Nếu không cần mặt mũi nữa, đề nghị quyên góp cho hiệp hội thẩm mỹ…
***
Đêm nay, Cố Nghi Lạc ngủ ngon giấc.
Khi tỉnh lại điện thoại đã tự động tắt máy, cắm sạc một lúc, mở wechat ra thấy cuộc gọi video với Liang kết thúc từ một tiếng trước, dài 9 giờ 32 phút, có lẽ lúc đó điện thoại hết pin sập nguồn.
Quả nhiên Lương Đống giữ lời hứa, luôn ở bên cạnh cậu.
Cố Nghi Lạc ấm áp trong lòng, gửi hình động mặt mèo con hôn hôn qua. Lương Đống vẫn chưa ngủ, cũng đáp lại có emoji hôn hôn.
Today Nghi Nhớ Anh: 【 Em dậy rồi, anh mau đi ngủ đi 】
Liang:【 Chân sao rồi? 】
Today Nghi Nhớ Anh: 【 Không sao, lấy dầu hoa hồng trong nhà xoa một lượt là khỏi 】
Liang: 【 Còn sợ không? 】
Today Nghi Nhớ Anh: 【Không sợ [/hai tay chống nạnh.gif]】
Dặn dò vài câu “về nhà sớm”, “chú ý an toàn” xong, Lương Đống đi ngủ.
Tạm thời qua một ải, Cố Nghi Lạc thở phào, bất chấp khó khăn mở cửa ra, bắt đầu vượt ải thứ hai.
“Sao canh trong nồi không vơi đi chút nào?” Quản Mộng Thanh vừa rời giường, đang hô to gọi nhỏ trong phòng bếp, ” Cố Nghi Lạc mày lại đây cho mẹ!”
Cố Nghi Lạc bị gọi thẳng cả họ lẫn tên sợ hãi lóc cóc chạy đến: “Dạ.”
Quản Mộng Thanh chỉ vào nồi, nổi bão: “Tối qua còn nhắc mày nhớ phải ăn nhớ phải ăn, mày coi lời mẹ là gió thoảng bên tai đúng không!”
Cố Đông ra khỏi phòng ngủ, ngáp một cái, nói: “Con trai không ăn thì để tôi ăn, vừa hay cho tôi dưỡng xương dưỡng cốt.”
“Trời thì ngày càng nóng, canh không bỏ vào tủ lạnh sau một đêm kiểu gì cũng hỏng.” Quản Mộng Thanh đau đầu nhức óc dùng muôi gõ mép nồi, “Ông xem đi, như này còn ăn được không?”
Cố Đông lại ngửi thử: “Mùi vị không còn ngon nữa.” Nói rồi nhìn Cố Nghi Lạc, ở chỗ Quản Mộng Thanh không nhìn thấy, nháy mắt ra hiệu, “Hừ, để hỏng nửa nồi canh, con xem con làm mẹ tức giận kìa.”
Nhận được chỉ thị, Cố Nghi Lạc vội vã quỳ xuống: “Mẹ, con sai rồi, con thấy nồi canh chưa hỏng đâu, không thì hâm lại để con…”
Quản Mộng Thanh lập tức lấy nồi đi: “Đã trở mùi rồi ăn thế nào được nữa? Hai ba con mau ra bàn ngồi đi, sắp ăn cơm rồi.”
Như được đại xá, quay lại bàn ăn, Cố Đông hạ thấp giọng nói với Cố Nghi Lạc: “Đã bảo con không muốn ăn thì để cho ba ăn, trong mắt mẹ con chỉ có con, ba đây thương binh cũng đừng hòng được ăn thêm một miếng.”
“Hôm qua con về muộn quá, nên… quên mất.” Cố Nghi Lạc chột dạ đáp.
“Không sao, thanh niên mà, đi chơi bên ngoài về muộn là chuyện bình thường.” Cố Đông dùng cái tay còn cử động được sửa sang lại băng vải đang quấn quanh cánh tay, “Chỉ cần chú ý an toàn, đừng để ba mẹ lo lắng.”
Cố Nghi Lạc gật gật đầu, nhìn cánh tay bị bó thạch cao của Cố Đông, lời đến khóe môi đành nuốt xuống.
Chủ nhật không có lớp, Cố Nghi Lạc làm ổ ở nhà một ngày, luyện đàn 2 tiếng rồi tán gẫu với bạn bè trong nhóm.
Bành Châu: Mùa xuân buồn ngủ mùa xuân mệt mỏi, ngày nào cũng ngủ không đủ [ngáp không ngừng.gif]
Tưởng Du: Luyện đàn chưa
Bành Châu: [run lẩy bẩy.gif]
Anh rể: Trưa rồi không nên luyện đàn, có thể tâm sự với nhau
Lư Tiêu Địch: Nếu mọi người đã rảnh rỗi như vậy, không bằng chơi một trò chơi nhé
Bảo bối của Lương Đống: ?? Ai nói tui rảnh?
Mặc kệ có rảnh hay không, quản trị nhóm định đoạt.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, 6 người bốc thăm quyết định làm Người Bảo Vệ cho một ai đó (trừ bản thân) trong nhóm, trong vòng một tháng, Người Bảo Vệ phải lặng lẽ quan tâm đối phương, nhưng không thể cho đối phương biết.
Bành Châu: Nếu không rút trúng vợ thì phải làm sao? [ chọt chọt ngón tay.gif ]
Tưởng Du: Cảm giác như một đám đang chơi NTR
(*) NTR (Netorare – 寝取られ ): Là một thể loại manga hoặc anime nói về người yêu, vợ của nhân vật chính bị những nhân vật khác cướp, chiếm đoạt.
Lư Tiêu Địch: Đây chính là điểm hấp dẫn của trò chơi này
Anh rể: NTR là gì?
Điểm chú ý của Cố Nghi Lạc thì không giống bình thường.
Bảo bối của Lương Đống: Nhưng ông xã của em vẫn chưa ngủ dậy mà
Lư Tiêu Địch: Không việc gì, anh ấy chọn cái cuối cùng, còn lại ai thì rơi vào người đó
Tóm lại cứ như vậy nhanh chóng quyết định.
Làm người đề xuất kiêm trọng tài, Lư Tiêu Địch nhanh chóng gấp 6 cục giấy có bề ngoài tương đương nhau, sau khi xáo trộn thì xếp thành một hàng lên bàn, chụp ảnh gửi vào nhóm để mọi người chọn, chọn xong lấy băng dính quấn kín và đánh số, chờ thứ hai mở ra.
Tưởng Du: Có khi nào cả 6 cái đều viết cùng một cái tên không
Lư Tiêu Địch: Thật ra chị khá muốn được 5 vị soái ca cùng quan tâm đấy
Anh rể: ?
Lư Tiêu Địch: Nhưng mọi người yên tâm, mị là một người có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối không làm chuyện điên rồ đó!
Bảo bối của Lương Đống: [ cổ vũ cho chị (*). gif]
(*) Gốc là “đả callvì bạn” (为你打 call)
Làm fan trung thành của đàn chị, sáng thứ hai Cố Nghi Lạc dậy thật sớm, nhiệt tình chào hỏi bạn bè trong nhóm.
Bảo bối của Lương Đống: Thật sự hâm mộ người sắp được tớ bảo vệ
Tưởng Du: ?
Bảo bối của Lương Đống: Nhất định người đó là người hạnh phúc nhất thế gian
Tưởng Du: Nếu không cần mặt mũi nữa, đề nghị quyên góp cho hiệp hội thẩm mỹ
Cố Nghi Lạc cười đến độ lăn lộn khắp giường.
Trải qua cả một ngày điều hòa tâm trạng, ảnh hưởng của sự kiện kinh khủng tối thứ bảy đối với cậu đã bớt đi rất nhiều.
Sau đó cậu cẩn thận nghĩ lại, bây giờ Đàm Thiên là chuột chạy qua đường người người hô đánh, tương đương với một tù nhân có tiền án tiền sự vừa được ra tù, đi tới đâu cũng bị người đề phòng.
Hôm trước nghe Lư Tiêu Địch nói gã tìm công việc mới, làm giáo viên dạy nhạc tại một trường đại học tổng hợp bình thường ở ngoại ô, tiếp nhận cương vị chưa được một tuần đã bị phụ huynh tố cáo. Sau đó nhân viên nhà trường thấy kỹ thuật đánh đàn của gã cao siêu, lý lịch đẹp đẽ, thêm vào đó lời đồn đại chung quy cũng chỉ là lời đồn, không vi phạm kỷ cương pháp luật, nên cho người ký giấy bảo lãnh, mới miễn cưỡng giữ được chức vị cho gã.
Nói cách khác, hiện Đàm Thiên bị vô số ánh mắt giám sát, có lẽ không dám ra tay.
Nếu thật sự to gan, thì sẽ không chỉ lén lút theo dõi và dùng sim rác để gửi tin nhắn quấy rối như thế. Gã khốn này luôn coi sĩ diện to hơn trời, giữ gìn chút mặt mũi cuối cùng đối với gã là chuyện quan trọng hơn tất cả.
Bởi vậy Cố Nghi Lạc lặng lẽ yên lòng, thậm chí cảm thấy tối thứ bảy mình hơi chuyện bé xé ra to.
May mà không để Lương Đống phát hiện ra. Một mặt Cố Nghi Lạc đắc chí, tự nhủ mình thật sự là một người bạn trai hiểu chuyện, một mặt lại thấy áy náy vì giấu diếm anh.
Nhưng 1 tháng lẻ 5 ngày nữa Lương Đống sẽ về nước, thật sự Cố Nghi Lạc không muốn vào thời khắc quan trọng này lại để anh phải lo lắng về chút chuyện nhỏ này.
Sáng nay có lớp, Cố Nghi Lạc mặc quần áo thoải mái, đeo hộp đàn mới ra cửa, từ cửa sổ hành lang đã thấy xe của chú Lý dừng dưới lầu.
Có lẽ nhìn thấy cậu từ gương chiếu hậu, chú Lý xuống xe đón.
Cố Nghi Lạc chạy lon ton tới: “Chào buổi sáng chú Lý ạ!”
Chú Lý cười: “Chào buổi sáng Cố tiên sinh.”
Lúc đầu định ngồi ghế phụ lái, lúc khoác tay lên tay nắm cửa, Cố Nghi Lạc nhìn qua cửa sổ xe thấy bên trong có người.
“Chú Lý còn việc khác ạ?” Cố Nghi Lạc đoán, “Hay đây là đi nhờ xe?”
Chú Lý lắc đầu, mở cửa xe sau cho Cố Nghi Lạc: “Lên xe trước đi.”
Trên đường đến trường, nghe bảo anh chàng trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, biểu tình nghiêm túc này đến để bảo vệ cậu và tài sản của cậu, cằm của Cố Nghi Lạc suýt thì rơi xuống đất.
“Này chẳng phải là… vệ sĩ à?” Hai mắt cậu trợn tròn xoe, “Cũng là do Lương tiên sinh sắp xếp?”
Chú Lý bình tĩnh hồi đáp: “Không, đây là dịch vụ phục vụ tặng kèm, miễn phí một năm theo thỏa thuận.”
Cố Nghi Lạc: …
Nửa tiếng trước vừa gọi video xong, bây giờ cậu vội vã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lương Đống: 【Anh vẫn thức chứ?】
Quả nhiên Lương Đống chưa ngủ, chọc chọc cậu, Cố Nghi Lạc lập tức gửi lời mời gọi thoại.
Vừa nối máy, Cố Nghi Lạc bị thủ đoạn vụng về của ai kia làm cho tức xì khói, đi thẳng vào vấn đề: “Thuê tài xế được tặng vệ sĩ? Sao không dứt khoát thuê trước một năm tặng kèm một năm đi?”
Hình như đã lường trước cậu sẽ hỏi như vậy, Lương Đống đáp: “Có lý. Đưa điện thoại cho chú Lý, anh nói chuyện với chú một lát.”
Cố Nghi Lạc cảm thấy trí thông minh bị vũ nhục: “Có phải anh thấy em rất dễ lừa đúng không?”
“Không phải.” Lương Đống nói, “Đúng là tặng kèm thật, không tin em hỏi họ.”
Chú Lý và vệ sĩ ở hàng trước cùng nhau gật đầu.
Cố Nghi Lạc lại lần nữa im lặng.
“Nhưng cơ thể em khỏe mạnh ăn được ngủ được, không cần vệ sĩ.” Không tìm được chỗ để đột phá, Cố Nghi Lạc đành phải lấy tình cảm để cảm hóa, dùng lý trí để thuyết phục, “Với cả em đi học, bên cạnh có một anh đô con, dọa người lắm.”
“Em đi học thì anh ta sẽ không vào trường, ở trường hợp công cộng khác, chỉ bảo vệ ở chỗ không gây khó xử.”
“Vậy cũng quá khoa trương…”
Chưa nói xong đã bị Lương Đống chặn lời,
“Lạc Lạc.” Anh gọi tên Cố Nghi Lạc, ngữ khí rất nhạt, nhưng lại như một mệnh lệnh không thể kháng cự, “Nghe lời.”
Không hiểu vì sao, Cố Nghi Lạc bị chấn nhiếp.
“Vậy, vậy cũng được.” Giọng cũng nhỏ hẳn đi, Cố Nghi Lạc như một học sinh bị giáo viên phê bình, “Dù sao thì một tháng nữa thì anh cũng về.”
Hình như Lương Đống ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, ngoan.”
Buổi sáng kín tiết, trôi qua cũng yên ả, đến buổi trưa khi ngồi trong quán KFC ngoài trường, Cố Nghi Lạc vẫn xấu hổ không thôi.
Bành Châu chỉ chỉ người đàn ông oai phong bệ vệ ngồi ở bàn bên cạnh, hỏi Cố Nghi Lạc: “Đây là… Người Bảo Vệ cậu mang tới?”
Tưởng Du cười khẩy không thôi: “Người yêu cậu sốt ruột quá nhỉ, chưa thấy kết quả đã sắp xếp trước?”
Cố Nghi Lạc thẹn đến độ không biết giấu mặt mo vào đâu, thúc giục: “Vậy chúng ta mau mở cục giấy ra đi, không khéo người anh ấy bảo vệ là tớ thật thì sao.”
Thật ra Cố Nghi Lạc không coi trò chơi này ra gì, đến khi Bành Châu và Tưởng Du lấy cục giấy đã chọn đi, cậu mới nhặt cái của mình.
Ngửa người ra sau tránh bị nhìn trộm, Cố Nghi Lạc chậm rãi mở ra, chỉ thấy giấy trắng mực đen bên trong, ghi tên Lương Đống,
Mọi người mở giấy xong, vẻ mặt khác nhau, cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Mặt Bành Châu đỏ ửng mê ly: “Đàn chị à, chị…”
“Chị không can thiệp động tay động chân gì hết nhé.” Lư Tiêu Địch giơ hai tay lên chứng tỏ trong sạch, ”Không tin mấy đứa hỏi anh ấy, lúc chị làm cái này anh ấy ở bên cạnh xem.”
Anh rể bị điểm danh, bèn cung cấp video ghi lại hiện trường, bác bỏ lo nghĩ của đám người.
Tưởng Du tỏ vẻ không hứng thú, đọc xong là đứng dậy: “Chiều nay dàn nhạc tập luyện, em đi trước.”
Bành Châu đi cùng cậu ta.
Tranh thủ lúc anh rể – đến lúc này vẫn chưa tiết lộ tên thật – đi toilet, Cố Nghi Lạc dùng tay che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Đàn chị, chị không cho em đi cửa sau đấy chứ?”
“Em rút trúng lão Lương hả?” Lư Tiêu Địch vui vẻ không thôi, “Đây là duyên phận của hai đứa em đấy.”
Cố Nghi Lạc nhìn chằm chằm cục giấy cuối cùng chưa được mở ra, ngo ngoe rục rịch: “Vậy anh ấy rút được ai vậy?”
Lư Tiêu Địch nhún vai: “Không biết, để về mở rồi chụp ảnh gửi riêng cho ổng.”
“Không thể mở trước…”
“Không được.” Lư Tiêu Địch chém đinh chặt sắt, “Làm trọng tài, chị phải nghiêm túc.”
Cố Nghi Lạc nói: “Em không tin chị không biết anh rể rút trúng ai.”
“Thật sự không biết mà, vừa nãy anh ấy còn sợ chị nhìn, tránh vào nhà vệ sinh mới mở ra.”
Lư Tiêu Địch nhíu mày, “Lén la lén lút, anh ấy nháy mắt một cái là chị đã biết anh ấy muốn làm gì, thế mà còn tránh chị.”
Tự dưng ăn một nùi cẩu lương, Cố Nghi Lạc bĩu môi lầu bầu: “Có thể gặp nhau mỗi ngày thật tuyệt.”
Quả thực rất tuyệt, dù sao có rất nhiều mối tình đáng ngưỡng mộ đều toang vì đất khách quê người, chưa nói Cố Nghi Lạc và Lương Đống còn lệch múi giờ, bên này chào buổi sáng bên kia chúc ngủ ngon, tình cảm kiên cố đến mấy cũng không chịu được mài mòn như vậy.
Cố Nghi Lạc đột nhiên cảm thấy nguy cơ, nhân danh Người Bảo Vệ, cậu càng chăm chỉ gửi tin nhắn cho Lương Đống, “đói chưa”, “ăn chưa”, “khát không”, “ngủ chưa” v.v… dùng hết khả năng để hỏi han ân cần.
Cũng may đợt này Lương Đống bận rộn học hành, không để tâm nhiều đến chuyện khác, nên không phát hiện sự bất thường của cậu. Cố Nghi Lạc muốn nhân cơ hội vụng trộm hỏi người anh bảo vệ là ai, ai ngờ Lương Đống bận thế chứ bận nữa, vẫn xem và tuân thủ quy tắc trò chơi.
Liang: 【Quy tắc đề ra là không được tiết lộ cho người khác.】
Today Nghi Nhớ Anh: 【 Đừng cứng nhắc như vậy mà, hai chúng ta là ai với ai chứ [/thẹn thùng] 】
Liang: 【Tuân thủ nguyên tắc, không thì trò chơi sẽ mất đi ý nghĩa.】
Cố Nghi Lạc: … Lại bị dạy dỗ.
Hết cách, đành phải làm người mù.
Không thể không nói, Tưởng Du dùng từ “NTR” để hình dung quá là chuẩn, vừa qua một tuần, khi Cố Nghi Lạc và Lương Đống tâm sự với nhau, cậu bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nghe thấy chút phong thanh là vểnh tai hóng.
Tối hôm đó gọi video, điện thoại của Lương Đống vang lên không ngừng, bình quân 5 phút là có một tin nhắn đến.
Cố Nghi Lạc ngại không dám hỏi là ai, quanh co lòng vòng hỏi dò: “Gần đây anh bận ghê ha.”
Lương Đống “ừ” một tiếng, đáp: “Phải viết mấy bài luận văn.”
“Ò… Vậy anh viết đi.”
Không nhận được đáp án muốn biết, Cố Nghi Lạc thở dài, chống cằm nghịch điện thoại, làm một người hầu viết yên tĩnh.
Cậu lên diễn đàn tìm cư dân mạng A Đông: Tui thật sự hâm mộ người được anh ấy bảo vệ “TAT”
Lúc nhận được tin nhắn này, Lương Đống vừa xử lý xong mấy emai báo cáo đến từ trong nước, cũng đưa ra những biện pháp xử lý cụ thể.
Nhìn thấy emoji quen thuộc cuối câu, anh cười cười hiểu ý, cầm điện thoại lên thì thấy Cố Nghi Lạc đã nằm úp xuống, trong màn hình chỉ còn một cái đầu xù xù, thế là anh vào diễn đàn trả lời: Nhỡ đâu lại là bạn.
Bên kia hồi âm rất nhanh: Khẳng định không phải là tui, gần đây anh ấy bận lắm
Dong: Chắc là có việc quan trọng khác cần làm
Today Nghi Happy: Hi vọng là vậy
Dong: [/mỉm cười]
Today Nghi Happy: A Đông, bạn có cảm thấy giữa người vừa người, tựa như hai đường thẳng song song không?
Do tính cách, nên Cố Nghi Lạc đã quen nói chuyện thẳng thắn, nên thình lình xuất hiện chủ đề mang tính triết học khiến Lương Đống hơi sững sờ.
Dong: Sao lại nói vậy?
Today Nghi Happy: Hai người vốn dĩ không có quan hệ gì, để gặp nhau đã rất khó, muốn trở thành bạn bè hoặc người yêu, nhất định phải nỗ lực rất nhiều để đẩy hai đầu đường thẳng lại gần nhau, để đường thẳng song song thành đường thẳng cắt nhau
Dong: Ừ, có lý.
Today Nghi Happy: Và rồi, sau khi giao nhau, sẽ có rất nhiều đường thẳng càng lúc càng xa
Dong: Sao lại nghĩ đến điều này?
Today Nghi Happy: Tự dưng nghĩ đến thôi, tuy tui tên là happy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ u buồn một chút
Dong: Lo bạn trai cậu thay lòng đổi dạ?
Today Nghi Happy: Cũng không phải… Có lẽ không nhìn thấy không chạm được, nên hay suy nghĩ lung tung
Today Nghi Happy: Lần trước gặp mặt cũng như một lần giao nhau của tụi tui, tương lai sau này thế nào, ai đoán trước được
Cuối xuân đầu hạ, gió đêm thành phố S mang theo hơi ấm.
Cố Nghi Lạc gục xuống bàn ngủ gật một lát, tỉnh lại sờ điện thoại, thấy cuộc gọi video đã cúp, hơi hơi ngơ ngác.
Tính toán thời gian, giờ này Lương Đống đã đi học.
Diễn đàn vẫn ở ngoài màn hình chính, Cố Nghi Lạc vừa dụi mắt vừa nhìn đống lời lảm nhảm đêm hôm xúc động của mình, cười chửi bản thân bị hâm, tự nhủ không biết có dọa đến A Đông hay không.
Ngón tay lướt xuống, có tin nhắn mới đập vào mắt.
—— Theo miêu tả của bạn, bạn trai của bạn rất quan tâm bạn.
Tình cảm được nghiệm chứng qua lời người khác luôn khiến người trong cuộc vui vẻ, Cố Nghi Lạc cũng không ngoại lệ.
Khóe môi nhếch lên, cậu tiếp tục lướt xuống.
Tin nhắn gần nhất là 10 phút trước, có lẽ A Đông không thấy cậu trả lời, nên tùy ý nói đôi lời cảm nghĩ.
—— Dù bạn đứng tại chỗ bất động, chỉ cần người đó không ngừng nghiêng về phía bạn, thì giữa các bạn vĩnh viễn có giao điểm.
Hết chương 34.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tiểu Lương: Chỉ cần anh không ngừng nghiêng về phía em, thì giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ có giao điểm. (Không phải nói suông)
___
Đôi tình nhân nhỏ xa nhau hơi lâu rồi, chương tiếp theo sẽ hơi kích thích~