“Sáng nay, người mẫu Lan Linh đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu… Nguyên nhân phỏng đoán ban đầu là do tự tử”. Tiếng nói của cô phát thanh viên mục giải trí đều đều phát ra từ tivi làm tôi đánh rơi con dao bếp xuống
đất. Tôi lập tức bước tới tivi nhìn cho rõ. Đúng là Lan Linh. Tự tử?
Còn đứa bé? Sao cô ta lại dại dột như vậy? Chẳng lẽ Thanh Phong đã bắt
đầu ra tay? Tôi gọi điện thoại cho Hải Lâm, anh đã biết chuyện xảy ra
chưa?
- Alô, Hải Lâm, anh biết chuyện Linh chưa…Ừ ừ, em tới ngay….
Khi tôi chạy tới phòng cấp cứu thì đã thấy Hải Lâm ngồi đợi ở ngoài. Anh
vùi đầu vào hai bàn tay, cả người tràn ngập sự đau khổ. Tôi lại gần, anh nhìn tôi bằng vẻ mặt bi thương, cặp mắt đã đỏ ngầu
- Lan Linh… – Tôi vội vàng hỏi
- Đang cấp cứu…Bạch Vy, anh làm người thật thất bại, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được…
- Không phải đâu! – Tôi ôm anh, cố gắng xoa dịu nỗi đau của anh
- Là nó phải không? – Anh hỏi tôi
- Em không biết…
- Chỉ có nó mới có thể dồn cô ấy đến bước đường cùng như vậy…
Tôi im lặng vì không biết phải trả lời thế nào. Âm mưu, động cơ của
Thanh Phong quá thâm sâu. Tôi không biết anh muốn làm gì? Bước tiếp
theo sẽ như thế nào? Cũng không biết có phải là do anh gây ra hay
không?
- Hình như Phong có sự hiểu lầm. Anh đã đến tìm nó nói chuyện. Khi biết anh và Lan Linh đang yêu nhau, nó bỗng dưng hoá điên. Bảo rằng anh và
Linh đều đáng chết…Anh cứ tưởng rằng nó vì yêu Linh nên mới phản ứng như vậy…Nhưng mà không phải, nó hỏi anh sao có thể đi yêu người hại em,
rồi còn bảo anh không chịu trách nhiệm, còn có đứa bé của em…Nó lúc đó
nói năng rất lộn xộn…Anh nghe chưa hiểu thì nó đã đập bàn bỏ đi
rồi…Bạch Vy, em cho anh một câu trả lời được không?
Chuyện này….Sao lại có con tôi ở đây? Chẳng lẽ Thanh Phong hiểu lầm đứa bé là con của Hải Lâm. Trời ạ, anh ta sao có thể suy nghĩ như vậy. Tôi bây giờ làm
sao giải thích cho Hải Lâm hiểu tất cả mọi chuyện mà không làm tổn
thương anh ấy đây.
- Cho em một ít thời gian, em sẽ đi tìm Phong nói rõ mọi chuyện! Anh ở đây, có tin gì của Linh thì báo em. Em đi trước!
—————————————
Thư kí của Thanh Phong vừa trông thấy tôi đã dùng giọng điệu đều đều không cảm xúc nói: “Em chào chị, Tổng giám đốc đang đợi chị!”. Anh ta quả
nhiên nắm rõ kế hoạch của mình, biết rằng tôi sẽ tới gặp anh ta. Tôi đẩy cửa bước vào. Thanh Phong đang đứng hướng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Em tới rồi?
Tôi không trả lời, đi tới ngồi lên sofa trong phòng. Anh quay lưng lại, cặp mắt vô cảm nhìn về phía tôi. Bây giờ tôi mới nhìn rõ khuôn mặt
anh, có một chút cao ngạo, một chút lạnh lùng, tạo thành một đường nét
lạ lẫm mà tôi chưa từng biết.
- Không ngờ em tới sớm hơn tôi tưởng. – Anh bước lại gần, khẽ nâng cằm
tôi lên, khoé miệng nhếch thành một nụ cười như có như không
- Anh đã làm gì Lan Linh? – Tôi đẩy tay anh ta ra, hướng ánh nhìn giận dữ về phía anh
- Làm gì? Hahaha, cũng không có gì lớn lắm. Ngày xưa cô ta làm gì với em, tôi làm y như vậy.
- Anh…. – Tôi bàng hoàng, cả người bật dậy, chấn động đến run rẩy – Tại sao phải như vậy? Anh có phải con người không?
Tôi từ lâu đã lờ mờ đoán được việc kinh khủng xảy ra với tôi vào hai
năm trước là do Lan Linh gây ra. Bây giờ khi nghe chính miệng Thanh
Phong nói, đáng lẽ tôi phải cảm thấy hả hê khi đã trả được thù. Nhưng
sao tôi lại cảm thấy đau lòng, trái tim như bị bóp nghẹt. Tôi không
muốn trả thù. Nhất là trò trả thù dơ bẩn như vậy. Tôi hiểu nỗi đau đó,
tôi không muốn người nào đó phải giống như tôi.
- Tôi không cần anh trả thù vì tôi!
- Hahaha, em nghĩ tôi là vì em? Ôi, em mơ mộng quá rồi… – Thanh Phong
cười đến chảy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi – Tôi chính
là hận, tôi vì cái gì giữ gìn cho em, cuối cùng phát hiện em không
còn…Tại sao người đàn ông đầu tiên của em không phải là tôi…Ngay cả đứa con hoang kia…Tôi bắt Hải Lâm và Lan Linh trả hết cho tôi….Tôi chính là đang trả thù cho chính mình….Những kẻ ngáng đường tôi đều không có kết cục tốt đẹp…
- Anh điên rồi! – Tôi sợ hãi lùi ra sau mấy bước
- Đúng, tôi đang điên lên đây! Tôi không biết tại sao em lại không hận hai người họ. Một kẻ mua chuộc phục vụ bỏ thuốc vào ly nước, một kẻ làm em có con rồi bỏ mặc. Bây giờ họ đến với nhau, em không cảm thấy căm
phẫn sao?
- Tôi dù có căm phẫn cũng không làm cái việc đê tiện như anh…Không phải anh yêu cô ấy sao? Sao anh có thể làm vậy?
- Yêu? Con đàn bà đó xứng đáng có được tình yêu của tôi sao? Năm xưa Lan Linh đố kị, hại em không đến được với Hải Lâm, ai ngờ không có em, cô
ta cũng không có được hắn. Em tưởng tôi không biết cô ta lợi dụng tôi
trả thù em sao, tôi chính là lợi dụng cô ta ngược lại để đóng đạt một
vở kịch.
- Kịch? Ý anh nói hai năm nay hai người đang đóng kịch? Đóng cho tôi xem sao? Tại sao?
- Chỉ có thể nói là vì tôi yêu em. – Ánh mắt của anh nhìn tôi đau thương – Năm đó, tôi đã cho em ra đi. Sao em lại còn quay lại?
- Anh…
- Nhưng tôi thà rằng em không yêu tôi, nhưng tôi không chấp nhận em được việc em đi ngoại tình. Sao em có thể cùng hắn tạo ra đứa con hoang đó? – Thanh Phong đột nhiên nổi điên lao tới nắm lấy hai vai tôi, cặp mắt tràn đầy sát khí
- Đứa bé không phải là con của Hải Lâm. – Tôi sợ hãi lắc đầu
- Đứa bé…không phải của Hải Lâm – Thanh Phong nhìn tôi, cặp mắt chứa đầy sự nghi hoặc, cuối cùng tụ lại thành một ánh nhìn quỷ dị – Em lừa dối tôi, ngoài Hải Lâm, em còn thằng nào nữa?
“Bốp”
Tôi tức giận, không khống chế được mà tát Thanh Phong. Anh không ngờ
tới tôi sẽ hành động như vậy, cặp mắt đỏ ngầu điên cuồng bóp lấy cổ tôi
- Anh đi chết đi! – Tôi la lên trước khi anh ta siết chặt tay lại
Không khí đột ngột bị chặn đứng. Theo phản xạ, tôi bắt đầu cào cấu, hung
hăng đánh đá loạn xạ. Anh không những không dừng lại mà còn tăng thêm
lực. Trước mắt tôi mọi vật trở nên mơ hồ, chao đảo. Một giọt nước từ
mắt khẽ rơi xuống.
Đến lúc tôi tưởng mình sắp chết đi thì anh buông tôi ra. Tôi lập tức ho khan, cổ họng, lồng ngực đau như lửa đốt. Tôi không kiềm được, gập
người lại, khóc rống lên. Một lúc sau, Thanh Phong bước tới ôm lấy thân hình run rẩy của tôi, giọng nói trầm thấp: “Sau này đừng chọc giận anh nữa!”
Tôi im lặng. Đáng sợ! Anh ta đã trở thành một con quỷ dữ. Tàn nhẫn, mất hết nhân tính. Không yêu không thương chỉ có hận thù bao lấy tâm hồn
của anh.
- Em nói đi! Đứa bé là con của ai?
- Của anh! – Tôi đau xót trả lời
Tôi cảm nhận được vòng tay đang ôm mình trở nên cứng đơ. Anh nắm lấy
cằm tôi, nâng mặt tôi lên, để mắt tôi ngang tầm với mắt của anh.
- Em nói cái gì?
- Là của anh, của anh…Anh nghe rõ không hả? – Tôi đấm tay vào ngực anh, khóc nấc lên như một đứa trẻ
- Em…- Thanh Phong cố gắng nhìn thật sâu vào mắt tôi, tìm kiếm một chút dối trá trong đó – Là thật sao? Sao em đối xử tàn nhẫn với anh như
vậy? Em có biết anh đau khổ như thế nào không? Anh xin lỗi, xin lỗi
em….
Vòng tay ôm lấy tôi siết chặt lại. Anh gục đầu vào hõm vai của tôi, hơi thở nóng ấm từng đợt từng đợt phả ra. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ tôi, rồi lên má, cuối cùng dừng lại ở môi tôi. Bờ môi mềm mại của
anh chầm chậm hôn tôi. Tôi không phản ứng, cứ để mặc anh ta hôn tôi. Cả hai cứ dây dưa như thế cho đến khi tôi cảm thấy không khí dường như
cạn kiệt thì anh mới buông tôi ra
- Bạch Vy, anh yêu em!
- Nhưng…tôi không còn yêu anh nữa… – Tôi đẩy anh ra, chống tay đứng dậy, lạnh lùng nhìn người đối diện – Tôi kinh tởm anh!
Thanh Phong sau một thoáng sững sờ, hai con ngươi từ từ đen dần lại,
bước chầm chậm về phía tôi. Đến khi khuôn mặt đã gần như kề sát mặt
tôi, anh mới nói: “Rồi em sẽ phải hối hận.”. Ánh mắt của anh âm u, sâu
thẳm, hơi thở nóng bỏng nhưng giọng nói lại lạnh như băng. “Nếu em và
Hoàng Khải, chỉ một người vào địa ngục, em chọn ai? Em về suy nghĩ đi!” – Thanh Phong bước tới mở cửa phòng làm việc – “Không tiễn!”
———————————–
Tôi ngồi trên sân thượng của công ty, nhìn chằm chằm vào hộp cơm. Sân
thượng là một nơi không có ai lui tới. Tôi cũng là lần đầu tiên đặt chân lên đây. Bây giờ là buổi trưa, tôi ngồi dưới mái hiên nhô ra nên không cảm thấy oi bức, ngược lại không khí còn có chút dễ chịu. Tâm trạng
tôi không tốt, nếu không muốn dùng chữ hoảng loạn, Anh đã ngửa một nửa
con bài cho tôi xem, dùng Hoàng Khải uy hiếp tôi. Có phải anh cũng dùng Hải Lâm dồn Lan Linh vào chỗ chết không? Tôi ngồi co chân lại, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Tôi nhìn màn hình, chần chừ một lát rồi mới bắt máy
- Alô! Em đây!
- Em đang ở đâu vậy?
- Có việc gì không anh?
- Chỉ cần nói em ở đâu, không cần thắc mắc.
- Trên sân thượng.
- Đợi đó, anh lên liền.
Quả thật chỉ vài phút sau, Minh Trường đã đứng trước mặt tôi. Anh ta hướng ánh nhìn phức tạp từ trên cao xuống người tôi.
- Hôm nay em làm sao vậy? Sáng nay trong cuộc họp không hề tập trung. Vẻ mặt rất mệt mỏi. Bây giờ lại trốn trên đây. Đã có chuyện gì?
Tôi lắc lắc đầu. Nếu tôi nói ra, anh ta có thể giải quyết được sao? Hay
lại kéo thêm một người vào vòng xoáy. Minh Trường lặng lẽ ngồi xuống,
nắm lấy bàn tay của tôi
- Nói anh nghe!
- Không có gì! – Tôi cắn cắn môi, nhẹ nhàng rụt tay lại – Chỉ là em cảm thấy hơi mệt.
- Này, đã bảo em đừng cắn môi nữa mà – Minh Trường đưa ngón tay sờ lên đôi môi đã bị tôi cắn đến đỏ ửng.
Hành động của anh ta làm tôi khẽ rùng mình, theo phản xạ nhích người ra một chút. Minh Trường nhìn tôi, cặp mắt thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng
sau đó nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng, hiền lành. Tôi nhìn sang
chỗ khác vì tôi vẫn không thể đối diện với tình yêu của anh ta.
- Anh ăn cơm chưa?
- Chưa! Chúng ta đi ăn nhé!
- Thôi khỏi, em làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta cùng ăn đi!
- Được! – Anh vui vẻ, gật đầu lia lịa
Tôi đưa hộp cơm cho anh, nhìn anh vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, sau đó
thì quay qua mời tôi ăn chung. Tôi lắc đầu từ chối thì Minh Trường
trưng bộ mặt giận dỗi của con nít làm tôi bật cười, nhưng sau đó tôi
vẫn kiên quyết không chiều theo anh ta. Tốt nhất khi không thích ai đó, đừng gieo vào đầu họ sự ảo tưởng.