Y đức của bác sĩ + tấm lòng của anh em
......
Kìm nén cả một ngày, hôm nay khi đi làm, Trần Phi cuối cùng cũng phải hỏi.
“Chị... có phải tháng này chị quay về bệnh viện không?”
Giản Mộc Tư đang kiểm kê thuốc bỗng dừng lại khi nghe vậy...
Có vẻ như hai hôm nay, những người xung quanh cô đều băn khoăn về vấn đề này.
“Không.”
Giản Mộc Tư xoay chuyển tình thế, giải đáp cho nỗi băn khoăn của Trần Phi và Lưu Dịch.
Thật ra, những gì Ôn Dương biết cũng chỉ là một nửa sự thật, nửa còn lại vẫn bị Giản Mộc Tư giấu đi.
Viện trưởng Bệnh viện Số 1 đã đề cập với chủ nhiệm Trung tâm Cấp cứu từ lâu về vấn đề cô sẽ đi hay ở lại.
Nhưng sau đó, chính cô là người thuyết phục viện trưởng, chính cô cũng là người nộp đơn xin được tiếp tục ở lại Trung tâm Cấp cứu làm đủ 18 tháng.
Một ngày sau khi viện trưởng nói với cô rằng sau khi hết một kỳ là có thể có thể quay về bệnh viện, không biết Giản Mộc Tư ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa ra quyết định này.
Cũng vào ngày nộp đơn xin, Giản Mộc Tư đã gặp Ôn Dương khóc thét vì nhổ răng khôn.
......
Khi đội cấp cứu nhận được lệnh và di chuyển đến gần hiện trường, họ bất ngờ bị chặn trên con đường cách đó hàng trăm mét bởi lối đi trắc trở.
Với sự phát triển nhanh chóng của thành phố, những năm gần đây, Bắc Thành luôn phát triển theo hướng thành phố công nghệ cao với vô số tòa nhà chọc trời.
Tuy nhiên, những tòa nhà dân cư cũ và khu ổ chuột ẩn sâu trong thành phố vẫn là một vấn đề khó có thể khắc phục tận gốc.
Những tòa nhà dân cư cũ này ẩn sâu trong nơi tối tăm nhất của thành phố, vì được xây dựng trong những năm đầu tiên nên chưa mấy được chú trọng đến các vấn đề an toàn như phòng cháy chữa cháy.
Xe cứu hỏa không thể vào được, xe cấp cứu cũng mắc kẹt trong tình trạng như vậy.
Khoảng cách vô cùng chật hẹp giữa các con hẻm chỉ đủ không gian lưu hành cho một chiếc xe ba bánh.
Nếu có ai đó chất vài vật dụng gia đình trong con hẻm, ngay cả xe ba bánh cũng khó mà đi lại.
Đội cấp cứu lần lượt kiểm tra các số nhà, cuối cùng cũng tìm được người đã gọi 120 ở sâu trong hẻm.
Cầu thang tự xây rất hẹp, rất dốc, lại còn được làm toàn bộ bằng gỗ.
Một khi có người dẫm lên, ngay lập tức có thể cảm thấy cầu thang rung chuyển.
Ba thành viên của đội cấp cứu phải nắm tay vịn lên cầu thang, cùng với tâm trạng sốt ruột, họ cũng cần chú ý xem dưới chân và trên đầu có gặp phải “Trình Giảo Kim” bất ngờ xuất hiện hay không.
Có lẽ do nghe thấy âm thanh ai đó đi lên ở phía cầu thang, một bà lão đã lớn tuổi xuất hiện ở cửa phòng.
Thấy những người đi đến có mặc đồng phục, bà vội hỏi:
“Là bác sĩ sao?”
“Vâng, thưa bà. Chúng tôi là 120.”
Trần Phi đi ở phía trước ngay lập tức được bà lão dẫn vào cửa.
Ba người của đội cấp cứu chen chúc trong phòng, có một ông già xanh xao nằm nghiêng trên giường thở hổn hển.
Thấy vậy, Giản Mộc Tư vội vàng bước tới kiểm tra.
Thấy Giản Mộc Tư lấy ống nghe ra, bà già đang kéo tay Trần Phi lúc này mới nhận ra hình như cô gái kia mới là bác sĩ.
Bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường, vừa khóc vừa miêu tả tình trạng bệnh của chồng.
“...Ông ấy vừa ngã ở cửa phòng vệ sinh... sau đó nói rằng không còn sức... không thể bò dậy được...”
“Ông ơi.”
Giản Mộc Tư vỗ nhẹ vào vai người bị thương.
May mắn thay, ông già vẫn còn khá tỉnh táo.
“Di chuyển tay trái.”
“Di chuyển tay phải.”
“Di chuyển chân trái.”
...
Chân phải của ông già không nhấc lên như mong đợi, thậm chí còn không có phản ứng.
Nghi là xuất huyết não.
Lưu Dịch và Trần Phi ngay lập tức khiêng ông già lên cáng.
Lúc này, việc xuống cầu thang rõ ràng là một thử thách lớn đối với đội cấp cứu.
Với cầu thang có độ dốc như vậy, ba thành viên tự lên xuống đã phải phải bám vào tay vịn, nếu phải mang vác thêm sức nặng lại càng khó.
Hơn nữa, đây không phải sức nặng thông thường, mà là sức nặng của một bệnh nhân.
Huống chi, đối với bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch như vậy, tuyệt đối không được gây ra va chạm.
Lưu Dịch nâng hai điểm tựa dưới chân bệnh nhân lên, trong khi Trần Phi nâng cây sào trên đầu bệnh nhân, một tay Giản Mộc Tư khiêng cáng, tay kia đỡ đầu bệnh nhân.
Trong bất kỳ trường hợp nào, các bác sĩ cấp cứu cũng cần bảo vệ các bộ phận bị thương và các bộ phận quan trọng của bệnh nhân.
Càng phải chú ý bảo vệ đầu của những bệnh nhân xuất huyết não.
Cứ như vậy, ba người họ bước đều đi xuống, chầm chậm vững vàng.
Chỉ hơn 20 bậc thang thôi, mà cảm giác qua cả thế kỷ mới có thể đi hết.
Khi trở lại mặt đất bằng phẳng, hai ông tướng thở hổn hển không ra hơi, ổn định lại nhịp thở mất mấy giây mới lại nhấc cáng lên, bước ra khỏi con hẻm.
Cánh tay trái của Giản Mộc Tư mỏi nhừ, chưa kể cô đã đỡ đầu của bệnh nhân từ nãy đến giờ.
Không chỉ vậy, vì động tác ôm đầu rất nhẹ, nên cô phải cong lưng.
Trong con hẻm quanh co ngoằn ngoèo, ba người đội cấp cứu phải khiêng cáng cả một chặng đường.
Lên được xe, tay của Lưu Dịch vẫn run run khi tra chìa vào ổ, phải tra đi tra lại mấy lần mới đúng chỗ.
Chiếc cáng đơn giản được đổi thành cáng di động, sau khi lên xe, Trần Phi và Giản Mộc Tư lại phải giúp bà cụ phía sau lên xe đi cùng.
Theo lời bà lão, đứa con trai duy nhất của hai ông bà hiện đang sống ở nước ngoài, trong nước chỉ còn lại hai người già sống nương tựa vào nhau.
Sau khi hoàn thành một loạt các công tác cấp cứu trước viện trong xe, Giản Mộc Tư thử nắm bàn tay lại.
Ban nãy khi khiêng cáng, cổ tay cô phải duỗi ra rất lâu, các ngón tay đều tê cứng.
Giản Mộc Tư vỗ lưng để giảm bớt sự khó chịu dữ dội ở lưng, cổ và vai.
Nhìn thấy bà lão tóc hoa râm ở bên cạnh, cô nghĩ, rồi hỏi: “Bà có người thân ở Bắc Thành không? Trẻ tuổi một chút, tốt nhất nên bảo họ đến, một mình bà chăm sóc bệnh nhân thật không dễ gì.”
“... Tôi...”
Bà lão bối rối...
Nếu là vào vài năm trước, hai ông bà vẫn còn người thân ở thành phố này.
Nhưng người thân duy nhất ấy cũng đã từ lâu không liên lạc vì cái chết của người trong gia đình...
Lúc này nếu đột nhiên liên lạc lại...
Bà lão vẫn thử bấm số gọi người nọ xem.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng kiểm tra và thử lại sau.”
Trong khoang xe cứu thương yên tĩnh, mặc dù điện thoại của bà lão không mở loa ngoài, nhưng Trần Phi và Giản Mộc Tư vẫn nghe rõ thông báo của hệ thống.
May mà vừa rồi trước khi ra khỏi nhà, Giản Mộc Tư đã nhắc nhở bà lão, nên bà lão đều mang theo thẻ bảo hiểm y tế, thẻ ngân hàng, điện thoại di động, chứng minh thư và chìa khóa nhà trong túi xách.
Có tiền hay có người, ít ra lúc này đều như nhau.
Ông lão bị xuất huyết não được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, bà lão cũng đi vào theo.
Giản Mộc Tư vừa điền đơn, vừa để ý đến chẩn đoán của bác sĩ giải phẫu thần kinh.
Chắc chắn là xuất huyết não, còn về cụ thể tình trạng xuất huyết cùng phương án xử lý, phải đợi kết quả chụp xong mới có thể nghiên cứu tiếp.
Lưu Dịch vẫn chưa nhận được nhiệm vụ điều phối mới, vì vậy, Giản Mộc Tư rời khỏi tòa nhà cấp cứu một lúc.
Khi quay lại, Giản Mộc Tư mang theo một túi nhu yếu phẩm cần thiết cho việc nhập viện. Tất cả đều là hai phần.
Cô đưa đồ cho bác bảo vệ ở cửa phòng cấp cứu: “Bác ơi, lát nữa người nhà của bệnh nhân giường số 8 quay lại, phiền bác đưa cho bà ấy.”
“Được, bác sĩ Giản.”
Vì thường xuyên gặp gỡ các bác sĩ cấp cứu trong Trung tâm Cấp cứu, bác bảo vệ nhớ rất kỹ hai nữ bác sĩ cấp cứu có ngoại hình vô cùng xuất chúng như vậy.
Giản Mộc Tư là một trong số đó.
Mặc dù bác sĩ Giản ngày thường không nói cười tuỳ tiện, nhưng bác bảo vệ vẫn cảm thấy cô rất gần gũi mỗi khi gặp mặt, có lẽ do cảm giác gần gũi của bác đối với các bác sĩ nói chung.
Tranh thủ thời gian đi vệ sinh quay về, Trần Phi vô tình chứng kiến cảnh này.
Thế là, không lâu sau, hành động tử tế thầm lặng này đã truyền đến tận tai của những viên cảnh sát tuần tra ở đơn vị bên cạnh.
Mới vài ngày trước Trần Phi còn lẩm bẩm rằng Giản Mộc Tư thật là khó tính khi đối xử với trẻ nhỏ...
Cô hoàn toàn không nhiệt tình hay dễ chịu đối với những bệnh nhân nhỏ tuổi.
Chưa kể trước kia khi đối phó với lão già vô lý kia, cô cũng không tỏ ra thân thiện gì cho cam.
Trần Phi và Trương Lộ Chi cho rằng trong suy nghĩ của bác sĩ Giản, bệnh nhân dù già hay trẻ đều như nhau cả.
Vậy mà hôm nay, bác sĩ Giản chỉ màng việc công thế mà lại ấm áp với một cặp vợ chồng già như vậy...
......
Sau khi bàn luận trong nhóm Wechat, sĩ quan Ôn vừa được rảnh rỗi nửa ngày dẫn Trương Lộ Chi đi dạo đến lối vào tòa nhà cấp cứu.
Đúng là phải dùng từ “nằm chổng vó” đề miêu tả hai người đàn ông trong xe cấp cứu.
Lưu Dịch nằm trên ghế lái, Trần Phi thậm chí còn gây sốc hơn, cậu nằm thành hình chữ 大 to tướng trong xe giữa mùa đông rét buốt.
“... Mọi người... ông già đó nặng lắm hả?”
Trần Phi xua tay, tỏ vẻ “mấy người không hiểu nỗi buồn của chúng tôi đâu“.
“Ông lão không nặng lắm, nhưng nhà ông ấy ở trong hẻm đấy người anh em ạ! Giữa đường còn bị chặn, không chuyển giường cáng di động ra được, chỉ có thể dựa vào sức chúng tôi thôi! Chịu không nổi! Thật sự chịu không nổi!”
Ôn Dương nhìn Trần Phi, rồi nhìn sang Giản Mộc Tư đang bận viết hồ sơ bệnh án trên ghế.
Họ thuộc cùng một đội cấp cứu sao?
Cho đến khi nàng chú ý thấy Giản Mộc Tư vô thức cau mày, động đậy vai gáy trong lúc lướt điện thoại...
Ôn Dương mím môi, lấy một bình thủy tinh đựng đầy nước ấm, áp lên vai và cổ của Giản Mộc Tư.
Bỗng chốc, Giản Mộc Tư cảm thấy nơi vai và cổ ngập tràn hơi ấm.
Ôn Dương tiện thể nhét vào bàn tay nhàn rỗi của Giản Mộc Tư một chiếc bình thủy tinh khác để làm ấm tay.
“... Trước đây Trương Lộ Chi mua một chai đào vàng đóng hộp. Ăn hết đào vàng rồi, để chai thuỷ tinh trống không thì tiếc lắm, thà đem ra làm đồ sưởi tay cho mấy người còn hơn.”
Giải thích kỹ càng với Giản Mộc Tư xong, Ôn Dương ra hiệu bằng mắt với Trương Lộ Chi.
Thế là, hai chai thủy tinh chứa đầy nước ấm khác cũng được phát đến tay hai người đàn ông còn lại.
“Đại ca vạn tuế.”
“Hê hê~~”
Khác với Trần Phi lớn tiếng hô hào “vạn tuế”, người đã trưởng thành như Lưu Dịch trầm ổn hơn một chút.
Người đàn ông chất phác và thật thà chỉ cười “hê hê“.
......
“Nước uống đâu? Uống xong chưa?”
Ôn Dương bước vào xe cứu thương, ngồi bên cạnh Giản Mộc Tư, giả bộ vô tư chăm sóc.
Động tác tay nàng di chuyển không ngừng, liên tục đóng cửa ra vào không ít lần.
Gió lạnh thổi cho tỉnh ngủ thì không thành vấn đề, nhưng nếu vì thế mà cảm lạnh lại không tốt.
Ôn Dương không đợi Giản Mộc Tư trả lời, cúi người lấy ra chiếc bình nước nhét ở góc xe cấp cứu.
Nàng đã từng nhìn thấy Giản Mộc Tư dùng chiếc bình này để lấy nước, cũng đã từng thấy Giản Mộc Tư lấy ra một chiếc bình từ góc này.
Sĩ quan Ôn tự ý mở nắp bình, bất kể chủ nhân của nó có đồng ý hay không.
Quả nhiên, sau gần một ngày trôi qua, trong bình chỉ còn lại rất ít nước.
Hơn nữa cũng không có hơi nước bốc ra, hiển nhiên lượng nước còn lại cũng không còn ấm.
“Em biết ngay mà, cái bình giữ nhiệt này của chị không được đâu. Những chiếc bình giữ nhiệt chưa qua sự kiểm duyệt của cảnh sát nhân dân quả nhiên là vô dụng.”
“... Đại ca... Từ bao giờ mà cảnh sát chúng ta đảm nhận cả công việc giám định chất lượng vậy?”
Ôn Dương lườm Trương Lộ Chi.
Khi nào tên nhóc này mới không vạch trần mình nữa?
Ngập ngừng một lúc, Ôn Dương vẫn đưa cho Giản Mộc Tư chiếc bình giữ nhiệt còn đầy một nửa nước nóng trong lòng nàng.
Ôn Dương nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, do dự một lúc thật lâu.
Cuối cùng, cảm giác cồn cào trong lòng cũng phát huy tác dụng.
“... Chị có biết ai trong Sở Cảnh sát chữa đau vai gáy giỏi nhất không?”
Giản Mộc Tư nhìn sang Ôn Dương, bỗng chốc phì cười.
Bản mặt mong đợi “chính là em” của sĩ quan Ôn thực sự thật khó có thể khiến người ta phớt lờ.
Thuận theo lời Ôn Dương, cô đã biết còn cố ý hỏi:
“Ai?”
“Em đấy~”
Được biết đến là cao thủ giải quyết các vấn đề đau nhức trong Sở Cảnh sát, nàng bắt tay vào công việc nắn bóp cho hai bên vai và cổ của Giản Mộc Tư...
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi bất ngờ được tiếp xúc với đôi bàn tay ấm áp của Ôn Dương, Giản Mộc Tư vẫn không khỏi đứng hình...
Mặc dù kỹ năng xoa bóp của sĩ quan Ôn đúng như lời đồn, rất ra dáng chuyên nghiệp...
Nhưng người được xoa bóp có cảm giác bồn chồn cứ như ngồi trên thảm đinh...
“Hồi nhỏ, kỹ năng xoa bóp của em đã được cả sở cảnh sát khen ngợi đấy.”
Trần Phi vừa mới ngồi lại chỗ của mình, cậu nhìn đại ca Ôn đang giúp chị Giản xoa bóp vai gáy, rồi nhìn Trương Lộ Chi đang vui vẻ nghịch điện thoại...
Đều là bạn bè, đều là “anh em”, tại sao khác biệt lại lớn như vậy!
......
Mệt nhọc xoa bóp rất lâu sau, sĩ quan Ôn lấy đi hai chiếc bình giữ ấm tay đã trở nên lạnh cóng.
“Giản Mộc Mộc, hôm nay bà dì đến thăm em, tối nay em không chạy đêm với chị đâu.”
Hiển nhiên trong mắt Ôn Dương, đồng nghiệp nam cũng là “chị em”, không có gì phải kiêng kỵ cả.
Đẩy cửa xe cấp cứu ra, sĩ quan Ôn không quên dặn dò người ta: “Chị nhớ mang theo điện thoại đấy! Chạy sớm một chút, sẽ có nhiều người qua đường chăm lo cho! Không có cảnh sát lợi hại nhất sở cảnh sát chạy cùng, chị phải tự cẩn thận hơn đấy~”
......