Thế nhưng dù tinh thần mạnh mẽ nhưng thể trạng lại không được
như vậy. Tôi bị sốt đến ba ngày, bên cạnh lại không có ai. Đến ngày thứ ba thì
hoàn toàn chìm vào mê man. Quả thật lúc đó cũng có ý nghĩ sẽ ngủ mãi mãi, cứ
như vậy mà ra đi sẽ rất tốt. Khi tôi tỉnh dậy thì mùi đầu tiên ngửi được chính
là mùi thuốc sát trùng quen thuộc trong bệnh viện. Vậy là một lần nữa tôi lại
đúng hẹn quay lại nơi này. Tôi nặng nề mở mắt, cảm nhận bàn tay bị ai đó nắm chặt.
Tôi khẽ chuyển người để nhìn cho rõ, một cơn đau nhức nhanh chóng truyền tới
khiến tôi khẽ rên một tiếng.
- Em tỉnh rồi à? – Thanh Phong cũng mở mắt, đứng dậy đưa tay
lên trán tôi – Anh đi gọi bác sĩ!
- Không cần đâu! – Tôi khó nhọc cất tiếng, cổ họng khô khốc
gây cảm giác hơi ran rát
- Em uống chút nước đi! – Thanh Phong rót một ly nước, khẽ
nâng đầu tôi dậy, đưa ly lên miệng tôi
- Sao tôi vào được đây?
- Như lần trước, gọi không ai trả lời, leo rào, phá cửa... –
Anh thản nhiên nói
- Anh có thể kêu thợ mở khoá! – Tôi bất mãn
- Lúc đó không nghĩ nhiều được như vậy!
- Anh có lúc cũng mất bình tĩnh sao?
- ..... – Anh quay mặt đi – Nghỉ ngơi đi, anh đi gặp bác sĩ.
Tôi nằm trên giường bệnh, ngó chằm chằm lên trần nhà. Tôi
không hiểu trong đầu Thanh Phong đang nghĩ cái gì, sao có thể lúc thì lạnh lùng
tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng ôn nhu. Tôi thích nghi không nổi nên chỉ có thể chắn
một bước tường xung quanh để tự bảo vệ mình. Không muốn bị anh ta đánh gục thì
nhất định phải kiên cường, không được để tình cảm lấn át.
- Bạch Vy? Phải em không?
Tôi giật mình quay qua thì nhìn thấy Hải Lâm. Anh bước về
phía tôi, lo lắng hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại ở đây?
- À, em bị sốt. Nhưng giờ thì không sao rồi. Đây là.... –
Tôi khẽ ngồi dậy, quay qua quay lại – hình như không phải bệnh viện anh đang
làm.
- À ờ, anh đi gặp một bác sĩ ở đây? Tình cờ đi ngang qua
nhìn vào phòng thấy dáng ai quen quen. Hóa ra là em.
- Anh...Lan Linh?
- Cô ấy... – Hải Lâm ái ngại nhìn tôi – không còn như xưa nữa.
Cứ như một đứa trẻ, sợ hãi với mọi thứ, hằng ngày chỉ ở nhà đợi anh đi làm về.
Ngoài anh ra thì không còn nhận ra ai.
- Ý anh là thần kinh cô ấy.... – Tôi bụm miệng
- Anh nghĩ cô ấy vì quá đau thương mà thần kinh phản ứng bằng
cách quên đi một số việc...Anh nghĩ như thế cũng tốt, chỉ cần kiên nhẫn giúp cô
ấy hòa nhập lại.
- Em xin lỗi!
- Anh không biết giữa em, Phong và Linh xảy ra chuyện gì,
nhưng anh chắc chắn không phải lỗi của em. Chúng ta không chỉ là bạn thân mà
còn có khoảng thời gian yêu nhau, anh hiểu em mà. – Hải Lâm nắm chặt vai tôi an
ủi
Tôi nhìn anh cảm kích, không kiềm được mà khẽ rơi nước mắt.
Trong khoảng thời gian sống trên đời, đã từng có một người yêu tôi, hiểu tôi
như anh thì tôi không còn hối tiếc gì nữa.
- Cảm ơn anh! – Tôi khẽ nói
- Ngốc ạ, cảm ơn gì chứ. Em nghỉ ngơi đi! Anh phải về rồi...
- Chào anh!
Hải Lâm đỡ tôi nằm xuống giường rồi bước ra khỏi phòng. Một
khắc sâu, Thanh Phong cùng một vị bác sĩ cũng nhanh chóng bước vào. Anh khẽ cau
mày, nhìn tôi thắc mắc
- Người vừa ra khỏi phòng có phải là Hải Lâm không?
- Ừ!
- Sao anh ta lại ở đây?
- Đến gặp bác sĩ nào đấy, tình cờ trông thấy tôi...
- Ừ!
Thanh Phong không hỏi gì thêm. Vị bác sĩ khám sơ qua cho
tôi, dặn dò Thanh Phong vài ba câu, sau đó liền rời đi. Anh kéo ghế ngồi cạnh
giường, vầng trán khẽ cau lại, ánh mắt phức tạp cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm
thấy không tự nhiên nên vội né tránh, quay lưng về phía anh, nhưng dù thế nào
tôi vẫn cảm nhận rất rõ ràng anh vẫn không rời mắt khỏi tôi.
- Em...đói chưa? Đợi một chút, chị Hoa sẽ đem cháo vào cho
em.
- Không đói! – Tôi trả lời, vẫn không quay người lại
- Em mau khoẻ lại, ba ngày nữa là đến ngày rồi. Trước hôm đó
chúng ta còn đi đăng kí kết hôn. Kế hoạch sẽ không vì em bị bệnh mà thay đổi
đâu.
- Tôi biết! Có lẽ chỉ khi tôi chết thì kế hoạch mới thay đổi!
– Tôi mỉa mai nói
- Em... – Anh tức giận chồm lên xoay người tôi lại, để ánh mắt
chúng tôi nhìn thẳng vào nhau
- Tôi nói sai sao?
- Em không chọc tức tôi thì ăn không ngon đúng không?
- Thật ra tôi ăn không ngon vì anh suốt ngày cứ phùng mang
trợn má như vậy!
- Hả? –Thanh Phong thoáng lộ vẻ bối rối, nhẹ nhàng thả tôi
ra, ho khan vài tiếng – Nếu...những tên như Minh Trường, Hải Lâm không xuất hiện
xung quanh em, anh có thể sẽ không nổi giận...
- Anh đang ghen sao? – Tôi tự nhiên cảm thấy rất buồn cười
- Không có! – Thanh Phong đứng phắt dậy – Anh ra ngoài tìm
cafe. Nghỉ đi!
-------------------------------------------
Tôi ngồi trên giường, nhìn chị Hoa thu dọn đồ đạc cho mình.
Tâm trạng của chị có vẻ rất vui, cứ hát khe khẽ từ nãy đến giờ.
- Cuối cùng cô cũng quay về với cậu rồi! – Chị nhìn tôi, nở
nụ cười hiền hậu
- Dạ! – Tôi cúi đầu, không muốn biểu lộ vẻ mặt gượng ép của
mình cho chị thấy
- Những người yêu nhau thật lòng sẽ quay về với nhau, niềm
tin này của tôi không bao giờ thay đổi.
Yêu nhau? Chúng tôi yêu nhau sao? Nghe thật là nực cười. Tôi
không biết gọi tên tình cảm hiện tại của tôi dành cho Thanh Phong là gì? Nếu
nói yêu cũng không phải, hận cũng không phải, có một chút luyến tiếc muốn níu
giữ, một chút sợ hãi muốn chạy trốn. Tất cả hòa trộn tạo nên một mối hỗn loạn
trong lòng tôi.
- Chị Hoa! Thu dọn xong chưa? – Thanh Phong sau khi đi làm
thủ tục xuất viện cho tôi đã trở về phòng
- Dạ rồi!
- Về thôi! Em đi nổi không? – Anh bước tới định nắm tay đỡ
tôi đứng dậy
- Không cần đâu! Tôi tự đi được! – Tôi tránh bàn tay đưa ra
của anh, chống tay lên giường tự đứng lên
- Ờ! – Anh hạ tay xuống, vẻ mặt thoáng lộ vẻ hụt hẫng
- Tôi muốn quay về nhà trọ!
- Không được! – Anh lập tức sa sầm nét mặt – Em còn định
quay về đó làm gì?
- Tôi còn nhiều thứ phải chuẩn bị...Anh sợ gì chứ? Không phải
hai ngày nữa tôi sẽ quay về bên anh sao? Tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời. Anh
không cần lo tôi sẽ chạy trốn.
- Em...Được, anh đưa em về đó nhưng sáng mai anh sẽ đến rước
em. – Nói xong anh quay qua chị Hoa – Chị giúp cô ấy, tôi đi trước lấy xe.
-----------------------------------
Đồ đạc của tôi không có nhiều, quần áo thì khoảng một vali,
thêm một thùng đồ vật linh tinh, quan trọng là giá và tranh vẽ, nên thu dọn
cũng không mệt lắm. Khi tôi dọn dẹp xong tất cả thì đã là chiều tối. Dạ dày
cũng bắt đầu biểu tình đòi được chu cấp lương thực. Tôi ngã người ra giường,
xoa xoa cái bụng trống rỗng. Bây giờ động tay động chân làm thức ăn quả là cực
hình, lại lười không muốn chạy xe ra ngoài ăn, tôi quyết định dỗ dành bao tử bằng
cách đi ngủ. Vừa chợp mắt thì trong mơ hiện lên toàn là đồ ăn nhưng lại không
ăn được miếng nào khiến tôi bực tức giật mình thức dậy. Thật ra là tôi bị đánh
thức bởi tiếng chuông cửa như đòi nợ ngoài cửa. Uể oải lê tấm thân mệt mỏi rời
giường, tôi bước ra ngoài nhìn xem là ai.
- Sao em lâu vậy? – Thanh Phong nhíu mày, mặt thoáng vẻ lo lắng
- Tôi ngủ quên! – Tôi mắt nhắm mắt mở, vừa mở cửa vừa trả lời
- Đã ăn uống gì chưa mà ngủ?
Thanh Phong bước vào trong nhà, liếc mắt qua đống vật dụng
đã được đóng thùng, sau đó ngồi xuống ghế, bình thản hỏi tôi. Tôi lắc lắc đầu,
vừa định mở miệng bảo không đói thì cái bụng phản chủ đã kêu lên vài tiếng hết
sức mất mặt. Tôi xấu hổ, cắm mặt xuống đất. Anh không nói tiếng nào, đứng lên
đi thẳng xuống bếp. Tôi vì tò mò cũng lẽo đẽo theo sau thì bị anh đuổi lên nhà
trên. ‘‘Gì chứ, hiện tại đây vẫn là nhà của tôi mà.’’ Nghĩ như thế nhưng lại
không dám nói ra nên tôi chỉ có thể uất ức quay lên phòng khách, bật tivi giải
sầu. Khoảng 20 phút sau thì một mùi hương hấp dẫn từ bếp tỏa ra tới phòng
khách, làm cho khứu giác nhạy cảm của tôi hoạt động không ngừng
- Này, ăn đi! – Không để tôi đợi lâu, một tô cháo bốc khói
nghi ngút đã được anh bưng ra đặt trước mặt
- Lại là cháo sao? – Tôi làm ra vẻ xem thường nhưng tay đã
nhanh chóng cầm lên
Tôi hơi nghi ngờ tài nghệ của anh, nên muỗng đầu tiên chỉ ăn
một chút. Nhưng mà tôi không ngờ mùi vị lại ngon như vậy. Rất đậm đà, nêm nếm vừa
phải. Tôi không nghĩ rằng anh cũng biết nấu ăn, lại nấu rất chuyên nghiệp.
- Ăn được không?
- Cũng được!
- Chỉ ‘‘cũng được’’ thôi sao? – Thanh Phong bất mãn nhìn tôi
Tôi liếc liếc anh, anh đừng trông mong tôi giống như Chí
Phèo, chỉ vì tôi cháo của Thị Nở mà lăn ra yêu đắm yêu đuối. Tôi không trả lời,
tập trung vào ‘‘chuyên môn’’. Thanh Phong ngồi xuống đối diện, nhìn tôi chăm
chú.
- Tô cháo này có tính phí đấy!
Tôi bị lời nói của anh đả kích, xém chút nữa là phun ngụm
cháo vào mặt anh. Vì kiềm lại không làm dơ mặt anh nên tôi đâm ra ho sặc sụa.
Anh vội vàng lại gần vỗ vỗ lưng tôi.
- Phí gì? Không phải gạo, trứng gà, thịt bằm đều trong tủ lạnh
nhà tôi sao? – Tôi hỏi sau khi đã lấy lại bình tĩnh
- Anh còn nêm vào đó những thứ mà em không có?
- Là thứ gì? – Muỗng cháo vừa đưa lên khẽ khựng lại
Thanh Phong không trả lời, miệng nhếch thành một đường cong
quen thuộc. Tôi nghi ngờ liếc nhìn tô cháo, sau đó lại nhìn anh. Anh không trả
lời, ánh nhìn bắt đầu dời về một nơi xa xăm. Tôi cảm thấy Thanh Phong đúng là một
‘‘sinh vật’’ cực kì khó hiểu. Càng cố nắm bắt lại càng bay đi xa
.- Này! – Tôi khẽ huých huých vào tay anh – Rốt cuộc anh đã
cho vào đây thứ gì hả ?
- …. – Thanh Phong vẫn không thèm mở miệng
- Mặc kệ anh! Tôi no rồi! Không ăn nữa! Anh về đi, tôi muốn
đi ngủ sớm...
- Ừ! – Anh đứng dậy, cầm tô cháo đang ăn dở của tôi đem vào
bếp
Tôi ngồi như hoá đá nhìn hành động của anh, không kịp phản ứng
đã nghe tiếng tô chén lạch cạch trong bếp. Ôi trời ơi, không phải là đại thiếu
gia đang rửa chén đó chứ. Tôi vội vàng chạy ra sau bếp thì quả nhiên đúng như dự
đoán.
- Này, anh để đó đi, tôi rửa cho. Về đi!
-......
- Anh làm sao vậy? – Tôi đưa tay lên trán anh
- Em....- Thanh Phong quay lại, trừng mắt nhìn tôi
- Gì chứ? Lại nổi giận rồi sao?
- Thứ nhất, em học đâu ra kiểu gọi chồng là này là nọ vậy.
Thứ hai, không cho em xưng tôi xưng ta. Thứ ba, anh nấu cháo rửa chén không phải
là việc gì ghê gớm, em đừng làm ra vẻ xem thường như vậy. Thứ tư, không phải
anh muốn nổi giận, mà chính em đã đặt ngòi nổ rồi châm lửa đốt. Thứ năm, đề nghị
em đi nghỉ ngơi, đừng lắng nhắng ở đây nữa...
Thanh Phong nói như bắn liên thanh vào mặt tôi, làm tôi trở
thành một con gà, chỉ biết gật đầu như mổ thóc. Sau đó ngoan ngoãn bước vào
phòng, trùm chăn ngủ, trong mơ miệng bất giác đã nhoẻn thành một nụ cười.