuỷu tay Trần Phi, trong mắt mang chút chất vấn:

“Không phải cậu là chim lợn của ba đơn vị Sở Cảnh sát, Trung tâm Cấp cứu và Bệnh viện số 1 sao? Tại sao đến chuyện bác sĩ Giản thông thạo nhiều ngôn ngữ như vậy cũng không biết?”

Trần Phi vô tội biết bao.

Không phải do mối quan hệ của cậu không rộng, cũng không phải do cậu không muốn nghe ngóng, vấn đề là cậu ngóng không ra.

Giản Mộc Tư chỉ ở lại Khoa Phẫu thuật Tim của Bệnh viện số 1 chưa đầy một tháng trước khi được chuyển đến Trung tâm Cấp cứu.

Nếu các đồng nghiệp trong Khoa Phẫu thuật Tim mà biết rõ, chắc chắn họ có quỷ!

Huống hồ, căn bản Giản Mộc Tư còn không ở Bắc Thành trước khi đến Bệnh viện số 1, thậm chí cô ấy còn không ở Trung Quốc.

Người vẫn luôn ở Anh như vậy, thử hỏi Trần Phi nghe ngóng tin tức ở đâu?

Hai thành viên đội cấp cứu hậm hực đứng một bên, nhìn Giản Mộc Tư với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thán phục.

Bối cảnh đi du học, số tiền khổng lồ được mời trở về Trung Quốc, cộng thêm sự điềm tĩnh, trực giác phi phàm và y thuật tuyệt vời mà Giản Mộc Tư thể hiện trên xe cấp cứu sau khi gia nhập Trung tâm Cấp cứu đã đủ để khiến hai người họ vạn phần hâm mộ...

Đến hôm nay, các đề mục ngưỡng mộ đã được tăng thêm:

Biết nói “ngoại ngữ” đa quốc gia?

Đó là lần hiếm hoi Trần Phi phải phân tâm khỏi công việc để liếc nhìn Giản Mộc Tư...

Chẳng trách Giản Mộc Tư đã đến đội cấp cứu gần nửa năm mà vẫn không ai dám theo đuổi.

Xem ra bác sĩ Giản tay nghề cao siêu, đến cả cuộc sống đời thường cũng cao siêu không kém.

Trong khi mạch suy nghĩ của bốn người bên cạnh đang bay lên tán loạn, Giản Mộc Tư đã đỡ người phụ nữ người Pháp đang nằm dưới đất lên.

“Hiện tại phiên dịch viên tiếng Trung của cô ấy đang ở khách sạn Sheraton. Sáng hôm nay, vì muốn tự ra ngoài mua đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc nên không gọi phiên dịch viên đi cùng. Sức khỏe không có gì đáng ngại, chỉ bị hạ đường huyết nhẹ.”

Người phụ nữ Pháp từ chối lời khuyên đến bệnh viện của Trần Phi.

Người phụ nữ này đến Bắc Thành từ tận ngàn dặm xa xôi, nhưng cô có nhiệm vụ cần làm, không thể vì chút ít bệnh vặt mà lãng phí thời gian trong bệnh viện.

Khi nghe Giản Mộc Tư xác nhận rằng người mặc đồng phục police là cảnh sát Trung Quốc, đôi mắt của người phụ nữ Pháp sáng lên.

Người phụ nữ đưa cho Ôn Dương tấm ảnh mà cô vẫn luôn cầm chặt trên tay.

Sau đó giải thích với Giản Mộc Tư, hy vọng cô có thể giúp phiên dịch cho Ôn Dương nghe.

“Cô ấy đến Bắc Thành để tìm tòa nhà trong bức ảnh. Năm 1987, cha cô ấy đến Bắc Thành kết thân với chủ nhân của gia đình này. Sau đó vì họ chuyển nhà và đổi số nên mất liên lạc. Trong giờ phút hấp hối của cha cô, cha cô chỉ mong gặp được người bạn cũ mà ông đã vấn vương nhiều năm, nên đã bảo con gái đến Bắc Thành tìm lại bạn cũ.”

Giản Mộc Tư truyền đạt ý của người phụ nữ Pháp cho Ôn Dương.

Ôn Dương nhận lấy bức ảnh từ tay cô gái người Pháp.

Trong ảnh là một người đàn ông nước ngoài và một người đàn ông Trung Quốc đang đứng cùng nhau, cười với ống kính.

Tòa nhà phía sau hai người họ, là một ngôi nhà cổ kính thường gặp ở Bắc Thành.

Ở Bắc Thành, có không ít ngôi nhà cổ được dùng làm nhà ở.

Còn chưa kể, tìm người ở Bắc Thành cũng giống như mò kim đáy bể, huống chi là tìm một căn nhà không còn sự sống.

Giản Mộc Tư vừa nghe đã cảm thấy có hơi khó nhằn.

“Tại giao điểm quận Tây Thành và khu công nghệ cao có một ngôi làng tên thôn Hoa Đào. Tấm biển treo trên ngôi nhà cổ này là số nhà thống nhất của thôn Hoa Đào. Chị bảo cô ấy đến thôn Đào Hoa tìm xem, chắc sẽ thấy đấy.”

Ánh mắt Giản Mộc Tư khẽ dao động, hiển nhiên cô đang kinh ngạc vì Ôn Dương chỉ cần liếc một ánh mắt cũng phán đoán ra vị trí của ngôi nhà cổ chỉ từ một tấm biển mơ hồ.

Sĩ quan Ôn rút một cây bút và cuốn sổ từ trong túi đồng phục ra, đây là thói quen nhỏ của nàng khi làm nhiệm vụ.

Nàng xé ra một trang từ cuốn sổ, ghi lại địa chỉ chi tiết của làng Hoa Đào rồi đưa cho người phụ nữ ngoại quốc.

“Đại ca, chị quá lợi hại!”

......

Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương đã rời đi cùng Trương Lộ Chi, cô quay lại, xác định với người phụ nữ Pháp địa chỉ cụ thể của ngôi nhà trong bức ảnh được viết trên tờ giấy mà nữ cảnh sát vừa đưa cho cô.

“Đỉnh, quá đỉnh! Tuyệt, quá tuyệt!”

Trần Phi xách máy điện tâm đồ trở lại xe cứu thương, không khỏi cảm thán: “Anh Lưu, hôm nay chúng ta đã được mở mang tầm mắt từ hai người rất lợi hại.”

Còn Giản Mộc Tư ở ngay bên cạnh, chỉ đang lặng lẽ viết hồ sơ bệnh án cấp cứu trên điện thoại di động của cô.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.