Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 33: Chương 33: 7 giờ 17 phút




Điều ta không giỏi và thứ mà ta sợ

......

Các rạp chiếu phim ngày nay hầu như đều phụ thuộc vào trung tâm mua sắm, đa số đều có khu trò chơi điện tử cùng tầng với rạp chiếu.

Hẹn nhau đi xem phim, bốn người lại phải quyết định về thời gian xem.

Cân nhắc về thời gian ngủ bù của cảnh sát Ôn Dương dưỡng sinh, bốn người chọn mua vé xem phim vào buổi chiều đêm Giáng sinh.

Những người đến trước giờ chiếu phim mấy chục phút vốn định xếp hàng mua trà sữa, nhưng vừa quay đi đã lập tức bị âm thanh từ khu trò chơi điện tử thu hút.

Ban đầu, là Trần Phi và Trương Lộ Chi.

Ôn Dương rất xịt mũi khinh bỉ hai cậu bé to xác vừa nhìn thấy khu trò chơi đã không nhúc nhích được nữa này.

Thậm chí nàng còn phàn nàn với Giản Mộc Tư:

“Đó chính là sự ấu trĩ của các chàng trai nhỏ tuổi! Giản Mộc Tư! Sau này chị đừng tìm những người đàn ông ít tuổi hơn, bọn họ có thể bỏ rơi chị bất cứ lúc nào vì những thứ khác bên cạnh.”

Vừa chưa dứt lời được bao lâu, người vừa lấy xong vé xem phim trước máy bán vé đã bị máy gắp thú bông bên cạnh hấp dẫn.

Ôn Dương đi thẳng đến hàng ba chiếc máy gắp thú đặt cạnh nhau, mắt dán chặt vào những con thú bông xếp thành hàng bên trong tấm chắn thủy tinh...

Muốn!

Giản Mộc Tư thấy vậy chỉ muốn cười.

Là ai ban nãy còn chê sự ấu trĩ của những chàng trai nhỏ tuổi?

Không phải người nào đó vừa nhìn thấy máy gắp thú cũng không nhúc nhích được sao~

Nhưng sau đó, Ôn Dương chỉ vào máy gắp thú và làm ra vẻ mặt chán ghét, làm Giản Mộc Tư còn tưởng cô đã đoán sai.

Cô tưởng Ôn Dương đang định chê... tại sao trong rạp lại bày nhiều thứ đồ ấu trĩ thế này?

Nếu đúng như vậy thì Giản Mộc Tư sẽ phải tự vả.

Kết quả là, ngay sau đó sĩ quan Ôn chỉ vào máy gắp thú, nói với Giản Mộc Tư: “Tại sao chỉ có ba máy gắp thú bông? Lại còn một cục tiền mới đổi được một xu trò chơi, không có giảm giá sao?”

Ôn Dương vốn định phàn nàn với bạn bè vài câu, nhưng vừa phàn nàn xong chợt nhìn thấy biểu cảm muốn nói gì đó nhưng lại thôi của Giản Mộc Tư, nàng mới nhận ra có gì đó sai sai.

Tại sao nàng có thể phàn nàn điều này với Giản Mộc Tư?

Làm vậy khác gì đang tự nhận nàng rất thích gắp thú bông?

Nàng khác với hai tên đàn ông ấu trĩ kia, nàng là Ôn Dương!

Sĩ quan Ôn linh hoạt lập tức chữa cháy: “Chị ở Anh chưa từng chơi trò này phải không? Để em dẫn chị đến khu trò chơi bên kia nhé? Những trò này rất hợp với con gái, chị thử gắp mấy lần có lẽ cũng thấy thích.”

Nói như thể Ôn Dương nàng không thích gắp thú bông vậy.

Giản Mộc Tư mỉm cười suốt đường đi khi nhìn người dẫn đường mến khách đóng vai trò “chủ nhà“.

“Bạn bè nhiều năm không về quê, cần tận tâm làm chủ nhà dẫn bạn đi chơi”, câu này chỉ là lừa người thôi đúng không?

Thoả mãn mục đích riêng của bản thân mới là trọng tâm, nhỉ Ôn Dương?

Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Giản Mộc Tư không bóc trần Ôn Dương.

Trong một phút giây nào đó, cô cũng có chút tò mò về kỹ năng gắp thú của sĩ quan Ôn.

“Chủ nhà” mến khách đi thẳng tới quầy phục vụ, mua 200 tệ tiền xu.

200 tệ bạc không làm “chủ nhà” Ôn ngần ngại chút nào.

Nàng đã quyết định khi quẹt mã QR thanh toán rằng sẽ đầu tư toàn bộ hơn 200+ tệ 60 xu vào “sự nghiệp” gắp thú bông.

Trân trọng cảm ơn khu vui chơi đã tài trợ cho nàng trong “sự nghiệp” mới, mua 200 tệ còn được nhận thêm 60 xu.

Ôm hai giỏ tiền xu trở về, “chủ nhà” Ôn rất rộng lượng chia cho Giản Mộc Tư một nửa.

“Mỗi người một nửa, xem ai gắp được nhiều hơn?”

“Được thôi.”

Vì đã nhận xu do “chủ nhà Ôn” đưa, thôi thì chơi cùng người ta một lần cũng được.

......

Ban đầu, Trần Phi và Trương Lộ Chi chỉ mua 10 tệ tiền xu vì sợ hai cô gái đi cùng phải chờ lâu.

Hai anh em thu binh sau khi vừa chơi xong một vòng đua tốc độ.

Ai ngờ, vừa rời khỏi khu trò chơi đã thấy hai cô gái đang chiến đấu trước máy gắp thú bông ở lối vào...

Thấy đại ca Ôn không ngừng càu nhàu về cái càng gắp lỏng lẻo, cả Trương Lộ Chi và Trần Phi đều nghĩ hình như mình bị ảo giác.

“Đại ca thích chơi trò này á?”

Trương Lộ Chi đầy vẻ không thể tin được.

Trần Phi bĩu môi, chỉ vào Giản Mộc Tư đang yên lặng nhấn nút ở máy bên kia: “... Hehehe... có lẽ con gái ai cũng thích trò này...”

Giản Mộc Tư hay Ôn Dương?

Hai chàng trai bốn mắt nhìn nhau, quyết định đến hỏi chuyện đại ca Ôn.

Hai người yên lặng bước đến từ phía sau Ôn Dương, đợi Ôn Dương nhấn xong nút gắp mới dám lên tiếng: “Đại ca, chắc là phim sắp bắt đầu rồi nhỉ?”

“Trời ơi! Thú bông của tôi!”

Càng gắp trống trơn, Ôn Dương lập tức trừng mắt giận dữ với hai ông tướng dám phá đám màn trình diễn của mình.

Nàng không quản Trần Phi, nhưng nàng có thể dạy cho Trương Lộ Chi một bài học!

Trương Lộ Chi bị một tay Ôn Dương túm lấy chiếc áo phao, chiếc mũ phía sau cũng bị thắt đến tận trước cổ.

“Trương Lộ Chi! Chú mày đền thú bông cho chị!”

“Khụ khụ khụ ~~~ đại ca ~ chị thả em ra trước đã! Chị bóp chết em là không có ai đền thú bông cho chị nữa đâu.”

Ôn Dương không ra tay mạnh đến vậy, Trương Lộ Chi cũng chỉ là muốn xin được tha thứ.

Giá như ban nãy có thể bắt được con Pikachu thì tốt biết mấy...

Ít nhất sẽ không liên lụy đến những người vô tội.

Trương Lộ Chi vỗ ngực liên hồi, như vừa được thoát khỏi một thảm hoạ.

Trần Phi cười khằng khặc ra vẻ chế nhạo Trương Lộ Chi, cười vỡ bụng xong mới dám hỏi Ôn Dương: “Đại ca, chị mới gắp được chưa lâu đúng không, nhanh như vậy đã gắp được 1 con, thật lợi hại~”

Nhìn xem, đây mới là một cậu bé được trải đời sớm, đây mới là nghệ thuật nói chuyện.

Vốn tưởng nịnh nọt sẽ có tác dụng, nhưng vẫn thấy Ôn Dương bĩu môi không vui.

130 xu, giờ chỉ còn 16...

3 xu được một lượt gắp...

Ôn Dương đã ấn 38 lần rồi!

38 lần mà chỉ gắp được 1 con, cậu nói Ôn Dương lợi hại sao?

Ôn Dương vốn đã ngại giờ càng thêm sầu, nhưng nàng không thể trách được ai.

Chỉ có thể đổ tội cho ông chủ khu trò chơi này quá thiếu chuyên nghiệp!

Họ lắp đặt cáng gắp lỏng như vậy, nhất định là để lừa tiền người tiêu dùng!

Nếu báo cáo được lên 315 thì tốt biết mấy!

“Đại ca,“

Trương Lộ Chi đến gần Ôn Dương, lí nhí hỏi:

“Chắc tiền xu của bác sĩ Giản không phải do chị ấy tự mua đâu nhỉ? Chị ấy cũng thích trò này á?”

“Ai nói bọn chị thích chơi??? Ai thèm thích cái thứ trẻ con này!!! Chỉ tại vì trước đây chị ấy ở Anh chưa được chơi bao giờ, nên chị mới dẫn chị ấy đến chơi thử!!!”

“... Thế rốt cuộc chị đưa cho bác sĩ Giản bao nhiêu xu vậy??? Bác sĩ phẫu thuật còn được huấn luyện cả kỹ thuật gắp thú sao?”

Trương Lộ Chi vừa nhắc, Ôn Dương còn đang đắm chìm trong trò gắp thú lúc này mới chú ý đến Giản Mộc Tư.

Mắt Ôn Dương trố lên ngay tức khắc.

Có phải Giản Mộc Tư vừa đi mua thú bông về không???

Người này!!!

Tại sao lại có nhiều thú bông trên tay vậy???

Tay trái Giản Mộc Tư cầm tròn trịa 15 con.

Điều này khiến sĩ quan Ôn giận đến mức...

Giờ đâu thể quy tội cho ông chủ khu trò chơi?

Nàng cũng không thể gọi lên 315 được nữa.

Là một cảnh sát, nàng càng không thể báo cáo một cách bừa bãi...

Ôn Dương bất giác ném “củ khoai tây nóng” duy nhất trên tay cho Trương Lộ Chi, sau đó dúi cho Trương Lộ Chi 16 xu còn lại:

“Con thú bông này tặng cậu, hãy nhớ ban nãy hai cậu chưa nhìn thấy gì cả, ban nãy chị cũng chưa từng chơi trò gì, nghe rõ chưa? Còn nữa! Bây giờ, chị ra lệnh cho hai cậu chơi hết số xu còn lại. “

Trần Phi cố hết sức để nhịn cười, từ sắc mặt phiếm đỏ của đại ca Ôn, cậu hiểu được nàng đang toan tính điều gì.

Trần Phi kéo Trương Lộ Chi đang ngơ ngác không hiểu gì đến trước một máy chơi game cách đó hơi xa.

Ôn Dương nhân cơ hội này, lặng lẽ đi tới sau lưng Giản Mộc Tư.

Nhìn thoáng qua, trong giỏ của Giản Mộc Tư chỉ còn lại 4 xu.

“Được đấy nhỉ, Giản Mộc Mộc, bội thu đó.”

Mặt thì cười hihi, tim thì đau muốn khóc.

Cảm giác như cả thế giới đều đang chống lại nàng~~~

Giản Mộc Tư nhân lúc cáng gắp đang gắp, quay lại liếc nhìn Ôn Dương một cái: “Em muốn chơi một ván không? Vẫn còn một lượt ấn nữa.”

“Không cần, không cần! Em không thích trò này! Em đưa xu cho Trương Lộ Chi và Trần Phi rồi.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Khả năng mở mắt bịa đặt của Ôn Dương đã tiến bộ lên rất nhiều.

Chỉ là trong lúc nàng nói dối mà quên mất, mặc dù trong khu trò chơi có tận hai dãy 80 máy gắp, mặc dù hai dãy máy gắp quay lưng vào nhau, nhưng nếu người chơi bên dãy bên kia có ý đồ, họ có thể chú ý tới tình hình bên này.

Ngay từ khi bắt đầu, đúng là Giản Mộc Tư đã gắp thú bông ở phía xa xa bên dãy đối diện.

Nhưng khi Ôn Dương chọn máy, Giản Mộc Tư cũng cách Ôn Dương càng lúc càng gần.

Theo trí nhớ của Giản Mộc Tư, Ôn Dương chưa hề rời khỏi máy gắp lúc nào.

Hơn nữa, bóng người nàng vẫn luôn đung đưa trước ba chiếc máy gắp.

Cuối cùng, Giản Mộc Tư đã dùng 15 con thú gắp được để đổi lấy 1 con gấu bông lớn hơn một chút tại quầy phục vụ.

Cho dù là nhiều con Pikachu hay một con gấu bông lớn, cuối cùng đều sẽ trở thành vũ khí thần kỳ trông cửa trong phòng trực Trung tâm Cấp cứu.

Giản Mộc Tư đã nói muốn tặng cho Ôn Dương, nhưng sĩ quan Ôn kiêu ngạo của chúng ta nào chịu nhận?

Nếu đặt ở nhà, sẽ quá là đau lòng.

......

Hoạt động xem phim thần bí, đến tận trước khi bước vào sảnh rạp phim, Ôn Dương vẫn không nói cho Giản Mộc Tư biết họ sắp xem phim gì.

Bị mất mặt về vụ nhổ răng, thất bại trong trò gắp thú, được ăn cả ngã về không, sĩ quan Ôn phải đặt cược hết vào phim kinh dị.

Trước khi vào rạp, nàng đọc bài phê bình phim.

Rất nhiều người xem đều cảm thấy mức độ kinh dị của bộ phim này không tệ, điều này khiến Ôn Dương vô cùng hài lòng, vừa xách kính 3D vừa ngâm nga đi vào rạp.

Đây chính là hiệu quả mà nàng muốn!

Xin hãy đáng sợ hơn đi!

Trong 110% lời cầu nguyện của Ôn Dương, phim bắt đầu được chiếu.

......

Nếu ai đó có lòng chú ý đến Ôn Dương khi xem phim, họ chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái...

Tại sao phim 3D đã bắt đầu được 10 phút mà cặp kính 3D của khán giả này vẫn treo hờ trên cằm?

Khán giả này không đeo tử tế chiếc kính 3D, trước mắt chỉ nhìn thấy khung cảnh lờ mờ.

Đúng vậy~

Ôn Dương tự xưng là không sợ xem phim kinh dị, nhưng thứ mà nàng sợ nhất lại chính là phim kinh dị!

Nếu không có kinh nghiệm xem phim ma với bạn cùng lớp hồi còn đi học, có lẽ nàng sẽ không sợ.

Nhưng hồi xưa vì để chứng minh nàng không nhát hơn các nam sinh, Ôn Dương kiên quyết theo các nam sinh trong lớp đi thuê rất nhiều phim ma về xem.

Những bộ phim như “A wicked ghost”, “The eyes” và “The Grudge” đã trở thành cơn ác mộng không dứt khi xem phim của Ôn Dương thời thiếu nữ.

Chỉ cần xem xong phim ma, đêm đó nàng nhất định sẽ mất ngủ.

Giản Mộc Tư vốn định đắm mình vào cốt truyện của bộ phim, nhưng thật khó để không chú ý tới cô bạn nào đó không thể đeo lên nổi chiếc kính 3D.

Trong bóng tối, Giản Mộc Tư cong khóe môi ~

Suốt cả bộ phim, Ôn Dương sợ hãi không ngừng run như cầy sấy, đến tận khi hết phim nàng mới nhận ra rằng mình đã làm một điều ngu xuẩn.

Không phải Giản Mộc Tư không sợ là điều rất bình thường sao?!!

Trước đây người ta là bác sĩ phẫu thuật tim, bây giờ là bác sĩ cấp cứu, còn có cảnh tượng gì mà cô chưa từng thấy qua?

Ôn Dương đột nhiên nhớ ra rằng người học y nào cũng đã từng gặp qua “thầy thi thể”* hồi còn là sinh viên.

*Thầy thi thể (大体老师): Là danh hiệu kính trọng mà các các nhà giải phẫu học dành cho người hiến xác, gọi là “thầy” vì họ là những người có công đóng góp cho y học, khoa học bằng chính cơ thể của mình.

Một người đã người từng mổ xẻ “thầy thi thể” từ hồi còn là sinh viên, làm sao có thể sợ ma?

Khi bản nhạc kết thúc kỳ quái của bộ phim vang lên, Ôn Dương không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Giờ đây khắp tâm trí nàng toàn là những cảnh vừa thấy trong phim...

Cô dâu ma đẫm máu trong chiếc váy cưới màu đỏ.

Tại sao đã không đeo kính 3D mà vẫn có thể bị tổn thương như vậy?

“Ôn Dương, em không sao chứ?”

“Không~ không sao~ em thích nhất là xem phim kinh dị, em đâu có bị sao?”

“Đúng vậy, đại ca Ôn kinh nghiệm đầy mình, chị ấy làm sao có thể sợ xem phim kinh dị chứ!”

Ôn Dương quay đầu liếc nhìn Trương Lộ Chi đã quá tin tưởng vào độ dũng cảm của nàng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp cùng bối rối.

Rồi lại trộm nhìn Giản Mộc Tư...

Cảm thấy như mình lại mất mặt trước Giản Mộc Tư...

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.