Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 38: Chương 38: 8 giờ 9 phút




Vì sao muốn làm cảnh sát

......

Hai mắt khép hờ, mi mắt vô thức run lên.

Ôn Dương yên lặng ngồi trên ghế, để mặc Giản Mộc Tư chăm sóc mình.

Vài phút sau, Giản Mộc Tư di chuyển túi chườm đá rời khỏi mặt Ôn Dương.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, chỗ sưng đỏ nhìn đỡ hơn hẳn.

Giản Mộc Tư không rời mắt, vẫn ngồi dựa vào bàn, nhìn người ngồi trên ghế.

Cô do dự, muốn nói gì đó.

Giản Mộc Tư nghĩ về những chuyện xảy ra trong vài giờ qua.

Đội Ôn Dương đến hiện trường sớm hơn xe cứu thương và bác sĩ cấp cứu, họ là nhân chứng đầu tiên của cảnh tượng bi thảm.

Người bên cạnh...

Giản Mộc Tư mơ hồ nhớ lại thời sinh viên của cô, nhiều bạn học y khoa phải mất một khoảng thời gian xây dựng tâm lý trước khi có thể nhìn thẳng vào cái chết.

Các bác sĩ cấp cứu càng cần có một trái tim sắt đá hơn.

Trong nhiều trường hợp, các bác sĩ cấp cứu không chỉ cần giải cứu những nạn nhân có khuôn mặt biến dạng, mà còn phải đưa những nạn nhân đang hấp hối đi xa.

Ở một mức độ nào đó, tính chất công việc của cô và Ôn Dương không khác gì nhau.

Họ cũng là những người đầu tiên đến hiện trường.

“Ôn Dương, chúng ta có thể nói chuyện...”

Giản Mộc Tư ngập ngừng, cô nghĩ lúc này Ôn Dương cần nói chuyện, vơ vét trong đầu một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái cớ mà cô thấy hợp lý: “Chúng ta là bạn mà, nhớ không?”

Ôn Dương động đậy mí mắt, mở mắt ra.

Nhìn thấy cảm xúc trong mắt Giản Mộc Tư, nàng híp đôi mắt cười lại, nở một nụ cười tự mình nghĩ là không gượng ép:

“... Chỉ là em quá mệt mỏi...”

Đương nhiên nàng hiểu ngụ ý trong lời nói của Giản Mộc Tư.

Nhưng hiện giờ nàng đang rất mệt, rất mệt, không muốn thổ lộ lòng mình với bất cứ ai.

“Giản Mộc Mộc~”

Ôn Dương cười cười nhìn Giản Mộc Tư, như thể nàng đã trở lại làm viên cảnh sát ấu trĩ luôn thích trêu chọc Giản Mộc Tư như thường ngày.

Trong một lần hiếm hoi, Giản Mộc Tư không cau mày phản đối biệt danh này.

Cô nhẹ nhàng vỗ vai trái Ôn Dương:

“Quà năm mới tặng em... sau này có thể gọi chị như vậy.”

“Được thôi~”

Ôn Dương cười khiến đôi mắt cong cong, nhưng người ngồi trên bàn kia lại chưa thể thả lỏng tâm tình.

Một giờ trước, Giản Mộc Tư đã biết được cái tin đó thông qua Trần Phi, là cái tin mà Ôn Dương cho rằng Giản Mộc Tư vẫn chưa biết.

Cô chợt nhớ ra, vài ngày trước đúng là có một cảnh sát tuần tra đã nghỉ hưu.

Người mà Ôn Dương đã nhắc tới, người mà Trương Lộ Chi đã nhắc tới, cựu cảnh sát tuần tra dành mọi ngày nghỉ để làm nhiệm vụ, cựu cảnh sát tuần tra dành mọi sự kiện đêm giao thừa để làm nhiệm vụ...

Ai ngờ, lần đầu tiên người ấy rời khỏi đội tuần tra, lần đầu tiên người ấy không trực trong đêm giao thừa, lần gặp lại đồng nghiệp cũ cũng chính là lần vĩnh viễn xa cách con gái...

Giản Mộc Tư lái xe chở Ôn Dương về nhà, khoang xe im ắng suốt cả chặng đường về.

Người ngồi ở ghế phụ chỉ tỏ ra buồn ngủ, như không có gì bất thường.

Nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch, Ôn Quốc Đông lập tức đứng dậy khỏi bàn ăn, đi ra mở cửa.

Nhìn thấy bên cạnh con gái còn có một người lạ nữa, Ôn Quốc Đông có chút ngạc nhiên.

Hình như đây là... lần đầu tiên... đồng nghiệp của con gái xuất hiện trước cửa nhà mình?

Ông để ý bộ đồng phục trên người Giản Mộc Tư không phải đồng phục cảnh sát.

Khi Giản Mộc Tư đang chào hỏi, Ôn Quốc Đông nhìn rõ dòng chữ “120” và “cấp cứu Trung Quốc” in trên bộ đồng phục của Giản Mộc Tư.

Ôn Dương liếc nhìn bữa sáng phong phú được bày trên bàn, quay đầu lại mời Giản Mộc Tư: “Bố em nấu ăn ngon lắm, chị ở lại ăn sáng đã nhé.”

Giản Mộc Tư khéo léo từ chối lời mời của Ôn Dương, chào hỏi hai bố con rồi rời khỏi nhà Ôn Dương.

Mãi cho đến sau khi Giản Mộc Tư rời đi, Ôn Dương mới lộ ra vẻ kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cuối cùng... không cần phải giả vờ nữa...

“Bố, con không ăn nữa, con buồn ngủ lắm, bố đừng gọi con.”

Ôn Dương đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Nàng không thay đồ ngủ, cũng không để ý tới hai của nợ trên ban công đang hưng phấn khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Nàng chui vào chăn bông, vùi cả người mình sâu vào trong chăn...

......

Gần đây Giản Mộc Tư đã dùng đến ô tô hai lần, có vẻ như đều là vì Ôn Dương.

Ngay ngày đầu tiên về nước, cô đã nhận được chiếc xe này như một món quà chúc mừng, do Lâm Nguyệt Thanh đích thân lái đến tặng cô.

Theo Lâm Nguyệt Thanh nói:

Con sống ở ký túc xá đơn vị, khi về nhà có chiếc xe cũng tiện.

Nhưng trên thực tế, chiếc xe này hiếm khi được sử dụng.

Phần lớn thời gian, chiếc xe này đều bị bỏ không dưới sân của ký túc xá, bám đầy bụi.

Tòa nhà ký túc xá từng là tài sản của Bệnh viện Số 1, sau khi tìm hiểu kỹ mới biết, lối tắt để vào ký túc xá là đi vào từ tòa nhà cấp cứu của bệnh viện.

Thấy trong sân tòa nhà cấp cứu không tắc nghẽn, Giản Mộc Tư bèn đi đường tắt.

Tuy nhiên, có một chiếc ô tô màu đen đã chặn con đường duy nhất dẫn đến ký túc xá, Giản Mộc Tư chỉ có thể phanh lại.

Trên ghế lái không có ai, trong xe cũng không có ai, ngay lúc Giản Mộc Tư định lùi xe để đi lối khác, cô vô tình liếc thấy biển số xe nọ phía sau tấm kính chắn gió.

Nhìn hơi quen quen?

Giản Mộc Tư lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số xếp hàng trên.

Vài chữ số cuối được hệ thống điện thoại tự điền hoàn toàn giống hệt biển số xe.

Đây là......

Xe của Lục Nhiên.

Giản Mộc Tư nhấn gọi, một lúc sau, cuộc gọi được bắt máy.

Lục Nhiên xuất hiện ở lối vào tòa nhà cấp cứu cách đó không xa.

Giản Mộc Tư cúp máy, cũng không nhận cuộc gọi mà đối phương gọi lại.

“Lục Nhiên.”

Cô gọi người đứng trên bậc thang đang luống cuống gọi lại

Lục Nhiên sửng sốt, quay người lại và cười ngượng với Giản Mộc Tư: “Mộc Tư~”

Giản Mộc Tư liếc nhìn tòa nhà cấp cứu bên cạnh Lục Nhiên, rồi quay lại nhìn người bạn tốt của cô.

Trong ánh mắt chất chứa hàm ý, không nói cũng hiểu.

Tại sao chị lại xuất hiện ở đây?

“... Chị... ờmmm... chị...”

Lục Nhiên nói chuyện ấp a ấp úng càng làm Giản Mộc Tư nghi ngờ.

Họ đã là bạn với nhau mười năm có lẻ, Giản Mộc Tư chỉ thấy hai lần Lục Nhiên nói lắp.

Một lần là khi con gái của chị Lục Nhiên bị ốm ở London, lần khác là vào lúc này.

“Chị bị ốm?”

“Không.”

“Vì thế?”

“... Sáng nay chị nghe tin tức nói, hôm qua xảy ra một vụ giẫm đạp nghiêm trọng tại sự kiện đêm giao thừa, nên chị nghĩ muốn đến đây xem xem... nhỡ như.... có người quen nào thì thật tệ...”

Trên tin tức chưa công bố danh sách thương vong, đó là lý do tại sao Lục Nhiên vội vàng chạy đến tòa nhà cấp cứu của bệnh viện.

“Rồi sao?

“Rồi sao? Rồi không có chuyện gì nữa, chị đang định đi đây.”

Giản Mộc Tư gật đầu, không hỏi gì nhiều:

“Chị dịch xe ra đi, em muốn đi vào.”

“Hả?”

“Xe của chị, cản đường em.”

Phải nhắc một điều rằng, ngay cả khi ở Anh, có nhiều người từng nhận xét Lục Nhiên nhìn có vẻ rất gần gũi nhưng lại không nhiệt tình, nhưng bản thân Lục Nhiên không nghĩ mình lạnh lùng.

Sự lạnh lùng của cô ấy không là gì trước mặt Giản Mộc Tư.

Những lúc cần thiết, ít nhất cô ấy có thể góp vui lấy lệ với những người khác, còn Giản Mộc Tư là người đến cả một nụ cười miễn cưỡng cũng sẽ không cho người ta xem.

Vốn dĩ Lục Nhiên đã chột dạ, bây giờ bị bạn mình nhìn chằm chằm như vậy, lại càng chột dạ thêm.

Đó là lần hiếm hoi Lục Nhiên bước đi trên đường một cách run rẩy và thấp thỏm.

Bóng người đang bước nhanh về phía cửa xe ấy, ít phần đĩnh đạc, nhiều phần khẩn trương.

Giản Mộc Tư không khỏi cau mày, nhưng vẫn chọn không hỏi nhiều thêm.

......

Khi lãnh đạo đơn vị biết chuyện của ông Vương, cục trưởng đưa chi đội trưởng đến nhà lão Vương chia buồn.

Thật ra, “chia buồn” không có tác dụng gì đối với những người đang thực sự đau khổ.

Chính xác hơn, chia buồn chỉ là cách để những người ngoài cuộc đơn phương an ủi lương tâm của mình.

Tấm băng rôn có dòng chữ “tiễn đưa” vẫn được treo trong phòng họp của Sở Cảnh sát.

Cho đến khi Văn phòng Thành phố, Ủy ban Trung ương và chính quyền thành phố thành lập một nhóm điều tra đặc biệt về thảm kịch giẫm đạp trong đêm giao thừa, tấm băng chữ tiễn đưa trong phòng họp mới được gỡ xuống.

Băng chữ “tiễn đưa” được thay bằng biểu ngữ “Điều tra tai nạn”, địa điểm tổ chức buổi đưa tiễn trở thành địa điểm tổ chuyên án xử lý vụ thảm kịch.

Liệu các cảnh sát tuần tra khác có buồn hay không, điều này Trần Phi và Lưu Dịch có thể không cảm nhận được, nhưng nhìn vào đội tuần tra có mối quan hệ tốt nhất với hai anh em, có thể thấy họ đều đang chìm sâu trong khói mù âm u.

Những ngày gần đây, hai anh em đều thấy Trương Lộ Chi và Ôn Dương luôn trong tình trạng ủ rũ.

Trương Lộ Chi đã ít nói ít lời, Ôn Dương thậm chí còn im lặng hơn.

Ngay cả người thường ngày luôn cười tươi như Lý Duyên Thanh cũng buồn bã.

Giản Mộc Tư thật khó có thể phớt lờ tình trạng hồi phục vết thương trên mặt Ôn Dương.

Sĩ quan Ôn vốn thích giữ thể diện, mặc dù mấy ngày nay nàng không có thời gian để ý đến vết thương, nhưng nếu tình hình hồi phục không tốt, về sau chắc chắn sẽ phải lo lắng.

Giản Mộc Tư chỉ có thể biến thành bác sĩ Giản lắm miệng dặn đi dặn lại, cứ khi hai người gặp nhau, cô nhất định sẽ khuyên nhủ vài lời.

Ngay cả Trần Phi cũng ngạc nhiên...

Chị gái mình trở nên luôn cằn nhằn như vậy từ khi nào?

May mắn thay, sau vài ngày, vết thương trên mặt Ôn Dương đã đóng vảy, da mới đang cố gắng mọc ra.

......

Năm ngày sau Tết nguyên đán*, Ôn Dương tìm kiếm sự giúp đỡ từ Trần Phi và Lưu Dịch trên WeChat.

*Tết Nguyên đán ở Việt Nam là tết truyền thống, tết cổ truyền (tết Âm lịch, Tết ta, ngày đầu năm Âm lịch). Trong khi đó, tết nguyên đán tiết ở Trung Quốc lại là tết Dương lịch (tết Tây, ngày đầu năm Dương lịch).

Tâm trạng mấy ngày gần đây của Trương Lộ Chi thực sự rất bất thường, đã rất nhiều lần Ôn Dương muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại bị từ chối với đủ loại lý do.

Ôn Dương hết cách, chỉ biết nhờ hai anh em xương máu của Trương Lộ Chi giúp đỡ.

Những người đàn ông có lẽ sẽ nói chuyện với nhau dễ hơn nhiều.

Dù Ôn Dương không nói rõ về việc mời đi ăn khuya, Trần Phi và Lưu Dịch cũng định mời Trương Lộ Chi đi nhậu sau ca làm.

Chỉ cần say là rượu vào lời ra.

Cho dù trong lòng có khó chịu cũng được, phiền muộn cũng được, bi thương cũng không sao, nếu nói ra được, tâm trạng mới có thể đỡ hơn một chút.

Hai anh em trong đội cấp cứu tấn công từ trái qua phải, kéo Trương Lộ Chi đến một quán ăn ven đường có tiếng.

Đương nhiên người rút hầu bao sẽ có mặt, điều kỳ lạ duy nhất là, Giản Mộc Tư cũng vui vẻ đồng ý tham gia bữa ăn đêm.

Đối với sự nghi ngờ của Ôn Dương, Giản Mộc Tư hỏi ngược lại:

“Không phải sĩ quan Ôn luôn nói không ăn đêm cũng tới rồi sao?”

Ôn Dương nghẹn lời khi bị hỏi vậy.

Nàng chỉ là... đến để trả tiền thôi mà!

“Em......”

Nói mình không phải đến để ăn đêm cũng không đúng.

Ôn Dương đành xoè hai tay ra, nhún vai:

“Em chỉ đang thèm thịt nướng thôi, không được à?”

Giản Mộc Tư cong môi, nhướng mày tỏ vẻ không tin.

Ôn Dương khó có thể nhìn thẳng, chỉ đành quay đầu đi, nhìn sang ba người bên cạnh đang chơi trò đố nhau phạt rượu.

Sau khi nhìn vài ván, sĩ quan Ôn đã biết cách chơi, vừa uống xong vài ngụm bia, nàng khăng khăng muốn tham gia chơi trò đố phạt.

Giản Mộc Tư ấn sĩ quan Ôn không giỏi uống rượu xuống.

Trong một quán ăn ven đường đông đúc, một “người bạn” dễ thu hút quá nhiều sự chú ý như sĩ quan Ôn thực sự không thích hợp chơi trò này.

Cũng không biết đêm nay sĩ quan Ôn bị chập dây thần kinh số mấy, tự dưng nàng lại mặc một bộ váy đến đây?

Đúng là thời trang phang thời tiết!

Ôm Dương còn đang muốn giãy giụa đứng dậy, Trương Lộ Chi bên kia đã nói ra tiếng lòng:

“Tại sao tôi lại muốn làm cảnh sát?”

“Huhuhu...”

“Làm cảnh sát khó quá...”

Hai anh em trong đội cấp cứu choàng tay qua hai bên vai Trương Lộ Chi, để mặc người anh em trút giận thoải mái.

Những cảm xúc tồi tệ tích tụ trong những ngày qua cuối cùng đã được Trương Lộ Chi mượn rượu nôn ra sạch sẽ.

Đang lảo đảo giữa ranh giới say và tỉnh, Trương Lộ Chi đột nhiên hớn hở khi thấy Ôn Dương ngồi phía đối diện.

“Đại ca, bây giờ mới được thấy chị mặc váy!”

Cứ nghĩ trong ly thuỷ tinh bên cạnh vẫn còn rượu, Trương Lộ Chi cầm chiếc ly rỗng lên, đụng vào tay Ôn Dương đặt trên bàn.

“Đẹp! Đại ca xinh nhất!”

Quay đầu đi, cậu lại ầm ĩ với Trần Phi và Lưu Dịch:

“Mọi người nói xem, không phải đại ca Ôn của chúng ta xinh nhất sao?”

Nghe thấy chữ “xinh”, Ôn Dương nghiêng đầu cười.

Một lúc sau, một tay nàng chống cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại muốn làm cảnh sát...”

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.